22: Háo sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Vĩ biết Viên Nhất Kỳ một mình đi tìm anh ta chắc chắn là chuyện chẳng lành. Nhất là từ sau khi Viên Nhất Kỳ vào ban kiểm tra kỷ luật, anh ta vẫn luôn có loại dự cảm ngay bất hảo. Anh ta chỉ biết, nếu Viên Nhất Kỳ không mang đến chuyện phiền phức cho anh ta thì đó không phải là Viên Nhất Kỳ.

Còn đang buồn bực sao gần một năm mà một chút chuyện cũng không có, đang muốn vui mừng vì mình sắp từ chức, sau này Viên Nhất Kỳ ở ban kiểm tra kỷ luật tác quái như thế nào cũng không phải là chuyện của mình, kết quả, vẫn là không thoát khỏi “bàn tay” của bạn Viên Nhất Kỳ

Viên Nhất Kỳ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Em không muốn ở trong hội sinh viên nữa.”

“Tại sao? Lúc trước em đòi sống đòi chết muốn vào, mới một năm, sao lại không muốn làm nữa?”

“Lí do em không muốn nói, tóm lại là em không muốn làm.”

Vương Vĩ nhìn xem xung quanh không có ai, liền lấy từ trong bao thuốc ra một điếu châm lửa, hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nghe nói ban văn nghệ cũng muốn em, em không phải là định đến ban văn nghệ chứ?”

“Mới không phải! Em đơn giản chưa từng nghĩ vào ban văn nghệ gì đó.” Viên Nhất Kỳ nói xong đi đến bên cạnh Vương Vĩ đoạt lấy điếu thuốc anh ta đang ngậm, dụi đầu thuốc lên thân cây. “Thân là phó ban của ban kiểm tra kỷ luật, hút thuốc trong trường, biết pháp phạm pháp nha.”

Vương Vĩ đột nhiên cười, đi một vòng quanh người cô, “Em nhìn em xem, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở của người trong ban kiểm tra kỷ luật, em thật sự muốn rời khỏi sao?”

Viên Nhất Kỳ không nói gì.

Vương Vĩ nói tiếp: “Mấy ngày trước em không đến, tụi anh họp xem xem ai tới tiếp nhận vị trí phó ban của anh, rất nhiều người đều bỏ phiếu cho em, tất cả mọi người cảm thấy được một năm vừa qua em làm việc rất nghiêm túc, vô cùng thích hợp.”

“Ai nói?”

“Ai cũng nói nha, xxx, xxx, Thẩm Mộng Dao, xxx đều nói đó.”

“Học tỷ Thẩm Mộng Dao cũng nói như vậy?”

“Đúng vậy, tất cả mọi người cảm thấy em rất xuất sắc. Cho nên, em xem em có phải không nên cân nhắc nữa?”

“Chuyện này……”

Vương Vĩ lại móc thuốc ra, Viên Nhất Kỳ theo dõi tay anh ấy không tha, Vương Vĩ khẽ cười, lấy ra một điếu đặt giữa hai ngón tay, nói với Viên Nhất Kỳ: “Anh không hút, anh chỉ cầm một chút……..”

“Lúc trước em vào hội sinh viên là do anh tiến cử, bây giờ em lại muốn rời khỏi, mặc kệ em có nguyên nhân gì, em cũng nên đợi sau khi anh từ chức chứ?”

Viên Nhất Kỳ suy nghĩ một chút, nói: “Em thu hồi lời nói lúc nãy, em thật ra phải làm phó ban, tương lai đi tranh cử chủ tịch hội sinh viên gì gì đó……” Nói xong khóe miệng lại cong lên.

Vương Vĩ thu hồi thuốc lá trong tay lại, cười nói: “Đây mới là Viên Nhất Kỳ mà anh biết.”

.

.

.

Đã đến giữa tháng sáu, mùa xuân ở phương Bắc quá ngắn, còn chưa hưởng thụ đủ những cơn gió nhẹ nhàng mát mẻ kia, mùa hè oi bức đã lặng lẽ đổ bộ.

Ánh nắng buổi sáng tương đối chưa đến độ nóng bức, Thẩm Mộng Dao đang muốn ra ngoài trường mua một ít đồ, từ giảng đường đi ra chưa được mấy bước, chợt đã nghe thấy tiếng người kêu cô. Quay đầu lại nhìn là Lục Khải, hình như từ lần trước đến nay vẫn chưa gặp qua cậu ta.

“Định làm gì thế?” Lục Khải vẫn như trước cười đến vô cùng ngượng ngùng.

“Đi ra ngoài mua mấy quyển  sách.”

“Ồ, vừa lúc tôi cũng có việc ra ngoài, đi lại đằng trước ngồi xe trường đi.”

Vừa đi vừa trò chuyện, Lục Khải hỏi Thẩm Mộng Dao chuyện thi cao học, Thẩm Mộng Dao nói: “Đã quyết định thi đại học C, còn cậu?”

“Tôi quyết định không thi, muốn đi làm sớm một chút.”

“Thế thật đáng tiếc, cậu luôn học tốt như vậy, lại còn được rất nhiều giải thưởng, e là sẽ được cử đi học?”

“Cho dù được cử tôi cũng không muốn học, gần đây đã có mấy công ty chứng khoáng tìm tôi. Nếu tôi học cao học, hai năm sau lúc đi làm tuy rằng khởi điểm chức vụ sẽ cao, nhưng đồng thời, tôi đi làm hai năm cũng sẽ làm đến chức vụ đó, hơn nữa tôi còn được hai năm kinh nghiệm.”

Thẩm Mộng Dao ngẫm lại, cũng thấy rất có lý, nhưng đối với người học kế toán như cô mà nói, kinh nghiệm cùng bằng cấp đều rất quan trọng.

.

.

.

Tâm trạng hôm nay của Trương Thiên Nhất rất tốt, đang đi dưới những bóng cây trong trường, tràn trề hứng thú miêu tả một học trưởng cậu mới gặp gần đây, cậu ấy nói:

“Cậu biết không? Cho tới bây giờ tớ chưa thấy qua một người con trai có phong độ như anh ấy, bản thân anh ấy rất nổi tiếng trong trường, bộ dạng lại đẹp trai, còn đạt được không ít giải thưởng trong mấy cuộc thi chuyên môn, một người thành công như vậy, lúc nói chuyện với người khác lại khiêm tốn lễ nghĩa……..”

Viên Nhất Kỳ lườm cậu ta một cái: “Háo sắc!” Cô đối với tên con trai ưu tú trong miệng của cậu ta không có hứng thú gì, bởi vì Trương Thiên Nhất rất hay đổi đối tượng thầm mến.

“Aiii, tớ nói nhiều với cậu như vậy, sao một chút phản ứng cậu cũng không có?”

“Không phải đã nói qua là cậu háo sắc rồi sao? Còn muốn có phản ứng gì nữa?”

“Tốt xấu gì cũng nói mấy lời cổ vũ tớ chứ?”

Viên Nhất Kỳ nghiêng người thuận theo cơn gió nhẹ phất qua, vuốt vuốt tóc, làm bộ không nghe thấy.

Trương Thiên Nhất đột nhiên chỉ vào không xa phía trước kêu lớn: “A! Chính là anh ấy! Anh ấy chính là anh học trưởng mà tớ nói đó!”

Viên Nhất Kỳ nhìn theo hướng ngón tay cậu ấy, lại thấy người cùng người đó sóng vai đi tới là học tỷ Thẩm Mộng Dao…

“Cô gái bên cạnh đó hình như là học tỷ Thẩm Mộng Dao hả?” Trương Thiên Nhất không sợ chết nói.

Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên quay đầu lại, hai tay dùng sức nắm chặt bả vai Trương Thiên Nhất, trịnh trọng nói: “Tiểu Nhất, tớ ủng hộ cậu! Bẻ cong hắn!”

Viên Nhất Kỳ lại nhìn về phía bóng dáng hai người kia đến xuất thần, bóng lưng của học tỷ, dưới ánh mặt trời đầu hạ có vẻ càng thêm rực rỡ chói mắt. Cô nghĩ, cho dù người kia có thể là bạn trai của chị, hoặc là tương lai chị cũng sẽ có bạn trai khác, mặc dù như vậy, em cũng vẫn thích chị như cũ.

“Còn nói người khác háo sắc, tớ thấy người háo sắc nhất là cậu mới đúng, còn nhìn? Đi mau nha, đuổi theo qua đó.” Trương Thiên Nhất lôi tay cô, cô liền bị cậu ta kéo chạy tới phía sau hai người kia. Cô thở hổn hển gọi: “Học tỷ…….”

Theo thói quen quay đầu lại, theo thói quen mỉm cười, Thẩm Mộng Dao nói: “Chạy gì thế, em gọi chị một tiếng chị không phải đã nghe thấy rồi sao?”

Viên Nhất Kỳ cười ngây ngô một chút, hỏi: “Học tỷ, chị định đi đâu vậy?”

“Đến nhà  sách mua mấy quyển  sách.”

“Ồ, vừa lúc, Nhất Kỳ cũng muốn đến nhà sách, chúng ta cùng đi đi.” Trương Thiên Nhất vừa nói vừa lấy trong ba lô ra một cây dù che nắng đưa cho Viên Nhất Kỳ.

Trong lúc Viên Nhất Kỳ tiếp nhận dù, nghi hoặc nhìn thoáng qua Trương Thiên Nhất một cái, hai người bọn họ vốn là muốn đi học, chẳng lẽ định trốn tiết?

Nhưng mà……. Thẩm Mộng Dao còn một năm sẽ tốt nghiệp, trừ bỏ ngày nghỉ, những ngày có thể gặp được chị ấy thật sự không nhiều lắm……… học hành gì gì đó….. trước hết bỏ qua đi.

Viên Nhất Kỳ mở dù ra, che ánh nắng cho Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao khẽ cười nói: “Cậu ấy thật đúng là chu đáo.”

Viên Nhất Kỳ cười cười cũng không nói gì. Thật ra Viên Nhất Kỳ cũng không thích che dù, bởi vì Trương Thiên Nhất sợ phơi nắng, mùa hè cậu ta luôn mang theo một cây dù, nhưng lại sợ người khác chê cười, cho nên mỗi lần đều lôi kéo Viên Nhất Kỳ đi cùng, sau đó tạo ra một hành động giả tạo là cẩn thận che dù cho bạn gái.

Mà mục đích của Trương Thiên Nhất, tất nhiên cũng không chỉ là đơn giản vì tạo cơ hội cho Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao như vậy. Một khắc sau khi đưa dù cho Viên Nhất Kỳ, cậu liền tự động, tự nhiên đi tới bên cạnh Lục Khải, chìa tay phải ra với Lục Khải nói: “Xin chào học trưởng, em là Trương Thiên Nhất học năm nhất ngành kế toán.”

Lục Khải cùng cậu ấy bắt tay, thấy cậu ta cười vui vẻ với mình, không biết là vì ánh nắng quá gắt hay thế nào, anh ta đột nhiên có chút choáng váng.

Xe của trường vẫn dừng ngay cạnh cổng, xuống xe, mấy người đi lại trạm xe buýt. Trương Thiên Nhất thấy Lục Khải nói lời tạm biệt với Thẩm Mộng Dao, muốn đi lại trạm xe đối diện, liền hỏi anh ấy: “Học trưởng, anh không đến nhà  sách sao?”

“Anh muốn đi đến chợ thú cưng mua một chút đồ.”

“Chợ thú cưng? Gần đây có sao?”

“Có đó, ngồi năm trạm xe sẽ đến”


“Em có thể đi với anh không? Em muốn nuôi con gì đó trong phòng ngủ, học trưởng cho chút ý kiến đi…….”

Vì thế, Viên Nhất Kỳ đi theo Thẩm Mộng Dao đến nhà  sách, Trương Thiên Nhất đi theo Lục Khải đến chợ thú cưng. Lúc Viên Nhất Kỳ nghe Lục Khải không đi nhà sách trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Lục Khải này cô cũng có nghe nói qua, còn có trước đó gặp qua Liêu Kiệt, đều là nam sinh phổ biến trong trường, giống như những người luôn quay xung quanh bên cạnh Thẩm Mộng Dao. Viên Nhất Kỳ biết, người như vậy về sau còn có rất nhiều, phải làm như thế nào mới có thể làm cho trong mắt của học tỷ chỉ còn một mình mình đây?

Trên xe buýt hơi chen chúc, Nhất Kỳ cẩn thận che chắn cho Thẩm Mộng Dao, đứng trong xe chật chội như vậy, Viên Nhất Kỳ một tay nắm chặt cái móc phía trên, tay kia thì gắt gao nắm cánh tay Thẩm Mộng Dao. Trong suốt quá trình xe chạy, khó tránh khỏi sẽ có các loại tình huống nguy hiểm, ví dụ như lao nhanh, quẹo cua, thắng gấp…… Sau đó, Viên Nhất Kỳ vô cùng hợp lý nắm tay Thẩm Mộng Dao, mãi cho đến khi vào nhà  sách mới buông ra.

Thẩm Mộng Dao đi thẳng đến quầy  sách mình muốn mua, Viên Nhất Kỳ đứng sau lưng chị ấy cứ thế ngây người nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình. Một lớp mồ hôi mỏng mỏng dinh dính, nhưng mà học tỷ không có ý buông tay cô ra………

Cô đi đến phía trước nhìn xem Thẩm Mộng Dao đang chọn sách gì, liếc nhìn bìa sách một cái, trên đó ghi: Câu hỏi ôn tập quản lý tài vụ chi phí dành cho kế toán cao cấp năm 200x.

“Sớm như vậy học tỷ đã thi Chú Hội (1)?” Người bình thường đều sẽ thi sau khi đi làm mà?

“Ừ, nhân lúc đang đi học có thời gian rảnh, định thi trước khi tốt nghiệp.”

“Vậy còn thi cao học?”

“Cũng phải thi luôn.”

“Thi vào đâu?”

“Đại học C.”

“Ở Đại Liên sao (2)……… Vậy đến khi chị tốt nghiệp sẽ không thể gặp nữa.” Vẻ mặt Viên Nhất Kỳ lộ ra một chút mất mát.

“Còn chưa chắc sẽ thi đậu mà.”

“Nếu học tỷ muốn thi, không thể không đậu.” Viên Nhất Kỳ biết chị ấy khiêm tốn, cũng biết nếu chị ấy tốt nghiệp sẽ rất khó gặp lại.

“Chị vẫn chưa tốt nghiệp, sao tự nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy?”

“Em đây luyến tiếc chị sao bây giờ?”

Thẩm Mộng Dao buông  sách, nghiêng người vuốt vuốt tóc của cô, “Vậy chị thi trường mình thì được rồi.”

Sau đó hai người đều cười. Một câu nói đùa mà thôi, Viên Nhất Kỳ sẽ không ngây thơ nghĩ Thẩm Mộng Dao thật sự sẽ làm như vậy.

Chú thích:

(1) Chú Hội: chắc là một cuộc thi chuyên môn dành cho nhân viên kế toán. Không biết ở mình có cuộc thi nào tương tự như vậy không

(2) Đại Liên: Một nơi thuộc tỉnh Liêu Ninh – Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro