11: tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mãi cho đến khi lên lại sân khấu, Viên Nhất Kỳ vẫn chưa thể thoát khỏi loại cảm xúc này. MC nam trêu chọc cô nói: “Xem ra vở kịch vừa rồi rất tuyệt nha, ngay cả MC xinh đẹp đáng yêu của chúng ra vẫn chưa tỉnh lại nữa.”

Viên Nhất Kỳ vội nói tiếp: “Đúng vậy, quả thực rất tuyệt vời, tin chắc mỗi một người ở đây đều có cảm nhận giống như mình. Ôi trời, không xong rồi, mình xúc động đã quên luôn kịch bản.”

Dưới sân khấu lại vang lên một trận cười.

“Được rồi, như vậy tiếp theo là….”

……..

Thời gian là 23 giờ 55 phút, kèm theo một bài hát quen thuộc, tất cả diễn viên đi lên sân khấu, cùng các bạn học và giáo viên dưới sân khấu cùng nhau chuẩn bị đếm ngược thời gian đến năm mới.

Viên Nhất Kỳ đến gần Thẩm Mộng Dao, lúc này chị ấy đã thay đồ diễn ra, mái tóc dài buông xõa trên vai.

“Học tỷ, vừa rồi thực tuyệt vời.”

“Biểu hiện của em cũng rất tốt, nếu không phải Vương Vĩ đề cử em, chị cũng còn chưa phát hiện, xem ra em dẫn chương trình cũng rất lợi hại đó.”

“Hì hì, đúng thế, ưu điểm của em rất nhiều.” Viên Nhất Kỳ lại không có ý thức tự mãn, lời này nghe rất xuôi tai, bởi vì là từ miệng Thẩm Mộng Dao nói ra.

12 giờ đúng, tiếng chuông vang lên, mọi người ôm nhau chúc mừng. Viên Nhất Kỳ cũng nhân cơ hội ôm lấy Thẩm Mộng Dao nói: “Học tỷ, năm mới vui vẻ.”

.

.

.

Ngày hôm sau là tết dương lịch, Viên Nhất Kỳ tránh cho buổi tối nghẽn mạng, chiều bắt đầu nhắn tin, chỉ có bốn chữ: Năm mới vui vẻ.

Nhận được tin trả lời hơn phân nửa là những tin nhắn chúc tết dài sọc, chỉ có một người trả lời năm chữ: Cám ơn, em cũng vậy.

Là Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ lại tiếp tục nhắn hỏi: Buổi tối định làm gì?

Thẩm Mộng Dao trả lời: Ở nhà xem TV.

Viên Nhất Kỳ: Ngày mai có thể cùng đi phòng tự học không?

Đợi năm phút cũng không có tin nhắn đáp lại, Viên Nhất Kỳ đoán rằng có lẽ liên quan đến mạng, chắc học tỷ còn chưa nhận được? Mở danh bạ ra, nhìn thấy số của Thẩm Mộng Dao, do dự có nên gọi điện thoại qua hỏi hay không, lại sợ Thẩm Mộng Dao đã nhận được tin nhắn nhưng không biết trả lời thế nào, cho nên mới không đáp lại.

Đang do dự, đột nhiên nghe thấy mẹ gọi cô ăn cơm, vì thế đành phải ai oán để điện thoại lên bàn học.

8 giờ tối, học tỷ vẫn chưa đáp lại. Viên Nhất Kỳ lại ai oán đi xem TV với cha.

12 giờ tối, màn hình di động báo có tin nhắn. Thẩm Mộng Dao nói: Được.

Viên Nhất Kỳ xem thời gian gửi tin nhắn, khoảng hơn 5 giờ chiều, quả nhiên bởi vì do sóng cho nên mới đến muộn như vậy. Vì thế trả lời: Ngủ ngon : )

Lại đợi nửa ngày không thấy hồi đáp, đoán rằng Thẩm Mộng Dao hẳn là đã ngủ, mới cầm điện thoại ngủ.

Ngày hôm sau, Thẩm Mộng Dao dậy rất sớm, vừa mở điện thoại nhìn thấy tin nhắn của Viên Nhất Kỳ. Nhìn thời gian gửi tin nhắn, khẽ cười, cô nhóc này, biết rõ cô đã ngủ, cũng còn nói ngủ ngon…

Thẩm Mộng Dao tự làm điểm tâm, do cha mẹ không ở bên cạnh, cô học nấu ăn, tuy rằng chỉ là một vài món đơn giản, nhưng nếu là một người, vậy cũng đủ rồi.

Nhà cô ở một thành phố hạng hai ở miền bắc, cha mẹ đều thuộc giai cấp tư sản. Chỉ có một đứa con là cô, cho nên đặc biệt cưng chiều, do cô học ở đại học N, nên mua một gian phòng ở gần đại học N. Lúc nghỉ đông cô về nhà, tới nghỉ hè, cha mẹ sẽ đến đây thăm cô.

Có nhiều lúc cũng sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng mà, cô cũng đã quen. So với việc cuối tuần cùng một đám người ra ngoài ăn uống ồn ào, cô càng thích một mình ở nhà hơn.

Thu thập xong xuôi chuẩn bị ra ngoài, di động vang, cô tưởng Viên Nhất Kỳ đã quay về trường, chưa nhìn màn hình trực tiếp ấn nút nghe điện thoại: “Chị đã đi rồi.”

Kết quả giọng nói truyền đến từ đầu bên kia làm cho cô sửng sốt một chút. “Sao cậu biết tôi muốn tìm cậu đi phòng tự học?”

“À, là Liêu Kiệt à.”

“Đúng vậy, là tớ, cậu đang đợi điện thoại của ai à?”

“Không….”

Liêu Kiệt, là lớp trưởng của lớp Thẩm Mộng Dao có một khoảng thời gian theo đuổi Thẩm Mộng Dao. Lúc Thẩm Mộng Dao có bạn trai, cậu ta liền im lặng ở bên cạnh đứng nhìn; sau khi Thẩm Mộng Dao chia tay bạn trai, cậu ta lại bắt đầu theo đuổi Thẩm Mộng Dao một lần nữa. Thẩm Mộng Dao không chán ghét cậu, nhưng mà cũng không thích, không thể nói rõ tại sao.

“Cùng đi phòng tự học không?”

“…… Tớ có hẹn đi với người khác rồi.”

“Bạn trai?”

“Gì chứ, là con gái, một….. học muội dễ thương.”

“Vậy không thể mang theo tớ đi cùng được sao?”

.

.

.

Lúc Viên Nhất Kỳ đến phòng tự học, liền nhìn thấy Thẩm Mộng Dao ngồi cùng một tên con trai. Viên Nhất Kỳ nhìn chằm chằm người nọ vài giây, người nọ đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo cười cười, nghiêng đầu nói gì đó với Thẩm Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu, vẫy tay với Viên Nhất Kỳ

Viên Nhất Kỳ ngồi bên trái Thẩm Mộng Dao, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc tên con trai kia.

Thẩm Mộng Dao giới thiệu nói: “Nhất Kỳ, đây là lớp trưởng lớp chị Liêu Kiệt. Đây là Viên Nhất Kỳ, cậu hẳn là có ấn tượng?”

Liêu Kiệt nói: “Tớ biết cô ấy, dẫn trương trình buổi liên hoan cuối năm đó.”

Viên Nhất Kỳ cũng không nói gì, tùy ý mỉm cười một cái, sau đó quay đầu đi không nhìn hắn nữa, trong lòng nói thầm, tên đó đang làm gì? Chẳng lẽ là bạn trai mới của học tỷ? Nhưng mà lúc giới thiệu vừa rồi học tỷ cũng không nói hắn là bạn trai, như vậy xem ra hẳn là người còn theo đuổi.

Viên Nhất Kỳ lại quay đầu liếc hắn một cái, sạch sẽ trắng trẻo, nam tính hơn Trương Thiên Nhất một chút, khuôn mặt bình thường, coi như thuận mắt, chính là tại sao cô nhìn hắn lại thấy không vừa mắt chứ?

“Học tỷ, chỗ này em không hiểu lắm.” Viên Nhất Kỳ nhích lại gần bên cạnh Thẩm Mộng Dao

“Chị xem xem.” Thẩm Mộng Dao nói xong nhìn qua tập của cô, sau đó viết trên giấy quá trình tính toán, “Chỗ này phải như vậy, sau đó dùng công thức thế này…..”

Viên Nhất Kỳ chăm chú nhìn sườn mặt của Thẩm Mộng Dao, nghĩ thầm, thật hy vọng chị ấy cứ luôn viết như vậy đi…..

Trên người Thẩm Mộng Dao thoang thoảng một mùi hương không biết tên, Viên Nhất Kỳ cố gắng ngửi xem, không đoán được mùi hương kia rốt cuộc là gì, chỉ biết, mùi hương kia rất dễ chịu, cô rất thích.

“Xong rồi, hiểu chưa?”

“A? Viên Nhất Kỳ ngây người, vừa rồi tâm trí lơ đãng trên cõi thần tiên, không có nghe vào cái gì hết….”

“Vậy chị nói lại lần nữa…” Thẩm Mộng Dao vì cô giải thích một lần nữa.

Viên Nhất Kỳ lúc này mới tập trung nghe giảng, cuối cùng rốt cuộc hiểu rõ, sau đó bắt đầu nịnh nọt nói: “Vì sao trên lớp lúc giáo viên giảng em cũng nghe không hiểu, học tỷ giảng một lần như vậy em liền hiểu được?”

“Đó là bởi vì lúc đi học em không có chú ý nghe giảng chứ sao….”

……..

Từ lúc Viên Nhất Kỳ bước vào cửa, Liêu Kiệt liền cảm thấy được trên người cô bé này có một loại khí lực mạnh mẽ, rõ ràng là nhắm vào cậu, nhưng mà cũng không nghĩ ra được lí do gì. Nhưng nhìn thái độ của cô ấy đối với Thẩm Mộng Dao, hắn nghĩ, có lẽ là giống như loại ngưỡng mộ của tân sinh viên đối với đàn chị, có lẽ cô ấy nhìn ra được mình thích Thẩm Mộng Dao, cho nên mới không có cảm tình với mình? Nhưng mà có chuyện cũng ngoài dự kiến của cậu, tựa hồ Thẩm Mộng Dao đối với học muội này cũng có sự kiên nhẫn đặc biệt……

.

.

.

Còn khoảng một tuần nữa là đến cuộc thi cuối kỳ, Trương Thiên Nhất với Nguyệt Lượng cuối cùng cũng cuống cuồng.

Sáng sớm lúc Nguyệt Lượng mở mắt đã không thấy Viên Nhất Kỳ, đợi đến lúc Nguyệt Lượng cùng Tống Nhiên, Lí Nam, Trương Thiến Nhất cùng đi đến phòng tự học, lại phát hiện Nhất Kỳ đang ngồi bận rộn trong phòng tự học.

“Trách không được mấy ngày nay đều không nhìn thấy bóng dáng cậu ấy, thì ra là tự mình lén đi học….” Lí Nam có chút kinh ngạc.

Nguyện Lượng bước vài bước đi qua, còn chưa mở miệng, đã bị âm thanh của Viên Nhất Kỳ ngăn cản. Viên Nhất Kỳ đang xem sách, đầu cũng không nâng, nhìn thấy có một bóng người dừng lại trước bàn, thuận miệng nói câu: “Chỗ này có người.”

“Ồ, sớm như vậy đến đây là để chiếm chỗ cho ai?”

“A?” Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, “Chuyện đó….”

Nguyệt Lượng ngồi xuống bên cạnh, ôm ôm cô, “Khiếm Nhi, tớ quyết định mấy ngày này không bao giờ…. gọi cậu là Khiếm Nhi nữa, cậu thật sự quá tốt, vì người khác quên mình.” Sau đó lại nói với ba người còn đứng: “Còn ngây người làm gì?

Không thể phụ tấm lòng của bạn Viên Nhất Kỳ được, mọi người mau tới đây ngồi.”

“Được rồi, tớ vốn định chỉ học khoảng hai tiếng sẽ trở về ngủ một giấc, thấy Nhất Kỳ vất vả như vậy, tớ quyết định học đến trưa.” Trương Thiên Nhất cũng buông cặp ngồi xuống bên phải Viên Nhất Kỳ.

Một trái một phải bao vây Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ muốn nói gì đó, nhưng không nói ra, dù sao cũng cảm thấy không thể nói chỗ này không phải là chiếm cho bọn họ được phải không? Nguyệt Lượng nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ hỏi là chiếm cho ai? Sau đó nếu cô nói là chiếm cho học tỷ, nhất định Nguyệt Lượng sẽ hỏi tại sao lại chiếm cho học tỷ…. Cho nên cô lựa chọn im lặng.

Nửa tiếng sau, Thẩm Mộng Dao tới, Viên Nhất Kỳ vừa định kêu chị ấy lại đây, liếc mắt một cái thấy được tên Liêu Kiệt làm cho cô không vừa mắt kia cũng theo ở phía sau, liền do dự một chút.

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ, lại nhìn xung quanh, mỉm cười với cô, sau đó ngồi xuống chỗ trống ở trước cô hai dãy.

Viên Nhất Kỳ mới nhớ tới, xung quanh còn có chỗ nào đâu?

Trương Thiên Nhất thấy Thẩm Mộng Dao tiến vào, theo bản năng định đứng lên nhường chỗ cho chị ấy, nhưng lại thấy Thẩm Mộng Dao đi cùng một nam sinh, cũng do dự. Sau đó vẫn lại quyết định nhường chỗ lại cho Thẩm Mộng Dao, nhưng Viên Nhất Kỳ lại đè cậu lại.

Trương Thiến Nhất nhỏ giọng hỏi: “Tên kia là ai?”

“Bạn học của chị ấy.”

“Tình hình thế nào?”

“Đang cảnh giác…..”

Trương Thiến Nhất khẽ cười, không hỏi nữa, cúi đầu chăm chú giải đề toán. Môn này đối với cậu mà nói thực rất khó.

Viên Nhất Kỳ ngồi ở phía sau, mắt thấy bóng dáng của Thẩm Mộng Dao, sao còn có lòng dạ học tập? Để cho những người khác không sinh ra hoài nghi, cô đã lén nhìn, nhưng mà hình như là bị Nguyệt Lượng phát hiện. Viên Nhất Kỳ nghe thấy Nguyện Lượng đang cười trộm.

Cô cảnh giác quay đầu nhìn Nguyệt Lượng, phát hiện Nguyệt Lượng còn cúi đầu cười. Chột dạ hỏi: “Cười cái gì chứ?”

“Bởi vì rất buồn cười.” Nguyệt Lượng cũng không ngẩng đầu.

“Thực sự buồn cười như vậy?” Viên Nhất Kỳ lại liếc mắt nhìn Thẩm Mộng Dao một cái, bản thân cũng nhịn không được cười, yêu thầm, hình như là chuyện rất buồn cười phải không, thời đại này rồi.

“Thật sự rất buồn cười, không tin cậu xem thử xem.” Nói xong Nguyệt Lượng cầm lấy quyển sách trên đùi chưa cho Viên Nhất Kỳ

Viên Nhất Kỳ ngẩn người, vừa cầm lấy liền thấy, thì ra là tranh biếm họa…. Cô còn tưởng rằng Nguyệt Lượng đang cười nhạo mình, thì ra, đây chính là cái gọi là có tật giật mình…..

“Rốt cuộc cậu tới đây để học hay là xem truyện tranh vậy?”

“Vừa học vừa xem truyện tranh.”

Viên Nhất Kỳ hết chỗ nói, Nguyệt Lượng này, hoặc chính là thiên tài, hoặc bộ não đã bị hỏng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro