Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dao Dao à!"

Thẩm Mộng Dao ngẩng mặt nhìn nam nhân đang bước vào phòng làm việc của mình. Nghe cái giọng đó, chẳng hiểu sao mà máu sôi lên đến não, đôi mày như có phản xạ tự nhiên mà nhíu chặt lại với nhau, tròng mắt lại rực lửa giận.

"...Hoá ra em làm việc ở đây à?" Nhậm Hào đi vào, vui vẻ vẫy tay, đóng cửa lại. Sau lại tiến đến gần Thẩm Mộng Dao, anh ta định dang tay ôm nàng thì nàng đã khéo léo đưa ngón tay lạnh lùng ấn vào giữa ngực đẩy anh ta ra: "Em làm sao vậy?"

"..." Thẩm Mộng Dao không trả lời, trên tay cầm ly cà phê, quay mặt sang nơi khác uống.

"Em sao vậy? À mà, anh có vài thứ khó khăn cần em giúp đỡ..."

"...Lại nữa à?" Khoé môi Thẩm Mộng Dao nhếch sang một bên, quay gương mặt kinh bỉ lại nhìn thẳng vào gương mặt dựa dẫm người khác của Nhậm Hào.

Nhậm Hào hơi cứng mình.

Thái độ hôm nay của Thẩm Mộng Dao lạ quá, không giống Thẩm Mộng Dao của hằng ngày chút nào, tại sao nàng ấy không nở nụ cười vui vẻ với anh, không bay lại ôm anh, hỏi han đủ chuyện....?

Bây giờ nàng ấy nhìn anh với ánh mắt sắc bén như vậy...có chút khó chịu và kì lạ.

Thẩm Mộng Dao di chuyển đến cái bàn, với tay lấy cái áo khoác, đưa tay vào túi, moi ra một cọc tiền, nàng đưa lên trước mặt Nhậm Hào: "Cái này đúng không?"

"...Em thật hiểu anh, Mộng Dao! Không biết hôm nay em bị gì nhưng có lẽ em hiểu anh đấy! Thật ra hôm qua anh phải chi một số tiền cho công ty. Nên..." Thẩm Mộng Dao bất ngờ thẳng tay quăng đống tiền vào mặt Nhậm Hào ngay khi anh ta còn chưa nói xong câu.

"Lấy nó! Và xem như tôi bố thí cho anh! Cuối cùng là rời khỏi đây và đừng bao giờ quay trở lại!"

"...Cái gì???!" Nhậm Hào còn chưa hiểu gì, liền trợn mắt.

"...Chi cho công ty? Hay là đi du lịch...tiêu sài cho hết tiền?" Thẩm Mộng Dao nhếch môi, tiến lại vỗ nhẹ vai Nhậm Hào: "Lần này...khác lắm Nhậm Hào, anh chơi tôi đủ rồi đó!"

"...E..em??!"

"Nếm chút hậu quả, không có xấu lắm đâu!" Thẩm Mộng Dao lãnh đạm rồi quát lớn cho tiếng của mình vọng ra bên ngoài: "Đâu cả rồi...!!!"

Nhậm Hào vừa nghe xong âm thanh hùng hổ từ Thẩm Mộng Dao cũng rợn cả sống lưng, còn chưa kịp mở miệng nói gì đã bị bọn to con bên ngoài lao vào tóm hai tay lại áp giải ra ngoài.

Thẩm Mộng Dao nhìn theo, chỉ mỗi sự chua cay tồn tại trong nàng. Cuối cùng nàng cũng có đủ can đảm để hành động như thế này, để có thể từ bỏ được mọi chuyện liên quan đến nam nhân đó. Cuối cùng cũng nếm được cái cảm giác trả thù thật hả hê.

Nhưng chưa...mọi thứ chưa hề kết thúc. Còn nhiều thứ vui sắp tiến đến nữa...

Thẩm Mộng Dao nhếch khoé môi: "Muốn ác, tôi ác cho thấy"

_______

Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng chịu cầm muỗng ăn cái bữa trưa của mình. Phải nói là cô không được tự nhiên cho lắm, gượng lắm mới ăn sạch nổi duy nhất muỗng cháo bé tí. Cũng đúng mà thôi, ai ăn nổi khi có người kè kè theo nhìn mình như vậy...

Liếc mắt sang thấy Tả Tịnh Viện đang chăm chú ngồi ngay mép giường quan sát mình...Viên Nhất Kỳ càng đơ mình hơn nữa.

Tích tắc tích tắc.

Nâng cái muỗng lên nhưng sao ngán đến mức không muốn cho vào miệng ăn, chần chừ chần chừ rồi nhìn sang ngó Tả Tịnh Viện tiếp.

"...Nè, thật sự ăn chậm như vậy à?" Tả Tịnh Viện bỗng dưng quát lớn làm cái muỗng trên tay Viên Nhất Kỳ cũng bất ngờ rơi xuống bát.

"Cái cô này!!! Tự nhiên lại quát lớn như vậy...hù chết tôi hay sao??!" Viên Nhất Kỳ sau trận giật mình nín thở trong vài giây nhỏ nhưng mang công phá cực lớn thì liền gồng cổ quát lại: "Cô cứ ngó mãi làm sao tôi ăn được hả??! Quay sang nơi khác giúp một cái!!!"

Tả Tịnh Viện nhăn mặt: "Bịa cớ làm gì cho mệt thân ra!!!"

"Bịa cái gì??!! Tại cô hết chứ ai mà còn nói?!!"

"...Còn lớn tiếng sao???!!"

Viên Nhất Kỳ thấy nắm đấm trên tay Tả Tịnh Viện đưa đưa lên cũng đủ sợ sau trận hăm doạ, liền cúi mặt, ngoan ngoãn tiếp tục ăn.

Tả Tịnh Viện hả hê vô cùng nhưng nàng ấy cũng biết Viên Nhất Kỳ thật sự gượng khi mình cứ nhìn vào cô ấy như vậy. Tả Tịnh Viện thở dài một hơi rồi đưa tay đến: "Đưa bát cháo đây!"

Viên Nhất Kỳ thật sự biết nghe lời nữ nhân kia, không mở miệng phàn nàn hay làm gì, cô đơn giản đem bát cháo giao sang tay Tả Tịnh Viện như lời nói của nàng ấy.

Thấy Tả Tịnh Viện đưa muỗng cháo lên gần miệng rồi phòng má thổi thổi cho nguội.

Viên Nhất Kỳ hơi ngạc nhiên: "...Chẳng lẽ là đang định đút cháo cho mình đó sao?"

Tả Tịnh Viện đưa muỗng cháo đến trước miệng Viên Nhất Kỳ. Như có phản xạ tự nhiên, thấy có người đưa thức ăn trước miệng mình liền há miệng ngậm lấy.

"Quả nhiên..." Tả Tịnh Viện phì cười: "Là một đứa trẻ to xác!"

"..." Viên Nhất Kỳ mặc kệ nữ nhân nọ nói sao cũng được. Cơ bản cô rất thích được người khác đút cho ăn vì từ khi mẹ cô rời đi cô đã chẳng được ai đút ăn một lần nào nữa rồi. Ăn xong lại cảm nhận được một sự cưng chiều từ đâu đó truyền lại, ấm áp chết đi mất.

"...Há miệng ra!" Tả Tịnh Viện mỉm cười đưa muỗng cháo mình vừa thổi đến miệng Viên Nhất Kỳ.

Nói đi vẫn có thể nói lại...Giờ Tả Tịnh Viện lại suy nghĩ rằng Viên Nhất Kỳ là một đứa trẻ to xác. Mai mốt chắc chắn sẽ đem ra làm chuyện để chọc ghẹo...thật mất mặt.

Ngồi ăn uống cũng mất tầm 10 phút, Viên Nhất Kỳ sau khi xong xuôi mọi chuyện thì lại được nằm xuống giường nghỉ ngơi. Cảm giác bây giờ rất thích nằm, vừa thoải mái lại dễ chịu,...nằm cả ngày cũng không sao.

"....Nếu thấy chán em có thể ngủ" Tả Tịnh Viện nói vừa dọn dẹp đồ đạc trên cái bàn bên cạnh giường.

Viên Nhất Kỳ thấy cái mông cong quyến rũ của Tả Tịnh Viện đang thể hiện hết qua cái váy ôm liền có chút sững sờ, kinh ngạc xong trố mắt ra nhìn.

Nhìn xong lại nghi hoặc nhìn lên gương mặt của Tả Tịnh Viênh...không thể tin được là lại có nữ nhân hoàn hảo như vậy. Cái mông và cặp ngực đó, hình như là...bằng cả Thẩm Mộng Dao.

Đưa tay ra, tinh nghịch vỗ mông nàng ấy một cái bốp xem phản ứng nàng ấy ra sao. Viên Nhất Kỳ mỉm cười: "Nhỏ xíu!"

"...Ừ!" Tả Tịnh Viện cũng cười nhưng lại trừng mắt gằn giọng: "Tôi không kiếm tiền bằng mông, cần gì mông to?"

Viên Nhất Kỳ lại nghịch ngợm vỗ mông nàng ấy một cái nữa: "À không, nghĩ lại thì nó cũng khá lớn!"

"...Ừ cảm ơn!" Tả Tịnh Viện hất mặt: "Chứ ai cũng bé như em thì thế giới này mất hết quyến rũ..."

Viên Nhất Kỳ nhăn mặt. Trước giờ chỉ chọc người ta nhưng hôm nay lại bị người ta chọc ngược lại liền cảm thấy nữ nhân kia thật là quá sắc bén, chắc chắn không dễ bị ăn hiếp.

Kì lạ thay.

Cứ như Tả Tịnh Viện đang là một người đặc biệt vậy. Lần đầu tiên Viên Nhất Kỳ có thể gặp được loại nữ nhân này, đúng là khá ấn tượng.

"Cô dám chắc không? Coi như cô thắng! Nhưng những lần sau chắc chắn tôi sẽ phá cho cô điên lên...cho cô sang phòng khác mà trực!"

"...Ừ, trước giờ tôi chưa từng phải vác mặt lên viện trưởng xin chuyển phòng chăm sóc! Em làm được thì coi là khá hay!"

"...Được!"

"Tôi đi ra ngoài đây! Có gì em cứ ấn cái nút màu cam trên đây, tôi sẽ lên!" Tả Tịnh Viện chi tiết hướng dẫn cho Viên Nhất Kỳ dùng cái nút yêu cầu y tá khi có trường hợp khẩn được gắn trên đầu giường: "Nhớ đây...màu đỏ là bác sĩ, màu cam là tôi đấy! Khi có bị gì khẩn cấp thì nhấn!"

"...Được rồi! Đúng là phòng đặc biệt ha, tiện nghi hẳn!" Viên Nhất Kỳ đã nghĩ ra được cái gì đó từ thiết bị kia liền cười hí hửng.

"...Thế tôi đi đây!"

Tả Tịnh Viện xong xuôi mọi việc thì quay lưng đi đến cửa phòng.

Viên Nhất Kỳ cũng thở một hơi sau một giờ tập làm quen với mọi thứ trong căn phòng này, tựa hẳn đầu xuống gối rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ......

Cứ như một thói quen, khi không thể làm gì sẽ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh và nhớ đến một người.

'Dao Tỷ, không biết đang làm gì nữa...nghe A Tình bảo rằng chị suy sụp lắm. Thật đáng thương, em đã cố gắng nhưng lại không thể làm gì ra trò...không thể bảo vệ chị mà còn khiến cho chị chịu nhiều thứ phiền hà hơn! Em thật bất tài!'

Tả Tịnh Viện còn đứng ở cửa, thấy Viên Nhất Kỳ đang thờ thẫn nhìn ra ngoài, lệ tràn ra từ khoé mắt như vậy...Nàng liền có chút lo lắng, là người xa lạ, chỉ vừa quen chắc chắn sẽ không thể giúp gì cho nữ nhân đó. Tả Tịnh Viện chỉ lặng lẽ, âm thầm khép cửa lại thật nhẹ nhàng và bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro