82: Nghe xem, là thời gian đang hát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viên Nhất Kỳ lại không biết ngủ bao lâu, lúc mở mắt chỉ cảm thấy ánh mặt trời xuyên qua tấm màn cửa cũng có vẻ chói mắt, chắc là đã giữa trưa.

Thoáng nghe thấy có tiếng động tại phòng bếp, trong lòng cô vui vẻ, chẳng lẽ là Thẩm Mộng Dao thương cô, trở về nấu cơm cho cô? Người nào đó buông thõng hai tay, chạy thẳng đến phòng bếp, dừng lại ở cửa một lúc, giây tiếp theo lại yên lặng xoay người rời đi.

Người phía sau kêu cô: “Tiểu Thiến Thiến ~ Mới thức à? Cơm lập tức sẽ được ăn ngay nha~” Kèm theo một tiếng cười gian.

Viên Nhất Kỳ xoay đầu, “Sao lại là chị?”

“Hướng Nghiên lo lắng cho em, nhưng mà đi làm lại không đành, đành phải kêu chị xin nghỉ đến trông nom em.”

“Chị Triệu Đình, dạo này công ty chị rất nhàn rỗi sao?” Vì sao Thẩm Mộng Dao lại kêu chị đến chị lại đến chứ? Chị không thể nói chị cũng rất bận sao? Như vậy Thẩm Mộng Dao đã có thể trở về……………

Triệu Đình đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, “Cho dù không phải là chị, Thẩm Mộng Dao cũng sẽ kêu bạn của em lại nha, em chấp nhận số phận đi, còn nữa, chị cho em biết, gần đây kỹ thuật nấu ăn của chị tiến bộ, mau tới xem món cánh gà hầm coca chị mới nghiên cứu ra này, cam đoan sẽ khiến cho em suốt đời khó quên.” Ngừng một chút, lại bổ sung một câu: “Ăn cái gì bổ cái đó nha~”

Khóe miệng của Viên Nhất Kỳ khẽ giật, nhưng bất đắc dĩ không có sức lực giãy dụa, đành phải bị chị ấy lôi kéo cô vào phòng bếp. Trong lòng còn nhớ lại món cánh gà Triệu Đình làm lần trước, lần đó, thậm chí Liêu Kiệt còn vì món cánh gà đó mà bị đau dạ dày. “Màu sắc lần này nhìn cũng không tệ lắm.” Viên Nhất Kỳ ngoài miệng khen ngợi chị ấy, tay lại chậm chạp không hoạt động.

“Ai da, chị cũng quên mất tay em không nâng lên được, lại đây, chị đút cho em.” Triệu Đình nghĩ Viên Nhất Kỳ không cầm đũa là bởi vì tay không thể cử động được. “Lần này chị hoàn toàn dựa vào công thức trong từ điển bách khoa của baidu mà làm đấy, trước khi tắt bếp còn để thêm xì dầu, cho nên màu sắc đẹp hơn lần trước.” Chị ấy gấp một miếng cánh gà đưa đến bên miệng Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ cắn nhẹ một miếng nhỏ, chỉ một miếng nhỏ, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

“Chị Triệu Đình, chị chắc chắn là chị để xì dầu?” Viên Nhất Kỳ cố sức nuốt vào, rõ ràng là giấm chua mà? Tuy rằng một ít giấm chua đó, người khác có thể ăn bình thường, nhưng từ nhỏ Viên Nhất Kỳ đã ghét vị giấm chua, cái này đối với cô mà nói còn khó nuốt hơn là thuốc.

“Chắc là xì dầu mà? Chị nhớ vừa nãy ở siêu thị thấy xì dầu giảm giá, cho nên cố ý mua một chai đem đến.” Chị ấy buông đũa, xoay người nhìn cái chai vừa mới dùng còn chưa kịp đem cất, “Ơ! Sao lại là giấm chua nha? Chị nhớ rõ ràng là chị lấy xì dầu…….. Hay là chị nấu lại cho em? Hoặc là làm món khác?”

“Không cần………..” Viên Nhất Kỳ liều mạng lắc đầu, “Chị đi siêu thị chắc là cũng có mua trái cây chứ? Gọt cho em một quả táo đi.” Nói xong đi đến phòng khách nằm trên sô pha bắt đầu xem TV.

Triệu Đình vừa gọt táo vừa còn đang hối hận, cánh gà chỉ còn thiếu một chút nữa là thành công, đều do miệng của Viên Nhất Kỳ quá kén chọn. Gọt được một nửa, chị ấy đột nhiên nhớ đến mục đích chính khi đến đây, vì thế bỏ quả táo xuống, lấy trong túi xách ra một bức thư đưa cho Viên Nhất Kỳ

Viên Nhất Kỳ tay cũng không nâng, chỉ dùng ánh mắt tỏ ý bảo Triệu Đình mình cử động không tiện, vì thế Triệu Đình tốt bụng mở ra cho cô, đưa đến trước mặt cô. Cô vừa nhìn đã thấy ngay, ngạc nhiên một chút, lại vô cùng không cam lòng mà nghiêng người về phía trước. Đây là một tấm thiệp cưới, tên của cô dâu, rõ ràng viết là Triệu Đình.

Viên Nhất Kỳ liếc tấm thiệp mời một cái, lại liếc mắt nhìn Triệu Đình, nằm trở lại sô pha, lắc lắc đầu nói: “Thật sự là không có lý lẽ, ngay cả chị mà cũng có thể gả đi được.”

Triệu Đình cũng không tức giận, tiếp tục gọt táo cho cô, “Thấy em và Thẩm Mộng Dao làm hòa, chị cũng cảm thấy rất vui, nhiều năm như vậy, cùng hai người trải qua nhiều chuyện như thế, tuy rằng vẫn luôn làm cái loa chuyển lời cho hai người, còn phải giữ bí mật riêng cho hai người, nhưng chị cũng chưa từng than phiền, thật là làm khó chị biết bao nhiêu……”

Viên Nhất Kỳ ngắt lời chị ấy, “Chị Triệu Đình, em chắc chắn cho chị một bao lì xì có bốn con số.”

Triệu Đình nghe xong, cười tủm tỉm lại gần cô, “Em nói xem, bao lì xì này em không cho bốn con số lớn hơn 1, không đưa hai bao, sao em lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Ặc……..” Viên Nhất Kỳ lại rụt người vào sô pha, “Không dám…. không dám…… Chị thu dao lại trước đi…………”

Triệu Đình cúi đầu, nhìn tư thế một tay cầm táo một tay cầm dao của mình, cười hơi có lỗi cất dao về, đưa quả táo đã gọt xong đến bên miệng Viên Nhất Kỳ, “Ngại quá………… Em ăn táo trước đi.”

Viên Nhất Kỳ há miệng cắn một miếng to, ậm ờ nói: “Em đã đưa hết những tích góp cho Thẩm Mộng Dao, chị chờ chị ấy trở về nói với chị ấy đi, em không có tiền.”

Giây tiếp theo miệng của Viên Nhất Kỳ đã bị quả táo lấp kín. Triệu Đình nhàn nhã ngồi một bên xem TV.

Viên Nhất Kỳ cắn quả táo kêu chị ấy: “@#%¥……………..%&……….. ” Phiên dịch: Sao chị lại như vậy chứ? Vẫn chưa nói là không cho mà……….

.

.

.

Buổi tối Thẩm Mộng Dao vừa trở về, quần áo cũng chưa kịp thay, đã nhào vào ôm lấy Viên Nhất Kỳ, “Có nhớ chị không đấy?”

“Có, có.” Viên Nhất Kỳ liên tục gật đầu, “Thứ chị Triệu Đình làm quả thực không phải cho người ăn, chị nhanh đi nấu cơm cho em đi.”

“Chỉ ăn cơm là đủ rồi sao?” Thẩm Mộng Dao nói xong, đã bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình. Viên Nhất Kỳ hoảng sợ, run rẩy nói: “Ngày mai em phải đi làm.”

“Em nghĩ đi đâu vậy?” Thẩm Mộng Dao gõ lên đầu cô một chút, “Chị chỉ định hỏi em có muốn ăn canh hay không, hơn nữa chị cởϊ qυầи áo là muốn đi tắm, làm sao? Cả ngày hôm nay của em, không phải là luôn trong dư vị chuyện tối qua chứ?”

Mặt Viên Nhất Kỳ đỏ lên, nói lắp bắp: “Mới……… mới không có…………” Nếu như lặp lại một lần nữa, không chừng ngày mai cô không cần đi làm, đoán chắc phải nhập viện.

Thẩm Mộng Dao giúp cô chỉnh lại tóc, ngón tay cuốn lấy vài sợi tóc quấn mấy vòng, bỗng nhiên lộ ra một vẻ mặt làm cho người ta không đoán được, “Yên tâm đi, hôm nay sẽ không để cho em vất vả nữa, ngoan~”…………

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộng Dao nhìn dấu hôn đầy trên người Viên Nhất Kỳ nói: “Chị nghĩ, hôm nay em lại không thể đi làm.”

Gió phương Bắc lạnh thấu xương tràn vào khắp thành phố, trong một đêm, nước sông cũng đóng băng, ngay cả cửa sổ cũng bị che kín bằng một lớp hơi nước. Nhưng mà tuyết, vẫn chưa rơi.

Công việc của Thẩm Mộng Dao ở thành phố H cũng bắt đầu ổn định, cuộc sống hai người cùng với Viên Nhất Kỳ cũng rất vui vẻ, giống như muốn bù đắp lại những tháng ngày đã đánh mất, lúc nghỉ ngơi, hai người giống như một cặp song sinh, cả ngày dính chặt vào nhau. Ngay cả cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm, hai người cũng thân mật làm cho người khác chịu không được mà buồn nôn. Vì thế, Viên Nhất Kỳ từng bị Lí Nam khinh bỉ vô cùng, nhưng cô cũng không lấy đó làm xấu hổ, tiếp tục không kiêng nể gì mà ân ân ái ái trước mặt Lí Nam, cuối cùng Lí Nam không dám………. để cho đứa nhỏ nhà mình gặp Viên Nhất Kỳ nữa………

Hôm sinh nhật của Viên Nhất Kỳ, hai cô cùng nhau đổi một cặp nhẫn mới. Cặp nhẫn cũ kia, được cất vào cẩn thận. Đây là, một trang mới của hai người.

Lúc Thẩm Mộng Dao đeo nhẫn cho cô hỏi cô: “Chúng ta quen biết nhau đã bao lâu?”

Viên Nhất Kỳ không cần suy nghĩ đã trả lời: “9 năm.”

“Vậy hiện tại em nhìn thấy chị còn cảm giác mãnh liệt như lúc trước không?”

Viên Nhất Kỳ nắm chặt tay Thẩm Mộng Dao, gật mạnh đầu.

“Nhiều năm về sau nữa thì sao?”

“Đương nhiên cũng sẽ có, nhưng không cần mỗi ngày đều có, như vậy em nên đi khám bác sĩ khoa tim mất.” Viên Nhất Kỳ cười, nắm tay chị ấy chuyển đến bên môi, hôn lấy.

Lúc hai người đi đến nhà hàng, tuyết đang bay trên không trung, không biết đã rơi từ khi nào, từng bông tuyết lớn rơi xuống thành phố. Nhìn con phố dần dần trở nên trắng xóa, đi lên lớp tuyết mỏng mềm mại trên mặt đất, bàn tay đang nắm lấy nhau, bất giác lại chặt hơn một chút.

Cô nhìn chị ấy, khóe miệng mang theo ý cười; cô kiễng mũi chân, một nụ hôn nhẹ dừng trên môi chị ấy.

Mỗi một câu chữ, mỗi một nụ cười của đối phương, cũng giống như tuyết bao phủ trên mặt đất, dần dần lấp đầy khoảng trống trong kí ức.

Chị từng nói trên thế giới này không có tình yêu mãi mãi, cái gì rồi cũng sẽ thay đổi, nhưng thật tiếc, em vẫn không thay đổi. Bất luận bao nhiêu năm tháng trôi qua, mặc kệ cảm giác mới mẻ có biến mất hay không, em vẫn ôm chị giống như bây giờ, khẽ nói bên tai chị: Thẩm Mộng Dao, em yêu chị.

Nghe xem, là thời gian đang hát, trầm bổng, du dương, ấm áp, hạnh phúc………….

—————————— END ——————————

Ngày vui~ Tạm biệt…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro