Chương 95: Còn yêu hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy tên đàn em của Thẩm Mộng Dao ở ngoài phòng không biết là có nên mở cửa nói với Thẩm Mộng Dao hay không nhưng...hình như cách âm của phòng đã bị hỏng nhẹ rồi.

Mặt đứa nào đứa nấy đỏ ngất như trái ớt, muốn cách xa cửa phòng ra một chút để né âm thanh đầy kiều mỵ của vị đại tỷ uy quyền vang ra nho nhỏ.

"E hèm" một đứa khẽ ho khan một tiếng.

"..." Mấy đứa còn lại quay mặt đi chỗ khác cố đánh hướng đi. Phần lớn trông cho thời gian trôi qua nhanh để những tiếng rên như mèo thẻ kia biến mất.

Nữ nhân ngồi trên đùi nữ nhân nhỏ tuổi hơn mình dạng rộng hai chân ra, hai tay bám lấy vai đối phương thật chặt, miệng không ngừng rên rỉ tên người trong lòng. Nàng toàn cơ thể đã không còn gì để che, từng mảng da trắng và đường cong quyến rũ của một nữ nhân phơi ra ngoài.

Nữ nhân nhỏ tuổi hơn vẫn không cởi bỏ cái gì trên người, chính vì vậy nên mồ hôi đã chảy dài từ thái dương xuống cằm, nhiệt trong người tăng lên, ngón tay cô nàng ra vào quá nhanh, ma sát thật ma mị nơi tư mật ẩm ướt của nữ nhân lớn tuổi hơn mình.

Thẩm Mộng Dao say sẩm mặt mày vì men tình, nàng gục mặt hẳn lên vai Viên Nhất Kỳ rên lên từng tiếng đều đều.

"Kỳ Kỳ....K...Kỳ Kỳ...."

Viên Nhất Kỳ nhìn sắc mặt nàng ấy rồi nghe nàng ấy gọi tên mình thật quyến rũ, động lực vô hình nào đó khiến tay cô thúc mạnh hơn nữa.

"R...ra.....K...Kỳ Kỳ... sắp....."

Tay nàng xiết chặt lấy vai áo Viên Nhất Kỳ, nàng ngửa mặt rên một tiếng thật lớn ngay lúc cô nàng kia thúc một cái mạnh vào trong nàng.

Cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể, gương mặt thỏa mãn của một mỹ nhân gục hẳn lên vai Viên Nhất Kỳ. Viên Nhất Kỳ thở vài cái lấy hơi, cô rút tay ra khỏi hai chân nàng kia kéo theo một dòng nước trắng đục ra ngoài.

Vòng tay xiết lấy vòng eo Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ cũng mệt mỏi đặt cằm lên vai nàng ấy.

Cả hai ôm lấy đối phương rồi thở chậm rãi lấy lại sức.

"Đau không?" Viên Nhất Kỳ lên giọng hỏi nhỏ.

Thẩm Mộng Dao khẽ mỉm cười: "Không. Rất thỏa mãn"

Người ta nói vậy Viên Nhất Kỳ nghe rất vui, cô ôm chặt nàng hơn, dụi mặt vào ngực nàng ấy. Thẩm Mộng Dao liếm môi, nàng không nói dối. Viên Nhất Kỳ mang đến khoái cảm cho nàng còn hơn cả Nhậm Hào, hơn cả một nam nhân thật sự.

Nàng đáng ra ngay từ đầu nên chọn lấy nữ nhân này, người trái tim nàng luôn hướng tới. Không phải để đến lúc này, nàng đã làm tổn thương người ấy thật nhiều lần.

"Xin lỗi em"

"Về cái gì?"

"Mọi thứ. Tôi không nên nói dối em, không nên bỏ rơi em, không nên thất hứa với em"

Nàng nói đến đây tự dưng cảm thấy vòng tay của Viên Nhất Kỳ đang buông lỏng mình ra, lập tức trái tim đập nhanh, nhói lên một cái, nàng hoảng sợ giữ chặt cô ấy lại: "Em....đừng như vậy"

Viên Nhất Kỳ im lặng, cô vẫn nằm trong lòng Thẩm Mộng Dao, lắng nghe nàng ấy nói nhưng lại một mặt lạnh và không trả lời.

Nàng biết cô ấy đang cảm nhận và nhớ đến từng đợt ký ức cay đắng.

Nàng cũng xót xa bao nhiêu, kéo vai cô dậy cho mặt cô ấy đối diện mặt với mình, nàng đẩy nhẹ cô tựa lưng vào ghế rồi nhẹ nhàng đưa môi ấn vào môi cô ấy.

Viên Nhất Kỳ lần này không đáp trả nữa, cô ấy ngồi im còn không hở môi ra.

Thẩm Mộng Dao còn định tiến thêm một bước nữa thì Viên Nhất Kỳ đã đặt tay lên hai bên hông nàng, nâng nhẹ nàng rời khỏi chân cô ấy, đặt nàng ngồi trên ghế bên cạnh.

Viên Nhất Kỳ cúi người nhặt lấy đồ đạc rồi cẩn thận mặc vào cho Thẩm Mộng Dao.

"Sao vậy?" Thẩm Mộng Dao nhăn mặt: "Em thờ ơ như vậy không sợ tôi buồn sao?"

Viên Nhất Kỳ vòng ra sau gài dây áo ngực lại cho nàng ấy rồi nói: "Chuyện qua rồi"

"Ý em là bỏ qua hay là....?"

"Tôi không có ý định tiến thêm một bước nào đến với chị" Viên Nhất Kỳ thẳng thừng nói, mặt thì vẫn một sắc mà tim nhói đau đến mức khiến cô muốn ngồi gục xuống ôm lấy ngực trái nhưng cô quen với cảm giác này rồi, đã trải qua hàng trăm ngàn lần và lần nào....cũng là vì nữ nhân này.

Thẩm Mộng Dao nghe trọn câu nói của Viên Nhất Kỳ mà thấy khó thở, nàng nhăn mặt hỏi ngay: "Tại sao?"

"Còn không phải chúng ta không thể đến với nhau sao? Chúng ta không hợp với nhau, qua nhiều lần có cố gắng ra sao cũng không có tác dụng. Hơn nữa chị là nữ nhân, tôi cũng vậy"

Viên Nhất Kỳ vòng ra trước, đối diện với Thẩm Mộng Dao, cô trao cho nàng một ánh nhìn xót xa, chân thành nhất, nói nhỏ và nhẹ nhàng: 

"Tôi sợ bị tổn thương"

Câu nói này làm tim Thẩm Mộng Dao bị bóp chặt, nàng mạnh bạo tóm cổ áo Viên Nhất Kỳ, đôi mắt trở nên sắc bén: "Em nói dối!!! Em đã bị con ả đó câu dẫn!!! Chỉ còn đường là em không còn yêu nên mới diện lý do như vậy!!! Trước kia yêu tôi say đắm như thế nào, em bây giờ sao lại thờ ơ bấy nhiêu hả???"

"..." Viên Nhất Kỳ nhìn nàng, biết nàng đang rất giận nhưng kì lạ thay lần này trong ánh mặt giận dữ của nàng Viên Nhất Kỳ trông thấy một tâm hồn đang dần tan vỡ.

Nàng không thể nào lại có tình cảm lớn hơn với cô được, đây chỉ là một sự nhầm lẫn thôi đúng không?

Nàng ấy chỉ muốn làm chuyện ấy, chỉ muốn có cô làm một con rối, làm sao yêu cô được.

"Em im lặng như vậy là thật đúng không?" Thẩm Mộng Dao vừa nói cái gì Viên Nhất Kỳ còn không nghe kịp, cô nhíu mày định hỏi thì nàng ấy đã nói tiếp: "Em không còn yêu tôi nữa đúng không?"

Còn không?

Thời gian qua người mà cô luôn nhớ nhung là nàng. Người mà cô muốn gặp khi cô cô đơn là nàng. Người hằng đêm cô nằm mộng là nàng. Người khiến cô ăn ngủ không yên cũng chính là nàng.

Trái tim cô đập loạn nhịp khi nhìn thấy nàng. Cô xót thương lo lắng khi hay tin xấu từ nàng. Qua bao nhiêu tổn thương nàng gây ra nữa cô vẫn hướng mắt nhìn nàng, tuyệt đối không dám quay lưng.

Như vậy cô còn yêu nàng ấy hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro