Chương 28: Che giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ đưa tay với lấy sấp hình trên bàn rồi cau có nhướn mày nhìn nam nhân mặc đồ đen đậm chất giang hồ đang ngồi đối diện mình: "Sự thật sao?"

"...Đúng là sự thật! Nhậm Hào lấy cớ sang Pháp làm ăn nhưng sự thật là đang đi du lịch với nữ nhân này!..."

"Liệu...có hiểu lầm không?"

"Không, tôi với cậu chơi với nhau lâu như vậy thật sự là không dám đùa cợt, vả lại nam nhân kia còn là bạn trai của Dao Tỷ...! Ờ, nếu còn chưa tin hãy xem những tấm này...trông họ rất tình tứ!"

"....Khốn thật! Tôi nhờ cậu...đừng nói chuyện này với Thẩm Mộng Dao! Chị ta kiểu nào cũng sẽ một lần nữa suy sụp"

Viên Nhất Kỳ bí mật ngồi nói chuyện với nam nhân nọ về một vấn đề của Nhậm Hào, nếu không phải là liên quan đến Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ chắc chắn không thể nào có khả năng lại đi quan tâm những việc làm cặn bã của Nhậm Hào đã được người của Viên Nhất Kỳ thu gọn cả vào ống kính máy ảnh như kia...

Đắn đo suy nghĩ...

Viên Nhất Kỳ không thể nào tưởng tượng được Nhậm Hào một lần nữa lại làm chuyện có lỗi thế với Thẩm Mộng Dao.

Chẳng phải Mộng Dao đã nói anh ta thật tâm xin lỗi rồi sao?

Chẳng phải Mộng Dao đã nói anh ta sẽ yêu nàng ấy thật lòng hay sao?

Thẩm Mộng Dao tại sao thông minh trong xã hội, trước giờ về trí óc thì không thua một ai nhưng lại ngu xuẩn trước loại nam nhân đội lớp thú kia chứ?

Không thể hiểu nổi.

Viên Nhất Kỳ nhói lòng thay cho Thẩm Mộng Dao, biết nói ra chắc chắn Mộng Dao sẽ suy sụp thêm một lần nữa. Trước đến giờ, tuy đã trải qua nhiều nhưng mỗi lần thấy Mộng Dao gặp khó khăn, suy sụp hay rơi nước mắt thì khiến lòng Viên Nhất Kỳ rất đau xót, không thể thích nghi được.

Cắn răng mím miệng một lúc lâu...Viên Nhất Kỳ mới chắc nịch rằng cô sẽ giữ bí mật chuyện này cho nó qua luôn.

Xem như không có gì xảy ra...

...

"A Tình...sao hôm nay không thấy Viên Nhất Kỳ đến vậy?" Thẩm Mộng Dao buông cây thuốc lá điện tử trên tay ra, nàng nhìn đứa em đang cặm cụi lo lắng đống sổ trên bàn.

"À, em không biết! Ừ thì...chắc là nó phải đi lo chuyện gì đó!" A Tình trả lời, ngẩng mặt nhìn đại tỷ của mình: "Chị cần gì gấp sao?"

"Không, thật ra cũng không có gì quan trọng!"

Thẩm Mộng Dao gác chân lên ghế, đôi mắt lại thể hiện cảm xúc một cách thật bí mật. Là sự lo lắng, sốt ruột và không hài lòng...

Bình thường nếu là cái giờ này thì nhất định Viên Nhất Kỳ sẽ trân cái mặt khó ưa đi qua đi lại trước mặt Thẩm Mộng Dao hoặc đến trễ thì cũng có một cuộc gọi đến thông báo lý do, thậm chí có trốn đi chơi cũng gọi báo một tiếng...

Liệu có phải đã có chuyện gì rồi không?

Một sự cố? Tai nạn bất ngờ? Hay lại bị người ta chặn đường gây sự? Cũng rất có thể là bị tụi giang hồ xăm trổ trả thù cũ?

Viên Nhất Kỳ đúng là không hiểu chuyện gì cả. Thẩm Mộng Dao đang sốt ruột đến mức khó mà thưởng thứ thuốc vừa nhập về nữa cơ, vài ngày trước trong khách sạn còn vô tâm nói nàng không quan tâm cô ấy nữa chứ. Rõ ràng là mãi vẫn không thể hiểu người ta...

"...Ngu ngốc...! Thật là ngu ngốc! Em sẽ không trưởng thành nổi hay sao chứ?" Thẩm Mộng Dao khổ sở nghĩ.

Nằm ngẫm nghĩ đoán đông mò tây mãi cũng không phải cách, Thẩm Mộng Dao bỏ cây thuốc điện tử lên bàn rồi đứng dậy.

"Dao Tỷ! Chị đi đâu?" A Tình nhướn mày.

"Tôi đến quán Trương Ca! Bàn chuyện đôi chút!"

Lấy tuỳ tiện một cái lý do hợp lý, Thẩm Mộng Dao biết mình có thể dễ dàng qua mặt được bọn đàn em nhỏ của mình, cũng là cách nói khéo cho bọn nó không đi theo sau mình vì chỗ Trương Ca là nơi quen biết...

Ấy thế mà Thẩm Mộng Dao chỉ vừa bước chân ra khỏi quán của mình đã nín thở bất chợt một giây vì trông thấy hình bóng quen thuộc đang đứng loay hoay bên cạnh chiếc 'siêu' moto đắt tiền của nàng.

Lòng dâng lên cảm giác thật nhẹ nhõm an tâm, nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn một mặt trở nên thật giận dữ tiến đến gần Viên Nhất Kỳ mà rủa trách.

"Này!!! Lại muốn lấy xe tôi đi đâu ?"

"...Dao Tỷ, chị định đi đâu à?"

"Tôi đang hỏi em cơ mà!!!"

"...Ờ, muốn mượn chiếc xe của chị!" Viên Nhất Kỳ nhướn mày trả lời thật ngắn gọn.

Nếu là bình thường thì chắc chắn Viên Nhất Kỳ sẽ mặt mày cằn nhằn, phàn nàn vì sự quản lý của Thẩm Mộng Dao nhưng sao hôm nay thái độ khác lạ như vậy?

Thẩm Mộng Dao nhíu mày, nghi ngờ: "Em...có phải lại gây chuyện gì nữa hay không?"

"Gây cái gì?"

"...sao lại trầm tư như vậy!"

"Không có gì!" Viên Nhất Kỳ nở một nụ cười gượng: "Chỉ là muốn mượn xe chị đi chơi tí thôi!"

"Chơi cái gì??? Bộ rảnh lắm hay sao mà em la cà suốt ngày như thế?" Thẩm Mộng Dao giật cái nón bảo hiểm lại rồi gân họng lên quát: "Tình hình địa bàn có thể là đang ổn nhưng không phải em luôn là người rong chơi mãi như thế!"

Viên Nhất Kỳ đau lòng bất chợt, không thể kiểm soát nổi mà đưa mắt dán vào gương mặt cao ngạo của nữ nhân kia.

Nín thở vài giây, Viên Nhất Kỳ ngẫm đến ông trời-đấng tối cao tại sao sinh ra Thẩm Mộng Dao là một nữ nhân xinh đẹp, thông minh, hoàn toàn rất tuyệt hảo...nhưng lại phải gánh chịu những con dao đâm thấu xương thấu tủy từ phía sau.

Là bất công?

Hay là do ông ta lại muốn trêu đùa con người?

Muốn bắt Thẩm Mộng Dao phải chịu những thống khổ từ tình ái?

"Thật quá thương xót, chỉ một mình tôi thôi...một mình tôi có thể gánh mọi thứ mà! Tôi có thể bị đánh, bị chửi, ngược đãi, thậm chí bị lấy cả tính mạng...cũng được!"

Viên Nhất Kỳ ngước mặt lên trời, đôi mắt trong ngấn lệ.

"Nhưng xin ông hãy tha cho Thẩm Mộng Dao có được không? Tôi không muốn nhìn thấy người tôi yêu...đau khổ về bất cứ cái gì...! Tôi đã chấp nhận mọi thứ cơ mà, tôi chấp nhận đứng sau chị ấy ngắm chị ấy hạnh phúc! Chẳng lẽ ông thật sự muốn chị ấy và tôi phải đau khổ dài lâu hay sao..."

"Ông biết...chị ấy đau, tôi sẽ đau nên cố tình hại chị ấy chứ gì? Không, ông không được làm thế với nữ nhân của tôi...không..."

"Nè!!! Có nghe tôi nói cái gì không hả??" Thẩm Mộng Dao đẩy mạnh vai Viên Nhất Kỳ ra làm Viên Nhất Kỳ chợt hoảng hồn, đưa đôi mắt ngây ngơ nhìn nàng.

Thẩm Mộng Dao thấy bộ dạng thờ ơ của Viên Nhất Kỳ thì có chút sững sờ, nàng thấy khi mình nói chuyện nãy giờ quá là nhiều nhưng không được để ý cũng rất đáng để hờn dỗi.

'Bộp'

Viên Nhất Kỳ đưa tay lên má vừa bị Thẩm Mộng Dao tát rồi nhẹ giọng: "Sao lại đánh?"

"Cái thứ hỗn xược, sao dám phớt lờ khi tôi nói hả?" Thẩm Mộng Dao trừng mắt: "Thi Vũ đã cho em ăn bùa mê thuốc lú gì rồi??? Mãi nhớ đến cô ta đúng không?"

Viên Nhất Kỳ lắc đầu, ân cần kéo Thẩm Mộng Dao ôm vào lòng mình.

Thẩm Mộng Dao vô tình được sà vào lòng ai kia vẻ mặt băng lãnh đã trở nên đỏ ửng, nàng xấu hổ ước chi có thể gạt bỏ được đống cảm xúc hỗn loạn mình đang trải, ngực trái...lại còn đánh trống nữa chứ.

Viên Nhất Kỳ trái với Thẩm Mộng Dao, đầy tâm trạng, hai mắt cũng đọng nước mắt nhưng chỉ e những giọt nước mắt đó sẽ chỉ mãi ở phía sau Thẩm Mộng Dao-nàng ấy không thể thấy được.

Xiết chặt Thẩm Mộng Dao một chút, Viên Nhất Kỳ chân ái nhất, nói một câu khiến người ta rung động: "Em yêu chị!"

Thẩm Mộng Dao cắn môi, nhướn một bên mày đầy thoả mãn. Biết ngay là Viên Nhất Kỳ còn yêu nàng, mấy ngày qua chắc là do cứng đầu nên lãng tránh nàng, sau đó lại nhớ hơi chịu không nổi nên lại hành động thế này...?

Thẩm Mộng Dao rõ là đang rất vui mừng, hai mắt sáng lên thì thấy rõ.

Dù tâm trạng có như vậy, Thẩm Mộng Dao vẫn giữ giọng lạnh cùng gương mặt kiêu ngạo, đẩy nhẹ Nhất Kỳ ra mà hất mặt: "Không yêu! Em làm gì có tư cách yêu tôi?"

"...Em..." Viên Nhất Kỳ kéo mạnh Mộng Dao vào mình rồi bắt đầu rơi nước mắt, đầy xúc động mà cất giọng nghẹn ngào: "Làm ơn, em rất yêu chị...!"

Những giọt nước mắt của Viên Nhất Kỳ là lửa, nó làm tan băng trong lòng Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao không thể giả vờ băng lãnh nữa, vả lại...nàng nhận ra đang có vấn đề gì đó từ phía Nhất Kỳ.

"Kỳ Kỳ à, em làm sao?" Thẩm Mộng Dao sốt ruột, quan tâm, đẩy nhẹ Nhất Kỳ ra rồi nâng mặt cô ấy lên mà nhìn thẳng vào mắt đượm nước mắt của cô ấy tra xét: "Có phải làm gì gây chuyện với các đại tỷ đại ca không?"

"..." Viên Nhất Kỳ lắc lắc đầu.

"Em nói đi chứ!!!" Thẩm Mộng Dao nóng ruột nóng ran, não chưa nghĩ đến thì miệng lại tùy tiện nói tiếp câu nữa: "Đừng làm tôi lo!"

"...Chị không cần lo cho em! Thẩm Mộng Dao, hãy chăm sóc cho bản thân chị!" Viên Nhất Kỳ nghẹn ngào.

"...Tôi?" Thẩm Mộng Dao nhướn mày: "Em đang nói gì thế ?"

"Kh...không!" Viên Nhất Kỳ quẹt nước mắt rồi nở nụ cười gượng: "Chỉ là xem vài bộ phim nên thực hành diễn xuất thử!"

"Con nhỏ này!!!" Thẩm Mộng Dao căm phẫn đánh một cái lên vai Viên Nhất Kỳ: "Hết trò để vui rồi hay sao?"

"Chị muốn đi chơi không?"

"Chơi cái gì?"

"Em...em chở chị đi..."

"Ế? Kỳ...Kỳ!!! Đợi một chút!!!"

"Mau lên thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro