Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ra khỏi phòng tắm, Viên Nhất Kỳ dùng tay đỡ tường, chân mềm nhũn suýt ngã trên mặt đất. Thẩm Mộng Dao đang đứng bên ngoài vững vàng ôm lấy cô: "Lần sau không cho phép cậy mạnh nữa."

Thẩm Mộng Dao đẩy trán Viên Nhất Kỳ, giúp cô thay váy, váy này là váy cao cổ, nếu không soi kĩ thì sẽ chẳng nhìn được cái gì. Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Mộng Dao ôm cô xuống lầu, đồ ăn đã được làm sẵn, dọn lên trên bàn.

Viên Nhất Kỳ được chị ôm xuống lầu, có hơi ngại một chút, mặt đỏ rực lên, Thẩm Mộng Dao nhân cơ hội hôn trộm một cái.

Ăn xong bữa sáng, chị đưa cô về chung cư.

Thẩm Mộng Dao vừa đi, Viên Nhất Kỳ lập tức thay váy bằng một bộ đồ ngủ đơn giản, không mặc áo ngực, lờ mờ có thể nhìn thấy được độ cong.

Điện thoại đặt trên bàn rung lên, Viên Nhất Kỳ nghe máy: "Alo, anh hai, có chuyện gì vậy?"

"Kỳ Kỳ, sắp tới em chú ý nhé, có thể Tứ Lâm sẽ đến quấy rầy em."

Viên Nhất Kỳ nhớ đến lời Thẩm Mộng Dao nói, chị muốn cô về nhà họ Thẩm cùng chị, lập tức hiểu rõ ý của Viên Hàn Lâm. Người nhà họ Thẩm không bao giờ khoan hồng độ lương, trước đây vì Viên Nhất Kỳ mặt dày bám lấy Tứ Lâm nên Thẩm gia mới tìm mọi cách để giúp đỡ anh ta, không hề động đến anh ta dù chỉ một chút, thế nên sau này Viên gia mới có thể thê thảm thành như vậy.

Bây giờ, anh hai lại cố ý gọi điện đến dặn dò cô, vậy tức là Thẩm gia đã động thủ.

"Anh hai, anh nói thật đi, mọi người làm chuyện gì rồi?"

"Kỳ Kỳ, em đã có Thẩm Mộng Dao rồi, sẽ không còn vương vấn Tứ Lâm nữa chứ?" Viên Hàn Lâm nói, giọng điệu hơi gay gắt, Viên Nhất Kỳ rống giận

"Anh hai, Thẩm Mộng Dao mới đến nhà mình có một lần, anh liền thiên vị chị ấy lên tận trời rồi sao, anh khiến người em gái này quá thất vọng!"

"Ha ha ha, em gái anh đừng nóng giận, sau này em tuyệt đối không được thích Tứ Lâm nữa nhé, cái thằng rác rưởi đó, trước kia bắt nạt Kỳ Kỳ nhà anh nhiều như vậy, anh phải cho nó nếm chút mùi vị bị cản đường, động tay động chân một chút mà thôi. Dù sao thì Kỳ Kỳ, nếu Tứ Lâm đến tìm em, em nhất định phải vững tâm đó nhé, cái thằng cặn bã đó không xứng với em đâu."

Đã nếm trái ngọt mà Thẩm gia cho, ấy thế mà lại chẳng xem con gái nhà họ Viên ra gì, gọi là đến đuổi là đi, mơ đẹp đấy, còn muốn trái ôm phải ấp nữa hả, cũng không nhìn lại xem mình có cái bản lĩnh đó không.

Viên Nhất Kỳ ngơ ngẩn bỏ điện thoại xuống, sau đó nhét cây thuốc mà Thẩm Mộng Dao đưa vào hoa huyệt và cúc huyệt của mình, chăm sóc hai chỗ đó thật cẩn thân. Với cái kích cỡ kia của Thẩm Mộng Dao, nếu như ngày nào cũng làm, cô chắc chắn sẽ bị làm đến liệt mất.

"Ưm, a."

Hoa huyệt và cúc huyệt đồng thời bị đâm vào, cảm giác lành lạnh. Viên Nhất Kỳ khó chịu vặn người, khập khiễng bước về phòng ngủ. Đầu vừa chạm gối là liền ngủ thiếp đi, quá mệt mỏi, có cảm giác như tối qua không được ngủ một chút nào.

Mơ mơ màng màng trải qua hai ngày cuối tuần bị Thẩm Mộng Dao làm đến chết đi sống lại, Viên Nhất Kỳ lỡ mất tiết đầu tiên của ngày thứ hai. Cô ngủ một giấc đến hơn giữa trưa, điện thoại tắt âm, mấy cuộc gọi nhỡ toàn là những số mà cô không biết. Viên Nhất Kỳ chẳng quan tâm, đánh răng rửa mặt xong rồi thì đi ra ngoài ăn cơm, học tiết đầu tiên của buổi chiều. Viên Nhất Kỳ nghe giảng mà mơ mơ màng màng, thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học, cô nhận được một tin nhắn từ Thẩm Mộng Dao: "Buổi tối làm bạn gái của chị, tham gia một bữa tiệc."

Viên Nhất Kỳ không trả lời, dọn dẹp đồ đạc rồi đi ra khỏi phòng học, đụng phải Hạ Vân đang đứng ôm sách rũ đầu.

"Bạn học Viên." Hạ Vân nhìn cô bằng ánh mắt trông mong, có mấy người tò mò đứng lại xem kịch. 

Viên Nhất Kỳ bước lên trước, giơ tay lên, Hạ Vân lập tức lùi về sau một bước theo bản băng, nhưng thật ra cô chỉ giơ tay để vén tóc ra sau tai mà thôi.

"Hạ Vân, chúc cô và Thẩm Tứ Lâm trăm năm hạnh phúc, chúng ta không thân, sau này ở trong trường không cần phải chào hỏi với tôi đâu, nhé." Viên Nhất Kỳ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hạ Vân một cái, sau đó đi xuống lầu.

"Nhỏ Hạ Vân này có bệnh hả, Viên Nhất Kỳ chỉ vuốt tóc một chút thôi mà cô ta làm như thể Viên Nhất Kỳ muốn đánh mình vậy, hồi trước cũng toàn giả bộ như vậy hay sao."

"Đúng vậy đó."

"Không ngờ Hạ Vân này lại biết diễn trò như vậy."

"Này, mọi người có thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út kia của Viên Nhất Kỳ không?"

"Viên Nhất Kỳ có bạn trai hả."

"Viên Nhất Kỳ mặt dày theo đuổi Tứ Lâm, Tứ Lâm thích Hạ Vân, vậy nên Viên Nhất Kỳ mới chướng mắt Hạ Vân đó."

"Đó là chuyện trước kia rồi, bây giờ Viên Nhất Kỳ không thèm nể nang tên Thẩm Tứ Lâm nữa đâu. Chậc, cô ấy đẹp như vậy, có đi thi thì chắc sẽ được xếp vào lớp A, debut ở vị trí Center luôn chứ chẳng đùa."

"Viên Nhất Kỳ cần gì đi thi mấy cái đó chứ, nhìn chi phí ăn mặc của cô ấy đi, cái nào không phải là loại tốt nhất. Gia cảnh của Viên Nhất Kỳ cũng tốt lắm, căn bản không cần phải tự mình dốc sức làm việc đâu."

"Ồ."

Hạ Vân cắn chặt môi dưới, dường như có vệt máu chảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro