28: Thật hôn rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vội vàng tắm xong, thay áo ngủ học tỷ chuẩn bị cho – Là một chiếc áo sơ mi dài, vừa vặn che khuất quần lót be bé của cô. Viên Nhất Kỳ nhìn trong gương túm túm vạt áo, hơi thiếu tự nhiên đi ra.

Thẩm Mộng Dao mới vừa lấy dưa hấu từ tủ lạnh ra, thấy bộ dáng của cô như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Nếu không…… Chỗ chị còn có váy ngủ….”

“Không cần đâu….. cái áo này là được rồi……” Viên Nhất Kỳ vội ngăn chị ấy lại.

Cô cũng không muốn lại mặc váy….. Hoàn  toàn không có cảm giác an  toàn…

“Thế……. lại đây ăn dưa hấu đi.”

Lại cũng chỉ có một chiếc muỗng, Viên Nhất Kỳ do dự nhìn chằm chằm cái muỗng bạc kia một lúc.

Thẩm Mộng Dao nhìn cô nói: “Chị lười rửa, cho nên chỉ lấy một cái.”

“Không sao.” Viên Nhất Kỳ cười cười, cầm lấy muỗng ăn trước.

Trong TV đang nói về tin tức của một minh tinh nào đó, tất nhiên lực chú ý của Viên Nhất Kỳ không đặt trên đó, toàn bộ đầu óc của cô đều là hình ảnh của chiếc muỗng kia. Gián tiếp hôn môi sao?

“Đang ngẩn người suy nghĩ gì vậy?”

Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, “Không có……..”

“Thế sao không ăn? Há miệng.” Nói xong múc một miếng dưa hấu to đưa tới miệng Viên Nhất Kỳ.

Lúc này Viên Nhất Kỳ không chút suy nghĩ liền há mồm ăn vào. “Rất ngọt!” Ngọt đến tận tim.

Thẩm Mộng Dao ngạc nhiên một chút, mới nói: “Cho dù rất ngọt cũng không tới mức ăn luôn hạt chứ…..”

Viên Nhất Kỳ vừa nghe, mặt nhăn lại nói: “Tiêu rồi, thế làm sao bây giờ……. Trong bụng em có bị mọc dưa hấu không……”

“Đứa ngốc……”

Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Cô thích Thẩm Mộng Dao kêu cô “đứa ngốc”, thích Thẩm Mộng Dao bị cô chọc cười, thích……. Thẩm Mộng Dao.

Chương trình phỏng vấn thật nhàm chán, cho nên hai người vừa ăn vừa ngồi trò chuyện, nói chuyện phiếm một lúc, Thẩm Mộng Dao dựa vào vai Viên Nhất Kỳ ngủ. Khi đó đồng hồ đang chỉ mười giờ rưỡi.

Chương trình phỏng vấn trên TV đã chuyển thành show thần tượng , từ show thần tượng lại chuyển thành kênh mua sắm, bả vai của Viên Nhất Kỳ cũng mỏi nhừ, nhìn về phía bộ dáng vẫn còn chưa tỉnh lại của Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ kiên trì được một lát, đưa mắt nhìn đã qua mười hai giờ, chắc không thể ngủ cả đêm như vậy chứ? Suy nghĩ một chút, quyết định bế Thẩm Mộng Dao về phòng ngủ.

Hai người cao tương đương, tuy rằng Thẩm Mộng Dao còn muốn gầy hơn cả Viên Nhất Kỳ, nhưng Viên Nhất Kỳ gần như là dùng hết sức lực mới có thể bế được chị ấy, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường, sợ đánh thức chị ấy. Sau khi đắp chăn xong, đứng ngây người bên giường một lúc, cúi người xuống muốn hôn, khi sắp chạm đến môi của chị ấy đột nhiên ngừng lại, chuyển qua hôn hai má, nhẹ giọng nói câu “ngủ ngon”.

Đóng cửa trở lại sô pha, Vương Thiến Thiến cũng không có tâm tư xem TV nữa, lấy cánh tay làm gối đầu từ từ đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Viên Nhất Kỳ vừa mở mắt, phát hiện trên người mình có một cái chăn, mà cánh tay không biết được rút ra khi nào, thay bằng một chiếc gối có hương hoa nhài.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Viên Nhất Kỳ rón ra rón rén đẩy cửa phòng của Thẩm Mộng Dao, phát hiện chị ấy còn đang ngủ. Nhìn đồng hồ, chỉ mới 7 giờ, trên mặt Viên Nhất Kỳ lộ ra nụ cười yếu ớt. Thừa dịp học tỷ vẫn chưa dậy, mình đi mua bữa sáng trước. Ngâm nga một bài hát rời khỏi nhà, không khí hôm nay dường như đặc biệt trong lành, ngay cả tiếng chim kêu ríu rít trong tiểu khu, cô cũng không cảm thấy ồn ào mấy.

Viên Nhất Kỳ mua cháo, dầu cháo quẩy và sữa đậu nành, về đến cửa nhà Thẩm Mộng Dao cô mới nhớ tới, mình không có chìa khóa nhà của Thẩm Mộng Dao……. Gõ cửa luôn chắc sẽ đánh thức học tỷ? Bởi vì là mùa hè, đồ ăn không nguội nhanh như thế, cho nên Viên Nhất Kỳ liền đứng ở cửa, chờ sau khi Thẩm Mộng Dao thức dậy sẽ gọi điện thoại tìm cô.

Đợi khoảng mười phút, sắp 8 giờ, Thẩm Mộng Dao vẫn chưa gọi điện lại.

Lúc này cánh cửa cách vách mở ra, một bà cụ đi ra đổ rác, thấy Viên Nhất Kỳ thì hơi hoảng sợ, cũng không nói gì. Nhưng sau khi đổ rác xong quay lại, thấy Viên Nhất Kỳ còn đứng ở đó, nhịn không được hỏi một câu: “Cháu đang làm gì vậy?”

Thẩm Mộng Dao nhìn trái nhìn phải, cũng không còn ai khác, vì thế trả lời bà ấy: “Cháu….. tìm người…”

Bà cụ cũng không hỏi nhiều, mở cửa nhà mình lại ngờ vực mà nhìn thoáng qua Viên Nhất Kỳ.

“Cháu thật sự đến tìm người……” Viên Nhất Kỳ giải thích nói.

“Cháu tìm nhà ai? Sao lại đứng đây cũng không gõ cửa?”

Viên Nhất Kỳ ngạc nhiên, không phải bà cụ này xem mình là người xấu đó chứ?

Khi đang định giải thích với bà ấy vì sao phải đứng ở đây, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra, lúc Viên Nhất Kỳ vẫn chưa phản ứng kịp, đã bị Thẩm Mộng Dao túm vào trong.

Thẩm Mộng Dao nói: “Cô ấy tới tìm cháu.” Bà cụ tuy đã vào cửa, nhưng vẻ mặt vẫn còn không tin tưởng lắm quay đầu lại liếc mắt một cái.

“Em đi đâu vậy?” Thẩm Mộng Dao đóng cửa lại bắt đầu thẩm vấn Vương Thiến Thiến.

“Em đi mua bữa sáng…….”

“Có phải nếu chị không mở cửa, em vẫn đứng yên chỗ đó?”

Viên Nhất Kỳ chớp đôi mắt to, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sẽ không….. Em định nếu đến 8 giờ chị vẫn không thức em sẽ gọi điện thoại.”

“Điện thoại em đâu?”

“Ở trong đây này. Ấy? Đâu rồi?” Viên Nhất Kỳ lục lọi khắp túi cũng không tìm thấy di động.

Thẩm Mộng Dao chỉ chiếc điện thoại đang nằm im lặng trên bàn trà, nhẹ nhàng thở dài nói: “Nếu chị không nghe thấy tiếng nói chuyện của em, đứa ngốc em chắc chắn vẫn còn đứng nữa.”

Viên Nhất Kỳ ngượng ngùng cười, “Sữa đậu nành vẫn còn rất nóng….”

.

.

.

Mười một giờ rưỡi tối hôm nay có giải bóng đá vô địch Đức, thừa lúc trong nhà Lục Khải không có ai, vì thế Trương Thiên Nhất dùng chiêu lại thăm Tiễn Tiễn và xem bóng đá, thuận lợi vào nhà Lục Khải. Đương nhiên, thân là một thụ kinh nghiệm phong phú, Trương Thiên Nhất xách một tá bia đến chuốc say Lục Khải.

Đêm mùa hè, gió đêm yên tĩnh thổi, Lục Khải ở trần, vừa uống bia vừa nhìn chằm chằm vào TV. Trận đấu vừa bắt đầu, lực chú ý của hai người đều đặt lên trận bóng.

Hiệp một kết thúc, tỷ số vẫn đang là 0-0. Lục Khải uống hết một lon bia, nhìn thấy Trương Thiên Nhất đầu đổ đầy mồ hôi, vì thế nói: “Nóng thì cở áo sơ mi ra đi.”

Trương Thiên Nhất hơi hơi đỏ mặt, chậm chạp cởi áo ra. Lục Khải cười cậu: “Đều là con trai, sợ cái gì…..”

“Học trưởng……”

“Ừm?”

Trương Thiên Nhất lại dịch chuyển đến gần anh ấy, đưa cho anh ấy thêm một lon bia nói: “Anh uống hết lon bia này trước, sau đó em có chuyện muốn nói với anh.”

“Có gì thì nói đi, làm gì phải uống xong mới nói được?”

“Anh uống trước đi….”

Lục Khải cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngửa đầu uống hết bia, “Xong rồi, uống sạch rồi.”

“Học trưởng……” Trương Thiên Nhất muốn nói lại thôi, dù sao đây là lần đầu tiên cậu muốn bẻ cong một người thẳng, cũng không biết có thể thành công hay không.

“Học trưởng….”

“Ôi trời! Hiệp hai bắt đầu rồi.” Lực chú ý của Lục Khải lại bị trận bóng hấp dẫn.

Trương Thiên Nhất khẽ cắn môi, sống hay chết tùy vào một cơ hội này….. xoay người đè Lục Khải, hướng tới miệng anh ấy hôn xuống.

Lục Khải bị hoảng sợ, cuống cuồng đẩy cậu ra: “Cậu làm gì vậy?” Đưa tay lên quệt quệt miệng nói: “Không phải là cậu say rồi đó chứ? Nhớ bạn gái à?” Sau đó lại duỗi tay ra khẽ vỗ lên mặt Trương Thiên Nhất: “Này! Người anh em! Tỉnh tỉnh!”

Trương Thiên Nhất bắt lấy tay anh ấy, lại thuận thế hôn lên.

Lục Khải dùng sức đẩy cậu ra: “Này! Say đến mức này! Không xong rồi, cậu đi ngủ thôi!”

“Học trưởng……” Trương Thiên Nhất đột nhiên gọi anh ấy.

Lục Khải ngây ngẩn cả người, cái này không phải còn có thể phân biệt ai là ai sao? Sao vừa rồi lại có hành động như vậy?

“Học trưởng! Em thích anh!” Trương Thiên Nhất vừa nói, vừa chồm người tới.

Lục Khải lại lùi vào trong sô pha, vừa rồi cậu ta nói cái gì? Không có nghe lầm chứ? Cậu ta nói cậu ta thích ai? Thích mình? A? Cái gì? Thích mình?! “Trương Thiên Nhất, cậu say rồi…..”

“Học trưởng……” Hai tay Trương Thiên Nhất chống vào sô pha, chặn người Lục Khải lại. “Học trưởng, em thích anh.” Nói xong lại cúi đầu hôn anh ấy, đề phòng anh ấy giãy dụa, đã sớm nắm chặt tay anh ấy.


Lục Khải vừa giãy dụa vừa kêu to: “Trương Thiên Nhất……. cậu……” Lời nói đứt quãng, bị chìm ngập trong nụ hôn cuồng nhiệt.

Thế mà….. lại bị một tên con trai cưỡng hôn! “Này! Tay cậu…. không được…… chỗ đó…….” Mặt của Lục Khải nháy mắt đỏ lên,  toàn thân khô nóng, theo động tác tay của người kia, thân thể run rẩy từng chập.

“Học trưởng….. anh biết không? Lần đầu tiên gặp anh em đã rất muốn làm như vậy…..”

“Cậu điên rồi……. Mau ngừng tay…..” Đây là người gì thế này? Vì sao lại làm chuyện kì quái như vậy?

“Trước sau gì cũng bị đánh, chi bằng…. để cho em làm xong đi…..” Trương Thiên Nhất không biết lời này để nói cho Lục Khải nghe, hay đơn giản chỉ là để động viên tinh thần của mình.

“Khốn kiếp………” Là thời điểm gì…… sao lại biến thành Lục Khải bị Trương Thiên Nhất liều chết đè dưới thân.

Gió buổi sớm thổi vào từ cửa sổ, Lục Khải bị lạnh đánh thức. Mở mắt ra mới phát hiện mình không mặc gì, trên sàn  toàn là vỏ bia, khăn giấy đã xài rồi, quần đùi……. cộng thêm chỗ nào đó trên cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn…. Thì ra, cũng không phải là mơ. Vội vàng mặc quần áo vào, đá tên đầu sỏ gây chuyện kia đi.

Trương Thiên Nhất hoảng sợ “Ây da” một tiếng tỉnh lại, nhìn nhìn Lục Khải nổi giận đùng đùng đang nhìn chằm chằm mình, mỉm cười, sau đó chậm rãi mặc quần áo vào. Mặc xong bắt đầu dọn dẹp lại phòng, sau khi thu dọn chỉnh tề, phát hiện Lục Khải vẫn còn đang đứng đằng kia. Vì thế cười đi qua nói: “Lăn lộn cả đêm….. không mệt sao?”

Lục Khải xoa eo ngồi lên sô pha, rất muốn giơ nắm tay đi qua đánh Trương Thiên Nhất một cái, nhưng mà…. lúc ấy hai người đều say, hơn nữa…. mình cũng không ác cảm lắm…. cuối cùng đành thở dài một tiếng nói: “Quên đi….. hôm qua mọi người đều say….. coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra thì được rồi….”

Trương Thiên Nhất nghe xong, từ từ đi tới gần anh ấy, vẫn không nhúc nhích theo dõi ánh mắt của anh ấy nói: “Anh thật sự, nghĩ như vậy à?”

Lục Khải bị ánh mắt của cậu làm ất tự nhiên, quay đầu nhìn sang chỗ khác, đột nhiên chuyển đề tài nói: “Trận đấu hôm qua, cũng không biết kết quả là mấy với mấy nữa……”

“Là 1:0″

“Sao cậu biết?” Lục Khải không hiểu sao lại có chút tức giận, sao ngay tại thời điểm như thế mà cậu ta còn có thể chú ý đến tỷ số của trận bóng?

“Đương nhiên em biết.” Tay của Trương Thiên Nhất lại không an phận, “Hôm qua tuy là 1:0, nhưng mà hôm nay có cơ hội gỡ hòa thành 1:1…. hoặc là 2:0……”

Mặt của Lục Khải lại đỏ lên, quát Trương Thiên Nhất: “Lấy tay của cậu ra!”

“Trong lòng anh rõ ràng không nghĩ vậy.”

“Mau bỏ ra.”

“Em không có cầm tay anh, anh cũng không say, là chính anh không phản kháng…..”

“……..” Đáng chết! Trong lòng của Lục Khải điên cuồng gào thét, chết tiệt! Vì sao lại cảm thấy thoải mái! Vì sao không đẩy cậu ta ra! Chết tiệt….. lại mất đi lý trí……..

“Bây giờ, anh có muốn lấy say rượu làm cái cớ không?”

“Cậu…….”

“Học trưởng, 2:0 nha.”

“Trương Thiên Nhất……. Kiếp trước tôi thiếu nợ cậu à?” Lục Khải đã muốn khóc không ra nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro