41: Lễ độc thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 11 tháng 11, chính là ngày lễ độc thân trong truyền thuyết. Đây cũng không phải là một ngày lễ lớn gì, chẳng qua là sản phẩm của văn hóa thú vị nơi học đường, vì thế vào ngày này, rất nhiều người độc thân tụ họp lại với nhau chúc mừng ngày lễ, cùng nhau trau đổi làm thế nào để thoát khỏi kiếp độc thân.

Sáng sớm, Lí Nam và Tống Nhiên cùng nhau nghiên cứu xem tối nay sẽ ăn món ngon gì, sau đó không dắt theo Nguyệt Lượng và Viên Nhất Kỳ đi. Viên Nhất Kỳ khóc lóc ồn ào nói cũng muốn đi, Lí Nam nói cô: “Cậu là người đã có chỗ, còn đi theo chúng tớ xem náo nhiệt gì chứ?”

“Thế tớ đi được không?” Nguyệt Lượng cũng xen mồm.

Viên Nhất Kỳ khinh thường liếc nhìn cậu ấy một cái, “Cậu mà cũng tham gia lễ độc thân à, không phải mỗi ngày đều đi ra ngoài hẹn hò sao, hôm nay không có ai đi với cậu hả?”

“Ai nói với cậu, mỗi ngày tớ đi ra ngoài hẹn hò?” Nguyệt Lượng nhăn mặt nhíu mày.

Lí Nam cũng cảm thấy Nguyệt Lượng đang nói đùa, bèn hỏi cậu ấy: “Vậy mỗi ngày cậu đi ra ngoài không phải hẹn hò thế để làm gì?”

“Còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn chuyện yêu đương đang chờ tớ làm.” Nguyệt Lượng nói oai phong lẫm liệt, vô cùng giống bộ dáng phải anh dũng hy sinh.

Viên Nhất Kỳ xuống giường đi đến trước mặt Nguyệt Lượng, đưa tay ra sờ sờ trán cậu ấy, “Không bị sốt mà, mới sáng sớm đã mê sảng rồi?”

“Hứ!” Nguyệt Lượng đánh tay cô ra.

Từ sau khi Nguyệt Lượng kết thúc cuộc tình đó cho đến nay, tuy rằng mỗi ngày vẫn là chẳng thấy bóng dáng, nhưng dần dần mọi người cảm nhận được một ít thay đổi của cậu ấy, thế nhưng tình huống giống như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Buổi tối lúc ăn cơm, Trương Thiên Nhất cũng đến. Thừa dịp không ai chú ý, Viên Nhất Kỳ hỏi Trương Thiên Nhất: “Lục Khải đâu? Tớ tưởng hôm nay cậu ở với anh ấy chứ?”

“Anh ấy đi làm rồi, gần đây tớ cũng rất ít gặp mặt anh ấy.”

“Đi làm? Đi công ty nào vậy?”

“Làm nhân viên giao dịch ở ngân hàng.”

“Hử? Không phải có rất nhiều công ty chứng khoán muốn anh ấy sao?”

“Nhưng trong nhà bắt anh ấy đi làm ngân hàng, nói là công việc ổn định.”

“Thế……..”

Ngay lúc này Lí Nam cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, “Bây giờ là đang tổ chức lễ độc thân, hai cậu chú ý một chút, có gì thì thầm để mai nói sau, đừng làm cho tớ thấy chướng mắt.” Nói xong còn không quên liếc một cái.

Lúc mấy người này đang nói chuyện phiếm, Nguyệt Lượng lén lút tự chuốc chính mình, đợi đến khi bị phát hiện cũng đã trễ. Mọi người nhất trí cho rằng Nguyệt Lượng đã bị kí©h thí©ɧ gì đó, khác thường như vậy. Nguyệt Lượng một tay ôm Lí Nam, một tay ôm Tống Nhiên, không ngừng lặp lại “Ngày lễ vui vẻ.” Vì thế hai người một trái một phải giữ cậu ấy lại, không cho cậu ấy uống rượu nữa. Lát sau, Nguyệt Lượng mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Đây cũng là chuyện làm cho Viên Nhất Kỳ tương đối vui mừng, Nguyệt Lượng say dù sao cũng đỡ hơn hai chị gái kia say, Nguyệt Lượng say rồi cũng chỉ là ngủ mà thôi, không kiếm chuyện nữa, nhưng sau khi tỉnh dậy sẽ tìm chỗ để nôn, cũng không làm khổ người khác. May mắn Lí Nam và Tống Nhiên thấy Nguyệt Lượng say cũng không uống nữa, mấy người vừa ngồi nói chuyện phiếm vừa chờ Nguyệt Lượng tỉnh lại.

Thói quen mỗi lần nhớ tới Thẩm Mộng Dao, đều phải gửi một tin nhắn cho chị ấy, mặc kệ chị ấy có trả lời hay không, Viên Nhất Kỳ đều phải nói một câu, chẳng hạn như “Em đang ở ngoài ăn cơm đây, chị làm gì thế?”, hay chẳng hạn như “Nhiệt độ thấp, mặc nhiều.”……..

Rõ ràng là nhớ chị ấy, lại không thể nói thẳng ra “Em nhớ chị” như vậy. Bởi vì Thẩm Mộng Dao đang bận ôn tập, mình lại không muốn làm ảnh hưởng chị ấy, bởi vì biết chỉ cần mình nói nhớ chị ấy, Thẩm Mộng Dao nhất định sẽ đi với cô. Tóm lại, cô tự an ủi bản thân, vượt qua khoảng thời gian này thì tốt rồi, những ngày về sau còn rất dài.

Lúc này Viên Nhất Kỳ gửi tin nhắn cho Thẩm Mộng Dao nói: Hôm nay lễ độc thân, có sắp xếp gì không?

Thẩm Mộng Dao trả lời: đang ở phòng ngủ học.

Viên Nhất Kỳ do dự một lúc lại hỏi tiếp: Ăn cơm chưa?

Thẩm Mộng Dao nói: Vẫn chưa, lát nữa ăn.

Viên Nhất Kỳ biết chị ấy nói lát nữa ăn, thật ra chính là không ăn, bình thường lúc người kia tập trung làm một việc gì đó sẽ quên những chuyện khác, giống như sau đó Viên Nhất Kỳ gửi cho chị ấy một tin nhắn nói tối nay đến phòng ngủ của chị ấy, chị ấy đã quên trả lời.

Trước khi tính tiền Viên Nhất Kỳ gọi bồi bàn lại kêu một phần cơm rang, Lí Nam hỏi cô: “Cậu mang cho ai đấy? Tiểu Nhất? Ăn nhiều như vậy còn chưa no sao?”

Trương Thiên Nhất vội khoác tay nói: “Cái này không phải mang cho tớ.”

“Thế đem cho ai.”

Viên Nhất Kỳ trừng mắt liếc nhìn Trương Thiên Nhất một cái, thuận miệng nói: “Cái đó….. là đem cho chị tớ, tối nay chị ấy chưa ăn cơm.”

Nguyệt Lượng không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đột nhiên xen vào nói: “Chị cậu? Cậu đang nói Thẩm Mộng Dao? Hai người…….”

Còn chưa nói hết đã bị Viên Nhất Kỳ ngắt lời, “Nguyệt Lượng! Cậu tỉnh rồi! Thế chúng ta mau trở về đi!” May mắn Lí Nam và Tống Nhiên cũng không hiếu kỳ gì với lời nói của Nguyệt Lượng, bằng không Viên Nhất Kỳ thật đúng là không biết phải nói tiếp những lời bịa đặt đó như thế nào.

Lúc Thẩm Mộng Dao mở cửa thấy Viên Nhất Kỳ đứng ở đó, lấy làm ngạc nhiên, “Sao em lại tới đây?”

“Không phải em vừa mới gửi tin nhắn nói sẽ đến rồi sao…..”

“À…… Vừa rồi làm bài, quên mất………” Thẩm Mộng Dao áy náy cười khẽ, “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm không?”

“Học tỷ.” Viên Nhất Kỳ lấy ra hộp cơm rang đem cho Thẩm Mộng Dao nói: “Chắc chắn là chị chưa ăn cơm phải không?”

Thẩm Mộng Dao lại cười, “Quên mất……”

Còn hai tháng nữa Thẩm Mộng Dao sẽ tham gia cuộc thi nghiên cứu sinh, Viên Nhất Kỳ đương nhiên tin tưởng chị ấy có thể đậu, nhưng mà theo tính cách của Thẩm Mộng Dao, chắc là cũng giống như Tống Nhiên, không chỉ phải đậu, mà còn phải được điểm cao.

Viên Nhất Kỳ không thể im lặng nhìn Thẩm Mộng Dao ăn cơm, luôn có vấn đề này nọ, Thẩm Mộng Dao lại cũng không ngại cô phiền, kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của cô.

Viên Nhất Kỳ hỏi: “Học tỷ, khi nào chúng ta lại đi chơi nữa?”

Thẩm Mộng Dao nói: “Hiện tại không có thời gian.”

Viên Nhất Kỳ lại hỏi: “Thế sau khi thi xong sẽ có thời gian à?”

Thẩm Mộng Dao nói: “Nói sau.”

………

Đợi cho đến khi nhìn thấy Thẩm Mộng Dao ăn cơm xong rồi, Viên Nhất Kỳ mới hài lòng đứng dậy, để cho Thẩm Mộng Dao ôn tập, sau đó còn không quên nhắc nhở chị ấy chú ý nghỉ ngơi lải nhải linh tinh hết một trận.

Thẩm Mộng Dao đỡ trán, “Viên Nhất Kỳ, chị thật muốn lấy băng dính dán miệng của em lại……..”

Viên Nhất Kỳ đứng hình mở to mắt, cơ thể nghiêng về phía trước, “Dùng băng dính làm chi, lãng phí như vậy, chị hôn em một chút là được rồi.”

Ngay sau đó Thẩm Mộng Dao ngẩng mặt hôn nhẹ cô một cái, “Ngoan, ngày mai chị đi ăn cơm với em được không?”

Viên Nhất Kỳ lúc này mới chịu hí hửng bỏ đi.

Trở về phòng ngủ, thấy ba tên kia đang mở buổi đàm thoại về chuyện độc thân, Viên Nhất Kỳ quay lại phòng ngủ mông còn chưa ngồi nóng, nhịn không được phải xen mồm.

Lí Nam từ trên giường ngồi dậy, nhìn Viên Nhất Kỳ ngồi ở phía dưới nói, “Bây giờ là thời gian người độc thân đang nói chuyện, có chỗ rồi thì câm miệng.”

“Các cậu đừng như vậy………” Vẻ mặt của Viên Nhất Kỳ tràn đầy tủi thân, ngẩng đầu nhìn Tống Nhiên nằm dựa trên tường, vừa đọc sách vừa tham dự cuộc nói chuyện, Viên Nhất Kỳ bèn hỏi cậu ấy: “Tống Nhiên, không phải cậu nói độc thân rất tốt sao? Thế cậu còn cùng với hai tên đó nghiên cứu cái gì vậy? Mà cậu vừa nói chuyện vừa đọc sách có thể đọc vào được sao?”

Tống Nhiên liếc nhìn cô một cái, chậm rãi xếp sách lại, đưa tựa sách đối mặt Viên Nhất Kỳ nói: “Đây là tiểu thuyết ngôn tình. Hơn nữa, tuy rằng tớ thích độc thân, nhưng cũng không có nghĩa tớ không được phát biểu ý kiến chứ?”

Viên Nhất Kỳ nhìn Tống Nhiên, im lặng hai giây sau đó đột nhiên nói: “Tống Nhiên, cậu học hư.”

“Sao?” Tống Nhiên nhìn tiểu thuyết trong tay, lại nhìn tới Viên Nhất Kỳ, chẳng lẽ cậu ấy nói chính là chuyện mình đọc tiểu thuyết này?

“Vừa nãy chính là cái gì?” Tuy rằng cách một lớp mắt kính rất dày, nhưng Viên Nhất Kỳ rõ rõ ràng ràng thấy được Tống Nhiên liếc mắt khinh thường một cái.

“Á!” Nguyệt Lượng cũng kêu lên, “Tớ cũng nhìn thấy.” Nguyệt Lượng vừa mới kích động, thiếu chút nữa rớt từ trên giường xuống.

Vẻ mặt của Tống Nhiên không biết làm thế nào, “Làm gì kích động khó hiểu như vậy……”

Viên Nhất Kỳ cười xấu xa nói: “Tống Nhiên theo Lí Nam học hư, vậy mà lại học được liếc mắt khinh bỉ. Hôm nay thật sự là một ngày có ý nghĩa lịch sử!”

“Này!” Lí Nam không nói chuyện nửa ngày bỗng dưng khó chịu, “Sao lại học theo tớ?” Nói xong lại liếc nhìn Viên Nhất Kỳ một cái.

“Ha ha!” Nguyệt Lượng cười to, chỉ vào Lí Nam nói: “Cậu xem cậu xem, không phải học với cậu thì học với ai?”

Lí Nam lại liếc mắt nhìn Nguyệt Lượng một cái, “Tóm lại là không phải theo tớ học!” Sau đó đắp chăn xoay người đối mặt với vách tường mà ngủ.

Mấy người cười đùa một lát, mới cùng đi ngủ, Viên Nhất Kỳ cầm điện thoại, nhẹ bấm vào nút gửi. Một cái tin nhắn theo tín hiệu vệ tinh từ phòng ngủ tầng bốn bay đến tầng năm.

Em ngủ đây, ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro