25: Cuộc Sống Tự Học Ở Đại Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viên Nhất Kỳra khỏi phòng ngủ, không được hai mươi phút đã trở về, trong tay cầm theo nửa quả dưa hấu, đi tới tầng bốn cũng không ngừng lại, mà lên lầu năm. Trước đó gửi tin nhắn cho Thẩm Mộng Dao, biết chị ấy ở trong phòng ngủ, cho nên mua dưa hấu đi lên ăn cùng chị ấy.

Quả dưa dấu kia tuy chỉ là một nửa, nhưng ước chừng cũng hơn bảy cân, Thẩm Mộng Dao vừa nhìn thấy liền sửng sốt, “Lớn vậy? Chỉ có hai chúng ta?”

Viên Nhất Kỳ nhếch miệng, “Không sao, em có thể ăn hết.”

“Nhưng mà, chị lại không có dao để xẻ…. hay là để chị đi qua phòng bên cạnh mượn một con dao?”

“Dưa hấu phải dùng muỗng ăn mới đã ghiền.”

“Chị chỉ có một cái muỗng….”

Viên Nhất Kỳ vừa định nói để em xuống lầu lấy một cái. Chưa kịp nói, chợt nghe Thẩm Mộng Dao cất lời: “Nếu em không ngại thì hai chúng ta dùng chung một cái đi.”

“Được……..” Viên Nhất Kỳ cười nói. Đương nhiên em không ngại, em còn ước được như vậy…. Hai người dùng chung một cái muỗng, cũng chính là hôn môi gián tiếp nha…..

Trong đầu Viên Nhất Kỳ vẫn còn đang tưởng tượng, Thẩm Mộng Dao đã đi đến nhà vệ sinh rửa xong muỗng đem trở về, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ không biết đang suy nghĩ gì mà lại tập trung như vậy, liền đưa muỗng đến trước mặt cô nói:

“Nè, em ăn trước đi.”

Viên Nhất Kỳ vội lắc đầu, “Thôi, học tỷ chị ăn trước.”

“Vậy được rồi.” Thẩm Mộng Dao cũng không suy nghĩ nhiều, dùng muỗng múc một miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng, “Quả dưa hấu này rất ngọt đó, em nếm thử chút đi.” Nói xong, lại múc một muỗng lớn vào chỗ ngọt nhất bên trong, đưa tới trước mặt Vương Thiến Thiến.

Chiếc muỗng kia gần trong gang tấc, chỉ cần Viên Nhất Kỳ nghiêng người về phía trước một chút, há miệng ra, là có thể ăn được hương vị ngọt ngào của dưa hấu bên trong, nhưng mà Viên Nhất Kỳ lại ngập ngừng. Không nói đến chiếc muỗng kia học tỷ mới dùng qua, mà là động tác đút cô ăn của học tỷ, làm cô khẩn trương đến mức không biết làm thế nào cho phải.

Ngay lúc Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng đặt quyết tâm ăn miếng dưa hấu trước mặt này, cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Triệu Đình. Thẩm Mộng Dao vội lấy muỗng về đưa miếng dưa hấu vào miệng mình.

“Nóng chết tớ, loại thời tiết này quả nhiên là nên nằm trong phòng ngủ mới đúng.” Triệu Đình không biết đang nói chuyện với ai.

“Đúng thế đúng thế…..” Có một giọng nữ phụ họa chị ấy.

Sau đó Triệu Đình vào cửa, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ trước, tiếp đó thấy dưa hấu đặt trên bàn, vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt, vừa nói: “Ồ, dưa hấu ai mua đó……”

Cũng không đi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Nhất Kỳ nữa, cướp muỗng trong tay Thẩm Mộng Dao, ăn liên tiếp mấy miếng to, sau đó thở phào một hơi, xoa bụng hài lòng nói: “Mùa hè quả thật phải có dưa hấu mới kêu là mùa hè. Ơ? Hai người nhìn tớ làm gì?”

Triệu Đình nhìn thoáng qua chiếc muỗng trong tay mình, sau đó đưa cho Viên Nhất Kỳ: “Nè! Cho em.”

Viên Nhất Kỳ mếu máo, nghĩ thầm, ai muốn ăn nước miếng của chị chứ! Lưu manh! Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc của người ta với học tỷ vậy mà bị chị làm hỏng như vậy! Tuy là nghĩ như thế, nhưng vẫn cố nén bất mãn đưa tay ra lấy. Kết quả lại rơi vào khoảng không.

Ra là Thẩm Mộng Dao đã lấy muỗng lại, cô nói, “Chị đột nhiên nhớ tới, chị còn một cái muỗng mới hình như chưa có ai dùng.”

.

.

.

Tại sao…. Tại sao mình lại đột nhiên để ý đến cô ấy chứ? Ban đêm lúc không ngủ được, Thẩm Mộng Dao nghĩ như thế.

Ban ngày cùng Liêu Kiệt đi tự học, Liêu Kiệt hỏi: “Sao học muội đáng yêu đó của cậu không đi học tự học với cậu thế?”

Buổi tối Triệu Đình cũng nói: “Vừa rồi ở căn tin gặp Nhất Kỳ, vừa định kêu cô ấy đã bỏ chạy, sao gần đây không thường thấy cô ấy đến đây nữa?”

Bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của mình lại tràn ngập cái tên này? Giống như cô ấy thường xuất hiện bất ngờ làm cho người ta không lường trước được, vô cùng tự nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình. Sau đó luôn luôn nghe người xung quanh nói với mình Viên Nhất Kỳ thế này thế kia, xem ra tất cả mọi người rất thích cô nhóc ấy. Phải thi rồi sao? Cho nên mấy hôm nay không gặp em, khó hiểu thật….. Sao chị lại đột nhiên để tâm đến chuyện em không xuất hiện?

Lại là thi cuối kỳ, sau đó sẽ nghỉ hè, mấy hôm nay, Viên Nhất Kỳ học như điên, bởi vì học kỳ này cô căn bản không để tâm vào chuyện học hành.

Sáng sớm Tống Nhiên đi chiếm năm chỗ ngồi, mong chờ việc bọn họ thức sớm quả thật giống như mặt trời mọc ở đằng tây….

Viên Nhất Kỳ từ khi ngồi xuống, đã không nhúc nhích cúi đầu đọc  sách, làm bài. Nguyệt Lượng vẫn như cũ, vừa chơi vừa học, thỉnh thoảng lấy di động nhắn tin với Ninh Ninh. Trương Thiên Nhất ngồi không được bao lâu đã không kiên nhẫn, không ngừng quay bút, sau đó thở dài. Điện thoại của Lí Nam từ đầu đến giờ kêu không ngừng nghỉ, chốc chốc cậu ấy lại đi ra ngoài nghe điện thoại, làm cho rất nhiều người bất mãn, cuối cùng dứt khoát đi ra ngoài không quay lại nữa.

Chỉ có Tống Nhiên và Viên Nhất Kỳ nhìn qua có vẻ là thật đến đây để học tập. Lâu lâu Viên Nhất Kỳ sẽ hỏi Tống Nhiên một vài câu làm cô ấy dở khóc dở cười. Chẳng hạn như, Viên Nhất Kỳ hỏi: “Kí hiệu này nghĩa là gì?”

“Cậu lên lớp nghe cái gì thế? Đây là……”

Lại chẳng hạn như, Viên Nhất Kỳ hỏi: “Công thức này sử dụng thế nào?”….. Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Viên Nhất Kỳ đều đạt được điểm cao, nhưng chuyện này để sau này hãy nói.

Hôm nay như thường lệ sáng sớm Tống Nhiên đi chiếm chỗ, ba người còn lại chậm chạp rời giường. Trong nhà Lí Nam có chút chuyện, cho nên chỉ còn hai người đi là Nguyệt Lượng và Viên Nhất Kỳ.

Lúc Viên Nhất Kỳ đi đến cửa cầu thang, Thẩm Mộng Dao đang đứng trước cửa sổ giữa lầu ba, lơ đãng quay đầu lại, ánh mắt cùng với Viên Nhất Kỳ không hẹn mà gặp.

“Đi tự học à?” Thẩm Mộng Dao cười nhẹ, kèm theo gió buổi sớm mai, hơi lành lạnh.

“Cùng đi không?” Cô đứng ở bậc thang phía trên, chị ấy đứng ở bậc thang phía dưới, dường như chị ấy đang đợi cô đi xuống.

“Được.”

“À….” Nguyệt Lượng rất không hợp thời phá tan bầu không khí vô tình gặp gỡ của nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình như thế này, nói: “Tớ để quên đồ ở phòng ngủ, hai người đi trước đi.”

Viên Nhất Kỳ vốn muốn giống như nữ chính trong tiểu thuyết, bước chân nhẹ nhàng chầm chậm đi về phía người ngưỡng mộ trong lòng kia, người đó đứng ở bên dưới đợi cô, chờ sau khi cô đi tới sẽ nắm tay cô…. Nhưng mà một câu của Nguyệt Lượng lập tức phá hủy không khí đó, Viên Nhất Kỳ quay đầu trừng mắt liếc cậu ấy một cái, nhỏ giọng nói: “Sao cậu còn ở đây?”

“A… Đúng… Tớ vừa mới nói phải trở về phòng ngủ lấy đồ….”

“Đi từ từ, đừng có vội.” Lại hung hăng trừng mắt cậu ấy một cái. Loại thời điểm thế này, cậu ấy không phải nên là tự động tự giác biến mất mới đúng sao? Còn ình thêm mấy câu đối thoại vớ vẩn gì đó nữa!

Lại quay đầu lại, mỉm cười, tiếp tục tao nhã đi xuống cầu thang, sắp đến gần trước mặt Thẩm Mộng Dao đột nhiên chân đạp lên khoảng không, kèm theo một tiếng “Ai da”, Viên Nhất Kỳ bổ nhào vào trên người Thẩm Mộng Dao.

Xuất phát từ bản năng, Thẩm Mộng Dao đưa tay đỡ được cô, nhưng do quán tính, cả người chị ấy cũng đụng vào vách tường sau lưng.

Lúc ấy Viên Nhất Kỳ choáng váng, cô xin thề với bóng đèn, tuy rằng té ngã là cố ý, nhưng cô không nghĩ tới sẽ làm học tỷ đụng vào tường, cô tính sơ xuất mình và học tỷ có chiều cao tương đương….

“Học tỷ, chị không sao chứ? Em không có cố ý…..” Viên Nhất Kỳ vừa nói, vừa lấy tay giúp Thẩm Mộng Dao xoa lưng.

Thẩm Mộng Dao thấy cô gấp đến đầu đầy mồ hôi, cười nói: “Chị không sao, em không ngã là được.”

Chuyện này làm cho Viên Nhất Kỳ đau lòng không thôi, suốt quãng đường đi không ngừng hỏi Thẩm Mộng Dao còn đau hay không, muốn đến bệnh viện trường khám thử không….

“Chị đâu có mỏng manh thế, chẳng qua chỉ là va chạm một chút, lát sau sẽ ổn thôi.”

Nếu trong lòng không có kiêng dè, Viên Nhất Kỳ đã sớm vén áo của chị ấy lên nhìn xem có sứt mẻ gì hay không rồi. Tuy rằng Thẩm Mộng Dao nói không sao, Viên Nhất Kỳ cũng không dám lơ là, lại mang ba lô giúp chị ấy, làm cho Thẩm Mộng Dao dở khóc dở cười.

Hai người đi rất sát nhau, gió thổi nhẹ làm bay góc váy của Thẩm Mộng Dao, khi có khi không quét ngang qua chân Vương Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ cúi đầu nhìn chăm chú, nghĩ thầm, chiếc váy này của học tỷ ngắn quá, có thể bị tốc lên hay không nha, nên giúp chị ấy chú ý một chút mới được…

Ven đường gặp rất nhiều người quen lẫn bạn học, Viên Nhất Kỳ cười chào hỏi từng người. Mỗi khi gặp bạn học của Thẩm Mộng Dao, nếu là con gái, Vương Thiến Thiến sẽ mở to cặp mắt tròn mỉm cười; nếu là con trai, đôi mắt rõ ràng nhỏ lại còn một phần ba, vẻ mặt không kiên nhẫn; lúc gặp Liêu Kiệt còn trừng mắt với anh ta, đọc lẩm nhẩm trong bụng: Dùng ánh mắt giết chết anh dùng ánh mắt giết chết anh….


Liêu Kiệt khó hiểu rùng mình một cái, vội vàng hấp tấp bỏ đi, đi khỏi được một quãng quay đầu lại nhìn, đúng lúc Viên Nhất Kỳ cũng quay đầu lại, làm một cái mặt quỷ với cậu ta. Liêu Kiệt mếu máo, cô nhóc gì thế này!

Đến khi đến phòng tự học, thấy Nguyệt Lượng lại đến sớm hơn cả các cô, hơn nữa Nguyệt Lượng và Trương Thiên Nhất cũng rất hiểu ý mà chừa lại hai chỗ trống phía sau cho Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao.

Trước đó Tống Nhiên hỏi Trương Thiên Nhất: “Bình thường cậu đều ngồi cùng với Thiến Thiến mà? Hôm nay sao thế?”

Trương Thiên Nhất đáp: “Cậu nghĩ coi, hai chúng tớ là quan hệ gì? Nếu hai chúng tớ ở cạnh nhau học bài, cậu cảm thấy có thể học giỏi được không?”

Tống Nhiên vừa nghe, mặt hơi hơi ửng đỏ, ngượng ngùng cười nói: “Ồ, tớ hiểu rồi.”

Lúc ấy Nguyệt Lượng ngồi giữa bọn họ, lấy tay chống trên bàn, che miệng nhịn cười đến nội thương, cái cớ trẻ con như vậy, chỉ có nhân tài như Tống Nhiên mới thực sự tin. Nếu Lí Nam ở đây, chắc chắn sẽ nghiêm hình bức cung Trương Thiên Nhất.

Mở điện thoại ra ngọt ngào với Ninh Ninh một lát, Nguyệt Lượng mới lấy một quyển tiếng anh để trên mặt bàn, lúc đang định lấy thêm quyển truyện tranh, Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao bước vào.

Nguyệt Lượng cười vô tư với Viên Nhất Kỳ một cái, Viên Nhất Kỳ trả về cho cậu ấy một ánh mắt xem thường.

Lấy mảnh giấy viết hai chữ “Chiếm chỗ” trên bàn về, Viên Nhất Kỳ cũng bắt đầu chuyên tâm học tập. Tuy rằng cũng thường xuyên nhìn lén Thẩm Mộng Dao.

Lúc này, cửa trước của phòng tự học đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái mang chiếc túi có hai quai hùng hùng hổ hổ tiến vào. Đi đến ngồi xuống vào hàng ghế trống thứ nhất, bốp một tiếng ném cặp lên bàn. Tất cả mọi người nhíu mày, một số ít nhìn chị ta một cái.

Viên Nhất Kỳ thấy Thẩm Mộng Dao nhíu mày, cho nên mới nhìn qua cô gái kia, chỉ thấy chị gái ấy sau khi ném cặp xong lắc lắc mái tóc. Viên Nhất Kỳ muốn cười, chị gái này làm quảng cáo dầu gội đầu sao?

Ngay sau đó, chị gái này lại lấy một chiếc khăn trải bàn từ trong ba lô, lại ì đùng mà trải ra.

Lúc này, đa số mọi người ngẩng đầu nhìn chị ta, chị ta lại giống như không có gì, tiếp tục lấy đồ ăn vặt hình như là khoai tây chiên để lên bàn. Mọi người nghĩ thầm, tiếp theo chắc là lấy  sách? Kết quả, ngoài dự đoán của mọi người, chị gái này xé túi đồ ăn vặt ra bắt đầu ăn…………

Có người bất mãn ho khan một tiếng, có người liếc mắt trừng chị ta một cái, có người không biết làm thế nào đành lắc đầu tiếp tục học…..

Đợi cho chị gái kia ăn xong một túi khoai tây chiên, cuối cùng cũng im lặng một lát, mọi người vừa mới thở phào một hơi, bỗng dưng tiếng chuông tin nhắn không biết là của ai vang lên. Tiếng chuông lại là tiếng mèo kêu dài đến 5 giây!

Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu nhìn một cái, lại là chị gái ấy!

Được thôi, chị gửi tin nhắn thì cứ gửi, nhưng chị làm ơn đổi qua chế độ rung được không, chị một lần lại một lần mãi không dứt, cũng hơn mười cái, gửi tin nhắn cũng không có gì, còn vừa gửi vừa ăn, chị gái, rốt cuộc là chị đến đây để đi dã ngoại sao?

Viên Nhất Kỳ thấy mặt Thẩm Mộng Dao càng ngày càng nhăn, có vẻ như đã hết kiên nhẫn, liền suy nghĩ xem tìm cách gì để trị chị ta đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro