Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Tình nhăn mặt nhìn đứa bạn đang nằm lăn lộn trên giường ngủ hằng ngày của cậu, có chút khó chịu xen vào chất giọng, A Tình nói lớn giọng: "Dở hơi! Bước xuống giường tôi ngay!"

"Aizz...lâu lâu người ta ghé nhà của cậu chơi, lịch sự tí đi!" Viên Nhất Kỳ lăn lộn thỏa thích, cả người ngửa ra, 2 tay 2 chân dang rộng sang 4 hướng, ánh mắt thể hiện rõ sự thư giãn. 

"Cả tuần nay cậu có thấy chóng mặt, hoa mắt gì không? Tôi muốn chắc chắn với Tả Tịnh Viện rằng cậu vẫn đang ổn"

"Không có gì xảy ra"

"Thế thì tốt"

Viên Nhất Kỳ nằm thở dài một hơi trên giường người bạn thân rồi cô liếc mắt nhìn A Tình đang ngồi xuống cái ghế sofa đằng góc phòng, lấy hơn hai hộp thuốc con mèo quăng lên bàn, mặt mày bí xị, không mang nét vui vẻ.

A Tình hiếm khi hút thuốc, đó là thuốc con mèo, là loại thuốc hút Thẩm Mộng Dao cực kì ưa chuộng.

Có nên tò mò không?

"A Tình? Cái đó...?

"Cái này...?" A Tình nhìn Viên Nhất Kỳ rồi hất mặt nhìn hai gói thuốc: "Tôi không hút thuốc đâu"

"Thế.....ở đâu vậy? Mua về để đi trêu gái à?" Viên Nhất Kỳ hí hửng ôm cái gối dài vào người rồi đè xuống giường, tì người lên khoái chí nhìn A Tình: "Nữ nhân không ai thích nam nhân hút thuốc ra vẻ cool ngầu đâu~"

A Tình nhướn mày, cậu thở dài một hơi rồi đưa hộp thuốc lên trước mắt nhìn: "Cái này có gì đặc biệt?"

"Tôi không biết"

A Tình vẫn ngồi nhìn hộp thuốc chằm chằm, Viên Nhất Kỳ cố hiểu cũng không thành, định đưa tay với lấy cái gối quăng về phía A Tình để thu hút sự chú ý thì cậu ta chợt lên tiếng: 

"Dao Tỷ sao lại thích dùng nó như vậy?"
Viên Nhất Kỳ hơn một tuần chưa hề nghe đến cái tên đó, nghe A Tình nhắc đương nhiên có chút xao xuyến. Cô ôm cái gối, nhẹ giọng: "Tôi không biết"

A Tình đưa mắt nhìn Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ có chút thờ ơ, bơ phờ, cô chậm rãi hồi tưởng lại một giọng nói băng lãnh, một hình ảnh mê người của một mỹ nhân ngày nào đó ngồi trước mắt cô nâng một ly rượu đỏ. Nàng ta đẹp hút hồn.

'Kỳ Kỳ, rượu và thuốc là hai thứ mà chị không thể thiếu khi stress và mệt mỏi. Nó là một loại chất độc nếu em sử dụng không hợp lí nhưng đôi lúc và lúc em rối bời thì sử dụng nó, nó lại là thuốc tiên đấy'

"Cậu lấy 2 hộp đó từ Thẩm Mộng Dao?" Viên Nhất Kỳ nhẹ giọng hỏi A Tình bởi khi Thẩm Mộng Doao mệt mỏi cô ấy mới hút thuốc, hút tận hai hộp thì có phải nàng ta đang gặp rắc rối gì không?

"Không, nhiều hơn nữa, tôi lấy về xem thôi"

Nghe A Tình nói, Viên Nhất Kỳ lo lắng hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Dao Tỷ sử dụng rất nhiều thuốc trong lúc đang dưỡng bệnh, tôi đã lấy hết số này khỏi tay chị ấy"

"Dưỡng bệnh?" Viên Nhất Kỳ chau mày: "Bệnh gì?"

"Cậu không cần phải lo, Nhậm Hào chăm sóc riêng cho chị ấy" A Tình đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Viên Nhất Kỳ: "Tôi nghĩ cậu phải biết chuyện chị ấy bệnh"

"Sao lại là Viên Nhất Kỳ tôi? Tôi..." Viên Nhất Kỳ tám phần là ú ớ, quay mặt sang nơi khác giả khờ: "Tôi có biết gì?"

"Cậu còn giấu sao? Bọn nó khai rằng Dao Tỷ gặp cậu trước đây thường xuyên tại quán cậu làm việc, đêm đó chị ấy gặp cậu xong xuôi lại lạ lẫm hẳn đi"

Viên Nhất Kỳ ho khan một cái cô ngồi dậy, quay mặt ra cửa sổ: "Kệ, mặc xác chị ta"

"Ừ, mặc xác. Cậu làm cái gì quá đáng hay gì đó tôi không quan tâm. Dao Tỷ tuần nay bệnh vẫn thức đêm không ngủ được còn chẳng phải tại ai đó sao?"

Viên Nhất Kỳ nghe mà tim đập loạn từng nhịp ấy mà cô vẫn cứng đầu nhìn ra cửa sổ không quay lại nhìn kẻ đang nói.

'Đồ láu cá' A Tình lèm bèm trong miệng. Cậu nói lớn: "Nhậm Hào bây giờ 100% đã thay đổi, tôi sẽ không giúp cậu ghép đôi với Dao Tỷ làm gì. Hai người cần phải có hạnh phúc riêng. Cậu thì tùy cậu nhưng Dao Tỷ tôi nghĩ phải chọn Nhậm Hào"

Im lặng làm sao được khi 2 chữ 'Nhậm Hào' phát lên, Viên Nhất Kỳ quay mặt lại quát A Tình ngay:

"Không, cái tên lòng lang dạ sói đó còn không phải là kẻ khốn nạn làm cho Thẩm Mộng Dao đau khổ hơn mấy năm trời sao? Cậu bị điên à?"

"Cậu cũng là lòng lang dạ sói, đừng nói người ta!!!" A Tình gồng cổ hét lại đáp lễ: "Anh ta hơn cả tuần đã bỏ làm công ty để chăm sóc cho Dao Tỷ, còn cậu? Cậu chỉ biết cho bản thân, cậu còn chưa hỏi thăm Dao Tỷ câu nào"

"Đừng có đem tôi ra so sánh với tên đó!!!"

"Vì cậu bây giờ thay đổi lắm rồi!!!"

"Thay đổi thì làm sao? Tôi phải hiền đến mức cho mấy người leo lên đầu ngồi, năm lần bảy lượt phải chịu đủ các kiểu tổn thương, chấp nhận làm rối cho mấy người hay sao???? Thế mới vừa lòng à???"

"Đừng có quát tôi. Tôi đang nói cậu không thể sánh với Nhậm Hào!!"

"Ai mà cần chứ???"

"Cậu đúng là thay đổi lắm rồi đấy!!!! Đi chết đi!!!!"

Rầmmm!!!!

Cánh cửa đóng mạnh như vậy là muốn dằn mặt Viên Nhất Kỳ. Viên Nhất Kỳ nhìn theo, cô chỉ kịp nở một nụ cười ngớ ngẩn, nhếch môi nói lèm bèm: 

'Làm sao? Tôi thay đổi thì sao? Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi mà, đồ thiếu hiểu biết'

Tuy vậy tận sâu trong ánh mắt giận dữ của Viên Nhất Kỳ vẫn có một ánh lo lắng hiện lên cùng hình ảnh của một mỹ nhân họ Thẩm.

_____

Tích tắc tích tắc...

Thẩm Mộng Dao ngồi ngắm cái đồng hồ treo trên tường nhà mà thấy lòng quặn thắt. Thời gian đúng là sát thủ không ra tay nhanh chóng làm người khác phải chết một cách chậm rãi là đau đớn.

Thời gian cứ trôi qua thật lâu....

Mỗi một giây là một hồi ức về thái độ của Viên Nhất Kỳ đối với Thẩm Mộng Dao.

Nàng càng lúc càng sợ phải đối mặt với sự thật là Viên Nhất Kỳ đã loại nàng hẳn đi trong tầm mắt, với cô ấy nàng chẳng còn nặng thêm một 1 kg nào nữa, là do nàng hay là do cô ấy đã mắc phải bẫy tình của ai khác?

Cô ấy chỉ lấy lý do để gạt bỏ nàng đi. Cô ấy đã yêu một người khác.

"Dao Dao, em ăn đi"

Nàng ngẩng mặt nhìn Nhậm Hào đang lo lắng đưa miếng táo ngọt ngay miệng nàng. Anh chàng này bây giờ với nàng sao nàng lại không có cảm giác tuy anh ta tốt hơn xưa gấp ngàn lần.

Nàng đã từng yêu anh ta say đắm đến nỗi mù quáng và bây giờ lại không một giây động tình ý hay sao?

Viên Nhất Kỳ trước kia yêu nàng đến mức quên bản thân nàng không lay động. Đến lúc lòng cô ấy đã đổi, nàng lại một lòng một dạ muốn đến bên cô ấy.

Tình rốt cuộc là cái gì?

Nàng rốt cuộc là phải làm sao đây?

Thẩm Mộng Dao đặt tay lên trán, say sẩm đầu óc vì nhức đầu. Nhậm Hào nhanh tay đặt miếng táo lên đĩa rồi hỏi han nàng ngay: "Em có sao không?"

"Em...không sao. Cảm ơn anh"

"Em không phải lo"

Nhậm Hào nở với Thẩm Mộng Dao nụ cười thật tươi, anh nắm lấy tay nàng thật chặt, phút chốc làm nàng ngạc nhiên. Anh ta chân ái nhìn nàng, một ánh mắt thật hiếm có, cất giọng ngọt như kẹo đường.

"Có anh ở đây em đừng lo"

Thẩm Mộng Dao nghe, nàng mỉm cười rồi có hơi nhẹ nhàng rút tay lại.

Nàng muốn Viên Nhất Kỳ ở bên nàng chứ không phải Nhậm Hào, nàng nhớ cô ấy.

"Em xin lỗi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro