Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao cựa mình thức giấc, nàng mệt mỏi mở đôi mắt mơ màng nhìn lấy nữ nhân ngủ say bên cạnh. Nàng hơi thẫn thờ vì Viên Nhất Kỳ mang một góc nghiêng rất tuyệt vời. Vừa thức giấc thôi, ngó cô ấy một cái nàng như tỉnh hẳn.

Đưa tay quàng ôm lấy cô ấy, Thẩm Mộng Dao thấy hoàn toàn hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi nàng không thể nhận được cảm giác hoàn hảo như vậy.

Thẩm Mộng Dao ngẫm một chút lại thấy có chút ghen tức. Viên Nhất Kỳ bây giờ quả thật là rất ra dáng một nam nhân, làm việc ở cái nơi như vậy, kiểu nào cũng bị người khác liếc mắt đưa tình. Nàng làm sao yên tâm.

Hôn nhẹ lên má cô ấy, Thẩm Mộng Dao quyết tâm hẳn hoi mỗi ngày đều đến cái quán đó để mắt đến nữ nhân của mình. Bất cứ ai động đến Viên Nhất Kỳ là chạm đến nàng rồi.

"Hmm...."

"Chào cưng..." Thẩm Mộng Dao cong môi, nàng ngọt giọng và trìu mến nhìn Viên Nhất Kỳ đang trố mắt nhìn nàng.

"C...chị....!!! Cái....???!"

Viên Nhất Kỳ như lò xo bật thẳng người lên, quay qua quay lại nhìn xung quanh, nhìn nàng rồi nhìn lại bản thân mình. Thấy bản thân đã lộ rõ hết cơ thể của một nữ nhân, không một mảnh vải che, lại thấy vết đo đỏ trên cái ga giường sáng màu. Thẩm Mộng Dao lại không khác cô là bao nhiêu.

Mặt Viên Nhất Kỳ tái lại, cô đã đoán hẳn hoi chuyện gì đã xảy ra rồi.

Thẩm Mộng Dao ngồi dậy, nàng mỉm cười: "Làm sao? Nhìn cái gì mà nhìn...."

"...Chị...!!! Đêm qua...!!!" Viên Nhất Kỳ nhăn mặt, cô gằn mạnh giọng: "Chị đã thuốc tôi!!!"

"Em làm cái gì mà phản ứng ghê như vậy. Báo cho mà nghe, em giờ là của Thẩm Mộng Dao tôi" Nàng khẳng định rồi đưa tay chỉ cái vết đo đỏ giữa giường: "Ai động đến em, tôi tuyệt đối không nương tay"

Viên Nhất Kỳ hơi thẩn người, cô hoang mang đến mức không thốt nên lời....Nhưng mà....

"Thôi chết!!!"

Cái đồng hồ treo trên tường đã điểm số 10:10 giờ, là giờ làm thêm buổi sáng của cô....bây giờ đã trễ mất rồi.

Viên Nhất Kỳ phi xuống giường, gom đồ đạc lao vào nhà tắm. Thẩm Mộng Dao cũng từ từ rời giường, nàng vươn vai rồi đi soạn đồ.

Viên Nhất Kỳ gài từng cái nút áo sơ mi lại, chẳng hiểu sao mà dính cái vết son đỏ chót trên cổ áo, làm sao cô có thể vác lên chỗ làm đây?

"Kỳ Kỳ, em gấp gáp cái gì, nghỉ một hôm có chết ai?" Thẩm Mộng Dao quấn cái áo choàng tắm, đứng xả nước ấm ra bồn, nàng thở dài.

"Chị thật quá đáng!!!"

Viên Nhất Kỳ gắt một tiếng rồi đưa tay vuốt suông mái tóc ngắn thật hối hả. Thẩm Mộng Dao có hơi khó chịu khi bị gắt, nàng quay mặt nhìn cô, chống hai tay bên hông.

"Em còn dám mở miệng lớn tiếng sao? Khôn hồn thì câm cái miệng lại, tôi bảo làm sao nghe đó. Nếu không em cạp đất mà ăn"

Thẩm Mộng Dao quyền lực hơn hẳn ai, nàng ấy phẩy tay một cái chắc công việc của cô bay mất. Nghĩ là vì công việc, Viên Nhất Kỳ tạm gác qua một bên câu chuyện không nên nói này.

"À mà....Tom....là em đó hả?"

Viên Nhất Kỳ không có thời gian trả lời, cô xỏ cái quần vào chân rồi gấp gáp kéo lên, hối hả chuẩn bị.

Thẩm Mộng Dao trông Viên Nhất Kỳ như vậy đúng là rất dễ thương. Nàng tiến lại gần cô ấy, quàng tay ôm lấy eo cô ấy từ phía sau.

Viên Nhất Kỳ có chút đứng hình, hành động âu yếm này cô không ngờ có ngày Thẩm Mộng Dao chủ động với cô. Cảm giác bây giờ với cô thật sự rất là xao xuyến. Nhưng mà....

Viên Nhất Kỳ gỡ tay nàng ra thật lạnh lùng như cự tuyệt. Thẩm Mộng Dao nhăn mặt cố xiết chặt lại một lần nữa. Nàng lạnh giọng: "Em không thể từ chối tôi được. Em là của tôi rồi"

"Nếu em không chịu nghe lời tôi, tôi sẽ nói với ông chủ quán bar đuổi em đi, còn nữa tôi có quan hệ rất rộng rãi, em sống không nổi đâu"

Cô bị uy hiếp hay sao?

Là cái gì?

Cái gì đã đẩy cô vào tình cảnh này???

Làm sao cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi vòng tay của nữ nhân này đây?!! Nàng ta là yêu quái, rõ ràng là một yêu quái bám lấy cô.

_______

"Tả Tả, con đem đồ ăn trưa cho Nhất Kỳ mà đúng không? Sao về sớm vậy....ủa? Cái hộp đó?" Bà Tả chau mày vì đứa con gái của mình tràn đầy sự thất vọng trên gương mặt trở về nhà.

"À...vâng, k...không sao ạ, em ấy...hôm nay vẫn chưa đến làm nên..." Tả Tịnh Viện đáp trả bà Tả bằng sự ngập ngừng, tay thì xiết chặt lấy túi đựng hộp thức ăn, bà Tả nhìn con gái lòng đã dâng lên một cảm giác khó hiểu. Con gái bà chưa bao giờ ấp úng như vậy.

Ánh mắt Tả Tịnh Viện nửa giây sau đã buồn rượi đi, nàng thở dài, nói với giọng mệt mỏi: "Con đem lên lầu ăn, không có gì đâu"

"À m..." Bà Tả còn chưa kịp nói, đứa con đã vội vã bỏ lên tầng trên mất. Khẽ đưa mắt nhìn dì Khanh, bà Tả chau mày: "Nó làm sao vậy?"

"Cô chủ nói rõ rồi mà, cô ấy đem thức ăn cho Nhất Kỳ. Con bé kia thì không đi làm hôm nay nên chắc cô chủ đang lo" Dì Khanh một mặt lạnh đáp.

"Không ổn rồi, mấy hôm nay Tả Tả nó cứ tới lui trong nhà với nụ cười rất gượng cô không thấy sao?" Bà Tả khó hiểu, gấp quyển sách trên tay lại.

"..." Dì Khanh nhún vai.

"Cô bảo người đi xem xét Viên Nhất Kỳ đang làm cái gì, ở đâu. Tôi muốn biết rõ hơn"

"Làm như vậy thì ích gì ạ?"

"Tôi nghĩ...." Bà Tả liếc mắt nhìn dì Khanh, ánh mắt cảm xúc nhất: "Tả Tả rất muốn ở bên cạnh con bé đó. Nếu không gặp thường xuyên nó như thiếu oxi vậy"

"Làm sao có chuyện đó được" Dì Khanh nhăn mặt: "Biết đâu cô chủ chỉ không khỏe trong người?"

"Khanh....! Cô nghe hay không...?"

Dì Khanh hơi lặng người rồi thở một hơi, cúi đầu: "Dạ rõ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro