Chương 49: Sự lo lắng của các ngự tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ thì nằm ngủ mãi mê trên giường, A Tình chỉ có thể thở dài thườn thượt nhìn Tả Tịnh Viện: "Qua một đêm rồi, sao nó vẫn nằm ngủ vậy kìa!"

"...Tôi không biết nữa, cô ấy bị đánh ngay đầu nên gây chấn thương khá nặng...chúng ta chỉ chờ khi cô ấy tỉnh lại thôi" Tả Tịnh Viện lo lắng, sờ tay lên cái trán của Viên Nhất Kỳ.

"Thôi vậy, tôi phải đi mua đồ cho nó một lúc. Để khi nó tỉnh dậy có cái để tống vào miệng!" A Tình đứng dậy khỏi cái ghế rồi cậu đưa tay vào túi lặng lẽ ra ngoài.

Tả Tịnh Viện cũng buồn rười rượi, kéo nhẹ cái chăn lên đắp cho Viên Nhất Kỳ. Chỉ nhớ đến cái lúc nữ nhân đáng thương này nắm tay lôi mình đi khỏi nguy hiểm thôi mà Tả Tịnh Viện đã cảm động ngấn nước mắt.

Tự nhiên lại thấy rất xót xa khi thấy Viên Nhất Kỳ bị như vậy.

Cô ấy thì bầm dập đủ chỗ còn bản thân nàng thì lại không bị gì ngoài một hai vết trầy xước nhỏ bé. Tả Tịnh Viện cảm thấy mình thật có lỗi.

Nhẹ nhàng cúi thấp người, Tả Tịnh Viện bất thình lình hôn nhẹ lên vầng trán lạnh của Viên Nhất Kỳ một cái rồi e thẹn đứng thẳng dậy xem như chưa có gì xảy ra, bối rối tìm việc để làm.

Nhưng mà...giờ lại chợt để ý đến. Tại sao bọn du đảng hôm qua lại nhắm vào Viên Nhất Kỳ?

Từ khi nhập viện, Tả Tịnh Viện ngoài thấy A Tình vào thăm thì cũng chẳng có ai đến thăm coi VIên Nhất Kỳ cả...

Vậy...người nhà cô ấy đâu?

Rốt cuộc thân phận của cô ấy như thế nào?

Tả Tịnh Viện tự cảm thấy nữ nhân nọ chứa quá nhiều bí ẩn.

________

A Tình loay hoay trong quầy thực phẩm của trung tâm mua sắm, cậu rối trí nhìn đống đồ trước mắt. Không biết là bản thân nên chọn mua thứ gì?...Ngoài trái cây ra thì Viên Nhất Kỳ cũng phải ăn cái gì đó khác, ấy mà A Tình không biết nổi sở thích ăn uống của cô ấy thì làm sao mà mua.

"...Khó khăn gì à?"

A Tình giật mình nhìn sang bên cạnh, nữ nhân tóc vàng nọ đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào cậu còn chả nhận ra: "...D...Dao Tỷ! Chị cũng đi mua đồ à?"

"Ừ...Hình như cậu đang gặp khó khăn. Nghe nói người thân đang bệnh...? Mua đồ tẩm bổ cho người đó phải không?" Thẩm Mộng Dao nhướn mày hỏi thăm vài câu.

A Tình hình như đã bị đọc hết suy nghĩ nên cũng thẹn thùng gật đầu nhẹ: "Do không biết nó thích ăn gì nên..."

"...Ai?"

"...Viên Nhất Kỳ!"

Thẩm Mộng Dao nghe nốt câu trả lời của A Tình liền sững người, hai chân cứng lại, đóng băng tại chỗ, nàng trợn mắt: "Khi nào?"

"...À, khoảng tuần trước!"

"Có nặng không?"

"Đã nhập viện thành phố rồi đấy, chị yên tâm, nặng thì có nặng...nhưng đã ngoan ngoãn điều trị rồi! Chắc sẽ không đến nỗi từ đời" A Tình thở dài, biết Thẩm Mộng Dao sẽ tiếp tục hỏi gì. Cậu trả lời luôn: "...Chỉ do em biết chị không quan tâm mấy về nó nên cũng chả cần thiết nói chuyện này cho chị nghe! Mong chị bỏ qua!"

Thẩm Mộng Dao vẫn đứng ở đó, như đã bị trời trồng thành pho tượng. Nàng bối rối như thế nào thì chẳng thể diễn tả bằng lời, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Sao thời gian qua nàng vẫn không biết gì hết? Lại còn rủa Viên Nhất Kỳ hằng ngày.

Thảo nào cứ linh cảm không tốt, cứ ăn ngủ không yên...lẽ nào lại là một điềm báo trước cho chuyện ngày hôm nay.

Nàng muốn gặp mặt Viên Nhất Kỳ quá, muốn xem tình trạng của cô ấy bây giờ như thế nào rồi. Có ổn hay không, có ốm đi miếng nào hay không...?

Lo lắng làm sao...nếu cô ấy có chuyện gì bất chợt xui xẻo xảy ra. Người phải gánh hậu quả là cô ấy nhưng người gánh phải gánh nặng cảm xúc là nàng. Làm sao nàng sống nổi khi có chuyện gì xảy ra với cô ấy, người mà nàng bao ngày qua vẫn nhớ mong.

Nhưng mà nàng không thể tin được: "Tại sao lại bất ngờ như vậy? Chẳng phải Viên Nhất Kỳ vẫn khỏe mạnh hay sao?"

"...Không phải đâu, Dao Tỷ, vì huyết áp cô ấy thấp nên máu đẩy lên não bị yếu chút ít, lại còn không ăn uống đầy đủ, trước đó còn hay thức đêm bỏ bữa,...nên bây giờ bị thiểu năng tuần hoàn não ở giai đoạn sắp nguy hiểm rồi!" A Tình nhăn mặt: "Chị biết hôm bữa đó nó ngất giữa nhà bếp, em không về lấy đồ bỏ quên rồi đưa nó lên bệnh viện thì chắc nó mất mạng rồi"

Thẩm Mộng Dao nghe mà tim thắt lại theo từng câu nói sống mũi chợt cay khiến tròng mắt nàng long lanh nước.

"...Lý do tại ai, em và chị đều biết rõ!" A Tình thở dài: "Chuyện của hai người em biết cả!"

A Tình không nói gì nữa, nhẹ nhàng cúi đầu rồi đem túi trái cây định đi đến quầy tính tiền, cậu không muốn nói chuyện Viên Nhất Kỳ bị đánh vừa qua cho Thẩm Mộng Dao nghe nữa vì cậu thấy nàng ấy đang biểu cảm với mình như thế nào.

Thẩm Mộng Dao rõ ràng đang dần mềm yếu khi A Tình cứ kể về Viên Nhất Kỳ như vậy.

"...A Tình" Thẩm Mộng Dao chợt gọi khiến A Tình gượng quay mặt lại: "Dao Tỷ?"

"Tôi có thể...gửi cho cô ấy vài món chứ?"

"....A..." A Tình hơi ngạc nhiên, giãn mặt ra vài giây rồi anh cũng khó xử, biết rằng mình khó thể nào từ chối nên cũng gật đầu.

_______

Thi Vũ lẻ loi làm sao, chán chê đến mức tan chảy, nàng chỉ biết nằm dài trên giường, đưa ngón tay vuốt vuốt quanh cái miệng ly rượu mà nàng đặt trên quyển sách.

Nàng không thể gặp mặt Viên Nhất Kỳ đã mấy ngày liền còn nghe tin Vương Dịch đã cho người đánh Nhất Kỳ mới càng trở nên sốt ruột.

Nàng lại vừa nghe bọn em của mình bảo rằng Viên Nhất Kỳ đang nằm viện nên lại gia tăng mức độ lo lắng lên cao hơn.

Thi Vũ lúng túng làm sao, cứ đặt ra thật nhiều câu hỏi cho bản thân...tương tự như 'Sao lại nằm viện thế ta? Có sao không ta? Bị bệnh gì không biết? Có nặng hay không?...'

Ngày qua ngày có dịp rảnh lại nằm nhớ người ta mà không thể làm gì.

Thi Vũ chính xác đã không hiểu tại sao Thẩm Mộng Dao lại đuổi Viên Nhất Kỳ đi, sau đó Viên Nhất Kỳ lại bị bệnh gì đó lại nhập viện bất ngờ,...không hiểu nổi.

Chỉ do dạo này nàng mắc phải vài vấn đề với Mộng Dao nên không thể tự do đi lại nữa, đương nhiên lại càng không có thời gian để đi tìm Viên Nhất Kỳ chứ nếu mà không có gì xảy ra, chắc có lẽ bây giờ nàng đã lái xe đến bệnh viện tìm ra Viên Nhất Kỳ lâu lắm rồi.

Có thể hơi thấy mình đu bám người ta nhưng nàng thật sự rất thích Viên Nhất Kỳ mà. Sau nụ hôn lần đầu gặp nhau, Thi Vũ đã quyết định rằng Viên Nhất Kỳ là của riêng nàng rồi. Cho dù Viên Nhất Kỳ có trốn đằng trời nàng cũng phải tìm ra cho được.

"Oà, Kỳ Kỳ là của mình mà, Kỳ Kỳ~ Nhớ quá đi mất mà~ Hụ hụ~"

Thi Vũ oà khóc lên như một đứa trẻ sơ sinh, nàng gục mặt xuống gối làm một đợt thật thảm thiết. Lần đầu tiên đã ở tuổi trưởng thành nàng nhớ người ta đến phát khóc như vậy, cứ y như lúc nhỏ nàng đã oà khóc khi nhớ gia đình trong thời gian họ đi xa vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro