70 - 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




70.


Từ Y Nhân sáng sớm đã đến gõ cửa phòng 336, "Thẩm Mộng Dao! Em dậy cho chị để còn đi khám tai! Không phải đã hẹn trước với bác sĩ rồi sao!"

Thẩm Mộng Dao từ trong giấc ngủ bị Từ Y Nhân trực tiếp lôi dậy, dụi dụi đôi mắt còn chưa mở của mình, nhận mệnh bắt đầu mặc quần áo.

Không trang điểm, Thẩm Mộng Dao cùng Từ Y Nhân ra cửa. Khi cửa phòng vừa nhẹ nhàng đóng lại, Thích Dư Châu vẫn còn dưới chăn xốc chăn lên, đánh thức Vương Dịch bên cạnh.

"Dậy thôi, đã nói là giúp chị rồi mà."


71.


"Bùm"

Trên không trung đầy giấy màu, Thẩm Mộng Dao cảm thấy đôi tai của mình ù đi khi vừa mới uống xong thuốc ở bệnh viện, Phí Thấm Nguyên bên cạnh đang cầm điện thoại quay video, làm Thẩm Mộng Dao có một loại xúc động muốn lui ra ngoài trang điểm rồi tiến vào lần nữa.

Thích Dư Châu đang đứng giữa hình trái tim được tạo nên bằng những cây nến, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, một khung cảnh tỏ tình phổ biến.

Thẩm Mộng Dao trong nháy mắt liền hốt hoảng.

Nàng cùng Viên Nhất Kỳ là như thế nào mà cùng một chỗ?

Trong trí nhớ dường như chưa từng có nghi thức tỏ tình nào như vậy.

Là ngay trước khi đi ngủ, các nàng tắt đèn, nằm đối mặt với nhau, Thẩm Mộng Dao dùng ánh mắt khắc họa hình dáng của Viên Nhất Kỳ, sau đó hình dáng kia đột nhiên đến gần, bên tai là thanh âm quen thuộc dễ nghe.

"Thẩm Mộng Dao, chúng ta bên nhau đi."


72.


"Thẩm Mộng Dao, em thích chị."

Thẩm Mộng Dao bị lời nói tương tự này mang về thực tại, đôi mắt của Thích Dư Châu tràn ngập tình yêu cùng chân thành, Thẩm Mộng Dao nhìn thấy rất rõ. Vương Dịch, Tống Vũ San, Phí Thấm Nguyên ở xung quanh vẻ mặt vui mừng, biểu cảm của Từ Y Nhân có chút phức tạp, Thẩm Mộng Dao không hiểu quá nhiều.

Cảnh tượng hiện tại này, có lẽ sau khi nàng đáp ứng Thích Dư Châu thì mọi người sẽ rất vui vẻ.

"Thất Thất, chị......"

Trong phút chốc, hình dáng Thích Dư Châu trước mắt chồng lên hình dáng người kia trong ký ức của nàng, làm Thẩm Mộng Dao có chút phân biệt không được thật giả, tiếng ù trong tai cũng không giảm, Thẩm Mộng Dao tiếp tục nói.

"Cảm giác của chị đối với em chỉ là một người bạn tốt thôi."

"Hiện tại chị cũng không muốn hẹn hò."

"Tất cả mọi thứ hôm nay chị sẽ xem như chưa từng xảy ra."

Nàng dường như đã biến thành một nhân vật phản diện lạnh lùng tàn nhẫn.

Thẩm Mộng Dao không chút do dự bước ra khỏi 336.

Bó hoa hồng trong tay Thích Dư Châu theo đôi tay được buông lỏng rơi xuống bên chân Từ Y Nhân.

Từ Y Nhân nhặt một đóa hoa lên, xé cánh hoa ra, nghe Thích Dư Châu lẩm bẩm 'Tại sao'.

"Chị đã sớm nói em ấy chỉ thích người kia."

Thích Dư Châu khó hiểu hỏi: "Nhưng không phải mọi người đã nói, em cùng em ấy........"

Từ Y Nhân xé đi cánh hoa cuối cùng, ném xuống đất đoá hoa hồng đầy gai.

"Hai người rất giống nhau, nên, em càng không thể."


73.


Thẩm Mộng Dao chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, lúc ra cửa cũng không ngẩng đầu lên, nếu không sẽ không xấu hổ như hiện tại, đụng trúng Dương Huệ Đình vừa lúc đi ngang qua xem náo nhiệt.

Dương Huệ Đình có chút ngượng ngùng, nhấc túi đồ ăn vặt to trong tay muốn rời đi thì bị Thẩm Mộng Dao nắm lấy cánh tay, Dương Huệ Đình lỏng tay, túi đồ ăn rơi xuống đất văng lung tung khắp nơi.

Dương Huệ Đình mím môi, không nói gì, ngồi xuống bắt đầu kiểm tra đồ ăn vặt trong túi, Thẩm Mộng Dao đứng bên cạnh, yết hầu lên xuống vài cái, do dự lên tiếng.

"Miyo........"

"Có thể đừng nói cho em ấy biết được không?"

Dương Huệ Đình không nghe rõ Thẩm Mộng Dao là đang nói gì, đôi tay đang kiểm tra đồ dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Mộng Dao còn khó coi hơn cả lúc khóc, Dương Huệ Đình lập tức hiểu.

Dương Huệ Đình nghiêng đầu, nhíu mày, nở một nụ cười trào phúng.

"Cậu sẽ không cho là tớ sẽ nói với Viên Nhất Kỳ đi."

Dương Huệ Đình bỏ gói đồ ăn vặt cuối cùng vào trong túi lớn, ôm túi đứng lên, thoáng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thẩm Mộng Dao.

"Tớ hy vọng em ấy vĩnh viễn không biết."

"Hoặc vĩnh viễn quên đi cậu."


74.


Sự lãnh đạm và địch ý trong giọng nói của Dương Huệ Đình khiến Thẩm Mộng Dao cau mày.

"Miyo, cậu......"

Dương Huệ Đình nhận ra ngữ khí vừa rồi của mình có chút quá phận, xua tay, vẻ mặt trầm xuống, thở dài một hơi, cúi đầu muốn rời đi, chân vừa bước được nửa bước lại quay đầu lại lần nữa.

"Tớ biết có một số việc tớ không nên nói, nhưng......."

Dương Huệ Đình mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.

Thẩm Mộng Dao đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn trốn tránh, lắc đầu, "Đừng nói nữa, tớ không muốn nghe."

Dương Huệ Đình kéo lại Thẩm Mộng Dao đang muốn đi, sợ Thẩm Mộng Dao chạy thoát.

"Thẩm Mộng Dao! Không phải chỉ có một mình cậu khổ sở!"

"Em ấy mới 18 tuổi, em ấy cũng rất đau!"


75.


Khi Dương Huệ Đình mở cửa phòng, Viên Nhất Kỳ đang nằm trên giường quấn chăn xem TV, nhìn thấy Dương Huệ Đình bước vào liền bắt đầu phàn nàn.

"Chỉ là đi lấy đồ ăn vặt thôi, chị thật chậm a."

Dương Huệ Đình đặt gói đồ ăn vặt xuống đất, đi đến tắt TV.

"Viên Nhất Kỳ."

TV đột nhiên bị tắt, Viên Nhất Kỳ nghĩ Miyo nổi giận, bĩu môi, làm nũng.

"Chờ chị lâu cũng không thấy quay lại, nên xem trước."

Miyo không có vẻ mặt ghét bỏ như Viên Nhất Kỳ đã tưởng tượng, ngược lại càng thêm nghiêm túc, Viên Nhất Kỳ rụt cổ, có dự cảm không tốt.

"Thích Dư Châu tỏ tình với Thẩm Mộng Dao."

Viên Nhất Kỳ bình tĩnh hơn so với dự đoán của Miyo, em chỉ ngồi đó, khi Miyo nghĩ em thật sự đã có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện này nên  đi mở TV muốn xem phim tiếp, Viên Nhất Kỳ đột nhiên nhảy khỏi giường, đi đến cửa.

Tay đã đặt lên nắm cửa, Viên Nhất Kỳ đứng đó, do dự, buông tay xuống, tắt đèn chạy về giường, đắp kín chăn.

Miyo bị loạt động tác này làm cho bối rối, "Viên Nhất Kỳ, em tự kỷ sao ? ? ?"

Viên Nhất Kỳ kéo chăn xuống, lộ đầu ra, hơi ngồi dậy, "Đừng quấy rầy em, em muốn đi ngủ."

Lúc nằm xuống còn nói thêm một câu, cũng không biết là đang nói với ai.

"Không còn kịp nữa rồi."


76.


Viên Nhất Kỳ như đem người trên giường kéo xuống khỏi giường, Viên Nhất Kỳ 18 tuổi bị em kéo xuống gạt tay em ra, "Thần kinh a! Làm gì vậy!"

"Không còn kịp nữa rồi, đến cuối cùng là có cách nào để chúng ta đổi trở về a!" Viên Nhất Kỳ 17 tuổi ảo não đặt mông ngồi xuống đất.

Người 18 tuổi kia cảm thấy thích thú với bộ dáng kia của em, "Gì mà không còn kịp nữa rồi, sao cậu lại giống tiểu hài tử vậy?"

Vừa dứt lời, người 17 tuổi kia trước mắt mình trở nên nghiêm túc, nhưng sao lại thấy có một tia tuyệt vọng.

"Không còn kịp nữa rồi, cậu thật sự mất đi chị ấy."

Viên Nhất Kỳ ngây người, hiểu rõ ý của bản thân 17 tuổi, bình tĩnh vươn tay kéo em đứng dậy.

Viên Nhất Kỳ 17 tuổi có chút nóng nảy, "Cậu rõ ràng còn thích chị ấy, tại sao lại không nói?"

Viên Nhất Kỳ không nhìn em, "Đó là chuyện của tôi, tiểu hài tử chưa trưởng thành không nên quan tâm."

Viên Nhất Kỳ 17 tuổi cười lạnh, "Tiểu hài tử sao? Nếu trưởng thành sẽ trở thành bộ dạng yếu đuối, cả thích cũng không dám đối mặt như cậu, tôi tình nguyện mãi mãi sống ở tuổi 17!"


77.


Viên Nhất Kỳ phớt lờ tiểu hài tử kia, hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan, "Thời gian bỏ phiếu cho unit B50 có phải đã bắt đầu rồi không?"

Viên Nhất Kỳ 17 tuổi không kịp phòng bị, bối rối đối mặt với câu hỏi này, suy nghĩ một chút, đáp lại, "Ừm, đã có thông báo rồi."

Đột nhiên nhớ đến bản thân vẫn còn đang nổi giận, đập tay xuống giường, "Này! Đừng tùy tiện đổi chủ đề!"

Viên Nhất Kỳ nhẹ nở nụ cười, lập tức thu lại ý cười, đặt tay lên bả vai bản thân 17 tuổi, nghiêm túc nói, "Nhất định phải vào được tiểu phân đội, nhất định."

Cho dù nhỏ hơn 1 tuổi, Viên Nhất Kỳ 17 tuổi cũng biết thái độ như vậy có nghĩa là gì, bất giác gật đầu.

"Đã biết."

"Vậy cậu cũng đừng ngủ, cảm ơn, mau tỉnh dậy luyện tập đi."

"Gì?" Viên Nhất Kỳ 17 tuổi nhìn thấy nụ cười của người trước mặt, giận đến không nói nên lời, quay đầu không để ý đến nữa, muốn trực tiếp rời khỏi đây.

Lúc ý thức trong mơ dần phai nhạt đi, hình như đã nghe thấy bản thân 18 tuổi nói gì đó.

"Tôi không có yếu đuối, tôi chỉ.........."

Viên Nhất Kỳ nghe không rõ, thoát ra khỏi giấc mơ, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Miyo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro