9: bài ca sinh nhật chị hát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ nói không có váy?

Triệu Đình chớp mắt mấy cái, “Cái gì? Chị không nghe lầm chứ? Cô nhóc đáng yêu như vậy, sao lại không có váy?”

Viên Nhất Kỳ khẽ gật đầu: “Mười mấy năm qua em chưa từng mặc váy, cho dù là ở trường hay ở nhà, một cái váy cũng không có.”

Triệu Đình cười khẽ, “Không sao.” Nói xong liền kéo cửa tủ quần áo bên cạnh ra, “Những thứ này đều là của Thẩm Mộng Dao, tùy em chọn, đến lúc đó chị nói với cậu ấy.”

“Sao? Cũng đã là mùa đông, đồ mùa thu của học tỷ Thẩm Mộng Dao sao còn để ở trường?”

“Nhà của cậu ấy ở nơi khác, mặc dù ở gần trường cũng có một phòng ở, nhưng mỗi lần cậu ấy trở về cũng chỉ có thể lấy một vài bộ quần áo, cho nên đến bây giờ cũng chưa lấy xong. Đúng rồi, đến lúc đó cũng có thể đến nhà cậu ấy chọn.”

Thì ra, nhà của học tỷ Thẩm Mộng Dao lại không phải ở thành phố này……. Chị ấy ở tại một căn phòng gần trường….. Viên Nhất Kỳ ghi nhớ những điều đó vào trong lòng. Sau đó hỏi Triệu Đình: “Lúc nãy, chị nói nếu em đồng ý với chị, sẽ có lợi, vậy rốt cuộc là lợi gì?”

Triệu Đình khẽ nhíu mày, tay lại nhéo nhéo mặt Viên Nhất Kỳ, “Nhóc con còn tưởng là thật sao?”

Viên Nhất Kỳ lập tức thay một bộ mặt đáng yêu, chớp mắt to nói: “Chị xem em dễ thương như vậy, chắc sẽ không đành lòng gạt em chứ? Onee-chan~ (1)”

Một câu “Onee-chan” đâm trúng điểm moe của Triệu Đình. Thì ra 3D cũng có thể có thứ moe thế này (2)! A! A!!! “Được rồi được rồi, em muốn nhờ chị giúp chuyện gì cứ việc mở miệng, chỉ cần có thể làm được thì chị sẽ làm.”

Viên Nhất Kỳ khẽ cười, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng. Cô nói: “Em có một người bạn muốn theo đuổi chị Thẩm Mộng Dao, cho nên nhờ em giúp hỏi thăm một việc, chị xem….”

“Em muốn biết gì?”

………

“Mà nói, Thẩm Mộng Dao thật sự là một người mù đường chính cống, học kỳ hai của năm nhất, có một lần….”

“Ha ha ha ha!”

Bất tri bất giác, đồng hồ đã chỉ sáu giờ chiều. Thẩm Mộng Dao mở cửa vào, liền thấy bộ dáng cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả của hai người kia, “Hai người đang nói gì mà vui vậy?”

Triệu Đình nhìn về phía Viên Nhất Kỳ làm động tác kéo dây kéo ở bên miệng, Viên Nhất Kỳ gật gật đầu, hai người lại cúi đầu cười lát sau mới trả lời Thẩm Mộng Dao: “Chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

Triệu Đình hỏi Thẩm Mộng Dao: “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa, còn hai người?”

Viên Nhất Kỳ giành trả lời trước: “Học tỷ, em đói.”

.

.

.

Viên Nhất Kỳ muốn nói với Thẩm Mộng Dao: Mai là sinh nhật em. Nhưng lại cảm thấy nếu nói như vậy, không phải muốn đòi người ta phải chúc mừng sao?

Nhưng lại rất muốn nghe được lời chúc của Hướng Nghiên, rối rắm cả đêm, vẫn chưa nói ra.

Mười hai giờ khuya, Viên Nhất Kỳ bị chuông báo tin nhắn làm tỉnh giấc, Thẩm Mộng Dao gửi tới một tin nhắn, chị ấy nhắn: Sinh nhật vui vẻ.

Viên Nhất Kỳ hưng phấn đến mất ngủ.

Tuy rằng hôm sau vành mắt bị thâm đen, nhưng cả ngày đều bị bốn chữ kia ảnh hưởng, niềm vui luôn hiện trong lời nói.

Thật ra cũng chỉ là một câu chúc sinh nhật đơn giản, nhưng lại giống như có ma lực, Viên Nhất Kỳ suốt một ngày này, lúc nào cũng cười.

Điều đáng tiếc chính là Thẩm Mộng Dao phải tham gia diễn tập cho vở kịch, buổi tối không thể mừng sinh nhật với cô. Mặc dù Viên Nhất Kỳ có chút mất mát, nhưng vẫn vì bốn chữ rạng sáng kia mà cảm thấy vui vẻ.

Đó là lời chúc đầu tiên cô nhận được trong sinh nhật năm nay, đến từ Thẩm Mộng Dao. Người làm cho cô mê muội….

Sáng sớm Trương Thiên Nhất đã đặt trước phòng trong quán ăn, buổi tối toàn thể thành viên của phòng 407 cùng với một vài bạn cùng lớp, còn có bạn học trung học của Viên Nhất Kỳ cũng đến chúc mừng.

Viên Nhất Kỳ mở quà đến mỏi cả tay, nhớ lại tin nhắn buổi sáng của Thẩm Mộng Dao, vui vẻ trong lòng lại nảy nở.

Về phần vì sao Thẩm Mộng Dao lại biết hôm nay là sinh nhật của Viên Nhất Kỳ công lao đó phải thuộc về Triệu Đình.

Vào buổi chiều trước đó một ngày, Viên Nhất Kỳ thực “tùy ý” nói với Triệu Đình một câu, sau đó hỏi Triệu Đình có rảnh không, cùng đến đây chơi. Triệu Đình nói mình có việc, buổi tối sẽ hỏi qua Thẩm Mộng Dao

Vì thế…….

Cho dù như vậy, Viên Nhất Kỳ vẫn rất vui vẻ như trước. Cô vốn đoán rằng, chắc Thẩm Mộng Dao ban ngày gặp cô mới nói mấy chữ này, hoặc là tối sẽ gọi điện hỏi thăm một chút. Nhưng làm sao cô cũng không nghĩ tới, Thẩm Mộng Dao lại dùng hình thức đó nói ra, điều này cho thấy, chị ấy bắt đầu quan tâm đến mình có phải không?

Có người đem bánh kem ra, vừa định thắp nến, Viên Nhất Kỳ lại ngăn cản: “Chờ một chút!”

“Để làm gì?”

“Tớ…… đi nhà vệ sinh một chút, chờ tớ quay lại hãy thắp.”

Mọi người đều cười, chỉ là thổi nến thôi mà, khẩn trương gì chứ?

Viên Nhất Kỳ không có vào nhà vệ sinh, chỉ là đi đến một góc dưới cầu thang, lấy điện thoại trong túi, nhẹ nhàng ấn nút phát. Sau đó, âm thanh của Thẩm Mộng Dao từ di động truyền ra.

Là bài ca sinh nhật kia, lúc sinh nhật anh học trưởng đó, Thẩm Mộng Dao hát nó trong KTV.

Viên Nhất Kỳ cười nghe xong, coi như Thẩm Mộng Dao hát cho cô, âm thầm hạ quyết tâm, sang năm cố gắng phải làm cho Thẩm Mộng Dao hát cho cô nghe.

Chờ cô trở về, cắt bánh kem, lại là một trận cười đùa ầm ĩ, trên mặt mỗi người đều “phủ màu”.

Sinh nhật tất nhiên không tránh được uống rượu, nhưng bởi vì hôm sau còn phải đi học, nên cũng không uống nhiều. Nguyệt Lượng âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, trước kia đã lĩnh giáo qua “kỹ năng đặc biệt” của mấy người này, đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Buổi tối Viên Nhất Kỳ ngủ không được, lại lấy di động ra, tìm bài hát đó, đeo tai nghe vào, chỉnh chế độ lặp lại………..

Cái này, thuộc về em, bài ca sinh nhật chị hát……….

.

.

.

Sáng sớm rời giường, Viên Nhất Kỳ cùng Nguyệt Lượng đi rửa mặt, người trong phòng vệ sinh hơi nhiều, các cô chỉ cướp được một cái vòi nước, vì thế chen chúc cùng một chỗ rửa mặt đánh răng. Vương Thiến Thiến làm xong trước, nhìn thoáng qua Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng đang rửa mặt, rửa bọt sữa trên mặt làm cho cô không dám mở to mắt. Viên Nhất Kỳ rửa xong sau đó tiện tay tắt vòi nước, nói một câu: “Tớ đi về trước.”

Nguyệt Lượng ừ một tiếng, tay lại đưa ra hứng nước, mới phát hiện vòi nước đã bị tên kia tắt. Nổi giận gầm lên một tiếng: “Viên Nhất Kỳ! Sao cậu lại khiếm (3) như vậy chứ!”

Sau đó, Viên Nhất Kỳ có thêm một biệt danh – Khiếm Nhi, hoặc là Khiếm Khiếm.

Liên tiếp mấy ngày sau Viên Nhất Kỳ liên tục bận rộn chuyện của ban kiểm tra kỷ luật và ban văn nghệ, thỉnh thoảng gặp Thẩm Mộng Dao, cũng chưa nói được mấy câu đã vội tách ra.

Viên Nhất Kỳ thông qua Triệu Đình biết được Thẩm Mộng Dao đang tập vở kịch “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”, cho tới bây giờ mọi người cũng còn bị mối tình bi thảm Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài này cuốn hút, câu chuyện này đã truyền qua trăm ngàn năm, ở Trung Quốc nhà nhà đều biết, lại được xưng tụng là có một không hai, thật sự là một tác phẩm vừa đẹp vừa đau thương.

Nhưng bạn Viên Nhất Kỳ vẫn cho rằng, Lương Sơn Bá thích Chúc Anh Đài mặc nam trang, sau đó lại biết cô ấy là nữ, cho nên mới hộc máu mà chết…

Trương Thiên Nhất lại phản bác cô, thật ra người Lương Sơn Bá yêu là Mã Văn Tài…..

Mặc kệ thế nào, Viên Nhất Kỳ thực chờ mong Thẩm Mộng Dao diễn vai Chúc Anh Đài.

Có một ngày trước khi ngủ, Lí Nam nói với ba người kia: “Có nghe nói chưa?”

“Nói gì?”

“Đêm giáng sinh năm nay có tổ chức dạ hội ở hội trường nhỏ.”

“Ồ, có gì vui không?” Nguyệt Lượng hỏi.

“Trai đẹp gái xinh đó.”

Tống Nhiên dè dặt hỏi: “Không đi có được không?”

“Sao lại không đi?”

“Tháng sau thi rồi, tớ muốn xem sách nhiều thêm một chút.”

“Mấy cái đó đối với Tống Nhiên cậu mà nói không phải xem sơ một chút là hiểu rồi sao? Không cần khẩn trương như vậy, cậu cũng không rớt đâu.”

“Đương nhiên là không lấy chuyện không rớt đó làm mục đích, nếu học, thì sẽ được điểm cao.”

“Được rồi, cậu không đi thì không đi vậy, còn hai người các cậu?” Lí Nam hỏi Nguyệt Lượng và Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ không trả lời, Nguyệt Lượng nói, “Đi”. Lại khẽ vỗ Viên Nhất Kỳ, Vương Nhất Kỳ đờ đẫn gật đầu.

Không biết Thẩm Mộng Dao có đi hay không?

.

.

.

Vũ hội đêm giáng sinh, hầu như mỗi năm đều như vậy, Thẩm Mộng Dao bị Triệu Đình lôi kéo vào hội trường, nhưng mà không bao lâu, Triệu Đình được những người ái mộ mời đi khiêu vũ. Cũng có rất nhiều người mời Thẩm Mộng Dao, nhưng đều bị cô khéo léo từ chối.

Sau khi kết thúc đoạn tình cảm kia, cô bắt đầu trở nên dè dặt. Người đó, lớn hơn cô một khóa, là tài tử của khoa văn, hai người bên nhau cũng đã hơn một năm, lý do chia tay dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Mộng Dao một mực từ chối yêu cầu thân mật hơn của đối phương. Buồn cười không? Cho nên, là anh ta đưa ra lời chia tay.

Nếu nói thích, Thẩm Mộng Dao thừa nhận quả thật thích anh ta, nhưng cũng không thể cho anh ta, chuyện này chứng tỏ thật ra cũng không thích được bao nhiêu. Tình yêu trong sáng tốt đẹp hướng tới lúc nhỏ, dường như trở thành một thứ hy vọng xa vời.

Cô đứng lên rời khỏi hội trường, lại nhìn thấy ở hành lang Viên Nhất Kỳ đang ngửa đầu tựa vào tường, đeo tai nghe. Khóe miệng bất giác cong lên đi qua phía cô ấy.

“Đang nghe gì?”

Hướng Nghiên đột nhiên xuất hiện làm cho Vương Thiến Thiến có phần trở tay không kịp.

Hướng Nghiên thấy cô không trả lời, đang đứng đó ngây người, liền lấy một bên tai nghe đeo vào.

Năm giây im lặng trôi qua, Thẩm Mộng Dao kinh ngạc hỏi: “Em thu à?”

“Em….” Viên Nhất Kỳ sợ chị ấy tức giận, liền giải thích: “Vốn định thu bài hát “Vẫn luôn im lặng” kia, nhưng khi đó chỉ lo ngẩn người ra, bèn thu bài này, thật ra chị hát rất hay.”

Thẩm Mộng Dao cúi đầu nhẹ giọng cười: “Chị cũng cảm thấy như vậy.”

Viên Nhất Kỳ lập tức ngây người. Nụ cười xấu xa kia……..

“Thật ra hôm sinh nhật em rất muốn chị hát bài ca sinh nhật cho em, nhưng tiếc là chị bận việc không thể đến.”

“Sang năm hát cho em nghe được không?”

“Đã nói rồi đó, không được đổi ý”.

“Ừ, không đổi”.

“Ngoéo tay”. Viên Nhất Kỳ đưa ngón út tay phải ra, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thẩm Mộng Dao khẽ cười, thật sự là một cô nhóc, chẳng qua cũng chỉ là hát bài ca sinh nhật thôi, cần phải để tâm như vậy hay không?

Hai ngón tay ngoéo vào nhau, Viên Nhất Kỳ vừa lòng cười: “Ngoéo tay treo cổ một trăm năm không được thay đổi.”

Có người đi ngang qua hai cô, chắc là nhiều năm chưa từng nghe qua bài đồng dao quen thuộc đó, nhịn không được nhìn về phía hai cô gái.

Thẩm Mộng Dao hơi ngại ngùng, xoa tóc Viên Nhất Kỳ, nhẹ nhàng nói câu: “Bạn nhỏ ngây thơ.”

“Em cũng qua sinh nhật 19 tuổi rồi, sao còn là nhỏ.”

Thẩm Mộng Dao không trả lời cô, chỉ hỏi: “Tại sao sau khi ngoéo tay phải treo cổ?” Từ nhỏ cô đã không thể hiểu được ý nghĩa của những lời này, lúc trước cô hỏi người lớn tại sao sau khi ngoéo tay phải treo cổ, người lớn nói, chỉ là cho thuận miệng mà thôi, lớn lên cô sẽ hiểu được. Bây giờ đã lớn, lại nghe được những lời này, cô cũng không cảm thấy thuận miệng gì, cho nên cô hỏi Viên Nhất Kỳ, bởi vì cảm thấy từ miệng cô nhóc ấy có thể nói ra nhiều thứ thú vị, không chừng cô ấy có thể biết?

“Bởi vì…..” Viên Nhất Kỳ tiến lên một bước, nhìn thẳng Thẩm Mộng Dao, mắt to vụt sáng khẽ chớp, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng đáng yêu, “Bởi vì…. nếu chị đổi ý, em sẽ đi treo cổ, cho nên…. không được đổi ý đó.”

Chú thích:

(1) Onee-chan: tiếng Nhật nghĩa là chị.

(2) Moe: là một tiếng lóng chỉ dùng trong giới otaku (chỉ những người mê manga, anime) Nhật. Nghĩa gốc của nó là sự thiêu đốt, hiểu theo nghĩa bóng là kiểu tình yêu nồng cháy của otaku với các nhân vật 2D. Theo định nghĩa này thì với các nhân vật 3D không dùng từ Moe. Ý của Triệu Đình, Vương Thiến Thiến là một ”vật thể” 3D mà cũng moe như thế.

(3) Khiếm: Khiếm nhã (bất lịch sự ế).

Chữ Khiếm (欠) phát âm là [qiàn] giống hệt như chữ Thiến (茜) trong tên của Vương Thiến Thiến, Nguyệt Lượng kêu “Vương Thiến Thiến” là “Khiếm Nhi” để chửi xéo bạn ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro