Cam quýt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ tùy tiện viết.
Góc nhìn của người thứ ba.
Viên Nhất Kỳ: Bệnh nhân trầm cảm.
Thẩm Mộng Dao: Thanh mai trúc mã của Viên Nhất Kỳ.
 
______________________________________

"Thẩm Mộng Dao, thực ra chị không cần đối tốt với em như vậy." Viên Nhất Kỳ nằm trên giường bệnh, đồ của bệnh nhân khiến em ấy trở nên yếu ớt và xanh xao hơn, Viên Nhất Kỳ không thích mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, em ấy cảm thấy cái mùi này để lộ ra bầu không khí cô đơn, thực ra sự thật không phải như vậy, mỗi lần sau khi em ấy tự sát, mở mắt ra luôn là vẻ mặt dịu dàng của Thẩm Mộng Dao, mỗi lần như thế Viên Nhất Kỳ luôn cảm thấy hối hận và chán nản, tại sao Thẩm Mộng Dao lại đối tốt với em ấy như vậy, nhưng lại không chấp nhận lời tỏ tình của bản thân.

Đúng vậy, Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đã nói rõ vào một tháng trước, Thẩm Mộng Dao đã từ chối lời tỏ tình của Viên Nhất Kỳ với lý do không thể trì hoãn tương lai của em ấy, trong một tháng bị từ chối, số lần Viên Nhất Kỳ tự sát tăng thêm, từ trước đây thỉnh thoảng nghĩ không thông, muốn tự sát, nhưng luôn nghĩ đến vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao, lại không nỡ ra tay, nhưng bây giờ Viên Nhất Kỳ nghĩ đến Thẩm Mộng Dao và nghĩ đến sự từ chối của cô ấy, hết lần này đến lần khác tự sát, nguyên nhân hết lần này đến lần khác đều đến từ một người ---- Thẩm Mộng Dao.
 

"Không phải tôi muốn đối tốt với em, tôi chỉ sợ bác gái đau lòng." Thẩm Mộng Dao cúi đầu cắt táo, trong một vài cuộc trò chuyện rất ít của họ luôn dùng giọng nói không một chút cảm xúc nào để nói chuyện với Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ quay đầu sang nơi khác.
 
Một giọt nước mắt, sắp trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống vào chiếc gối trắng, lưu lại câu câu chuyện của Viên Nhất Kỳ.
 

"Cho em, ăn." Thẩm Mộng Dao đưa miếng táo đã gọt vỏ cho em ấy, Viên Nhất Kỳ không nói gì, Thẩm Mộng Dao cũng không quan tâm em ấy, đặt lên đĩa hoa quả ở bên cạnh, cầm một quả quýt nhỏ lên, "A Kỳ, quả quýt nhỏ mà em thích nhất nè, rất là ngọt đó." Thẩm Mộng Dao đứng lên như giống như đang dỗ dành một đứa trẻ cúi xuống lắc nó trước mắt Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ liếc nhìn một cái, không nói gì, qua một vài giây, Viên Nhất Kỳ mở miệng "Bóc nó ra cho em."
 

Thẩm Mộng Dao cũng không hề khó chịu, ngồi lại chỗ ngồi bóc quả quýt, cẩn thận bóc các đường xơ trắng trên quả quýt, giơ một múi quýt lên lắc lắc trước mắt Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ lại liếc nhìn một cái, ăn nó.
 

Quả nhiên, A Kỳ nha ra vẫn là thích những quả quýt nhỏ nhất, Khi còn nhỏ chỉ cần khi nào Viên Nhất Kỳ khóc và làm ầm lên, Thẩm Mộng Dao sẽ lấy những quả quýt nhỏ mà mẹ cô mua để dỗ dành em ấy, Viên Nhất Kỳ nhìn thấy quả quýt nhỏ liền không khóc nữa, nức nở nói với Thẩm Mộng Dao "Tỷ....tỷ tỷ, bóc ra." Thẩm Mộng Dao sẽ nhanh chóng bóc nó ra, nhét vào miệng Viên Nhất Kỳ, khi nhai nước ngọt từ thịt quả thấm qua, cảm giác mát lạnh đặc biệt sảng khoái vào mùa hè. "Vẫn muốn, tỷ tỷ đều mua cho em.", "Được, những quả quýt nhỏ của A Kỳ đều cho tỷ tỷ mua hết.", những lời nói đùa lúc nhỏ, Viên Nhất Kỳ vẫn nhớ đến hiện tại.
 
 
"Thẩm Mộng Dao, những lời nói lúc nhỏ của chị còn tính không." Viên Nhất Kỳ lau nước mắt, nhưng vẫn không quay đầu lại, hỏi Thẩm Mộng Dao, "Hả, quýt sao? Yên tâm, chỉ cần chị vẫn còn là tỷ tỷ của em một ngày, quả quýt nhỏ của em đều sẽ là tỷ tỷ mua cho.", "Em nói không chỉ có cái này." Viên Nhất Kỳ nói với giọng hơi khàn do khóc. "Chị còn nói cái gì nữa?" Thẩm Mộng Dao đặt quả quýt đã được bóc xong vào đĩa trên bàn cạnh giường của Viên Nhất Kỳ, cầm lên thêm một quả khác và bóc vỏ, "Không có gì, chỉ là quả quýt."
 
 
Thực ra điều mà Viên Nhất Kỳ nhớ chính là câu cuối cùng "Tỷ tỷ sẽ luôn ở bên cạnh em."
 
 

"Em mệt rồi, muốn ngủ, chị ra ngoài trước đi." Viên Nhất Kỳ nhắm mắt lại, giả vờ muốn nghỉ ngơi, ra lệnh đuổi khách với Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao gật gật đầu, nước mắt sắp thực trào ra khỏi hốc mắt, em ấy cố gắng hết sức kiềm chế để nước mắt không trào ra, "Được, A Kỳ phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi nhé."
 
 
Ra ngoài, đóng cửa, Thẩm Mộng Dao dựa vào cửa của phòng bệnh, giọt nước mắt đã kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng trào ra, một giọt rồi một giọt rơi xuống đất như hạt đậu tương.
 

Cô ấy không phải không muốn đồng ý Viên Nhất Kỳ, cô ấy là không dám.
 
 

 
Trước vài ngày trước khi Viên Nhất Kỳ tỏ tình với cô ấy, Thẩm Mộng Dao ở nhà Viên Nhất Kỳ giúp mẹ của Viên Nhất Kỳ làm việc, nói rồi nói sau đó nói đến vấn đề xu hướng tình dục, Thẩm Mộng Dao rất ý thức được về xu hướng tình dục của bản thân, cô ấy từ nhỏ đến lớn chỉ thích em gái của bản thân --- Viên Nhất Kỳ, mẹ Viên nói "Nếu như Kỳ Kỳ nhà cô thích con gái thì bác nhất định sẽ liều mạng với nó". Thẩm Mộng Dao đã choáng váng khi nghe xong điều này, miệng nở ra một nụ cười không quá đẹp, "Đúng vậy, A Kỳ sẽ không thích con gái đâu.", "Hy vọng là vậy, mấy ngày trước bác đọc nhật ký của Tiểu Kỳ, trong đó viết từ nhỏ đã thích một người con gái, từ mỗi câu chữ trong đó đều lộ ra ý thích, mọi người đều không dám đi đến kết luận, Dao Dao phải giúp bác để mắt đến nó." Sau khi nghe xong câu nói này, trên mặt đã mất đi ý cười, cuối đầu lạnh nhạt đáp, "Dạ, bác hãy yên tâm."
 

Khi Thẩm Mộng Dao biết Viên Nhất Kỳ đã thích một người con gái, cô ấy bắt đầu muốn tách mình ra khỏi Viên Nhất Kỳ, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đó, cô ấy đều không thể kìm lòng được, "A Kỳ đã có người thích sao?", Thẩm Mộng Dao luôn hỏi em ấy như thế, "Đúng vậy á." Thường thì Viên Nhất Kỳ đều sẽ trả lời như thế, Thẩm Mộng Dao luôn là kìm chế cảm xúc, nặn ra một nụ cười, "Thật tốt, A Kỳ đã có người thích rồi, là chuyện tốt", Viên Nhất Kỳ dừng lại, bày tỏ cảm xúc mà bản thân đã giấu trong lòng nhiều năm ra "Người mà em thích, chính là tỷ tỷ.", Thẩm Mộng Dao đột ngột ngẩng đầu lên "Không được đâu A Kỳ, chúng ta không hợp, em khi lớn lên sẽ gặp được một người tốt hơn chị, chúng ta không hợp." nói xong câu nói này, Thẩm Mộng Dao bước đi ra khỏi nơi bọn họ quen biết nhau, nhà của Viên Nhất Kỳ, một bên khóc một bên chạy về căn nhà cũ của bản thân.
 
 
Viên Nhất Kỳ chưa kịp phản ứng lại đã bị từ chối, sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, mới cảm nhận được khuôn mặt đã ướt đẫm, em ấy lại vì cô ấy mà khóc rồi. Nhưng tại sao lại không phải là Thẩm Mộng Dao?, cô ấy trốn trong căn phòng lúc nhỏ của mình mà khóc rất lâu, trên tường là những mảnh ghép cùng nhau lớn lên của cô ấy và Viên Nhất Kỳ, từ nhỏ cô ấy đã có tâm tình không giống đối với người muội muội này, cô ấy đã giấu rất kỹ, lo sợ sẽ có người phát hiện ra, nhưng khi nghe được những lời của bác gái nói, cô ấy bắt đầu chất vấn tâm tình của bản thân, đúng vậy, A Kỳ là người cần phải đi đến một nơi cao hơn, làm sao cô ấy có thể làm trì hoãn A Kỳ của cô ấy đây.
 

Nhưng mà Thẩm Mộng Dao không biết rằng, nguyện vọng lớn nhất của Viên Nhất Kỳ chính là Thẩm Mộng Dao có thể luôn ở bên cạnh em ấy, nếu như không phải Thẩm Mộng Dao, vậy, những thứ vẻ vang, danh tiếng, thì có còn ý nghĩa gì? Thẩm Mộng Dao là sự tồn tại đặc biệt của em ấy, cô ấy thậm chí còn hơn hẳn người nhà của em ấy, Thẩm Mộng Dao không có nhận ra tình cảm của Viên Nhất Kỳ đối với cô ấy, tình yêu của thiếu niên luôn được che giấu, giấu kín đến nỗi đối phương thậm chí còn không thể nhận ra tình yêu của bản thân đang sắp chực trào.
 

 
"Cái tên A Kỳ này là do chị đặt cho em đó, trừ chị ra không ai được phép gọi nó, nghe rõ chưa, A Kỳ." Thẩm Mộng Dao trẻ tuổi bộc phát tính chiếm hữu của mình đối với Viên Nhất Kỳ, "Được, tỷ tỷ đặt, không cho phép ai gọi, A Kỳ mãi mãi là A Kỳ của chị." Viên Nhất Kỳ lúc nhỏ cũng đã nói những lời yêu thương đơn giản, chân thành nhất trên thế giới.

Em mãi mãi là của chị, trước đây là, hiện tại cũng là của chị.
 
 

Thẩm Mộng Dao nghe bác gái nói, tâm trạng của Viên Nhất Kỳ gần đây rất tệ, nhưng bác ấy cần phải đi công tác, nên chỉ có thể nhờ Thẩm Mộng Dao chăm sóc giúp, cũng không phải là không có ai khác, chỉ là từ nhỏ Viên Nhất Kỳ chỉ nghe theo lời của tỷ tỷ Thẩm Mộng Dao, lớn lên cũng là như vậy.
 
 

 
Mỗi lần đến gặp Viên Nhất Kỳ, không phải là tự sát thì là đang ngủ. Nếu là tự sát, Thẩm Mộng Dao sẽ đưa em ấy vào bệnh viện, sau đó chăm sóc em ấy suốt một tuần, lại đưa em ấy quay lại, nếu là ngủ thì, Thẩm Mộng Dao sẽ ngồi ở bên giường của em ấy, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của em ấy, từ giữa lông mày nhìn đến khóe miệng, khắp nơi đều là hình dáng mà cô ấy yêu thích. Thực ra mỗi lần đều là Viên Nhất Kỳ giả ngủ, mỗi lần Thẩm Mộng Dao hôn lên môi của em ấy, nước mắt rơi trên khuôn mặt của em ấy, khiến em ấy cảm nhận được, Thẩm Mộng Dao không phải không yêu, mà là quá yêu. Viên Nhất Kỳ càng không hiểu được là, tại sao hai người yêu nhau lại không thể ở bên nhau? Tại sao lại phải quan tâm nhiều đến thế? Thẩm Mộng Dao lớn hơn Viên Nhất Kỳ 3 tuổi, rõ ràng là nghĩ nhiều hơn em ấy, tương lai, thế tục, gia đình, đó điều là những việc mà Thẩm Mộng Dao cân nhắc, Viên Nhất Kỳ vẫn còn là thiếu niên, tràn đầy nhiệt huyết, không quan tâm bất cứ điều gì chỉ vì muốn có được người mình yêu. Nhưng Thẩm Mộng Dao lại không giống thế, cô ấy biết bác gái đặt kỳ vọng vào Viên Nhất Kỳ lớn thế nào, cô ấy không muốn Viên Nhất Kỳ gặp khó khăn trong tay cô ấy.
 

Vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ, lúc sinh nhật em ấy Thẩm Mộng Dao đã tặng cho em ấy 5 quả quýt làm quà sinh nhật, Viên Nhất Kỳ rất vui vẻ khi nhận được nó, bởi vì cô ấy là người duy nhất nhớ sinh nhật của em ấy, thậm chí ba mẹ em ấy còn bận đi công tác, quên luôn ngày sinh nhật của em ấy, em ấy đem những quả quýt cất vào trong túi, nhón chân lên hôn lên môi Thẩm Mộng Dao, đứa nhỏ này không biết yêu là gì, nhưng lại muốn đem những gì tốt nhất của mình cho cô ấy, chỉ biết là rất thích được chơi cùng đối phương, chỉ biết dùng nụ hôn để thể hiện tình cảm.
 
 
Viên Nhất Kỳ nhỏ đã cướp đi nụ hôn đầu của Thẩm Mộng Dao nhỏ bằng cách này, tuy chỉ là nụ hôn không có bất kỳ kỹ năng nào, chỉ là hôn xuống một cái, nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn nhớ nó cho đến hiện tại, Viên Nhất Kỳ cũng chưa bao giờ quên được.
 
 
Viên Nhất Kỳ xuất viện rồi, em ấy lại thay bộ quần áo bệnh nhân mặc lên áo len và quần bó sát của bản thân, đợi Thẩm Mộng Dao đưa em ấy về nhà, "A Kỳ, đi thôi." Viên Nhất Kỳ gật đầu, đi theo Thẩm Mộng Dao, nhưng em ấy biết qua hai ngày nữa em ấy sẽ lại đến đây, cái bệnh viện này, cái phòng bệnh này, đã cứu em ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng em ấy không muốn cảm ơn bọn họ, ánh sáng của em ấy không muốn em ấy rồi, chỉ để lại cho em ấy một cái bóng vô hình. 

Đồ ngốc, nếu như thật sự ánh sáng của em đi rồi, sẽ còn để lại bóng hình sao?
 

"Chị hy vọng em đừng làm tổn thương bản thân của em nữa A Kỳ." Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ qua kính chiếu hậu trong khi lái xe, Viên Nhất Kỳ không quan tâm cô ấy, nếu như Thẩm Mộng Dao đáp ứng em ấy, vậy em ấy sẽ như thế sao? Nói không chừng, cảm tình vẫn là sẽ phai nhạt, sau khi chia tay hay khi cãi vã Viên Nhất Kỳ vẫn sẽ bùng nổ như thế, đó chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi. Nhưng mà Viên Nhất Kỳ vẫn không cam tâm, tỷ tỷ của em ấy từ đầu đến cuối đều không thuộc về em ấy.
 
 
Viên Nhất Kỳ không biết được là Thẩm Mộng Dao đã rơi bao nhiêu nước mắt về em ấy vào ban đêm, chỉ biết rằng Thẩm Mộng Dao không cần em ấy nữa, tỷ tỷ của em ấy không cần A Kỳ rồi.
 

Thẩm Mộng Dao thấy em ấy càng ngày càng rụt đầu xuống, cũng không muốn cùng em ấy nói chuyện nữa, tập trung lái xe. Nước mắt đúng là thứ không bao giờ biết nghe lời, làm sao vừa đến Viên Nhất Kỳ nước mắt lại thích trào ra ngoài như thế?
 

Viên Nhất Kỳ bước xuống xe của Thẩm Mộng Dao, nói muốn mua một chai soda, khi đến một cửa hàng nhỏ đã nhìn thấy Beibingyang nên đã lấy hai chai lạnh, lại nhớ đến Thẩm Mộng Dao hôm nay không thể uống lạnh, nên đã âm thầm đổi lấy một chai nhiệt độ thường, sau khi thanh toán cho ông chủ xong, đã mượn một cái đồ mở nắp chai. Bang, đây là âm thanh mà Viên Nhất Kỳ yêu thích nhất, bởi vì Thẩm Mộng Dao nói đây là âm thanh của mùa hè, cô ấy và A Kỳ chính là gặp nhau ở mùa hè.

 
"A Kỳ quả nhiên vẫn là thích uống soda vị quýt nha." Thẩm Mộng Dao hạ kính xe xuống, mỉm cười với Thẩm Mộng Dao, "Ừm, chị không thể uống lạnh được, cho chị nhiệt độ thường đó." Thẩm Mộng Dao cầm lấy nó, A Kỳ của cô ấy rất cẩn thận, sẽ luôn nghĩ cho cô ấy đầu tiên, chứ không phải bản thân.
 

Mấy ngày sau, Viên Nhất Kỳ lại tự sát. Chỉ là lần này Thẩm Mộng Dao vẫn chưa kịp qua cứu Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ đã yên tĩnh nằm trên mặt đất không còn hơi thở, Thẩm Mộng Dao lay Viên Nhất Kỳ một cách tuyệt vọng, hy vọng em ấy có thể tỉnh dậy, Viên Nhất Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi đen, là quà Thẩm Mộng Dao đã tặng cho em ấy, Thẩm Mộng Dao nói em ấy mặc vào rất đẹp, rất soái, Viên Nhất Kỳ nhớ điều đó. Vì vậy trước khi Viên Nhất Kỳ chết, em ấy mặc lên mình bộ quần áo yêu thích nhất của em ấy, cố gắng biến thành người mà cô ấy yêu thích nhất.
 

 
Thẩm Mộng Dao ngồi dưới đất khóc rất lâu, cho đến khi đại não sắp thiếu dưỡng khí, cô ấy lau đi nước mắt, cô ấy không muốn để cho A Kỳ nhìn thấy cô ấy khóc thương tâm như thế, bộ dạng xấu xí như thế, sau đó Thẩm Mộng Dao nhìn thấy bức thư trên bàn cafe.
 

To. Thẩm Mộng Dao

Khi chị nhìn thấy bức thư này, em chắc là đã qua đời rồi đúng không? Nếu như em vẫn chưa chết xin đừng cứu em, ánh sáng của em đã bị giấu đi rồi, em sống cũng chả còn ý nghĩa gì nữa rồi, em rất yêu chị, còn yêu chị nhiều hơn so với chị tưởng tượng, nhưng mà em phải bỏ rơi chị trước để đi đến một thế giới khác rồi, đừng khóc, em sẽ đau lòng đó. Nếu như thật sự nhớ đến em thì nhớ hãy mang cho em vài quả quýt, chị đã nói sẽ mua quýt cho em cả đời này. Cũng tính là chị đã hoàn thành rồi, rất xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh chị cả đời, em sẽ ở một thế giới khác bảo vệ chị, đừng có mà nghĩ không thông mà muốn cùng em đi, phải sống thật tốt, thay em sống thật tốt, càng phải vì bản thân mà sống thật tốt. Chị phải nhớ rõ sinh nhật của bản thân đó, đừng chỉ nhớ của em mà quên đi mất sinh nhật của bản thân, em biết là chị rất bận, nhưng mà khi bận cũng đừng quên mất bản thân, phải thật ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ăn nhiều hoa quả một chút, đừng có mà chỉ chuẩn bị quả quýt nhỏ cho em, cũng nên tự chuẩn bị cho bản thân, cho dù không cho em, cũng phải để bản thân ăn đó, A Kỳ phải đi rồi, hãy nhớ A Kỳ rất yêu chị, rất yêu rất yêu.
 
A Kỳ của chị.
 

Viên Nhất Kỳ tuổi 16 đã yêu Thẩm Mộng Dao tuổi 19, cũng đã đem tình yêu đó dừng lại mãi ở tuổi 16.
 

Đợi khi Thẩm Mộng Dao đọc xong bức thư đó đã khóc đến mức không thể khóc nỗi nữa, A Kỳ, chị cũng rất yêu em, rất yêu rất yêu, còn yêu nhiều hơn so với em tưởng tượng.

Vài ngày sau, Thẩm Mộng Dao mua một túi quýt nhỏ, đến ngôi mộ của Viên Nhất Kỳ nói: "A Kỳ, quả quýt mà em yêu thích nhất chị đã mua đến cho em rồi, em đến khi nào mới đến hôn chị đây."
 

Tình yêu của thiếu niên đã dừng lại ở tuổi 16, oanh oanh liệt liệt.
Tình yêu của thiếu niên từ tuổi 19 kéo dài, năm này qua năm khác.
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro