30: Thất tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau chính là thất tịch, Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đã hẹn đi dạo phố. Hôm nay Viên Nhất Kỳ mặc một chiếc áo có in hình Doraemon, quần đùi, giày thể thao, còn đeo theo chiếc túi một quai hình Astro boy, trong đó đựng sô-cô-la ngày hôm qua đã chuẩn bị cho Thẩm Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao nhìn cô cười nói cô đáng yêu.

Viên Nhất Kỳ thấy chị ấy lại là váy ngắn và giày cao gót, nghĩ thầm, vì sao trước mặt học tỷ mình giống như là con nít………

Hôm nay là một ngày đẹp trời, bởi vì hôm trước đã mưa suốt một đêm, nên có vẻ không còn oi bức nữa. Trong lòng Viên Nhất Kỳ cũng giống như thời tiết hôm nay, trong trẻo sáng lạn. Thấy bên đường có một chiếc máy đo chiều cao, cô chạy qua đó đo, kết quả là 171, vì thế phấn khởi mà kêu to: “Học tỷ, em cao lên, cao hơn được 1 phân, cao hơn chị rồi.” Nghĩ thầm, ít nhất phải cao hơn học tỷ.

Thẩm Mộng Dao cười nói: “Nhưng mà chị có mang giày cao gót.”

Viên Nhất Kỳ kề lại gần chị ấy, đưa tay lên so, quả nhiên còn thấp hơn một khúc. Nản lòng cúi đầu, vì sao bất luận làm gì, vẫn đều còn có chênh lệch chứ?

“Chúng ta đi ăn kem ốc quế đi?” Thẩm Mộng Dao nói.

Viên Nhất Kỳ khẽ gật đầu, làm ra dáng vẻ như thật tự nhiên mà nắm lấy tay Thẩm Mộng Dao, kỳ thật trong lòng hồi hộp muốn chết đi được. Lẽ ra, nếu là con gái, nắm tay cũng không có gì, cô lại căng thẳng, ngược lại có vẻ mất tự nhiên.

Trên phố có rất nhiều cô gái đang rao bán hoa hồng cho người đi đường, bình thường loại hoa này cũng khoảng 1, 2 tệ một cành, đến những ngày như thế này, liền biến thành 20 tệ một cành, nhưng vẫn có rất nhiều người mua.

Viên Nhất Kỳ nắm tay Thẩm Mộng Dao, đi tới đám đông phía trước, lúc đi qua một cô gái bán hoa, cô gái kia đột nhiên lấy ra một cành hoa hồng chặn trước người Viên Nhất Kỳ nói: “Mua cành hoa nhé.”

Viên Nhất Kỳ ngẩn người, mở to hai mắt nhìn cô gái kia, định nói: Chẳng lẽ nhìn tôi giống con trai lắm à?

Cô gái cũng nghiêng đầu nhìn cô, chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, làm sao lại có phản ứng như thế?

“Không mua, cám ơn.” Thẩm Mộng Dao nói với cô gái kia xong, tay khẽ dùng sức, kéo Viên Nhất Kỳ tiếp tục đi về phía trước.

Đi trên con đường lát đá vuông, Viên Nhất Kỳ đang theo sát Thẩm Mộng Dao hớn hở kể lại một chuyện vui, đột nhiên phát hiện Thẩm Mộng Dao dừng lại, sắc mặt có chút không ổn. Viên Nhất Kỳ quay lại hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Mộng Dao cười gượng gạo, “Không có gì……” Nhưng vẫn đứng yên chỗ đó không nhúc nhích.

Viên Nhất Kỳ nhanh mắt, phát hiện chị ấy luôn nhẹ nhàng xoay chuyển chân phải, thì ra là gót giày bị kẹt.

“Con đường này không tốt ở chỗ đó, mang giày có gót nhỏ rất dễ bị mắc kẹt.” Cô nói xong ngồi xổm xuống giúp Thẩm Mộng Dao rút ra, “Xong rồi.”

Sau đó ngửa đầu nhìn Thẩm Mộng Dao cười đến sáng lạn.

Người trên đường qua lại rất đông, rất nhiều người đều nhìn về phía các cô, Thẩm Mộng Dao hơi ngượng ngùng, “Cám ơn.” Sau đó đưa tay kéo Viên Nhất Kỳ đứng dậy.

“Chúng ta đi ở phía trên đi.” Viên Nhất Kỳ chỉ vào hai bên lề của con đường dành riêng cho người đi bộ.

Đi dọc theo lề đường xuyên qua hai con phố nhỏ, người trên đường càng ngày càng nhiều, tốc độ đi cũng dần dần chậm lại. “Học tỷ…..” Viên Nhất Kỳ đột nhiên kêu Thẩm Mộng Dao, nhưng đầu vẫn cúi thấp.

“Ừm?”

“Chúng ta….. tìm một chỗ ngồi xuống uống gì đi, em có chuyện muốn nói với chị.” Nói xong chậm rãi ngẩng đầu nhìn chị ấy.

Dưới ánh nắng chói chang của ngày hè, lông mi của Viên Nhất Kỳ cũng bị phủ một lớp vàng óng ả, Thẩm Mộng Dao nhìn cặp lông mi dài đang lay động kia, bỗng nhiên có chút bối rối.

Phía cuối góc của con phố dài có một tiệm cà phê, Viên Nhất Kỳ thích nhất hiệu cà phê Baileys này, mùi thơm cà phê nồng đậm hơn nữa còn có hương vị ngọt ngào của rượu, làm cho người ta cảm thấy rất vững lòng.

Từ khi bắt đầu ngồi xuống, Viên Nhất Kỳ luôn trộm quan sát vẻ mặt Thẩm Mộng Dao, cô thấy Thẩm Mộng Dao dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy cà phê, vẽ ra một vòng lại một vòng tròn. Sau đó, tay của Viên Nhất Kỳ chậm rãi chạm vào hộp sô-cô-la trong túi, nhẹ giọng kêu Thẩm Mộng Dao một tiếng: “Học tỷ.”

Thẩm Mộng Dao buông chiếc muỗng ra, lại nhẹ nhàng nói: “Em biết không? Từ lúc bắt đầu quen biết em, chị vẫn luôn rất vui. Thật ra chị vẫn luôn hy vọng có thể có một người em gái giống như em vậy, con của người thân trong nhà đều lớn tuổi hơn chị, tuy rằng cũng có hai em trai, nhưng bọn chúng không đáng yêu chút nào. Chị vẫn muốn có một em gái có thể theo chị đi dạo phố, nói chuyện phiếm giống như thế……”

Thẩm Mộng Dao nói một mạch rất nhiều thứ, nhưng Viên Nhất Kỳ đều không nghe lọt vào tai. Cô đang tràn đầy nhiệt tình, từ lúc nghe được câu “Chị vẫn luôn hy vọng có thể có một người em gái giống như em vậy”, liền lạnh. Chậm chạp kéo dây kéo ba lô lại, cố gắng ngồi thẳng người, im lặng uống cà phê trong tách. Nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Ha ha, thật không……”

“Đúng vậy….. Em sao thế?” Thẩm Mộng Dao phát hiện cảm xúc của cô dường như có phần hạ xuống.

“Đâu có gì.” Viên Nhất Kỳ lại lộ ra khuôn mặt tươi cười giống như mọi khi, “Thật ra, em cũng vẫn hy vọng có một người chị giống như chị vậy.” Viên Nhất Kỳ cười uống cà phê Baileys cô thích nhất, nhưng không biết vì sao tách cà phê hôm nay không ngọt chút nào….

“Khuya rồi, chúng ta trở về đi.” Thẩm Mộng Dao đề nghị.

“Dạ, được.” Viên Nhất Kỳ theo thói quen mở cửa cho chị ấy, theo thói quen thay chị ấy gọi xe taxi, theo thói quen nhìn xe taxi biết mất trong bóng đêm, theo thói quen gửi tin nhắn nói: Em đã nhớ kỹ biển số xe…..

Người trên đường vẫn rất đông như trước, đôi đôi cặp cặp, nhìn  qua chướng mắt đến vậy. Viên Nhất Kỳ nhịn đau lòng, hít sâu mấy hơi, tự an ủi mình nói: “Không có gì, chẳng qua mọi thứ như lại trở về điểm ban đầu. Em gái… thì em gái đi….. còn đỡ hơn người xa lạ…..”

Một mình đi dạo lang thang trên phố, bởi vì phải phối hợp thời gian với Trương Thiên Nhất, cho nên không thể trở về sớm như vậy, cũng không thể gọi điện cho Trương Thiên Nhất khóc lóc, không thể quấy rầy cậu ấy và Lục Khải, cũng giống như, không thể đi quấy rầy Nguyệt Lượng và Ninh Ninh. Cầm di động xem mấy trăm cái tên trong danh bạ, lại phát hiện, cô vậy mà ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.

Đi dọc con phố dài từ phía Nam đến phía Bắc, cho đến khi tới bờ sông, mới ngồi xuống ở bậc thềm. Bờ sông ban đêm không có nhiều người, gió sông thổi lên người lành lạnh. Thỉnh thoảng có thể thấy một đôi tình nhân đi qua trước mặt cô, nghe tiếng cười vui vẻ của họ, Vương Thiến Thiến lại thấy buồn bã.

Cô ngồi trên thềm đá, đặt ba lô trên đùi, sô-cô-la trong túi đè lên chân cô làm đau. Rõ ràng cùng lắm thứ đó chỉ có hai trăm gam, sao lại nặng như vậy….

Trước đó một ngày, cô còn tưởng tượng, sau khi Thẩm Mộng Dao nhận được sô-cô-la cô tặng sẽ cười ngọt ngào, sau đó cô thổ lộ với chị ấy, chị ấy cười đồng ý.

Nhưng mà tất cả, đều ngay tại thời điểm chưa kịp xảy ra, đã bị phủ định. Em gái…..

Viên Nhất Kỳ chà xát hai bàn tay bị gió thổi vào có chút đông lạnh, suy nghĩ một lát, liền bắt đầu hành động. Cô lấy hộp sô-cô-la kia ra, tháo giấy gói quà xinh xắn đáng yêu xuống, gỡ đi lớp giấy bạc, sau đó hướng về phía sông vung mạnh cánh tay. “Tủm” một tiếng, sô-cô-la bị cô ném xuống sông. Một viên lại một viên, cho đến khi trong tay không còn nữa mới có thể làm cho cô ngưng lại.

Cô nghĩ, chắc có thể cá dưới sông sẽ thích sô-cô-la của cô?

Mười giờ đêm, Viên Nhất Kỳ ở bờ sông bị lạnh đến run rẩy, cho dù như vậy, cũng ngồi ở chỗ này, bởi vì không biết phải đi đâu.

Nguyệt Lượng gọi điện thoại tới hỏi: “Đang ở đâu?”

“Ở bờ sông.” Viên Nhất Kỳ Thấp giọng trả lời.

Nguyệt Lượng chần chừ một lúc lại hỏi: “Một mình?”

“Ừ.” Cô đã hơi muốn khóc.


“Hay là bây giờ tớ qua đó?”

“Đừng, tớ đang định về nhà, cậu ở với Ninh Ninh đi.”

“Haiz, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cuộc đời mà, luôn phải có thất bại….. Nhất định sẽ có người rất tốt chờ cậu ở phía trước.”

Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng thở dài: “Tớ vẫn chưa nói với chị ấy……”

“Hả? Vậy cảm xúc của cậu sa sút như vậy… chưa nói, cũng chưa chắc đã thất bại!”

“Nhưng chị ấy nói chị ấy xem tớ là em gái….”

“Cậu ở đâu? Hay là tớ qua đó với cậu nhé.” Giọng điệu của Nguyệt Lượng hơi chút lo lắng.

“Tớ phải lên xe rồi, a, di động hết pin, không nói với cậu nữa.” Vội ngắt điện thoại. Thật ra hết pin chỗ nào chứ, chỉ là không muốn làm phiền bạn bè mà thôi.

Đứng dậy phủi phủi bụi đất trên quần, gửi tin nhắn cho Trương Thiên Nhất nói: Tớ về nhà rồi.

Về đến nhà, phát hiện cha mẹ đã ngủ, Viên Nhất Kỳ nằm trên sô pha ở phòng khách, không mở đèn, cũng không nhúc nhích, những suy nghĩ, nhớ nhung trong đầu, đều là Thẩm Mộng Dao.

Đây là thất tình trong truyền thuyết sao? Nhưng mà, cô vẫn còn chưa có yêu, lại đã đánh mất……. Thật sự rất không cam tâm….

Bỗng nhiên nghe được cửa phòng mở, sau đó đèn trong phòng khách bị bật lên, ánh sáng rất chói mắt, Viên Nhất Kỳ hơi nheo mắt lại, “Mẹ……”

“Về rồi sao không đi ngủ? Đèn cũng không mở, sao vẻ mặt lại không vui? Cãi nhau với Tiểu Nhất à?”

“Không có, hôm nay đi bộ rất nhiều, hơi mệt, con đi tắm xong sẽ ngủ….” Viên Nhất Kỳ ngồi dậy từ sô pha, trở về phòng thay quần áo.

Lúc tắm, có nước làm ướt hốc mắt của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro