38 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




38.


Bạn tốt Kỳ Tĩnh mời em cùng nhảy Spy trong công diễn Trung thu.

Viên Nhất Kỳ vốn đang nghĩ về việc trở thành cá ướp muối trải qua lễ Trung thu thì khi nhìn thấy cái tên Thẩm Mộng Dao trong danh sách biểu diễn liền lập tức lấy lại tinh thần, đáp ứng lời mời của Kỳ Tĩnh, tìm một lý do để ngẫu ngộ ở phòng tập là được.

Điều mà tiểu hài tử lanh lợi Viên Nhất Kỳ của chúng ta không ngờ đến chính là Thẩm Mộng Dao chọn biểu diễn nhạc khí, trực tiếp ở trong phòng giải quyết vấn đề luyện tập. Viên Nhất Kỳ vỡ mộng đem toàn bộ tinh lực đặt lên việc luyện tập, từng chút từng chút cùng Kỳ Tĩnh hoàn thiện mọi động tác.

Buổi tập nhảy và di chuyển kết thúc, ca hát cũng tìm lão sư thu âm xong rồi, Kỳ Tĩnh lại phát hiện ra một vấn đề rất lớn, nàng không có chiếc váy thích hợp nào cho bài hát này.

Bị lời mời đi ăn của Kỳ Tĩnh dụ dỗ, Viên Nhất Kỳ bồi Kỳ Tĩnh đi quanh trung tâm mua sắm cả ngày, nhưng đến một chiếc váy Kỳ Tĩnh cũng chẳng chọn được, quay lại trung tâm, Viên Nhất Kỳ thuận tiện nhận hàng chuyển phát của mình dưới lầu.

Hiện tại Viên Nhất Kỳ đã không còn xa lạ gì đối với mấy loại hàng chuyển phát đột nhiên bay đến này, quay trở về phòng mở ra, quả nhiên là váy.

"Chiếc váy này thật đẹp a!"

Kỳ Tĩnh ở bên cạnh kinh hô một tiếng, Viên Nhất Kỳ đẩy hộp chuyển phát đến trước mặt Kỳ Tĩnh.

"Đây, chị cầm đi, không cần phải trả lại cho em."

Viên Nhất Kỳ nói xong liếc nhìn nhãn giá trên áo.

"Kỳ Tĩnh à, chị vẫn nên trả lại cho em thì tốt hơn."


39.


Kỳ Tĩnh có được một chiếc váy đẹp càng thêm thành công, lúc biểu diễn xuôi gió xuôi nước, ngoại trừ lúc không chú ý dẫm phải chân Viên Nhất Kỳ ra thì về cơ bản tất cả mọi thứ đều nằm trong dự kiến.

Kỳ Tĩnh cầm chai sữa bò đi ngang qua phía sau Thẩm Mộng Dao đang trang điểm lại bất ngờ bị Thẩm Mộng Dao nắm lấy cổ tay, sợ đến mức suýt nữa đánh rơi chai sữa.

"Dao Dao, cậu làm gì vậy, làm tớ sợ đến giật cả mình!"

Thẩm Mộng Dao nhìn chằm chằm Kỳ Tĩnh qua gương, ý thức được bản thân thất thố, Thẩm Mộng Dao bối rối buông lỏng tay ra, đẩy ghế đứng lên, liếm liếm môi có chút ngượng ngùng.

"Thực xin lỗi, Tĩnh Tĩnh, làm cậu sợ rồi, chỉ là tớ cảm thấy hôm nay váy của cậu rất đẹp."

"À, cậu nói cái này, nó không phải là của tớ, là của Viên........ Là của bạn bè cho mượn thôi." Kỳ Tĩnh đắm chìm trong lời khen của Thẩm Mộng Dao suýt nữa thì lỡ lời.

Thẩm Mộng Dao lại khen Kỳ Tĩnh hai câu, Viên Nhất Kỳ đứng ở góc tường gọi Kỳ Tĩnh, Kỳ Tĩnh cầm lấy son môi trên bàn dặm lại son, chạy lên sân khấu, nhìn bóng lưng Kỳ Tĩnh cùng chiếc váy màu đen kia, ánh mắt của Thẩm Mộng Dao dần trở nên lạnh lẽo.


40.


Công diễn kỉ niệm 4 năm của H đội có sự trở lại của Tạp Tứ Na, ba người mang đến một màn biểu diễn cùng hiệu quả MC khuấy động không khí, Viên Nhất Kỳ cùng Trương Hân trợ diễn cho Miyo xong, ngồi sau hậu trường thưởng thức unit thú vị cuối cùng, Miyo ở bên cạnh thay quần áo.

"Dương Huệ Đình chị đối tốt với nó một chút! Váy này rất đắt tiền!"

Viên Nhất Kỳ hét lên với Miyo một tiếng, đổi lại là Miyo cầm chiếc váy trực tiếp ném vào mặt Viên Nhất Kỳ, Trương Hân lấy chiếc váy xuống khỏi mặt Viên Nhất Kỳ, nhìn nhìn.

"Cái này cũng không phải lại là của em đâu nhỉ? Cái lần trước của Kỳ Tĩnh cũng không phải là của em sao? Em làm gì vậy? Mua nhiều váy như vậy lại không mặc, mở một bảo tàng lễ phục à?"

Viên Nhất Kỳ cướp lại váy từ trong tay Trương Hân, "Đúng vậy, em là thích sưu tầm đó. A Hân, lần sau chị muốn mặc có thể đến tìm em."

Trương Hân phất tay vẻ mặt ghét bỏ, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến cửa cầu thang để hóng gió lại bắt gặp Thẩm Mộng Dao đang đứng ngây người, Trương Hân quơ quơ tay trước mặt Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao từ từ ngẩng đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Mộng Dao, em có khỏe không?" Trương Hân nhìn Thẩm Mộng Dao ngày càng gầy đi, có chút lo lắng.

Thẩm Mộng Dao nhe răng mỉm cười tượng trưng với Trương Hân một cái.

"Không sao đâu, A Hân, em ổn, em cũng không phải là tiểu hài tử."


41.


Nếu nói gần đây cái gì phổ biến nhất H đội thì nhất định là Hắc Trư, mối quan hệ  học sinh tiểu học cãi nhau ầm ĩ làm cho tất cả mọi người đều thấy rất vui vẻ.

Thẩm Mộng Dao ở phía sau sân khấu theo dõi nhóm MC thứ hai trên sân khấu, lúc đầu Viên Nhất Kỳ nghe đến Tưởng Thư Đình thì đảo mắt ghét bỏ, nhưng hiện tại người đang đứng trên sân khấu kia chỉ biết bĩu môi bất lực, quay đầu tham gia chủ đề MC.

Tất nhiên là CP thương mại, mọi người ai cũng biết điều đó, Thẩm Mộng Dao cũng vậy.

Có cảm giác giống như một nam sinh tiểu học quậy phá ngồi cùng bàn với nữ lớp trưởng đứng đắn. Cả hai đều ghét nhau. Nam hài tử luôn chọc ghẹo nữ hài tử, nữ hài tử sẽ nghiêm túc mắng lại, những bạn học khác cảm thấy cả hai thú vị, cũng sẽ ngẫu nhiên trêu chọc họ.

Câu chuyện như vậy sẽ phát triển thành dạng gì nữa đây?

Là nam hài tử dần dần trưởng thành, nhận ra nữ hài kia thật tốt, nữ hài tử kia nhận ra nam hài tử đôi lúc cũng sẽ rất ôn nhu, không quậy phá hư hỏng đến nỗi nào.

Vậy sau đó thì sao?

Thẩm Mộng Dao đột nhiên nghe Kẹp Tóc tiền bối đang trên sân khấu nói, "Hai em nên sắp xếp một màn biểu diễn cho công diễn lần sau, công diễn lần sau nên.......", Lý Nghệ Đồng đột nhiên im lặng, Thẩm Mộng Dao nhìn thấy chi tiết nhỏ này dần trở nên ảm đạm.

Thật sự làm Kẹp Tóc tiền bối thất vọng rồi, vì công diễn lần sau Viên Nhất Kỳ sẽ không lên.

Đó là công diễn sinh nhật của em.


42.


Đã lâu không quay về nhảy công diễn, không phải lúc nào cũng náo nhiệt như vậy được, Lý Nghệ Đồng liền kéo toàn đội đi ăn Haidilao, ngoại trừ Thích Dư Châu cùng vài thành viên ở xa đã trực tiếp về nhà ra thì vẫn xem như là đầy đủ. Nhìn thấy trên bàn không có nhiều trẻ vị thành niên, mọi người ai cũng kêu cả tá rượu bia.

Lý Nghệ Đồng nắm tay Vạn Lệ Na giơ ly lên, "Cùng nâng ly lên để kỷ niệm ngày đoàn tụ không được nhiều người lắm của chúng ta nào!", không đợi Lý Nghệ Đồng nói hết nửa câu sau, Nana đã nâng tay lên bịt miệng Lý Nghệ Đồng lại.

"Vị thành niên không được uống rượu! Tôn Trân Ny, em bỏ ly xuống cho chị!"

Uống đến hơi say, mọi người cũng dần bỏ xuống quan hệ tiền bối cùng hậu bối, à không, là Lý Nghệ Đồng cùng Lâm Tư Ý bỏ xuống.

Nhìn hai người trước mặt múa máy tay chân hát mấy bài hát không biết tên làm Nana có chút nhức đầu, quay đầu muốn tìm người xin giúp đỡ, lại chú ý đến Thẩm Mộng Dao đang dựa vào tường uống xuống một ly rồi lại một ly như không có điểm dừng, lại thoáng nhìn quanh, là Viên Nhất Kỳ đang ngồi cách nửa cái bàn với vẻ mặt lo lắng.


43.


Vạn Lệ Na nhéo mạnh vào cánh tay của Lý Nghệ Đồng, Lý Nghệ Đồng liền "ngao" một tiếng từ trong hỗn loạn thanh tỉnh một chút, vẻ mặt uỷ khuất cùng lệ quang trong mắt nhìn Nana.

Nhìn theo ánh mắt của Vạn Lệ Na, Lý Nghệ Đồng lập tức hiểu ý Vạn Lệ Na, thuận tay cầm kẹo que trong tay ném đến trước mặt Thẩm Mộng Dao.

"Dao Dao, em có thể đưa ly rượu trong tay em cho chị không? Người này hình như uống chưa đủ, cái này là cho em ăn." Lý Nghệ Đồng nở một nụ cười công nghiệp vươn tay ôm lấy bả vai của Lâm Tư Ý.

Thẩm Mộng Dao thoáng nhìn Lý Nghệ Đồng, ánh mắt có chút mê ly nhìn vào mắt Lý Nghệ Đồng, nâng ly lên ngửa đầu uống hết, "Tiền bối, không phải chị nói là mời chúng em sao? Sợ em uống hết của chị à?"

Lý Nghệ Đồng bị Thẩm Mộng Dao làm cho á khẩu không trả lời được, vỗ vỗ Lâm Tư Ý, đưa mắt xin cầu cứu. Lâm Tư Ý lắc lắc đầu thẳng lưng, đẩy ghế ra đứng lên, đi đến bên cạnh Thẩm Mộng Dao cướp đi chiếc ly trong tay Thẩm Mộng Dao, cười hì hì đặt ly qua một bên.

"Tên kia chỉ sợ em uống hơi quá, bị fan biết được rồi nói Nhất tỷ của chúng ta khi dễ người khác, chuốc say hậu bối."

Thẩm Mộng Dao không nói nữa, Lâm Tư Ý mở điện thoại ra, nói với Vạn Lệ Na, "Na tỷ, đã tối rồi, chúng ta cũng nên về thôi."


44.


Nếu nói lúc lên xe Thẩm Mộng Dao còn có chút thanh tỉnh thì khi xe về đến cửa trung tâm Thẩm Mộng Dao về cơ bản là đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Lâm Nam đỡ Thẩm Mộng Dao xuống xe đặt nàng ngồi xuống bên bồn hoa, vốn muốn đợi một chút nữa đỡ nàng về phòng ngủ lại bị Hứa Dương Ngọc Trác kéo tay áo cản lại, Hứa Dương lắc đầu nhìn Lâm Nam, nâng tay đẩy Viên Nhất Kỳ đang ở bên cạnh.

Vừa rồi đứa nhỏ này ngồi bên cạnh mình cái gì cũng không ăn, chỉ chằm chằm nhìn đối diện, rõ ràng là lúc bình thường chỉ hận không thể cướp hết toàn bộ mọi thứ trong miệng của người khác.

Nhìn thấy Viên Nhất Kỳ vẫn đứng bất động một chỗ, Hứa Dương dứt khoát lôi kéo những người khác đi, nàng không tin Viên Nhất Kỳ sẽ để Thẩm Mộng Dao ở lại nơi này một mình.

Nhìn đám người Hứa Dương rời đi đến đầu cũng không quay lại, Viên Nhất Kỳ không còn cách nào khác, đi đến bên cạnh Thẩm Mộng Dao, nâng một cánh tay của Thẩm Mộng Dao lên rồi lại vì dùng quá sức mà suýt ngã sấp xuống, Viên Nhất Kỳ theo bản năng ôm lấy Thẩm Mộng Dao, bản thân đã hoàn toàn đánh giá cao thể trọng của Thẩm Mộng Dao, người đang nằm trong lòng em lúc này thật sự đã gầy đi rất nhiều.


45.


Viên Nhất Kỳ đỡ Thẩm Mộng Dao về phòng, 336 đã không còn như trước nữa. Vách tường bằng giấy trắng tinh xảo, bộ ga trải giường mori mới mua, ngăn tủ gọn gàng ngăn nắp, căn phòng này không còn chút dấu vết nào của quá khứ nữa.

Viên Nhất Kỳ đặt Thẩm Mộng Dao xuống giường, giúp nàng tháo giày và áo khoác, kéo chiếc chăn dưới người Thẩm Mộng Dao ra đắp cho nàng, cầm chiếc ly ở đầu giường đi vào trong nhà vệ sinh.

Rửa sạch ly, kéo vài ngăn kéo ra tìm mật ong trước kia còn sót lại, cho chút nước ấm vào, Viên Nhất Kỳ đặt ly nước mật ong lên đầu giường của Thẩm Mộng Dao, vỗ vỗ cánh tay của nàng, nhẹ nhàng gọi tên Thẩm Mộng Dao.

"Miêu, dậy uống nước đi, nếu không ngày mai dạ dày sẽ đau."

Thẩm Mộng Dao mơ mơ màng màng bị Viên Nhất Kỳ nâng dậy, uống hết nửa ly nước mật ong, thoáng thanh tỉnh một chút, nhìn Viên Nhất Kỳ trước mặt rồi lại nhắm hai mắt lại.

"Là mơ a." Thẩm Mộng Dao thì thào.

Viên Nhất Kỳ dở khóc dở cười nhìn Thẩm Mộng Dao giống một tiểu hài tử, sao lại uống nhiều như thế? Như trên trời rơi xuống vậy. Viên Nhất Kỳ nghiêng người kéo chăn cho Thẩm Mộng Dao, đứng dậy muốn rời đi rồi lại bị Thẩm Mộng Dao xoay người ôm lấy thắt lưng.

Viên Nhất Kỳ muốn nhẹ nhàng gỡ tay của Thẩm Mộng Dao ra, Thẩm Mộng Dao lại càng ôm chặt hơn.

"Đừng động."

Viên Nhất Kỳ dừng tay, bất lực xoay người, Thẩm Mộng Dao như gặp phải ác mộng, nhíu mày rất chặt, đôi tay đang đặt trên eo Viên Nhất Kỳ đã nắm chặt lấy một góc áo.

Viên Nhất Kỳ cẩn thận nghiêng người nằm xuống một bên giường, ôm lấy Thẩm Mộng Dao, nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Mộng Dao, "Dao Dao đừng sợ, em ở đây."

Thẩm Mộng Dao dần thả lỏng, tiến sâu hơn vào vòng tay của Viên Nhất Kỳ, đầu đặt trên cần cổ Viên Nhất Kỳ, chỉ là đôi tay kia vẫn ôm chặt người Viên Nhất Kỳ.

Giống như hai người đã từng ôm nhau đi vào giấc ngủ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro