43: Sinh nhật bi thảm (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày sinh nhật hôm đó của Viên Nhất Kỳ mới vừa qua mười hai giờ đêm đã nhận được tin nhắn của Thẩm Mộng Dao, lần này không chỉ có bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”, mà còn được thêm hai chữ – “Ngủ ngon”. Thẩm Mộng Dao cũng cấp tốc trả lời một câu “Ngủ ngon”, mới cười mà đi ngủ.

Sáng sớm tỉnh lại, thấy hộp thư đến đầy ắp tin nhắn, những mối quan hệ của Viên Nhất Kỳ luôn không tệ, những tin nhắn này có cái đến từ bạn đại học, cũng có bạn trung học, còn có rất nhiều số cô không biết. Soạn gửi một câu cảm ơn, mới vui vẻ rời giường.

Nhưng do vừa rồi đang phấn khích, đứng lên mới phát hiện trong phòng ngủ không có một người. Trong lòng còn đang tức giận ba tên kia sao không chờ cô thức dậy, không đợi nói một câu “Chúc mừng sinh nhật” với cô đã đi rồi?

Bưng thau nhướn to đôi mắt lem nhem mở cửa đi rửa mặt, vừa mới mở cửa, đã bị sợ tới mức ném thau rửa mặt xuống, mà cái thau kia vừa hay rơi trúng lên chân, tiếng la của Viên Nhất Kỳ hòa vào tiếng “Sinh nhật vui vẻ” vô cùng đồng thanh đó.

“Mấy tên các cậu muốn hù chết tớ à!” Viên Nhất Kỳ vừa xoa cái chân bị đập trúng vừa tức giận.

Nguyệt Lượng đỡ cô ngồi xuống, “Đây không phải là bất ngờ mà chúng tớ muốn cho cậu sao?”

Viên Nhất Kỳ bất mãn lầm bầm: “Bất ngờ thì không có, ngược lại hoảng hốt thì có, mà còn là rất kinh sợ, nếu sáng sớm lúc cậu thức dậy mắt còn chưa mở hết, thấy một đám…… tóc tai bù xù…… mặc áo ngủ…. ặc, như ma nữ……. Cậu sẽ không bị hù đến hét lên sao? Cậu còn có tâm trạng để quan tâm miệng bọn họ nói cái gì à?”

Lí Nam vừa nhìn gương chải đầu vừa nói: “Ai kêu cậu thức dậy bất ngờ như vậy, không chừa thời gian cho chúng tớ sửa soạn, cậu thức dậy sớm hơn bình thường một tiếng, cậu còn chờ mong vừa mở cửa ra sẽ có mấy tiên nữ đứng đó đợi cậu à?”

“Thế ít nhất cũng không nên là ma nữ chứ?” Đối với “tạo hình” của mấy người này, Viên Nhất Kỳ chỉ có thể nghĩ ra từ ma nữ này để hình dung.

“Aizz, sao lại nhiều yêu cầu như vậy, cậu tưởng bọn tớ thích thức sớm như vậy lắm sao, còn không phải muốn cậu vui vẻ à.” Nói xong, Nguyệt Lượng từ phía sau khoác lấy hai vai Viên Nhất Kỳ khẽ ấn lại, “Nói đi, Thọ tinh(1), muốn ăn sáng món gì, tớ kêu Tiểu Tống Tử đi mua.”

“Ừm….. Tớ muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, muốn một cái bánh trứng, thêm một chén súp hột gà nữa.”

“Thế à, Thọ tinh, bánh sinh nhật muốn bánh trái cây hay là bánh sô-cô-la đây? Tớ kêu Tiểu Lí Tử đi đặt.”

“Muốn bánh trái cây chung với sô-cô-la luôn.”

“Thế tối nay sắp xếp thế nào? Thọ tinh?”

Viên Nhất Kỳ nghe Nguyệt Lượng cứ mở miệng lại một tiếng “Thọ tinh“, càng nghe càng không được tự nhiên, cô hỏi Nguyệt Lượng: “Cậu nói thọ là từ thọ nào vậy? Sao tớ nghe có mùi biến chất thế?”

“Chính là từ thọ ấy đó.” Nguyệt Lượng cũng không móc mỉa cô nữa, tiếp đó cứ như vậy mà bỏ đi.

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy Lí Nam đứng trước gương tô tô vẽ vẽ, thấy Nguyệt Lượng leo lên giường tiếp tục ngủ, thấy Tống Nhiên ngồi trên ghế học từ vựng, cô nhéo nhéo mặt mình, vừa rồi đó không phải là nằm mơ chứ? Mấy người này đang làm gì vậy?

“Tống Nhiên, điểm tâm của tớ……” Viên Nhất Kỳ mở to hai mắt nhìn Tống Nhiên.

Tống Nhiên liếc nhìn cô một cái, miệng vẫn lưu loát đọc từ vựng tiếng anh như cũ.

“Lí Nam, cậu trang điểm xong là đi đặt bánh kem phải không?”

Lí Nam mặc áo khoác vào, vỗ vỗ mặt Viên Nhất Kỳ nói: “Thiến Thiến, tỉnh lại, đừng nằm mơ nữa, để cho cậu thỏa mãn bằng miệng là được rồi, còn đòi hỏi gì nữa chứ?” Nói xong hất tóc, bước như người mẫu ra khỏi phòng ngủ.

“Hôm nay là sinh nhật tớ đó!” Viên Nhất Kỳ kêu to một tiếng nằm sấp lên giường giả bộ khóc. Phát ra tiếng ư ư như con vật nhỏ, nhưng mà hoàn toàn không có ai để ý tới cô. Bản thân cô cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, bèn thút tha thút thít đi rửa mặt.

Khi lên lớp Viên Nhất Kỳ vừa nhìn thấy Trương Thiên Nhất liền lập tức kể khổ với cậu: “Cậu biết bọn họ quá đáng cỡ nào không? Mới sáng sớm dọa tớ sợ, sau đó còn lừa tớ, tâm hồn của một đứa bé tớ đây đã bị tổn thương….”

Trên bục giảng, là một ông thầy khoảng hơn năm mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng kiểu cũ, giữa mái tóc đen vừa mới nhuộm loáng thoáng lộ ra vài sợi màu trắng không an phận, ông ấy ghét nhất là học trò thì thầm nói chuyện lúc học tiết ông ấy, vì thế khi Viên Nhất Kỳ kể khổ với Trương Thiên Nhất, ông ta phi mấy ánh mắt sắc như dao qua đó. Có lẽ là cách một cặp mắt kính, ánh mắt như dao đó không thể phát huy được sức mạnh như bình thường, vì thế ông ta lại lớn tiếng ho khan vài cái, ngay cả thớ thịt trên mặt đều theo đó mà khẽ giật lên.

Lúc này Viên Nhất Kỳ mới an phận xoay người nhìn lên bảng, vừa nhìn còn vừa viết mấy lời ghi chú vào tập. À, không đúng, trên tập không phải là lời ghi chú, mà là đem những lời muốn nói với Trương Thiên Nhất biến thành chữ…….

Trương Thiên Nhất an ủi cô, bánh kem hôm qua Lí Nam và Tống Nhiên đã đặt rồi, quán ăn để tối nay ăn cơm cậu cũng sắp xếp xong, hoạt động vui chơi sau khi ăn cũng do một tay Nguyệt Lượng đảm trách. Viên Nhất Kỳ lúc này mới lộ ra nụ cười.

Nhưng mà ngày hôm nay, dường như trường học muốn chống đối lại với cô, cả ngày đều sắp xếp lịch học kín mít, lại toàn là những môn không thể trốn, học suốt một ngày, cả người đều mụ mị hết cả lên.

Trở lại phòng ngủ liền vội vã tìm bộ quần áo mới vừa mua đi thay, dáng vẻ đó còn khoa trương hơn con nít được tiền mừng tuổi lúc tết. Bởi vì cuối cùng Thẩm Mộng Dao cũng cùng cô ăn sinh nhật.

Lên đại học, liên lạc với bạn cấp ba cũng từ từ ít lại, dần dà, bạn bên cạnh đều là bạn đại học. Giống như sau khi chúng ta lên phổ thông chỉ có thể thỉnh thoảng chat QQ hoặc gửi tin nhắn với bạn cấp hai, có thể cả tháng cũng không gọi một cuốc điện thoại, mà bạn tiểu học, còn liên lạc gần như là con số hàng đơn vị.

Sinh nhật lần thứ hai của Viên Nhất Kỳ ở đại học, địa điểm là một phòng riêng trong quán ăn gần trường, vẫn là quán ăn của năm ngoái, nhưng người đến lại không giống nữa.

Thẩm Mộng Dao tới cùng Triệu Đình, Triệu Đình vừa vào cửa liền ôm lấy Viên Nhất Kỳ nói: “Thời gian gấp quá, chưa kịp chuẩn bị quà, hay là để lát nữa chị hát tặng em một bài?”

Viên Nhất Kỳ cười nói: “Không sao, sinh nhật chị em cũng không tặng quà cho chị là huề nhau.”

“Quyết định vậy đi.” Triệu Đình cũng không khách sáo với cô.

Thẩm Mộng Dao cũng ôm nhẹ Viên Nhất Kỳ, thừa dịp ghé vào vành tai cô, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.” Nhưng Viên Nhất Kỳ vừa ôm lại không muốn buông tay, chỉ tiếc rằng xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, cũng không thể quá mức, không nỡ mà buông Thẩm Mộng Dao ra, nhận quà trong tay chị ấy, vẫn luôn cầm lấy. Cuối cùng đến lúc không thể không buông xuống, vẫn là đặt trong phạm vi tầm mắt của cô.

Lúc ăn cơm, bên trái Viên Nhất Kỳ là Trương Thiên Nhất, bên phải là Thẩm Mộng Dao, bên ngoài Viên Nhất Kỳ vẫn luôn nói Thẩm Mộng Dao là chị của cô, chỉ có Trương Thiên Nhất và Nguyệt Lượng mới biết rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Hôm nay Lục Khải cũng đến đây, ngay từ đầu anh ta cũng tò mò vì sao Viên Nhất Kỳ biết rõ Trương Thiên Nhất là gay, lại còn luôn vì cậu ta mà che giấu, một lòng giả làm bạn gái của cậu ta, thông qua mấy lần quan sát khi có Thẩm Mộng Dao xuất hiện, anh ta bắt đầu nghi ngờ ý đồ riêng tư của Viên Nhất Kỳ.

Vì thế vào một đêm mưa tuyết nào đó, sau khi “Nghiêm hình bức cung” Trương Thiên Nhất, Trương Thiên Nhất rốt cuộc cũng phun ra chuyện không thể không nói của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao. Lục Khải càng thêm khẳng định, mình thật sự đã bị hai người này gài bẫy! Nhưng mà, hiện tại quay đầu lại nhìn lúc trước, anh ta cũng hiểu được, khi đó mình cũng không thích Thẩm Mộng Dao bao nhiêu, ngược lại bây giờ đối với người bên cạnh này…… vừa yêu vừa hận………

Luôn không ngừng có người mời rượu Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ cũng không từ chối, trong nháy mắt đã lót bụng năm chai bia, có người lại tới mời rượu, Viên Nhất Kỳ vội xua tay: “Chờ tớ đi toilet xong về uống tiếp.”

“Cậu không phải lén đi nôn đó chứ?” Lí Nam nói xong cười lên.

“Gì chứ?” Viên Nhất Kỳ không phục, “Tớ nôn khi nào? Cậu chờ tớ trở lại, tớ cho cậu uống nằm dưới bàn luôn.”

“Đừng nha, tớ say cũng không việc gì, tớ chỉ sợ sau khi tớ uống say các cậu lại đau đầu.” Lí Nam nói xong những lời này, Nguyệt Lượng và Tống Nhiên cũng cười lên.

“Vậy chuyện đó coi như quên đi……” Viên Nhất Kỳ từ chỗ ngồi đứng dậy, đi về phía cửa, đi được nửa đường, Thẩm Mộng Dao cũng đi đến, cẩn thận đỡ lấy cô.

“Không sao chứ?” Thẩm Mộng Dao hỏi.

Viên Nhất Kỳ nghe là Thẩm Mộng Dao, vội quay đầu mỉm cười nói: “Không sao, mới 5 chai, còn rất sớm.”

Thẩm Mộng Dao đỡ Viên Nhất Kỳ một mạch đi đến trước gian phòng vệ sinh trong toilet, vẫn có chút lo lắng hỏi: “Cần chị giúp em không?”

Không biết Viên Nhất Kỳ uống đến mức nào, mặt đột nhiên đỏ lên, vội nói: “Không cần không cần, chị đứng bên ngoài chờ em là được.”

Một lát sau Thẩm Mộng Dao tiếp tục đỡ Viên Nhất Kỳ quay trở về, Viên Nhất Kỳ thừa dịp chị ấy không phòng bị, nghiêng đầu hôn nhẹ lên mặt chị ấy một cái.

Thẩm Mộng Dao trừng mắt liếc nhìn cô: “Không sợ người ta thấy à……”

“Ấy, em uống say mà…..”

“Không phải lúc nãy mới nói không sao?”

“Học tỷ……” Đột nhiên Viên Nhất Kỳ dừng chân lại, nhìn thấy bốn phía không có ai, lại nghiêng người hôn lên môi của Thẩm Mộng Dao một cái.

Ngón tay Thẩm Mộng Dao chống lại đầu vai cô, cười trìu mến nói: “Buổi tối trở về đi……”

Vì thế Viên Nhất Kỳ cũng không nghịch ngợm nữa, chỉ ngoan ngoãn nắm tay của Thẩm Mộng Dao.

Trở lại bàn, Viên Nhất Kỳ lại liên tiếp bị chuốc mấy chai, sau đó nhờ Nguyệt Lượng và Trương Thiên Nhất nói đỡ, đám người kia mới chịu buông tha cho cô, Nguyệt Lượng nói: “Lát nữa đi hát tiếp tục uống, không nên làm cho “Thọ tinh” của chúng ta say sớm như vậy nha.”

Viên Nhất Kỳ đột nhiên nhớ tới, “Đúng vậy, hôm nay sinh nhật tớ, tớ còn chưa ăn bánh sinh nhật mà, các cậu cũng chưa hát chúc mừng sinh nhật tớ, không thể để cho tớ ngủ như vậy chứ.”

Lúc cô nói những lời này luôn nhìn Thẩm Mộng Dao, ban đầu Thẩm Mộng Dao không nhìn cô, có lẽ bị cô nhìn chăm chú hồi lâu, mới quay đầu lại nhìn cô mỉm cười, nhưng một câu cũng không nói. Không muốn trước mặt nhiều người như vậy biểu hiện quá mức thân mật, sợ tạo thêm cho nhau phiền phức không đáng có. Viên Nhất Kỳ lại nhìn Thẩm Mộng Dao nói: “Em không có chuẩn bị dây thừng để treo cổ.”

Thẩm Mộng Dao khẽ cười, đẩy món mì trường thọ(2) mà người phục vụ đem tới ra trước mặt cô, nói: “Dùng mì cũng được.”

Chú thích:

(1) Thọ tinh: người Việt Nam còn hay gọi là ông Thọ. Ở Trung Quốc, người ta thường kêu người có sinh nhật vào hôm đó là ông Thọ. Nhưng chữ “thọ” phát âm là [shòu] y hệt với chữ “thụ” trong công-thụ. Tất cả những chữ Thọ tinh in nghiêng được nói ra từ miệng Nguyệt Lượng ở chương này đều là thụ. Nhưng mà để là “Thụ tinh” nó hơi……nên mình để theo cách mà Viên Nhất Kỳ nghe được.

(2) Mì trường thọ: vào sinh nhật người Trung Quốc có thói quen ăn mì trường thọ để gặp nhiều may mắn. Cả tô mì đó thực chất chỉ được nấu lên từ một sợi mì, trong quá trình chế biến, người ta phải thật cẩn thận để sợi mì không bị đứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro