Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 41. CHÚNG TA HẸN HÒ ĐI!
 
 
Thời gian như ngừng lại tại thời khắc này, Viên Nhất Kỳ không hề nghĩ tới hành động này của cô nên không tự chủ liền muốn tách ra.

  "Đừng! Viên Nhất Kỳ...tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi. Tranh đấu hận thù không ngờ lại mệt mỏi đến vậy. Cho nên ... đừng cự tuyệt, tôi chỉ muốn mượn bờ vai của em một lát thôi...chỉ một lát, có được hay  không?" Giọng nói Thẩm Mộng Dao ngập tràn sự mệt mỏi và bất lực. Dù cho có trải qua bao sóng gió thăng trầm cũng không gột rửa đi sự yếu đuối vốn có của con người.

  Vùi sâu cả gương mặt vào hõm cổ đối phương, vòng tay cũng ôm chặt hơn. Thẩm Mộng Dao của hiện tại thật sự như một người suýt chết đuối may mắn tìm được chiếc cọc gỗ.

  "Chị không hận sao?" Viên Nhất Kỳ nhẹ vòng tay ôm lấy Thẩm Mộng Dao, khoé miệng kề sát bên tai đối phương khẽ nói.

  "Hận!" Chữ này từ miệng cô nói ra lại vô cùng cứng rắn khiến tâm Viên Nhất Kỳ chợt chùn xuống.

  Thấy cơ thể Viên Nhất hơi sững lại, Thẩm Mộng Dao lại nói tiếp.

"Rất hận...nhưng tôi lại hận bản thân mình hơn"

  "Hử?"

Viên Nhất Kỳ khó hiểu liền muốn hỏi lại.

  "Tiểu Hắc! Tôi muốn hỏi em một vấn đề?" Thẩm Mộng Dao tách ra khỏi cơ thể của người đối diện, nghiêm túc nói.

  "Chị muốn hỏi gì?"

"Khi em đau khổ hay bất lực, người em nghĩ đến đầu tiên là ai?" Thẩm Mộng Dao nghiêm túc nói, đôi mắt dò xét nhìn người đối diện.

  Viên Nhất Kỳ hơi chau mày,

"Tại sao lại hỏi câu này?"

  "Tôi muốn biết!"

Âm vực hơi nhấn mạnh, dường như rất muốn nghe được câu trả lời của đối phương.

"Là chị"

  Thẩm Mộng Dao  hơi khựng lại nhưng vẫn hỏi tiếp.

"Thế khi vui vẻ, hạnh phúc thì nghĩ đến ai?"

"Là chị"

Viên Nhất Kỳ trả lời một cách dứt khoát.

"Còn những khi gặp nguy hiểm?"

"Cũng là chị"

  "Vậy khi..."

Thẩm Mộng Dao lại muốn hỏi tiếp nhưng lời nói nhanh chóng bị cắt ngang.

  "Là chị, là chị, luôn luôn là chị, tất cả đều là chị. Trong tâm thức của em chỉ có hình bóng của chị, mãi mãi không thay đổi dù cho em có muốn xoá đi hết thảy thì cũng chẳng thể nào làm được"

Viên Nhất Kỳ kích động ôm chặt lấy cơ thể thon gầy trước mắt mà thì thầm.

  "Còn nhớ trước khi Debut, chúng ta đã nói với nhau những gì không?" Cô nhắm mắt lại nói, để mặc cho Viên Nhất Kỳ ôm lấy mình.

Viên Nhất Kỳ nhìn cô đầy vẻ dò xét.

  "Hãy làm việc thật chăm chỉ, sống cho bản thân và gia đình mình. Thế giới đầy khắc nghiệt và cay đắng cho nên chỉ có thể nhờ vào chính bản thân mà đi lên, tuyệt đối đừng dễ dàng tin tưởng một người nào khác. Không cần biết tương lai chúng ta sẽ đi đâu về đâu nhưng Thẩm Mộng Dao sẽ mãi mãi bên cạnh bảo vệ Viên Nhất Kỳ dù cho có xảy ra chuyện gì" Thẩm Mộng Dao nhàn nhạt nói lại lời nói của mình vào 10 năm trước.

  Viên Nhất Kỳ vẫn trầm mặc không nói gì. Trong kí ức ùa về những hình ảnh hồn nhiên thời thanh xuân kia. Khi đó Viên Nhất Kỳ cứ như một thiếu nữ ngây thơ yếu mềm cần được bảo hộ nhưng thời gian có thể thay đổi một con người. Trải qua bao sóng gió, Viên Nhất Kỳ ngây thơ yếu mềm kia dường như cũng đã được tôi luyện thành một con người lạnh lùng, đầy trưởng thành.

  "Khi đó, tôi đã nói sẽ mãi bảo vệ cho em nhưng có lẽ người được bảo vệ lại chính là tôi. Tôi biết rõ em luôn bảo vệ, chăm sóc tôi rất tốt cho nên dường như mọi thứ tôi đều phải lệ thuộc vào em" Thẩm Mộng Dao cười khổ.

  "Em biết chị hận em, em cũng biết mình không nên phát sinh tình cảm với người cùng giới nhưng lại không thể nào điều khiển được tình cảm của mình. Em không nỡ buông tay, thật sự không nỡ cho nên...đừng dọn đi có được không? Thật ra chuyện của Tịnh Di..." Viên Nhất Kỳ muốn nói tiếp nhưng trong một khắc lại không thể nói tiếp được. Bất ngờ bị một đôi môi mềm mỏng ép sát khiến Viên Nhất Kỳ không khỏi sững sờ.

Nụ hôn của cô không mạnh mẽ nhưng đầy ma mị. Bàn tay thon gầy cũng đã ôm lấy cổ Viên Nhất Kỳ, từng ngón tay chậm rãi luồn vào những sợ tóc trơn mềm kia tạo nên một hình ảnh xinh đẹp đến ngây ngất.

  Hôm nay Viên Nhất Kỳ bị cô làm cho quay vòng từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Nhanh chóng ôm lấy cơ thể cô mà mạnh mẽ đáp lại. Nụ hôn mang theo sự vui mừng và kích động cứ thế diễn ra.

Đến khi cả hai không thể hô hấp nổi thì mới luyến tiếc tách ra, Viên Nhất Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô dò xét. "Tại sao?"

"Tiểu Hắc! Chúng ta hẹn hò đi" Thẩm Mộng Dao cũng nhìn vào đôi mắt chứa đựng tia vui mừng kia mà kiên định nói.

  "Chị nói cái gì? Hẹn hò?" Tưởng mình vừa nghe lầm, Viên Nhất Kỳ nhìn cô đầy khó tin hỏi.

  "Chị nói chúng ta hẹn hò đi!"

Thẩm Mộng Dao thấy Viên Nhất Kỳ như vậy liền không nhịn được mà nở nụ cười động lòng người.

  "Không phải....không phải chị hận đến nỗi muốn giết chết em sao. Sao lại..." Viên Nhất Kỳ bị cô làm cho rối loạn.

  "Đúng, hận em cho nên mới muốn em bù đắp lại tất cả! Vì vậy...chúng ta hẹn hò đi" Thẩm Mộng Dao cười nói.

  "Được, ngoại trừ khiến người chết sống lại và buông tay chị thì còn lại những thứ chị muốn em đều sẽ cố gắng đem đến cho chị"

Viên Nhất Kỳ nhẹ gật đầu, nở nụ cười đầy ôn nhu đối với cô.
******
Sau ngày đó thì Thẩm Mộng Dao cũng đã đi làm trở lại, mọi ngày của cô và Viên Nhất Kỳ đều diễn ra vô cùng bình thường.

  Trong lúc đang làm việc thì tiếng điện thoại đột ngột nổ chuông. Nhìn cái tên trên màn hình, Thẩm Mộng Dao bình thản nghe máy.

"Sao thế?"

"Hiện tại em đang rảnh, lát nữa chị tan làm em sẽ đến đón" Đầu dây bên kia xuất hiện một giọng nói trầm trầm đầy ôn nhu

"Không cần đâu, chị tự về được rồi" Cô muốn từ chối.

  "Em sẽ đến đón chị, muốn đưa chị đến một nơi"

  "Là nơi nào?" Thẩm Mộng Dao hiếu kì hỏi.

  "Tới đó chị sẽ biết" Viên Nhất Kỳ cười vui vẻ, kể từ ngày đó tâm trạng của Viên Nhất Kỳ luôn rất tốt.

"Được thôi, giờ chị phải làm việc rồi. Chị ngắt máy đây"

  "Ừm"

Viên Nhất Kỳ nói xong cũng nâng tay ngắt đi cuộc gọi.

Ngừng xe bên đường, đối diện tập đoàn H hùng mạnh Viên Nhất Kỳ liền cười khẩy, ánh mắt sau lớp kính đen khó ai nhìn thấu được.

Khi Thẩm Mộng Dao tan làm, y như rằng nhìn thấy xe của Viên Nhất Kỳ đỗ bên đường liền chậm rãi đi đến.
Viên Nhất Kỳ hơi đứng dựa người vào thân xe, mái tóc dài nhẹ bay trong gió tạo nên một hình ảnh vô cùng xinh đẹp và có chút bất cần khiến cô hơi ngẩn ra.

"Mặt em dính gì sao?" Viên Nhất Kỳ nâng khoé miệng cười, đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô.

Thẩm Mộng Dao nhanh chóng hoàn hồn lại, nhẹ ho khan. "Muốn đi đâu vậy?"

"Chị lên xe trước đi"

Thẩm Mộng Dao thuận theo ngồi vào ghế phụ, đưa tay đóng cửa xe lại. Bên cạnh Viên Nhất Kỳ cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Không nói hai lời liền khởi động xe rời đi.

End Chap 41

------//------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro