Phần 11: Câu Chuyện Ở Thư Viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Viên Nhất Kỳ trắng bệch cả đi khi nghe Thẩm Mộng Dao hỏi vậy nhưng nó đã rất nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có của mình "Điên à! Tôi không biết người đó" - Yoki cọc cằn trả lời lại Thẩm Mộng Dao và cũng thật bình tĩnh cúi xuống nhặt lấy chồng sách ở dưới đất. Thẩm Mộng Dao nghe được vậy thì không nói gì nữa mà lại tự cười biến thái với mình "Miệng cô nói không biết nhưng ngôn ngữ cơ thể của cô vừa mới nói điều ngược lại đó. Được rồi! Cô đang giấu anh Viên Nhất Kỳ của tôi phải không? Vậy tôi sẽ cậy miệng cô bằng được!"


Này! Mà cô tìm người tên Viên Nhất Kỳ chi vậy? - Nó giả bộ hỏi mông lung cô nhưng thực ra đây là câu nó muốn hỏi nhất. Thẩm Mộng Dao thở ra một hơi, nhàn nhạt đáp lại "Không có gì. Chỉ là người đó nợ tôi một thứ nên tôi phải tìm cho ra người đó để đòi lại cho bằng được thôi". Yoki chưa kịp nói thêm gì nữa thì đã thấy Thẩm Mộng Dao đi qua phía mình, để chồng sách của cô lên của mình mà vô tư lên tiếng "Cô ôm hết đi. Cô mạnh hơn tôi thì nên làm mấy việc đàn ông này". Nói rồi, Thẩm Mộng Dao
bình tĩnh đi về phía bàn đọc trong thư viện, Yoki cũng hậm hực ôm lấy cả chồng sách cao hơn cả đầu của mình đến chỗ cô

Cô bắt đầu từ chồng bên trái, còn tôi bắt đầu từ chồng bên phải. Thông thường, những sinh viên như Lý Tử Phong sẽ có thói quen ghi chú lại trong sách hay đánh số trang gì đó. Vì vậy tìm kỹ vào đi - Thẩm Mộng Dao ra lệnh cho Yoki. Nó im lặng làm theo vì giờ đây trong lòng nó là hàng tá câu hỏi cùng một lúc "Mình nợ cô gái này cái gì mới được? Mình còn chưa từng tiếp xúc với cô ta thì nợ nần cái quái gì? Mà không biết cô ta và chị Dao Dao có mối liên hệ gì với nhau không nhỉ? Thôi không nghĩ nữa, chừng nào có thời gian rảnh mình điều tra cô ta sau vậy"



Và thế là, nó đã cặm cụi lật từng trang trong từng quyển sách ra xem nhưng chẳng được bao lâu thì đã đóng sầm lại trong sự bất ngờ của Thẩm Mộng Dao. "Cô tự tìm đi. Tôi buồn ngủ rồi. Chỉ cần động vào sách là tôi sẽ ngủ ngay trong vòng 30ph. Khi nào muốn về thì gọi tôi dậy" - Yoki vừa dứt lời thì cũng lấy đại một quyển sách gối dưới đầu mình và nằm ngủ ngon lành. Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh chỉ còn biết lắc đầu rồi sau đó cũng cẩn thận đọc từng quyển để tìm manh mối. Cô ngồi đó, cứ lật rồi lại đọc hết quyển này đến quyển khác nhưng vẫn không thể tìm ra được bất kỳ điều gì. Chẳng mấy chốc thời gian cũng trôi qua, Thẩm Mộng Dao khẽ vươn vai một cái, nhìn đồng hồ thì thấy đang là giờ ăn trưa nên thư viện cũng khá vắng vẻ. Nhìn sang thì nó vẫn còn ngủ ngon lành, lâu lâu còn ngáy nhẹ. Cô khẽ mỉm cười, rồi cũng nằm ngả đầu lên một quyển sách giống y hệt nó.



Oáp~~~ Yoki vươn mình, ngãi ngãi đầu mình "Ngủ ngon thật! Đúng là mình và sách là 2 thế giới khác biệt nhau mà" - Nó tự nói xong thì nhìn sang đã thấy cô ngủ tự lúc nào. Nhưng Thẩm Mộng Dao  không ngủ say như nó mà cứ liên tục cau mày khó chịu. Nó cũng thấy, chỉ cười nhẹ rồi bỗng lấy tay mở rộng một cuốn sách ra và cầm lấy, hơi che trên mặt cô. Lần này, Thẩm Mộng Dao đã cười trong vô thức vì đã không bị ánh nắng mặt trời buổi trưa làm phiền nữa. Thế nhưng, người nào đó cứ liên tục chửi thầm trong miệng "Nắng chết mất. Bộ ông trời hết chỗ chiếu tia mặt trời rồi hay sao mà cứ canh ngay bàn tay mình mà chiếu vào vậy? Mà không biết lỡ nhiệt độ nóng quá làm cháy sách của thư viện này có bị bắt đền không ta? Còn cô nữa, ngủ gì mà ngủ lắm thế! Mau dậy giùm tôi cái. Biết bàn tay của tôi đáng giá ngàn vàng không?" - Tuy lầm bầm liên hồi nhưng nó vẫn tuyệt nhiên làm tốt công việc mình đang làm. Cẩn thận lấy sách che nắng cho Thẩm Mộng Dao cũng như là làm động tác im lặng mỗi khi có em sinh viên nào trò chuyện lớn tiếng trong thư viện.


Eh! Cô có muốn nghe nhạc không? Hết giờ nghỉ trưa nên thư viện này bắt đầu đông trở lại rồi.Nghe nhạc giúp cô ngủ ngon hơn nữa đấy - Yoki tự biên tự diễn trước một Thẩm Mộng Dao đang say giấc. Nó sau đó cũng cẩn thận chọn ra những bài hát mà theo nó có thể giúp cô ngủ tiếp từ trong list nhạc của mình, khẽ vén tóc cô sang một bên, đeo tai nghe của mình vào cho cô. Nó nở nụ cười trước những hành động mình vừa làm. Sau khi thấy đã ổn thì cũng tiếp tục công việc dang dở. Tay phải cầm sách che nắng cho Thẩm Mộng Dao, còn tay trái thì lật từng trang để tìm manh mối

-Dao Dao~ Em có muốn nghe nhạc không? Anh nghe người ta nói: Âm nhạc là điều kỳ diệu nhất trên thế giới này. Nó giúp chữa lành những trái tim bị thương, hàn gắn những vết sẹo trong tâm hồn. Hơn nữa, âm nhạc còn một điều diệu kỳ nữa đó nha. Chỉ khi trái tim của 2 người đồng điệu thì bài hát họ cùng nghe với nhau mới trở nên tuyệt diệu. Vậy Dao có muốn nghe nhạc với anh không?
-Có chứ anh Kỳ Kỳ! Vậy anh nghe bên trái, còn em nghe bên phải nha~ Mà bài này tên gì vậy anh Viên Nhất Kỳ?
-Bài hát này tên Say GoodBye. Khi nào em nghe bài này thì phải nhớ đến anh đấy


-Tất nhiên là Dao phải nhớ anh rồi. Vì anh là thiên sứ trong cuộc đời của Dao mà

-ANH! - Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên hét lớn sau khi ngồi bật dậy và quyển sách trên.Tay Yoki cũng theo đó mà rơi xuống đất. Nó liền chặc chặc lưỡi mình, nhìn cô đầy khinh thường rồi sau đó cũng đi ra sau lưng cô nhặt lấy quyển sách. "Đúng là đồ yếu đuối. Mới có không gặp người yêu 1 tuần mà đã nhớ đến độ hiện về trong giấc mơ luôn rồi. Tôi tò mò là tấm bằng loại xuất sắc của cô có phải là thật không nữa". Yoki mắng Thẩm Mộng Dao nhưng cô lại không cảm thấy giận chút nào mà thay vào đó là cứ nhìn chằm chằm vào mặt nó


À, đúng rồi. Tai nghe này là của tôi. Lúc nãy thầy thủ thư có lại đây và kêu tôi nhắc nhở cô chuyện cô ngáy quá lớn làm ảnh hưởng đến những em sinh viên khác. Vì vậy, tôi chỉ còn cách cho cô nghe nhạc thì cô mới chịu ngủ ngoan ngoãn trở lại - Nói rồi, nó giật lấy cái tai nghe, quấn vòng tròn lại nhưng liền lập tức bị cô giữ chặt tay, khuôn mặt vô hồn mà hỏi nó "Bài hát tôi vừa mới nghe tên gì?".Yoki hơi lướt điện thoại để xem và cũng trả lời "Say GoodBye được phát hành vào năm 2019". Ngay khi Yoki vừa dứt lời thì Thẩm Mộng Dao liền đứng bật dậy, gương mặt bàng hoàng cả ra, đồng thời hét lớn


-SAO CÔ LẠI BIẾT BÀI NÀY? NÓI! CÔ ĐANG GIẤU ANH VIÊN NHẤT KỲ Ở ĐÂU HẢ? - Thẩm Mộng dao bỗng dữ tợn, nắm lấy cổ áo của nó lôi đứng lên. Khỏi phải nói, cảnh tượng này đã thu hút tất cả ánh nhìn của từng người có mặt ở thư viện. Yoki không lên tiếng ngay mà thay vào đó là xoay ngược người Thẩm Mộng Dao lại và đè ép cô xuống mặt bàn. Nó một tay khóa tay cô, một tay cứ ấn đầu cô xuống, còn đầu thì cũng cúi gật liên tục. "Xin lỗi mọi người! Xin lỗi! Bạn của tôi dạo này bị stress quá độ nên mới có hành động như vậy. Mọi người không cần phải bận tâm đến chúng tôi, cứ tiếp tục đọc sách đi ạ"

Nói rồi, nó bỏ đi một mạch, Thẩm Mộng Dao liền hùng hồn đi phía sau chất vấn "Yahhhhh!!! Cô đứng lại cho tôi. Tại sao cô lại không trả lời tôi". Rầm~~~ Yoki dừng lại, làm Thẩm Mộng Dao theo đó đâm sầm vào phía sau lưng nó, chầm chậm quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt giận dữ mà lên tiếng "Thứ 1: Bài hát này có đầy rẫy trên mạng. Tôi thích thì tôi tải về nghe. Thứ 2: Tôi không biết người nào có cái tên là Viên Nhất Kỳ cả. Vậy đã được chưa?". Yoki nói xong thì cũng khiến cơ mặt Thẩm Mộng Dao dịu lại đôi phần "Đúng, đúng rồi! Bài hát này đâu chỉ có mình và anh Viên Nhất Kỳ biết. Mà kỳ lạ thật! Sao mình cứ có cảm giác cô gái này chính là anh Viên Nhất Kỳ vậy nhỉ?. Thế nhưng, trong khi Thẩm mộng Dao còn đang bận tâm với những điều này thì bỗng bị Yoki đẩy mạnh một cái vào bức tường và bụm miệng cô lại
Thẩm Mộng Dao ú ớ trong khó khăn "Eh! Eh!" thì nó ở đằng trước cũng nói "Ngậm miệng lại cho tôi. Người đàn ông mặc sơ mi trắng đang đi trong sân trường là giảng viên hướng dẫn cho Lý Tử Phong tiểu luận về "Nghệ thuật chiêm tinh". Theo như những gì cô mô tả thì anh ta hoàn toàn phù hợp. Vì vậy, đây là đối tượng tình nghi số 1. Đừng làm kinh động, để anh ta biết được tôi và cô không phải sinh viên trường này thì hỏng chuyện". Thẩm Mộng Dao sau lời nói của Yoki thì cũng nhìn về phía nó đang nhìn. Là một người đàn ông độ chừng 35-40 tuổi là cùng. Nhưng lại là giảng viên của một trong những trường đại học hàng đầu Trung Quốc. Trông khá điển trai nên cũng có rất nhiều sinh viên nữ đi theo xin chữ ký. Nhưng khi anh ta đi dần đến bức tường của nó và cô đang đứng thì Yoki bỗng cúi người xuống, đặt môi mình sát ngay môi Thẩm Mộng Dao. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì sẽ thấy 2 người họ đang hôn nhau

-Cô đang làm gì vậy? - Thẩm Mộng Dao bình tĩnh hỏi nhưng thật ra trái tim lại đập loạn nhịp hơn bao giờ hết và chính cô cũng không biết tại sao. "Im lặng! Nếu anh ta thật sự là hung thủ thì tính cảnh giác của anh ta sẽ rất cao. Nếu tôi và cô bị phát hiện là cảnh sát thì anh ta sẽ cho chúng ta những lời nói dối. Còn nếu trong trường hợp là sinh viên hỏi giảng viên sẽ dễ khai thác hơn"

-Ồ! Hiểu rồi - Thẩm Mộng Dao trả lời ngắn gọn xong thì cũng giữ tư thế như vậy với nó mà không có bất kỳ hành động nào khác. Nhưng không biết là cả 2 xui xẻo hay may mắn mà chuyện một cô gái đè một cô gái vào bức tường đã thu hút sự chú ý của tên mà nó nghi là thủ phạm của vụ án này. Hắn ta đi dần đến chỗ của nó và cô trong khi nó cứ ngày càng đứng sát vào người cô hơn

-Hai em! Hai em không được làm như thế này ở đây đâu - Anh ta nhẹ nhàng nói đồng thời cũng vỗ nhẹ vai nó một cái. Yoki im lặng, trong khi Thẩm Mộng Dao thì hơi biến đổi sắc mặt "Phải làm sao đây? Cứ đi ra và trình thẻ cảnh sát để hù dọa thì thế nào anh ta cũng khai thật thôi"
-Này! Lúc trước trong vụ ma túy ở bar đồng giới thì cô cũng biết cách làm rồi phải không? - Yoki bỗng hỏi Thẩm Mộng Dao làm cô cau mày lại ngay, suy nghĩ "Làm cái gì mới được chứ?" - Thẩm Mộng Dao hỏi ngược lại thì bắt gặp nụ cười có phần gian manh của Yoki. Nó sau đó cũng đưa miệng mình ngay tai cô, nói khẽ vào đó
-Hôn người mà mình không yêu

Và thế là chưa kịp để Thẩm Mộng Dao nói gì thêm thì Yoki đã cho những sinh viên ở đây chứng kiến một màn vượt ngoài sức tưởng tượng của họ

------------------------------------------------------
Hết Phần 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro