Chương 56: (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ư...ưm..."

Căn phòng bao giờ thật nóng bức và tràn đầy âm thanh mộng mị của một mỹ nhân.

Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng áp môi hôn cái hạt đậu đã cương cứng trên bầu sữa ngọt ngào của nữ nhân dưới thân mình. Cô mỉm cười: "Sao lại thật tuyệt..."

Thẩm Mộng Dao cắn môi, nàng cũng khẽ mỉm cười đáp trả: "Miệng thật là biết lấy lòng của nữ nhân"

Viên Nhất Kỳ há miệng ngậm và mút mạnh đỉnh hồng của Thẩm Mộng Dao ban đầu thì thật nhẹ nhàng khiến nàng ấy đắm chìm trong khoái cảm.

Miệng Thẩm Mộng Dao rên đều theo từng đợt sóng điện chạy trong cơ thể. Nàng xiết nhẹ Viên Nhất Kỳ rồi đem tay mò mẫm tấm lưng cô ấy thật kiều mị: "..Nữ...nữa.."

Cô cắn nhẹ nhẹ cái đỉnh cho đến khi nó trở nên thật mẫn cảm rồi chuyển sang bên còn lại há miệng thực hiện quy trình cũ...đồng thời nhướn một bên mày liếc mắt quan sát nàng kia.

"A...ah~..."

Nghe êm tai đến kì lạ, nàng ấy rên rỉ như vậy đúng là quá sức quyến rũ đi thôi, cứ như đang hối thúc muốn thêm vậy.

Viên Nhất Kỳ liếm lưỡi quanh ngực nàng xong lại đưa ngón tay xuống bên dưới chơi trò 'móc hang' với nơi xuân cảnh đã động tình thủy của nàng. Thẩm Mộng Dao ưỡn cong người, cắn môi dưới rồi nói với giọng đứt quãng: "...K...Kỳ Kỳ ah, thật hư. Đừng làm như vậy..."

"Chỉ là khởi đầu thôi mà...chị phấn khích như vậy sao!?"

"À...sao cũng...được, đêm nay em làm chủ...chỉ cần em nói một tiếng...!" Thẩm Mộng Dao mê muội đưa mắt đọng một màn sương gợi dục nhìn sâu vào mắt Viên Nhất Kỳ: "Tôi sẽ...phục vụ thật chu đáo"

Nói như vậy dường như chỉ cho có lệ, mắt Thẩm Mộng Dao đã truyền thẳng đến tâm trí Viên Nhất Kỳ rằng nàng ấy muốn những thứ như dây trói, roi da,...muốn bản thân được đem ra bạo một chút. Nàng rất thích bạo.

Viên Nhất Kỳ xoay sang cái giỏ màu đen bất giác cảm thấy tim mình đập vẫn rất mạnh nên đưa tay lên đặt ngay ngực trái rồi điều hòa lại hô hấp cho nhịp tim trở lại bình thường lại. Cô kéo cái giỏ ra.

Thẩm Mộng Dao hai gò má đã ửng hồng, nàng nhẹ nhàng mở giọng: "Tôi đã mua nó...cho riêng em và tôi"

"...Ừ, quả đúng là khác người. Muốn đổi không khí chứ?!"

Thẩm Mộng Dao hơi khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cái vòng cổ có dây màu đỏ trên tay của Viên Nhất Kỳ cầm. Nghĩ có lẽ vẫn không hiểu được 'đổi không khí' ra sao nhưng nàng cũng nhẹ gật đầu đồng ý.

5 phút sau...

"Aaaaah~Ahhh~~~"

Thẩm Mộng Dao phải khuỵ hai chân xuống sàn như một con súc vật há miệng rên to còn Viên Nhất Kỳ lại nắm lấy sợi dây nối với vòng cổ của Thẩm Mộng Dao giật mạnh, tay còn lại thì ra sức hạ roi da vào mông nàng ấy.

Đét đét đétt!!!

Âm thanh càng lúc càng to, Thẩm Mộng Dao rên cũng to theo, nước dãi chảy ròng một đường từ miệng xuống cằm, cả cơ thể cong xuống thành một chiếc võng đẩy mạnh đường cong vòng 3 lên cao.

Còn chưa kể đến cái thứ đang rung bên trong âm hộ nàng khiến nàng toàn thân tê liệt.

Mỗi đòn đánh của Viên Nhất Kỳ sao thật kích thích, thậm chí nàng còn tự cảm nhận được từ xuân cảnh mình nhỏ từng giọt nước trong trắng xuống sàn.

"Đừng đánh nữa.! Kỳ Kỳ!!!"

Miệng nói vậy nhưng mông lại đang lắc lư đòi thêm. Viên Nhất Kỳ nhếch môi, thêm vài cái thật mạnh làm cho mông nàng ta hằn mạnh một mớ vết thâm đỏ.

Viên Nhất Kỳ đã đeo sẵn đồ chơi quen thuộc cho bản thân vào hông. Cô nắm mạnh sợi dây giật mạnh khiến cổ Thẩm Mộng Dao phải chịu đau. Nàng hét toáng lên: "Aizz!!! Ah!!"

Viên Nhất Kỳ gằn giọng: "Bò ra ngoài!! Đứng dậy tôi sẽ bỏ rơi chị!!!"

Thẩm Mộng Dao xanh mặt, nàng trợn mắt: "Ra ngoài nào? Viên...A..!!"

Viên Nhất Kỳ mở cửa, cô ra khỏi phòng trước rồi lôi dây cho Thẩm Mộng Dao bò bằng hai tay và hai đầu gối theo sau. Thẩm Mộng Dao cắn môi, nàng còn chẳng tưởng tượng nổi có ngày mình bị như thế này. Thật đáng xấu hổ.

Đường đường là một vị nữ vương có nhiều danh lợi và thủ hạ,...Mà bây giờ phải hạ mình như một con súc vật cho người khác mua vui thế. Mất mặt nhưng Viên Nhất Kỳ lại hoàn toàn bạo hành nàng, bạo hành mạnh bạo như vậy, nàng còn rất yêu thích nên cảm giác không đến nỗi tệ, nàng cắn môi chịu đựng sẽ qua ngay. Dắt xuống cầu thang, thật may đây là dinh thự riêng ít đến của Thẩm Mộng Dao, một bóng người làm cũng hiếm..nên mới có thể đi lại như vậy, nếu không thì mất mặt đến chết.

Mỗi lần di chuyển cái côn thịt giả đang rung trong người lại đâm sâu vào một tí,..Thẩm Mộng Dao rên ư ử trong cổ họng chỉ mong Viên Nhất Kỳ sẽ nghe thấy rồi đem nàng ra xử lý sạch sẽ một lần luôn cho xong.

"A...ư...khó chịu..." Nàng bò đến nắm lấy chân Nhất Kỳ: "...nó đâm vào tôi..."

"Ừ!"

Nàng muốn cô ấy đến như vậy...còn đòi hỏi gì nữa? Thái độ thờ ơ gì thế kia??!

Viên Nhất Kỳ dắt nàng đến phòng khách, cô ấy hất sạch những thứ trên bàn xuống rồi bước đến bế bổng nàng lên cái bàn to giữa phòng: "Thích không?"

"Loạn, chết mất..." Thẩm Mộng Dao thở, nàng ưỡn ẹo hông, cố đẩy cái côn thịt trong hang mình ra: "Lấy nó ra được không? Tôi muốn em"

"...Muốn tôi? Thẩm Mộng Dao, xưng hô cho ngọt ngào và đúng với tình thế bây giờ nhất...tôi thưởng cho" Viên Nhất Kỳ đăm chiêu nhướn nhướn mày đem sợi dây đang cầm lên trước mắt nàng.

Thẩm Mộng Dao kiều mị rên rồi nàng thỏ thẻ: "...ưm...chủ nhân, em muốn của người"

Viên Nhất Kỳ như chết lặng, lần đầu tiên Thẩm Mộng Dao đưa cô lên thật cao. 'Chủ nhân' luôn...Cười rộng, lập tức tiến đến, đưa cái đồ chơi cao su đang chĩa ra ngay hông mình đến lỗ nhị của Thẩm Mộng Dao.

"Ch...chờ đã...!!!" Thẩm Mộng Dao đỏ mặt, nàng cắn môi: "Chẳng phải sẽ chỉ một nơi hay sao? Hai nơi...làm sao tôi...chịu nổi?"

"...Im đi, ở đây ai là chủ"

"Là...là người"

"...Ta quyết định"

"A...chủ nhân thật xấu xa"

Viên Nhất Kỳ lấy ít chất nhờn dưới thân Thẩm Mộng Dao bôi lên lỗ nhị của nàng ấy rồi cô bắt đầu nhẹ nhàng ấn đầu thứ kia vào trong một chút.

"...Ư...ưm!"

Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng chuyển hông, đẩy nhẹ nhẹ cái vật kia vào sâu mỗi lần một chút. Thế là cuối cùng nơi thứ hai của Thẩm Mộng Dao lại cùng lúc bị xâm nhập với cửa mình.

Thẩm Mộng Dao hơi nhăn mặt vì đau, nàng xiết nhẹ mép bàn rồi ngáp ngáp miệng như một con cá thiếu nước.

Mới vào, cô ấy đã nhấp nhè nhẹ để hậu môn nàng và đồ chơi quen dần với nhau. Sau đó lại tích cực nhấp mạnh làm hai người va chạm vào nhau phát ra âm 'bạch bạch!" đều đều.

Mỗi lần vào cứ như lại muốn đục sâu nát nàng ra...Mỗi lần ra thì lại như kéo hậu môn nàng ra ngoài, cảm giác thăng hoa này đời người mấy ai hưởng thụ nổi.

Thẩm Mộng Dao như con rắn, ưỡn ẹo không ngừng: "C...chủ nhân...s...sâu quá! Mạnh quá!"

"Thấy tuyệt chứ?"

"...Em muốn...ahhh...Chủ nhân..!"

Thẩm Mộng Dao lần nữa bị xâm nhập hai nơi cùng một thời điểm, bây giờ nàng đã mụ mẫm đầu óc, không còn hiểu biết gì nữa. Nàng bị nữ nhân kia kéo vào một thế giới khoái cảm mất rồi, nàng chỉ việc nằm và hưởng thụ, mọi chuyện còn lại cô ấy sẽ lo.

Nhanh dần lên, nhanh dần lên nữa.

Viên Nhất Kỳ nhấp mạnh đến điêu luyện. Nếu cô ấy lại là nam nhân không biết có bao nhiêu nữ nhân sẽ chết dưới tay cô ấy. Nàng si dại, rên lớn tên Viên Nhất Kỳ rồi gồng mình gánh từng cú nhấp thốn đến não.

Thẩm Mộng Dao cắn môi: "A...a...!! Chủ nhân ơi!!! Tuyệt quá!! Em...em chịu không nổi đâu~"

"...hây!!!"

"Mạnh nữa, nhanh nữa...."

Thẩm Mộng Dao cứng mình, nàng đạt đến giới hạn nên đã bắn thẳng ra ngoài một luồng tinh khí. Viên Nhất Kỳ thích thú rút cái côn thịt giả đang rung trong hoa huyệt nàng ra, liền hài lòng quan sát từng dòng tinh khí nóng chảy từ trong Thẩm Mộng Dao ra ngoài.

Thẩm Mộng Dao thở gấp, nàng chồm dậy, xiết lấy cổ Viên Nhất Kỳ rồi nói bé: "Đừng mạnh bạo đến thế...ah...em sẽ rách... mất..."

Viên Nhất Kỳ rút ra khỏi người Thẩm Mộng Dao rồi nhướn mày: "Thế? Sang nơi khác!"

Viên Nhất Kỳ kết thúc cái giọng đã khan khan của mình lại do thiếu nước. Ngẫm lại thấy thật nóng nực, Viên Nhất Kỳ cởi bớt cái áo thun bên ngoài ra rồi quăng sang một bên luôn.

Thẩm Mộng Dao ngước đôi mắt to của mình nhìn nửa phần cơ thể của Viên Nhất Kỳ đã lộ ra, cặp chân, cặp mông, eo, vòng ngực,....đều thuộc lứa tuổi sở hữu của thiếu nữ. Cong cong trắng trắng,...nói chung cũng rất hoàn hảo.

"Trưởng thành rồi..." Thẩm Mộng Dao khẽ mỉm cười.

"Đúng rồi, nước mát..." Viên Nhất Kỳ đã nghĩ ra trò gì đó nên liền nắm chặt dây lôi nàng đi không thèm nói nửa lời. Nàng cũng hối hả phía sau: "Từ từ Kỳ Kỳ!!!"

Vài phút thở trên chiếc ghế của nhà bếp, Thẩm Mộng Dao đưa mắt ngóng theo nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đang uống nước đằng tủ lạnh nhà nàng. Cô ấy đang nạp năng lượng để hành nàng thì phải, bất giác nàng cảm thấy thật thú vị: "Kỳ Kỳ...xong chưa?"

"...Gọi cái gì mới phải?" Viên Nhất Kỳ nhăn mặt, để ly nước đang kề môi ra xa một tí, cô liếc mắt nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Ý em...chủ nhân" Thẩm Mộng Dao cười ngọt, nàng e thẹn xoay mặt sang nơi khác. Cảm thấy tự xấu hổ vì cách xưng hô, bao lần chỉ là cô nói với nàng bằng kính ngữ, hôm nay hai người lại đổi sang loại danh từ này quả là kì cục.

"Muốn uống tí nước?"

"...muốn ép người ta uống nước khi mấy người đổ dưới sàn chứ gì. Trò này quá xưa rồi" Thẩm Mộng Dao cau có, hất mặt sang nơi khác.

"Đúng thật là cứng đầu. Tôi phải trị" Tiến lại gần Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ từ từ chen vào giữa hai chân nàng ấy rồi nhếch khóe môi: "...Lỗ nào?"

"...Là lỗ âm"

"...Nói lớn"

"Là lỗ âm"

"Rõ ràng hơn?"

"Em muốn lỗ âm"

Viên Nhất Kỳ nâng cằm Thẩm Mộng Dao lên, trao cho nàng cái nhìn đắm đuối: "Giọng thật sự rất ấm"

Nhà bếp chừng 30 phút sau chỉ toàn là âm thanh ú ớ của một mỹ nữ bị cắt ngang giữa chừng không rõ ràng. Chỉ có thể xác định âm thanh thật sự rất kiều mị và kích thích còn cả âm thanh va chạm bành bạch giữa da thịt chỉ sợ sẽ khiến người khác đỏ mặt vì độ khiêu gợi.

Và rồi kéo dài thêm 15 phút tiếp âm thanh nọ rõ ràng dần và hối thúc dần. Cứ thế cho đến khi giọng của mỹ nữ chợt đá cao lên rồi ngừng hẳn khiến không gian xung quanh trở lại im ắng.

Viên Nhất Kỳ luôn có cái cớ để lôi dây cổ Thẩm Mộng Dao đi khắp nơi trong căn nhà lớn này.

Cô rõ ràng là cứng đầu hơn cả nàng.

Lôi kéo nàng lên phòng với thái độ hối thúc, cô mạnh bạo ép mạnh tấm lưng Thẩm Mộng Dao vào tường phát ra tiếng 'ình' khá rõ ngay khi vừa vào cánh cửa phòng ngủ của Thẩm Mộng Dao.

"Ch...Chờ đã!! Em mệt rồi, không chơi nữa!!!" Thẩm Mộng Dao tái mặt, xiết chặt hai vai của Viên Nhất Kỳ.

"Mệt? Đã làm gì mà mệt?" Viên Nhất Kỳ kéo một cái chân của Thẩm Mộng Dao giơ cao lên rồi thẳng thừng đâm cao su đồ chơi vào giữa cái hang ẩm ướt luôn hăng tình qua nhiều trận vừa xong, khác với chủ nhân của nó, kiệt sức như thế nào rồi.

Thẩm Mộng Dao vừa rên vừa nói: "Đừng nhấp mà...ô ô..."

"...Đã làm cái gì?"

"Em...em được chủ nhân...chăm sóc ở nhà bếp, phòng khách, phòng tắm và cả ở trên cầu thang. A...ư..."

Viên Nhất Kỳ nhấp hông mạnh: "Thế có tuyệt không??!"

"Có tuyệt!!! Có...ahh...~"

"Có thích không?"

"Dạ có!!!"

"Thế thì đứng im, đừng để bị đánh nữa"

Thẩm Mộng Dao bị 'hạ gục' tại các phòng các nơi trong nhà của mình, chịu đủ tủi nhục, đau đớn bởi cô gái trẻ kia mang lại, sung sướng, khoái cảm cũng có nữa....nàng quen rồi. Không sao.

Viên Nhất Kỳ đứng chơi còn không thích, lại đem Thẩm Mộng Dao sang gần cái tủ đồ có tấm gương lớn treo ngay cửa tủ của nàng ấy mà chơi.

"...Kỳ Kỳ à...đừng..a....Xấu hổ lắm"

Nhìn chính bản thân mình trong gương, Thẩm Mộng Dao cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết. Đeo vòng cổ lại còn chổng mông bị bạo đét đét đằng sau bởi một nữ nhân....Sao Thẩm Mộng Dao thấy thật quá đáng.

"Không"

Viên Nhất Kỳ gỡ mạnh hai tay ra, chơi tư thế doggy với nàng ấy trước cái gương lớn nọ. Cho mặt nàng ấy đối diện với bản thân mình trong gương, xem bản thân mình đang bị như thế nào. Thẩm Mộng Dao gượng đến mặt mày đỏ ửng lên, nàng xoay mặt nhanh nhanh sang nơi khác để tránh né bản thân.

Viên Nhất Kỳ lại thích thú tiếp tục hăng hái nhấp...

Tiếng rên và âm thanh va chạm cứ thế gấp gáp vang to hơn trong căn phòng. Thế là đêm đó, một người đã mỏi rã rời, một người lại khó thể nhấc mình di chuyển trên chiếc giường êm ái vốn cô đơn của Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao gắng thân nhích sang dụi người trong vòng tay Viên Nhất Kỳ, nàng lên giọng yếu: "...Ngủ lại...với tôi nhé?"

"Nằm nghỉ một chút, khi khoẻ tôi sẽ đi về"

"Đừng,...hãy ở lại với tôi"

"..."

"Tôi cô đơn" Thẩm Mộng Dao nhắm mắt, đặt lên môi nữ nhân kém tuổi hơn mình một nụ hôn ngọt ngào.

Rồi nàng bị cơn mệt mỏi kéo đi sâu vào giấc ngủ.

Viên Nhất Kỳ kéo cái chăn, đắp cho hai cơ thể thiếu vải của mình và nàng lại. Sau đó cô bất giác thật xót xa, lời vừa rồi của nàng sao khiến cô cảm thấy thật chua xót, chẳng biết nàng đã giải quyết chuyện của mình ra sao mà giờ lại nói cô đơn.

"Dao Dao...." Viên Nhất Kỳ xiết nhẹ Thẩm Mộng Dao, cô nhắm mắt đẩy cho giọt nước mắt mặn tràn ra ngoài khóe mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro