Phiên ngoại 2: Đón năm mới a (Tổng hợp couple)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao cùng người yêu nâng từng bước chân có đôi trên con phố đông người qua lại, ven đường là một dọc các hàng quán như trò chơi nhỏ tựa bắn súng gỗ, vớt cá vàng, ném bóng, quầy bán thức ăn, quầy bán nước uống...

Người thì ăn mặc sặc sỡ, đi có đôi có ba, đùa giỡn reo vui trên đường, ai cũng cười tươi, qua lại đông như kiến...

Nói chung con đường lớn của khu phố này đã trở này một cái chợ đêm đông người vào cái ngày trọng đại nhất năm mới này rồi.

"Ah~ Mỗi năm chỉ mở mỗi một lần mà một lần như vậy chỉ là mỗi một dịp đón pháo hoa chào năm mới thôi. Chậc, tiếc muốn chết~" Viên Nhất Kỳ gác hai tay ra sau đầu, tặc lưỡi rồi thở dài mà than vãn với nữ nhân lớn tuổi hơn bên cạnh.

Thẩm Mộng Dao mặt qua năm mới vẫn một sắc lạnh, khí chất tỏa ra là cao quý, lạnh lùng phi thường. Đối nghịch với người yêu mình, cái kẻ luôn nở nụ cười trên môi, tinh nghịch chẳng khác gì trẻ con. Nàng nghiêng đầu sang nhìn Viên Nhất Kỳ rồi khẽ đáp lời: "Ừ, nếu ngày nào cũng có, em dắt con nào đi chơi?"

Viên Nhất Kỳ phì cười sặc sụa, quàng tay khoác vai Thẩm Mộng Dao, chọc ghẹo tình yêu của mình: "Đương nhiên là đại tỷ khó tính rồi a~ Nếu không thì ai mà dám đi với chị ấy~"

Thẩm Mộng Dao cười nhẹ, nàng quay mặt sang hôn lên má Viên Nhất Kỳ: "Năm cũ sắp qua rồi, nếu năm mới đến tôi già thêm nữa phải làm sao đây?"

"Già thì già chứ, em vẫn yêu chị mà. Nè nè Dao Tỷ, em đố chị"

"Ừm...? Thật ra là súc sinh cũng thông minh đến mức nghĩ ra câu đố người khác à?"

"Chị thôi đi chứ, nghe em nè"

"Nói đi"

"Đố người yêu thông minh của tôi là tại sao chị lại yêu Viên Nhất Kỳ a?"

"À, đó gọi là đố à? Em nhảm thật ấy, muốn hỏi thì cứ nói là hỏi"

"Ah...chị chán quá trời a~ Vậy cũng bắt lỗi, em là người vô học được chưa? Vậy em hỏi chị câu đó" Viên Nhất Kỳ quàng tay sang eo đối phương, ôm xiết vào lòng. Cả hai dừng bước lại giữa nơi đông người rồi nhìn nhau âu yếm nhất.

Thẩm Mộng Dao tặng một nụ cười thật ấm áp cho Viên Nhất Kỳ rồi nàng tiến lại hôn lên môi đối phương cái 'chóc': "Tí nữa khi pháo hoa đã khai tôi sẽ trả lời và tôi sẽ nói luôn những thứ mình muốn làm trong năm mới"

"Ơ...sao phải rắc rối vậy?"

"Vì trước pháo hoa, em sẽ phải xem đó là một lời hứa cùng tôi. Và nhất định sẽ thực hiện, bị từ chối vào đêm đầu năm....em không muốn tôi gặp rủi đâu phải không?"

Viên Nhất Kỳ trong miệng lèm bèm chửi thề, đúng là Thẩm Mộng Dao dụ dỗ cô ghê thật a, cái kế hay như vậy cũng nghĩ đến được. Không hổ danh là đại tỷ giang hồ a, bái phục, bái phục. Thẩm Mộng Dao đưa cây quạt vải lên che miệng cười khéo vì nét mặt bựa của tình nhân, Viên Nhất Kỳ ho khan vài tiếng lại mở lời với nàng: "Chị muốn đi ăn ở đâu trước khi đi gặp mọi người?"

"Không cần đâu"

"Dao Tỷ, nếu chị cứ ăn kiêng, eo có một chút mà mông với ngực to làm sao em sống nổi với cái body dị hợm như vậy a? Ăn đi mà"

"Nói thẳng đi, em muốn ăn gì?" Viên Nhất Kỳ rõ ràng là đang đói bụng mới tìm cớ rủ nàng đi ăn, Thẩm Mộng Dao đi guốc trong bụng cô ấy luôn rồi.

"Hồ lô. Kẹo hồ lô"

"Hảo. Tôi mua kẹo hồ lô cho em ăn"

Viên Nhất Kỳ vẫn như một đứa trẻ to xác, một tiểu mao ẩn mình trong lớp trưởng thành nhân, Thẩm Mộng Dao khó mà đỡ nổi tính tình của tình yêu mình chọn a. Nhưng mà sống chung lâu như vậy, nàng yêu mất cái tính cách đó thay vì thấy chán nản.

Quả là cái gì của người yêu cũng làm người ta thích đến chết mà.

_______

Tại một vị trí kế bên bờ hồ nước của công viên, một đám người đã tụ tập đầy đủ, đứng cùng với nhau cười nói.

A Tình đưa tay đặt lên đỉnh đầu mình rồi nhón chân đưa tay quơ quơ trên đầu của mấy đứa đàn em vì bản thân không thể cao như họ nên đâm ra tức mà đứng một góc mắng chửi chúng nó. Tội nghiệp, sang năm là ai cũng có người yêu, mỗi A Tình vẫn cô đơn hiu quạnh nên hóa điên mất tiêu đi.

"Trời ơi!!! Cao hơn tao!!! Cao hơn tao nè!!!"

"Đại ca ơi!!! Đau em!!!"

"Ui da!!!

A Tình rượt hai tên đàn em chạy xẹt ngang qua một nữ nhân xinh đẹp mang cơ thể đẫy đà và một nữ nhân mang dáng ngự tỷ ngồi trên cỏ tựa vào nhau mà nói chuyện chim chuột làm người ta bất ngờ gián đoạn đi, khỏi nói cũng đoán rõ là cặp nào rồi.

"Ơ cái cậu kia!!!! Đúng là đàn em của Thẩm Mộng Dao, mất lịch sự không khác gì cô ta" Thi Vũ lườm lấy A Tình rồi nàng bĩu môi nhìn lấy Vương Dịch, ra vẻ nũng nịu, đưa cặp ngực hở hang bởi cái áo lắc lư qua lại làm người ta nhức mắt: "Vương Dịch~ Em nói gì đi chứ?"

"Châu Châu, chị làm em khó thở quá đi mất. Quay sang chỗ khác đi" Vương Dịch máu mũi đã tuôn chảy, quay mặt sang chỗ khác không dám liếc nhìn tình nhân, thấy đồi núi nhấp nhô khó chịu chết lấy người khác a.

"Ahh~ Vương Dịch à~ Kì quá đi!"

Thi Vũ nũng nịu, ôm lấy tay Vương Dịch mà xà nẹo xà nẹo làm lũ đàn em phía sau của họ còn thấy ngượng thay, cạnh bên đó người đàn bà ăn mặc thật chỉnh tề đứng thẳng khoanh tay nhìn lấy đôi bạn trẻ, cười thầm nhìn sang người phụ nữ đứng bên cạnh đang lo ngắm trăng sao gì đó trên trời.

"Khanh"

"Bà chủ?" Dì Khanh quay mặt lại, chớp chớp mắt nhìn lấy bà Tả: "Bà cần gì ạ?"

"Cô xem hai đứa kia kìa, đáng yêu không?" Bà Tả chỉ tay về phía đôi nữ nhân tình cảm nhất trong đám đang âu yếm nhau mà bà đang để ý nãy giờ cho cận vệ của mình xem.

Dì Khanh chưa hiểu ý, mắt đã mờ nên phải cố nhíu mày, mở to mắt ra xem cho kĩ chuyện gì đang diễn ra chỗ bà Tả đang chỉ tay kia. Nheo nheo mắt, nhìn rõ chuyện, dì Khanh nhăn mặt.

"Thi Vũ hư quá trời rồi nha! Làm gì em vậy?"

"Là quần màu hồng ah"

"Thi Vũ!!!!!!"

"Dịch a~ Đừng a~ Đừng dừng lại a~" Thi Vũ bị đè xuống đám cỏ, Vương Dịch cúi người xuống hôn khắp nơi trên môi và cổ nàng ấy rồi vung tay vỗ mông nàng ấy chan chát. Nhìn biến thái gì đâu.

Dì Khanh khó chịu nhìn bà Tả rồi lại nhìn lên cao, nhìn xuyên xuống mặt hồ nước in bóng bản thân mình, như lơ đi, dì Khanh mở miệng: "Bà chủ đã có tuổi đừng nên nhìn lũ trẻ để hư sạch mắt"

"Trời, cô lạnh lùng quá đi mất" Bà Tả đấm tay vào vai dì Khanh, cười khúc khích một mình. Dì Khanh hai má hơi ửng, nếu không phải là trời tối chắc bị người ta phát hiện ra mất.

"E hem..."

Tả Tịnh Viện ngồi kế bên mẹ và người cận vệ bên mẹ mấy chục năm, cứ để ý lại thấy họ càng giống có gian tình với nhau, nàng ho khan một tiếng rồi đứng dậy bởi nãy giờ bị xem như không khí. Thật đáng sợ a!

"Tả Tả, con ăn gì không? Ba người chúng ta đi mua" Bà Tả khoác vai con.

"Không cần mẹ ơi" Tả Tịnh Viện thở dài: "Chậc, năm nay bắn pháo hoa trễ ghê!"

"Sắp rồi" Dì Khanh nhìn đồng hồ rồi ngó mắt nhìn xung quanh: "Cái nữ nhân họ Thẩm chưa đến nữa à?"

"Chắc là bị Viên Nhất Kỳ nó dụ vào khách sạn luôn rồi" Trương Ca ngồi trên cỏ bày tiệc nhậu nhẹ cùng Nhậm Hào, hai anh em hai ly rượu nhỏ vừa nâng ly vừa chén.

Tả Tịnh Viện nhếch môi cười, đá đểu: "Như anh tí nữa sẽ dụ dỗ Nhậm Hào phải không?"

Trương Ca hai mặt ửng hồng, Nhậm Hào phun sạch rượu ra ngoài hết, hét lớn lên: "KHÔNG HỀ!!!!"

A Tình chạy quanh, một hồi thấy nữ nhân họ Viên cùng vị đại tỷ băng lãnh từ đằng xa đi đến liền mừng rỡ mà hét lên cho mọi người chú ý đến: "Đến rồi! Đến rồi a!!!!"

"Xin lỗi vì bắt mọi người chờ" Viên Nhất Kỳ nắm tay Thẩm Mộng Dao đi vào khu vực đó thật nhanh, chào đón mấy người bạn của mình: "A~ Tả tỷ a~~~"

Viên Nhất Kỳ thấy chị yêu liền nhào vào mà ôm lấy ôm để, hôn má chụt chụt, Tả Tịnh Viện còn phản ứng không kịp nữa cơ mà, vốn là do cô đi nước ngoài cả tháng nay nên chắc Viên Nhất Kỳ nhớ mới phản ứng ghê như thế này.

"Ê Tả tỷ, ngực chị to hơn đó nha" Viên Nhất Kỳ biến thái đá đá chân mày lên với Tả Tịnh Viện: "Là ai? Là ai chăm sóc a?"

Tả Tịnh Viện đỏ mặt: "L...Làm gì có"

Viên Nhất Kỳ đưa tay bóp bóp hiện vật rồi gật đầu hài lòng: "Ờ không, kích cỡ khá ok đó nha! Mềm nữa!"

Tả Tịnh Viện cười trừ bởi Thẩm Mộng Dao đứng ngay phía sau Viên Nhất Kỳ chứng kiến mấy hành động kia mà hai mắt đã nổi đom đóm, nàng bạo lực nhéo lỗ tai người yêu mà xách ngược ra:    

"KỲ KỲ!!!"

Tả Tịnh Viện rút lui bởi sợ sư tử cắn lây sang nàng, nàng nhẹ nhàng núp vào phía sau dì Khanh và mẹ.

Viên Nhất Kỳ nhìn quanh thấy ai cũng đông đủ, hết sức vui: "Ah~ Mọi người chuẩn bị đón năm mới tốt lành nào!!!!"

"HẢO!!!!" Cả bọn vừa đưa tay đồng thanh, có tiếng anh tiếng chị, luôn cả mấy đứa đàn em, mấy tỷ đệ huynh muội trong giang hồ cũng có mặt không chỉ riêng bạn bè.

Tuy nhiên, sau tiếng đồng thanh thì có tiếng rên phát ra nhỏ phía sau cái gốc cây lớn u tối.

Viên Nhất Kỳ liếm môi nhìn lấy Thẩm Mộng Dao: "Là Châu Tỷ~"

Thẩm Mộng Dao khoanh tay lại, nhướn mày nói khẽ: "Ừ, biết mà. Để họ vậy đi, lộ thiên ta cho một hồi trúng gió mà chết"

"Em nghe thấy đó Dao à" Vương Dịch nói vọng ra.

"Haha, chị xin lỗi a~"

"Ban nãy Kỳ Kỳ có mua nước với thức ăn vặt đây, mọi người lại ăn chung cho vui nà"

_____

Cả bọn đứng y chang như vị trí ban nãy, cuối cùng sau năm phút thì những tia pháo hoa đã vươn lên bầu trời mà bắn tỏa ra thành nhiều hình ảnh đẹp, âm thanh kêu đùng đùng mà vui tai, cộng với âm vang tán thưởng của mọi người vì cảnh đẹp nữa.

Trong năm của con người cảnh đẹp nhất có lẽ là đây.

Thi Vũ nằm trên đám cỏ cùng Vương Dịch, cười vui thú, nắm tay cô ấy mà hứa hẹn: "Chị hứa với em, trong đời này của chị chỉ có mỗi mình em, em có chết chị sẽ chết theo, em sống chị sẽ sống vì em. Chị yêu em"

"Châu Châu, em cũng yêu chị lắm"

Trương Ca, Nhậm Hào, A Tình và lũ đàn em cũng như các anh chị khác thì đua nhau cười thỏa  mãn, lại thêm một năm nữa trôi qua, xem như với anh đã trọn vẹn một năm lao động cực nhọc. Sang năm mới không biết có khó khăn gì mới nữa đây.

Dì Khanh, bà Tả đứng bên nhau nhìn pháo hoa. Trong lòng bà Tả vốn ra rất rộn ràng và mãn nguyện. Dù không thể nhận được cái đáp trả từ ai đó nhưng với bà năm nào cũng có thể đón pháo hoa cùng ai đó như năm nay là đủ lắm rồi.

Dì Khanh bất ngờ đưa bàn tay của mình sang lén lút chạm vào bàn tay của bà Tả tạo vẻ như vô tình rồi lại rút lại xin thôi vì dì Khanh 'ngại'

Bà Tả đã hiểu ý, mỉm cười nắm lấy bàn tay nọ lại thật chặt: "Quà đầu năm của cô đúng không? Kệ, miễn cưỡng cũng được. Được vậy tôi vui lắm rồi"

"Mẹ với..." Tả Tịnh Viện hai mắt mở to còn định nói đến chuyện vừa bắt quả tang được thì bà Tả đã quàng tay còn lại sang vai cô, cười tươi:

"Ừ! Nhưng không có ý nghĩa gì đâu! Con gái năm mới vui vẻ nhé!!!"

"Biết ngay mà, haha, mẹ cũng vậy a~"

Mọi người thay nhau gửi đến người yêu thương lời chúc tốt đẹp nhất, Thẩm Mộng Dao cũng vậy, nàng xoay sang kéo cổ áo của kẻ đứng cạnh bên đang say mê nhìn pháo hoa đến rồi hôn thật cuồng nhiệt lên môi cô ấy dưới cảnh đẹp vạn người mê.

Dứt nhẹ nhàng ra, Thẩm Mộng Dao cười ngọt ngào nhất: "Tôi yêu em nhiều, Viên Nhất Kỳ. Em không phải là mẫu lý tưởng của tôi, tài lẻ cũng không nhiều như ai khác, em không phải nam nhân nhưng làm được hơn thế, em trao cho tôi những thứ chân thành nhất. Tôi sẽ đáp trả lại cho em y như vậy"

"Kỳ Kỳ à, năm mới tôi muốn em hứa với tôi nhiều điều lắm nhưng mà cơ bản nhất, hãy đừng đem tôi đi đâu hết, hãy để yên tôi ở đây được không?"

Thẩm Mộng Dao đặt tay lên ngực trái Viên Nhất Kỳ, nữ nhân họ Viên bất ngờ vì một tràng kia nhưng rồi cô vẫn cười thật tươi nhìn pháo hoa rồi nhìn tình nhân. Không phải vì mê tín dị đoan nhưng cô thật sự không có điều gì mà từ chối mấy yêu cầu đó được: "Hứa"

"Kỳ Kỳ, em muốn có con không?"

"Dao Dao???" Viên Nhất Kỳ giật mình: "Nữ với nữ làm sao...??"

"Chúng ta có thể xin lấy một đứa trẻ, sẽ nuôi dạy nó nên người. Tôi muốn có trẻ con trong nhà, muốn được làm mẹ và chính xác là muốn em làm người quan trọng còn lại của nó. Được không?"

Điều này làm Viên Nhất Kỳ đứng hình nhìn lấy nàng lâu hơn, không một cái chớp mắt. Thẩm Mộng Dao lo sợ ngay, lẽ nào Nhất Kỳ không thích trẻ con?

Mọi người xung quanh cũng hướng mắt nhìn Viên Nhất hồi hộp. Viên Nhất Kỳ làm ai nấy thấy hơi lo lắng rồi đấy.

Chợt phì cười, Viên Nhất Kỳ gật đầu phá tan không khí khó thở: "Mọi người làm gì mà căng thế! Haha, nuôi thì nuôi! Tôi chỉ hơi bất ngờ vì được nuôi con thôi! Hahaha!!!!"

Thẩm Mộng Dao quàng tay ôm lấy Viên Nhất Kỳ mà hôn ngấu nghiến, cảnh đẹp lại càng thêm đẹp nữa rồi a. Mọi người xung quanh lập tức vỗ tay tán thưởng râm ran trong nụ hôn.

"Trời ơi!!! Ranh con hà!!!"

"Hahaha!!!"

"Hôn đi!! Hôn đi!!!"

Thi Vũ bĩu môi nhìn Vương Dịch: "Chị cũng muốn có con"

"Trời ơi....Thi Vũ!" Vương Dịch ôm trán bởi tính đua đòi của người yêu không hề đổi, xem ra năm nay cô khổ tiếp nữa rồi.

"Hahahaahaha!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro