49: Nhớ nhung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trải qua mấy lần gian nan, thời gian cũng sắp đến, Viên Nhất Kỳ dứt khoát đứng chờ trong tuyết, cũng không cảm thấy lạnh. Một lát sau, cổng chính tòa giảng đường được mở, các thí sinh bắt đầu lục đυ.c đi ra, từ xa xa Viên Nhất Kỳ thấy được Thẩm Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấy cô, mỉm cười đi tới, nhưng đi đến trước mặt cô lại nhíu mày, giơ tay sờ lỗ tai nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng của cô, mở miệng nói: “Không nghe lời, nhìn xem cái lỗ tai có bị đông lại rớt xuống hay không?”

Viên Nhất Kỳ khẽ cười, lấy bao tay trả lại cho Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao lại như mọi lần đưa cho cô một cái. Cô nhóc này luôn như vậy, bản thân không mang bao tay, luôn thích cùng Hướng Nghiên mỗi người một cái, như vậy cái tay không kia có thể nắm tay của Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao cũng hết cách với cô.

Đi một lát Viên Nhất Kỳ đột nhiên nói: “Học tỷ, giảng đường của trường này lớn thật, có đến mấy cánh cổng.”

“Sao em biết?”

Viên Nhất Kỳ dừng một chút mới nói: “Vừa rồi em mới trải qua một ngày dạo quanh tòa giảng đường này.”

“Hả? Sao lại như vậy?”

Viên Nhất Kỳ liền đơn giản thuật lại một lần chuyện mình vừa rồi lo lắng Thẩm Mộng Dao thi thế nào, lén trốn vào tòa nhà dạy học đó ra sao, lại bị đuổi ra hết lần này tới lần khác như thế nào.

Thẩm Mộng Dao nghe xong cười đến nghiêng ngả, Viên Nhất Kỳ vội nói: “Học tỷ, rất nhiều người đang nhìn kìa, chị không cần phải cười đến khoa trương như vậy chứ?”

Thẩm Mộng Dao lại che miệng cười lát sau mới nói: “Quả thật rất buồn cười mà, vốn chị cũng rất căng thẳng, nhìn bộ dáng em còn khẩn trương hơn cả chị, bỗng dưng chị cũng không còn cảm thấy khẩn trương như vậy nữa. Ha ha, sao em lại thú vị như vậy chứ?”

Viên Nhất Kỳ tức giận rút tay ra, bước nhanh về phía trước mấy bước, quay đầu lại kêu Thẩm Mộng Dao: “Đi nhanh một chút, em đói rồi………” Từ “rồi” mới vừa nói xong, đã thấy dáng người bạn Viên Nhất Kỳ vẽ nên một đường cong xinh đẹp ở không trung, sau đó “Bịch” một tiếng ngã xuống đống tuyết.

.

.

.

Bận bịu thi xong, Thẩm Mộng Dao thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà đón tết, đồ đạc hơi nhiều, cho nên kêu Viên Nhất Kỳ đến giúp. Lúc Viên Nhất Kỳ xuất hiện, trong tay còn cầm hai túi to, bên trong đầy đồ ăn.

“Em mua nhiều đồ ăn như vậy để làm gì?” Thẩm Mộng Dao quay đầu lại nhìn mớ hành lý đã được đóng gói xong, hơi chút dở khóc dở cười.

Sau đó Viên Nhất Kỳ giống như dâng vật quý giơ một chiếc túi lên nói: “Những thứ này là để cho chị ăn trên xe đó.” Sau đó lại giơ cao một chiếc khác nói: “Những thứ này là mang về cho cha mẹ mình, đặc sản của thành phố H chúng ta.”

“Ôi trời, không có chỗ để…….. Hơn nữa, chị chẳng qua cũng ngồi xe lửa hai tiếng mà thôi, làm sao ăn được nhiều thứ như vậy?”

“Chị đem theo gì thế, mang nhiều thứ quá vậy.”

“Quần áo, đồ trang điểm, sách…………”

“Đem sách làm gì? Không sợ nặng sao.”

“Tết rất chán, cho nên đem sách về đọc.”

“Đừng mang theo, khi nào muốn đọc thì đi mua đi.” Viên Nhất Kỳ không khỏi phân bua lấy hết sách ra, để đồ ăn vào. Cuối cùng biến thành một va li du lịch thêm một cái ba lô, hành lý trong ba lô kia đều là đồ ăn.

Trước khi ra cửa, Viên Nhất Kỳ lại nhắc nhở Thẩm Mộng Dao kiểm tra bóp tiền và chứng minh thư đừng quên đem theo, điện thoại còn pin hay không, có mang đồ sạc pin chưa……….

Ra khỏi nhà trước một tiếng, bởi vì sợ không gọi được xe, thứ nhất đang là mùa đông, trời lạnh đường lại trơn; thứ hai là sắp đến tết, taxi trên đường không đủ dùng. Vận may hôm nay của các cô không tệ, chỉ đứng khoảng mười phút đã gọi được xe trống, xuống xe, Viên Nhất Kỳ giúp Thẩm Mộng Dao lấy hành lý, đi thẳng qua chỗ kiểm tra, đến phòng chờ xe, một tay kéo hành lý một tay kéo Thẩm Mộng Dao luồn lách qua kẽ hở giữa đám đông.

Mọi khi vào lúc nghỉ lễ trở về nhà, đi qua đoạn đường này là Thẩm Mộng Dao đau đầu nhất, cô không thích chen chúc đυ.ng chạm với người khác, cho nên bình thường đều đi rất chậm. Lúc này đây, có Viên Nhất Kỳ ở phía trước mở đường cho cô, chẳng những đi rất nhanh, mà hình như đường cũng thông thoáng hơn rất nhiều.

Cuối cùng cũng đi đến phòng chờ, lại đầy ắp người, chỉ có thể tìm được một khoảng trống ở cạnh tường để đặt chân. Hai người cứ đi một quãng đường như vậy, sớm nóng đến người đổ đầy mồ hôi. Viên Nhất Kỳ kéo dây kéo của áo lông xuống, không ngừng dùng quần áo quạt gió. Thẩm Mộng Dao thấy bộ dạng ngổ ngáo này của cô, nhịn không được cười, lấy khăn giấy ra đưa cho Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ chỉ vừa do dự, Thẩm Mộng Dao đã rút ra một tờ khăn giấy, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi li ti đọng trên chóp mũi. Suy nghĩ của bạn Viên Nhất Kỳ lại không thể kiểm soát mà bay về một phương xa nào đó, hôm nay học tỷ thật dịu dàng………

“Xong rồi.” Thẩm Mộng Dao cũng đã đi đem khăn giấy ném vào thùng rác rồi quay trở về, Viên Nhất Kỳ vẫn còn đang ngây người. “Nghĩ gì thế?” Thẩm Mộng Dao đột nhiên kề sát mặt Viên Nhất Kỳ.

“Nghĩ chị………”

Thẩm Mộng Dao vừa định nói chuyện, loa phát thanh đột nhiên vang lên, chuyến tàu chị ấy đi đã bắt đầu kiểm vé. “Đi thôi, đi kiểm vé.” Thẩm Mộng Dao hơi cúi người về phía trước, giống như muốn đòi bạn nhỏ Viên Nhất Kỳ hôn.

“Được rồi………” Viên Nhất Kỳ hối hận vô cùng, lúc nãy ở nhà học tỷ, sao không hôn đã rồi mới đi? Khi đó đang suy nghĩ cái gì vậy!

Viên Nhất Kỳ đưa Thẩm Mộng Dao lên xe lửa, sau khi giúp chị ấy đặt hành lý xong xuôi mới nói: “Trên đường chú ý an toàn, nhớ ăn gì đó, nước ở kế bên cái túi kia, nếu ngủ thì đừng ngủ quá say…….. Còn nữa, gửi tin nhắn cho em, sau đó về đến nhà thì nói cho em một tiếng………..”

“Biết rồi, em mau trở về đi, một lát xe chạy em đừng có khóc lóc.”

“Có gì mà khóc chứ, xe chạy thì em đi theo chị thôi.”

“Vậy em đi với chị, xuống xe chị sẽ đem em đi bán.”

“Vậy chị đừng bao giờ bán bằng cân, lỗ chắc.”

“Được rồi, đừng lắm lời nữa, lát nữa chị gửi tin nhắn cho em.”

“Vậy nhé.” Viên Nhất Kỳ lưu luyến không rời xuống xe, lại đứng bên ngoài cửa sổ xe nhìn Thẩm Mộng Dao. Nhìn thấy Thẩm Mộng Dao vẫn luôn cúi đầu, không biết đang làm gì.

Đoàn tàu sắp lăn bánh, Thẩm Mộng Dao xoay đầu qua liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Viên Nhất Kỳ đang mở to mắt nhìn mình, sau đó mỉm cười nhìn cô phất phất tay.

Nhìn bóng xe lửa càng lúc càng xa, Viên Nhất Kỳ cúi thấp đầu, xoay người đi về hướng cổng nhà ga. Đột nhiên cảm giác vô cùng mất mát, tuy rằng biết Thẩm Mộng Dao không phải một đi không trở lại, mặc dù biết không đến một tháng nữa Thẩm Mộng Dao sẽ quay về, nhưng mà, một khi Thẩm Mộng Dao rời khỏi thành phố này, đột nhiên Viên Nhất Kỳ lại không biết nên làm gì.

Định gửi tin nhắn hẹn Trương Thiên Nhất và Nguyệt Lượng đi ra ăn cơm, mới vừa mở khóa bàn phím, liền thấy được thông báo có tin nhắn chưa đọc, mở ra nhìn thấy, là Thẩm Mộng Dao gửi trước khi xe chạy, chị ấy nói: Trên đường trở về cần thận đừng té ngã nha.

Viên Nhất Kỳ trong lòng ấm áp, ngay cả đi bộ cũng giống như đạp lên mây, dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa đã muốn ngã sấp xuống, may mà bên cạnh có một cây cột cho cô vịn vào. Nhưng mà cái trượt chân này, làm cho toàn thân đổ mồ hôi. Vừa lau mồ hôi, vừa nghĩ tới hành động dịu dàng vừa rồi của Thẩm Mộng Dao. Sao Thẩm Mộng Dao vừa mới đi, đã bắt đầu nhớ rồi?

.

.

.

Tình hình đêm giao thừa, hằng năm đều giống như giau, trong tivi chiếu chương trình liên hoan cuối năm chán ngắt, cha mẹ vừa xem tivi vừa làm sủi cảo, Viên Nhất Kỳ cũng không đi giúp, xem tivi cũng không có gì thú vị, trở về phòng gọi điện thoại cho Thẩm Mộng Dao.

Điện thoại reo hơn mười giây, Thẩm Mộng Dao mới bắt máy. “Đang làm gì thế?” Viên Nhất Kỳ hỏi.

“Giúp mẹ chị làm sủi cảo.”

“Ồ, chị còn có thể làm sủi cảo?”

“Tất nhiên, chị còn biết nấu cơm đó.”

“Thế sao bình thường chị không nấu?”

“……..” Im lặng một lúc, Thẩm Mộng Dao mới đáp: “Lười.”

“Ha ha ha……” Viên Nhất Kỳ cầm điện thoại cười không dứt.

Thẩm Mộng Dao cũng không tức giận, chờ cô cười xong mới nói: “Cười xong rồi? Em không xem chương trình liên hoan tết à? Sao chỗ của em lại yên tĩnh thế?”

“Em chờ người ta đốt pháo xong mới gọi điện thoại cho chị, cha mẹ em đang làm sủi cảo, nhưng mà em không biết gói, cho nên mới rảnh rỗi chuồn đi gọi điện thoại.”

“Lớn như vậy rồi, làm sủi cảo cũng không biết, còn cười chị?”

“Dù sao………. cũng có chị gói cho em.” Viên Nhất Kỳ lén cười thầm, dù sao Thẩm Mộng Dao cũng biết gói mà. “Học tỷ……”

“Ừ?”

“Học tỷ……”

“Có gì thì nói đi.”

“………..”

Ngoài cửa sổ có người đốt pháo hoa, sau đó tiếng pháo lại liên tiếp vang lên, Viên Nhất Kỳ nói gì đó Thẩm Mộng Dao cũng không nghe thấy, “Vừa rồi em nói gì? Có người đốt pháo hoa, chị không có nghe rõ.”

“Vừa nãy em nói, em nhớ chị.”

“Cái gì? Lặp lại lần nữa?”

“Em nhớ chị………..”

“Chị không nghe được.”

Viên Nhất Kỳ hít sâu một hơi, kêu lớn: “Học tỷ, em nhớ chị!”

“Ha ha ha………” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Thẩm Mộng Dao, “Biết rồi, đồ ngốc, chị cũng nhớ em.”

Trong chốc lát Viên Nhất Kỳ mới phản ứng lại được……… Học tỷ xấu xa………. “Học tỷ, chị cố ý……..”

Thời gian dần về khuya, trên bầu trời của thành phố sớm đã bị pháo hoa chiếu sáng bừng. Người ở thành phố khác nhau, lại có thể ở cùng một thời khắc nhìn thấy pháo hoa bay đầy trời. Không ai tắt điện thoại, không ai nói chuyện, cho đến cuộc điện thoại đột nhiên gián đoạn. Lại đến thời gian mạng bị tắc nghẽn.

Viên Nhất Kỳ đứng trước cửa sổ, nhìn phía phương xa, con ngươi đen nhánh bị pháo hoa thắp sáng. Cô thở dài, yên lặng nói với không khí: “Học tỷ, em rất nhớ chị.”

Mùng một tết lại là đến nhà bác hai, mỗi lần gia đình tụ họp, luôn luôn có người nói đùa kêu Viên Nhất Kỳ gọi Trương Thiên Nhất tới, mỗi lần Viên Nhất Kỳ đều đùn đẩy nói cậu ta ngại. Chị họ nói: “Thời gian cũng lâu như vậy rồi, sao cậu ta còn ngại ngùng? Giống như con gái thế.” Chị họ là cảnh sát, nói chuyện luôn thẳng thắn như thế.

Lúc này cha Viên Nhất Kỳ không hài lòng, ông nói: “Mấy người gấp cái gì, tôi là cha mà còn chưa gặp nữa là.”

Mẹ của Viên Nhất Kỳ cũng chen lời: “Tôi cũng chỉ gặp thằng bé kia mấy lần lúc chúng nó học trung học, lên đại học cũng chưa gặp lần nào.”

Anh họ cũng ồn ào theo, “Đứa con rể này cũng tệ quá.”

“Con rể gì chứ……….. Em cũng chưa nói muốn kết hôn với cậu ta………”

Chị dâu đi ra giảng hòa nói: “Mọi người đừng nói Nhất Kỳ, ý của Nhất Kỳ là muốn thử thách cậu ta nữa, thử thách xong rồi cảm thấy có thể phát triển trở thành đối tượng kết hôn thì sẽ dẫn về cho chúng ta xem.”

“A, đúng, ý em chính là như vậy, chính là ý này.” Viên Nhất Kỳ cũng phụ họa theo lời của chị dâu.

Người nhà lại cười đùa vài câu mới tạm thời buông tha cho cô. Nhưng đang ăn cơm, điện thoại lại reo lên, cô đứng lên định đi nghe điện thoại, anh họ lại hỏi: “Ai gọi đó? Nhất định phải đi ra ngoài nghe?”

“Chính là cái người mà anh nói tệ đó.” Sau đó cả nhà lại cười vang lên.

Lát sau Viên Nhất Kỳ đưa điện thoại cho mẹ cô, không biết Trương Thiên Nhất nói gì với mẹ cô, chọc cho mẹ cô mặt mày hớn hở, tiếp đó điện thoại lại rơi vào tay cha Viên Nhất Kỳ, cha nghe điện thoại cũng vui vẻ ra mặt. Sau đó Viên Nhất Kỳ còn chưa kịp hỏi Trương Thiên Nhất nói gì, bên kia đã ngắt.

Viên Nhất Kỳ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, không lúc nào không bị người nhà chọc đến mặt mày đỏ bừng. Cháu gái Tinh Tinh luôn im lặng ở bên cạnh nhìn cô, cô liếc Tinh Tinh một cái, gắp một con tôm đặt vào chén Tinh Tinh. Không nghĩ tới con bé đó gắp con tôm lên lại đặt đũa xuống, sau đó thở dài, quay đầu lại nói với cô:

“Thật ra cuộc sống của người lớn cũng thật bất đắc dĩ.”

Thiếu chút nữa Viên Nhất Kỳ đã phun hết cơm trong miệng ra, trừng mắt liếc nhìn Tinh Tinh: “Con nít con nôi, con biết cái gì.”

Tinh Tinh lại không để ý đến lời này của cô, lại thay một bộ mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên: “Cô, ăn cơm xong dắt con đi đốt pháo hoa đi.”

Viên Nhất Kỳ hết chỗ nói, con bé này học theo ai vậy? Vì sao phương pháp ngắt lời này lại thấy quen như vậy? Hơn nữa bắt đầu từ khi nào lại càng ngày càng giống dáng vẻ trước đây của cô…….

Trước khi ra ngoài, Viên Nhất Kỳ lại gửi tin nhắn cho Thẩm Mộng Dao: Em đưa tụi nhỏ ra ngoài đốt pháo hoa, chị đang làm gì thế?

Thẩm Mộng Dao trả lời: Nằm trên giường, ngẩn người.

Viên Nhất Kỳ: Không đi thăm người thân sao?

Thẩm Mộng Dao: Hôm nay họ đều đến nhà của chị.

Viên Nhất Kỳ: Em phải đi châm lửa đây, chị đứng lên xem đi.

Thẩm Mộng Dao: Xa như vậy, chị đi đâu xem?

Viên Nhất Kỳ: Chị đứng lên có thể nhìn thấy.

Thẩm Mộng Dao cười xuống giường đi đến trước cửa sổ, mới vừa kéo màn, quả nhiên thấy trời mịt mù khói lửa. Mặc dù biết rõ không thể là pháo hoa của Viên Nhất Kỳđốt ở thành phố H được cô nhìn thấy, cô vẫn trả lời tin nhắn: Chị thấy rồi.

Viên Nhất Kỳ cầm điện thoại, nhìn sắc màu rực rỡ trên bầu trời đêm, nghĩ Thẩm Mộng Dao cũng nhìn thấy một bầu trời như vậy, không khỏi cong khóe miệng.

Em nhớ chị, chị cũng nhớ em như vậy, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro