53: Lí Nam bạo phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lí Nam tham gia cuộc thi hát dành cho sinh viên do thành phố tổ chức, giành hạng nhất, được thưởng một nghìn tệ. Vì thế mời mọi người trong phòng đi ăn tối, Trương Thiên Nhất cũng đến, Viên Nhất Kỳ nói nhất định phải để cho cậu mở mang tầm mắt một chút về sự lợi hại của Lí Nam và Tống Nhiên.

Trước đó Trương Thiên Nhất từng nghe Viên Nhất Kỳ miêu tả với cậu Lí Nam và Tống Nhiên sau khi say sẽ biến thành bộ dạng gì, cậu cảm thấy Viên Nhất Kỳ khoa trương, tuy từng cùng các cậu ấy đi ra ngoài chơi rất nhiều lần, nhưng cậu cũng chưa từng gặp qua tình huống hai người kia uống say, mà nghĩ sao thì nghĩ cũng cảm thấy Viên Nhất Kỳ đã nói quá. Vì thế, ở trên bàn cơm, Trương Thiên Nhất không có ý ngăn cản Lí Nam và Tống Nhiên uống rượu.

Từ khi quen biết, hai người này uống rượu xong ra thành dạng gì, Nguyệt Lượng xem như tự mình lãnh giáo, hiểu rõ. Không muốn để cho các cậu ấy uống nhiều, nhưng mà mấy chị này, vừa uống đã không ngăn được. Cũng may uống nhiều lần, Nguyệt Lượng cũng dần dần tìm ra được bí quyết. Chỉ cần vào cổng trường, lập tức túm chặt lấy Lí Nam và Tống Nhiên là không sai vào đâu được. Viên Nhất Kỳ thì nói chuyện không dứt, nếu không thì nói điện thoại suốt, không ảnh hưởng gì đến bản thân mình và người khác.

Ra khỏi quán ăn, gọi hai chiếc taxi, Nguyệt Lượng kéo Tống Nhiên ngồi một chiếc, Lí Nam giao cho Trương Thiên Nhất, bởi vì Viên Nhất Kỳ lại bắt đầu nấu cháo điện thoại.

“Sau khi xuống xe, cậu nhớ kỹ nắm chặt Lí Nam đấy, ở cổng trường mới đặt một hàng chậu hoa mới.” Trước khi lên xe Nguyệt Lượng dặn dò Trương Thiên Nhất.

Trương Thiên Nhất cười trả lời: “Lí Nam đáng sợ như cậu nói vậy à?”

“Lát nữa cậu sẽ biết.”

Quả nhiên, vừa xuống taxi, Tống Nhiên giống như liều mạng, chạy như điên về phía kí túc xá, Nguyệt Lượng vội đuổi theo. Nguyệt Lượng từng hỏi Tống Nhiên, vì sao vừa uống say lại chạy không ngừng, Tống Nhiên nói cậu ấy cũng không biết, sau khi uống rượu hoàn toàn không nhớ được mình đã làm gì, vì sao lại làm như vậy. Tống Nhiên chạy không được mấy bước, đã bị Nguyệt Lượng bắt được cánh tay, vì thế lập tức yên tĩnh lại. Nguyệt Lượng cũng không dám buông tay ra, sợ vừa buông lỏng cậu ấy lại chạy, sau đó đứng ở đó chờ bọn Trương Thiên Nhất.

Đợi cho Trương Thiên Nhất dìu Lí Nam vào cổng trường, nhìn thoáng qua hàng chậu hoa ngay ngắn ở một bên, vẫn có chút lo lắng, thật cẩn thận dìu Lí Nam đi qua chỗ đó, thấy Lí Nam không có phản ứng gì liền an tâm. Cậu đi đến bên cạnh Nguyệt Lượng nói: “Lí Nam đâu giống như các cậu nói, Tống Nhiên cũng không phải rất im lặng sao?”

Nguyệt Lượng bĩu môi: “Ai biết hôm nay Lí Nam uống nhầm thuốc gì, đột nhiên đổi tính…… Tống Nhiên là bởi vì tớ nắm lấy cậu ấy, bằng không đã sớm chạy như điên khắp sân thể dục rồi.”

“Tớ không tin, cậu buông ra cho tớ xem thử.”

“Sau đó cậu đi bắt cậu ấy trở về à?”

“Nếu cậu ấy chạy tớ giúp cậu bắt về, cậu buông ra đi.”

“Cậu đừng trách là tớ không nhắc nhở cậu………. Tớ buông đây nhé……..” Nói xong, Nguyệt Lượng buông cánh tay đang nắm Tống Nhiên ra.

Tống Nhiên mơ mơ màng màng cảm thấy không có ai túm lấy mình, vì thế lại chạy về phía kí túc xá. Trương Thiên Nhất vừa nhìn thấy, cũng không kịp kinh ngạc, vội vàng để cho Nguyệt Lượng giữ Lí Nam, sau đó đuổi theo Tống Nhiên, vừa chạy còn vừa quát: “Sao Tống Nhiên lại chạy nhanh như thế chứ?”

Nguyệt Lượng cười đến gập người, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tống Nhiên như vậy, cũng phản ứng giống hệt như Trương Thiên Nhất, hừ, ai bảo cậu không tin, cho cậu tự đuổi theo một lần sẽ biết. Cô lại nhìn Lí Nam, thấy Lí Nam lúc thì bóp bóp mũi, lúc thì xoa huyệt thái dương, quả nhiên không giống lắm như khi uống say lúc bình thường. Nghĩ thầm chắc chắn là tửu lượng của Lí Nam đã lên, bây giờ không say, cho nên không có những hành động quá khích.

Khi bốn người đó cuối cùng cũng tụ họp, Viên Nhất Kỳ mới chậm như rùa bước tới từ phía sau, hi hi ha ha nói chuyện điện thoại, cũng chẳng biết là gọi cho ai, nói lung tung một đống, cũng không biết là đang nói cho ai nghe. Nhưng Trương Thiên Nhất và Nguyệt Lượng cũng không có hứng thú nghe, dù sao ngày mai Viên Nhất Kỳ thức dậy cũng không nhớ là mình đã gọi cho ai, nói những gì.

Tới cổng kí túc xá, Trương Thiên Nhất nói tạm biệt với mấy người. Nguyệt Lượng vẫn như cũ cầm tay Tống Nhiên không buông. Mới vừa lên tầng bốn, Nguyệt Lượng quay đầu lại tìm Viên Nhất Kỳ, từ khe hở của tay vịn cầu thang, nhìn thấy cô mới đi đến giữa tầng hai, Nguyệt Lượng gọi cô: “Khiếm Nhi, cậu nhanh một chút, còn nữa, nói chuyện nhỏ lại, khuya lắm rồi.” Cũng không biết là Viên Nhất Kỳ có nghe vào hay không, vẫn chậm rì rì đi tới.

Bởi vì Nguyệt Lượng đang giữ lấy Tống Nhiên cho nên kêu Vương Thiến Thiến mở cửa, Viên Nhất Kỳ còn đang nói điện thoại, cũng không thèm chú ý. Nguyệt Lượng bất đắc dĩ đành phải tạm thời buông một bàn tay ra để tìm chìa khóa, ngay lúc cô lấy chìa khóa ra, bỗng nhiên Lí Nam xoay người đá một cái vào cửa phòng ngủ đối diện, sau đó kêu to: “Mở cửa!”

Tay Nguyệt Lượng run lên, đánh rơi chìa khóa trên mặt đất, nhưng cũng không kịp nhặt lấy, vội vàng túm chặt Lí Nam. Trước đó còn thắc mắc hôm nay Lí Nam đổi tính, thế mà lại không phá hỏng của công, xem ra thật đúng là không thể tùy tiện khen cậu ấy được.

Một cú đá không đủ, Lí Nam lại đá cú thứ hai. Rõ ràng Nguyệt Lượng nghe thấy phòng ngủ đối diện có một ít động tĩnh, nhưng không ai dám đi ra mở cửa.

Tống Nhiên và Viên Nhất Kỳ cũng bị hành động vừa rồi của Lí Nam làm cho tỉnh táo, một tay Viên Nhất Kỳ cầm điện thoại, một tay giúp Nguyệt Lượng giữ lấy Lí Nam. Tống Nhiên ngồi xổm trên mặt đất nhặt chìa khóa, lạch cạch tra chìa mở cửa, ba người vội vàng lôi Lí Nam vào trong phòng.

Viên Nhất Kỳ xoay người định đóng cửa, thấy cửa phòng ngủ đối diện hé ra một khe nhỏ, có người lặng lẽ vươn đầu ra nhìn, Viên Nhất Kỳ cười cười xin lỗi, đối phương thấy là Viên Nhất Kỳ, cũng không nói gì, đóng cửa trở về ngủ. Lúc này Viên Nhất Kỳ mới có phản ứng trở lại, mình còn đang cầm điện thoại, vừa rồi……. là đang gọi cho ai? Màn hình hiển thị đang trò chuyện. Viên Nhất Kỳ im lặng một lúc.

Trong ống nghe bỗng nhiên truyền ra tiếng của Thẩm Mộng Dao: “Sao thế? Lúc nãy là tiếng động gì vậy?”

Suy nghĩ Viên Nhất Kỳ có chút rối loạn, lắp ba lắp bắp cũng không nói rõ ràng, lại nghe thấy có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến. Thẩm Mộng Dao cũng đang cầm điện thoại xuất hiện trước mặt của cô.

Thẩm Mộng Dao cúp điện thoại, “Mấy đứa em……. uống hết bao nhiêu rồi? Cả kí túc xá cũng nghe được.”

Viên Nhất Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua ba người đang lèm nhèm trong phòng ngủ, đưa tay đóng cửa lại nói: “Học tỷ, em muốn đến chỗ của chị.”

“Đi thôi.”

Viên Nhất Kỳ chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Mộng Dao, kéo tay chị ấy đi lên lầu. Mới vừa vào phòng của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ nhiệt tình ôm lấy Thẩm Mộng Dao, trong miệng nói lẩm bẩm:”Học tỷ, em rất nhớ chị.”

“Biết rồi, vừa rồi trong điện thoại em có nói.” Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng nói.

“Học tỷ………….” Viên Nhất Kỳ lại chậm rãi chu môi tới gần Thẩm Mộng Dao.

“Ai thế? Ồ? Nhất Kỳ? Khuya lắc khuya lơ rồi em làm trò gì thế?” Đột nhiên xuất hiện tiếng của Triệu Đình làm cho Viên Nhất Kỳ giật bắn mình, đứng hình ở chỗ đó không biết làm gì cho phải, mà Thẩm Mộng Dao lại đang cúi thấp đầu.

Không biết vì sao Viên Nhất Kỳ lại hỏi một câu ngu ngốc: “Chị Triệu Đình? Sao chị lại ở đây?”

“Đây hình như là phòng ngủ của chị nha, vì sao chị lại không thể ở.”

“Em tưởng chỉ có một mình học tỷ…….” Viên Nhất Kỳ vội buông hai tay đang ôm lấy Thẩm Mộng Dao ra.

“Ngủ sớm một chút, tắt đèn đi.” Sau đó Triệu Đình không nói thêm một câu. Mà Viên Nhất Kỳ cũng không dám to gan động tay động chân với Thẩm Mộng Dao, không biết khi nào Triệu Đình sẽ lại đột nhiên nhảy ra nữa……..

Vì thế………. lại là một đêm ồn ào trôi qua trong yên bình.

.

.

.

Tháng năm, lại là tháng hoa đinh hương nở. Hoặc một bụi tim tím, hoặc một khóm hồng nhạt, hoặc một cây trắng như tuyết. Trong không khí tràn ngập mùi hương thanh tao, làm lu mờ hương thơm của những loại hoa khác.

Viên Nhất Kỳ vừa trở về phòng ngủ, Lí Nam sau đó cũng trở về, Viên Nhất Kỳ định gọi điện thoại cho Thẩm Mộng Dao, liền đi ra ngoài, kết quả bị Lí Nam túm lại, đi đến bên cạnh cô nói: “Nhất Kỳ, cậu đoán xem vừa rồi tớ nhìn thấy gì?”

“Thấy gì vậy?” Viên Nhất Kỳ đã quen với chuyện Lí Nam nói lớn tiếng, đột nhiên cậu ấy lại nói nhỏ như vậy, thật đúng là làm người ta không quen.

“Tớ thấy hai cô gái đang hôn môi nha! Ở phòng ngủ lầu dưới, hôn hoành hoành tráng tráng luôn!” Quả nhiên, giọng nói lớn tiếng quen thuộc vừa xuất hiện, làm cho thể xác và tinh thần của người khác cũng thoải mái theo.

“Ồ! Bạo như vậy? Là phòng ngủ nào?” Viên Nhất Kỳ cũng tăng cao âm lượng.

Lí Nam mù tịt lắc đầu.

Viên Nhất Kỳ lại khẽ cười: “Cũng đâu cần ngạc nhiên như thế, hình như gần đây trong trường những chuyện như thế đặc biệt nhiều. Mà nói, lúc trước cậu xem “strawberry panic” với “kannazuki no miko” (1), không phải là moe muốn chết sao? Đây cũng chỉ là phiên bản người thật trước mặt cậu thôi.”

“Ấy, nhưng mà không giống như thế, hai người đó thật sự có can đảm. Nhưng mà, con gái với con gái hôn môi có cảm giác gì nhỉ?” Lí Nam luôn lái qua phần trọng điểm của cuộc đối thoại.

“Cậu nhìn tớ làm gì? Tớ lại không biết, cậu hỏi Nguyệt Lượng đi.” Viên Nhất Kỳ chột dạ cúi đầu.

“Cậu ấy có thể nói cho tớ biết sao?”

“Cậu hỏi thử đi chẳng phải sẽ biết.”

Vì thế, chị Lí trưởng phòng ngủ đã nói là làm lập tức gọi điện thoại cho Nguyệt Lượng, “Nguyệt Lượng, lúc cậu và bạn gái hôn môi có cảm giác gì? Nói nghe một chút.”

Rõ ràng Viên Nhất Kỳ cách không xa, nhưng hình như chỉ nghe được tiếng nồi niêu xoong chảo rơi trên mặt đất, sau đó loáng thoáng nghe thấy Nguyệt Lượng nói: “Bên này tớ còn có việc, ngắt máy trước………”

Lí Nam bĩu môi, “Thật nhỏ mọn.”

.

.

.

Tối thứ sáu, Tống Nhiên và Nguyệt Lượng sớm thu dọn đồ đạc trở về nhà, chỉ còn hai người Lí Nam và Viên Nhất Kỳ ở phòng ngủ. Tối đến, Viên Nhất Kỳ vừa định ngủ, bỗng nhiên nghe thấy trên giường Lí Nam có tiếng động, sau đó nghe được âm thanh Lí Nam xuống giường. Cô nghĩ Lí Nam muốn đi vệ sinh, nhưng tiếng bước chân ngừng lại dưới giường cô. Cô đang khó hiểu mở to mắt nhìn, đột nhiên thấy Lí Nam ghé vào đầu giường yên lặng nhìn mình.

Viên Nhất Kỳ bị dọa, kêu to: “Cậu định hù chết tớ à, khuya lắc khuya lơ.”

Lí Nam trừng mắt nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Không phải là cậu bị mộng du đó chứ?” Viên Nhất Kỳ đưa tay ra quơ quơ trước mắt cậu ấy, thấy cậu ấy còn phản ứng, hẳn là đang tỉnh mới đúng.

“Cậu nói xem, con gái với con gái hôn môi có cảm giác gì?” Bỗng nhiên Lí Nam nhích lại gần.

Viên Nhất Kỳ xê dịch cơ thể về phía vách tường, chỉnh lại vị trí gối đầu một chút, “Không phải kêu cậu đi hỏi Nguyệt Lượng rồi sao? Hỏi tớ làm chi?”

“Cậu ấy không nói cho tớ biết, sao tớ lại không biết xấu hổ mà đi hỏi nữa chứ…….”

“Thế cậu không biết xấu hổ mà đi hỏi tớ à?”

Tuy rằng ánh trăng không sáng lắm, tối lờ mờ, nhưng Viên Nhất Kỳ vẫn thấy được Lí Nam kiên định gật đầu.

Viên Nhất Kỳ thở dài, “Vậy cậu cứ đi tìm một đứa con gái hôn một chút thì biết chứ gì.”

Lí Nam “Ồ” một tiếng, nói tiếp: “Ý hay, thế…. cậu vậy…….” Nói xong đã cúi đầu hướng về phía Viên Nhất Kỳ mà hôn.

Viên Nhất Kỳ cuống quít đưa tay lên chắn, tay đặt trên vai Lí Nam, kéo ra khoảng cách. Nhưng mà Lí Nam đang đứng trên cầu thang giường, Viên Nhất Kỳ lại sợ mình dùng sức quá mạnh đẩy Lí Nam rớt xuống dưới, vì lo lắng cho nên tay buông lỏng. Vừa buông lỏng, miệng của Lí Nam đã dán lên miệng cô không sai một li.

Đầu óc của Viên Nhất Kỳ lại không biết đã bị thổi đến nơi xa nào, ngây ngốc nằm trên giường, ngay cả hô hấp cũng lộ vẻ yếu ớt, cho đến khi Lí Nam nói một câu “Cũng đâu có gì đặc biệt đâu”, Viên Nhất Kỳ mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu đắp chăn lui đến vách tường. Nghĩ thầm, tên Lí Nam lưu manh này, lợi dụng người ta xong, còn nói như vậy…….. Sao người ta còn xứng đáng với học tỷ nữa……..

Chú thích:

(1) Strawberry panic và Kannazuki No Miko là tên của hai bộ anime (manga) của Nhật về thể loại shoujo-ai (NữxNữ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro