Phần 2 : Màn ra mắt ấn tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao vừa nhìn thấy nó thì bất giác bước lùi ra phía sau, còn nó thì chỉ cười một nụ cười sắc lạnh đến rợn người.

- A! Tìm thấy rồi. Đỡ mắc công tôi phải lục tung hết cái nước Trung Quốc này để tìm được cô" - Yoki vừa nói, vừa tiến lại chỗ Thẩm Mộng Dao trong cái nhìn ngỡ ngàng của tất cả mọi người đang đứng tại đây.

Rầm~ Nó nhanh chóng đẩy mạnh cô vào bức tường, bao vây cô lại. Cảnh tượng lúc này đã thu hút gần hết những cảnh sát đang làm việc tại đây, trong số đó có cả những cô gái của HII.
Nhưng kỳ lạ là không một ai ra ngăn cản mà họ chỉ bận xì xầm bàn tán với nhau

"Chết cô gái đó rồi! Vừa mới đến đây mà đã gây chuyện với Yoki rồi sao?",

"Cô ấy không biết Yoki nổi tiếng là người lạnh lùng và thù dai à?",

"Mà cô gái đó là ai vậy nhỉ? Nhìn lạ quá!", Bla...bla...bla.

Những lời đó, Thẩm Mộng Dao cũng nghe thấy nhưng cô không mấy bận tâm.

Vì giờ đây chính cô cũng không hiểu tại sao trong lòng mình dâng lên một thứ cảm xúc vô cùng lạ.

"Khoan đã. Tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi khi đứng trước mặt cô gái này? Không, cũng không hẳn là sợ hãi. Mà là...thân thuộc. Là thứ cảm giác như mình đã từng yêu cô gái này vậy"

Thẩm Mộng Dao cứ đứng lặng người nhìn nó, tự suy ngẫm với chính mình. Đến lúc này, thì cô gái vừa trả lời ban nãy nhận thấy tình hình không ổn lắm nên mới chạy đến giải nguy cho Thẩm Mộng Dao.

- Yoki em thật tình! Người ta mới đến mà đã bắt nạt như vậy rồi.

Và cô ấy đã đẩy nó đứng sang một bên, kéo tay Thẩm Mộng Dao đi đến trước mặt sở trưởng một lần nữa.

- Sở trưởng, đây là cô gái mà ngài từng đề cập với chúng tôi sao? Ồ~ nhìn một phát là thấy toát ra ngay khí chất của tiến sĩ tâm lý học tội phạm nhỉ?" - Cô ấy vui vẻ nói, sở trưởng gật đầu ngay và lên tiếng tiếp

- Dù gì thì mọi người cũng tập trung ở đây hết rồi thì để tôi giới thiệu người mới...

- Khoan -
Sở trưởng đang nói thì bỗng chốc bị nó ngắt lời. Nó mỉm cười khinh bỉ nhìn về phía cô mà thách thức

- Tiến sĩ à? Tiến sĩ kiểu gì mà không phân biệt được nỗi đâu là cảnh sát chìm, đâu là tội phạm. HII là nơi chỉ tập trung những thành phần ưu tú nhất thì cô thử chứng minh năng lực của mình trước mặt mọi người ở đây cho tôi xem.

- Yoki! - Nó liền bị gằng giọng, còn cô thì bỗng nhoẻn miệng cười, tiến đến đứng bên cạnh nó, mà hỏi

- Bằng cách nào?

- Kể cả tôi thì còn 4 người nữa đang đứng trước mặt cô. Nếu cô có thể nói ra hết những gì mà cô đã biết về bọn họ thì tôi sẽ công nhận năng lực của cô. - Nó vừa nói, vừa chỉ tay vào chỗ 4 người còn lại trong HII đang đứng.

Cô nhìn sơ một lượt và cũng bắt đầu vừa chỉ tay vào từng người, vừa nói vô cùng tự nhiên

- Cô gái này là một hacker, biệt danh là Dương Dương hay Dương tỷ. Trong trụ sở cảnh sát, ngoại trừ những nhân viên cảnh sát thông thường thì 5 người các cô đều được gọi theo những biệt hiệu riêng. Vừa nãy, khi cô vừa bước vào đã nhờ cô ấy tra thông tin về tôi. Mà người có thể tra thông tin về cảnh sát chỉ có thể là người hack được hệ thống bảo mật của sở cảnh sát. Vì thế, tôi chắc chắn cô ấy là một hacker.

- Còn cô gái này là một bác sĩ pháp y nổi tiếng, biệt danh là A Hân. Tôi để ý nãy giờ thì thấy cứ 5ph, cô ấy sẽ dùng khăn giấy ướt lau sạch tay của mình một lần. Cô ấy không sử dụng móng tay giả, không sơn móng tay, móng tay được cắt ngắn gọn gàng. Hơn nữa, da tay rất mịn màng do việc chăm sóc bàn tay tỉ mỉ hơn hẳn những bộ phận khác trên cơ thể. Chứng tỏ, cô ấy làm nghề liên quan đến việc phải sử dụng đôi tay cực kỳ sạch sẽ. Hơn nữa, trong lúc tôi được dẫn đi tham quan nơi này thì có nghe mọi người bàn tán về một bác sĩ pháp y có cách làm việc rất đặc biệt. Cô ấy sẽ nghe nhạc giao hưởng khi đang mổ tử thi. Những người như thế này thường có gu thẩm mỹ về âm nhạc rất cao nên họ sẽ lấy biệt hiệu theo sở thích của mình. Trong túi áo khoác của cô gái này có một máy mp3 đang nghe dở ở Bản Moonlight Sonata. Chính vì vậy, đây là vị bác sĩ pháp y trong truyền thuyết đó.

- Còn cô gái đang để tóc nâu dài này thì có lẽ là một người thường làm việc với truyền thông, báo chí hay những việc tương tự như thế. Dáng đứng thẳng, đôi mắt tự tin luôn nhìn vào đối phương khi trò chuyện, phong cách ăn mặc thời trang khác hẳn với 4 người còn lại. Vẻ ngoài rất được chăm chút chứng tỏ là người phải thường xuyên xuất hiện trước những nơi đông người. Là một người năng động, hoạt ngôn, có tài thuyết phục luôn biết cách khiến truyền thông phải nằm dưới sự điều khiển của mình. Còn...biệt hiệu của cô ấy có lẽ liên quan đến động vật, biệt danh chắc là Đản Đản. Vì màn hình điện thoại của cô ấy là hình của cô ấy chụp cùng một con mèo màu trắng. Những người có xu hướng để màn hình điện thoại kiểu này thường xem chó hay mèo có một ý nghĩa đặc biệt quan trọng nào đó trong cuộc sống của mình.

- Người cuối cùng có dáng người cao, nhưng chắc chắn là một thiên tài với chỉ số IQ cao ngất ngưỡng. Khi tôi đánh giá những người kia thì cô ta cũng đang đánh giá tôi. Trên tay cô ấy là khối rubik 17x17x17 được  đánh giá là rubik khó nhất thế giới. Hơn nữa, tại chỗ ngồi của cô ấy có quyển sách về Triết học được viết bằng tiếng Pháp. Chứng tỏ, cô ấy có một trình độ ngôn ngữ nhất định và gu thường thức sách sẽ cao hơn hẳn những người bình thường. Còn biệt hiệu...chắc là Kha Kha. Vì tuy cô ấy là thiên tài nhưng cô ấy lại không thích tiếp xúc với người lạ, cô ấy giải khuây bằng việc chơi game. Mà nếu muốn xả hết những những áp lực trong cuộc sống thì game bắn súng là thích hợp nhất.

- Tôi có nói gì không đúng không, cô Yoki? - Thẩm Mộng Dao nói xong một hơi thì đắc ý quay sang hỏi nó.

Nó hơi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị 4 cô gái kia đẩy dạt sang một bên. Họ niềm nở đứng trước mặt Thẩm Mộng Dao mà nói.

- Wowwwww, em tuyệt thật! Thẩm Mộng Dao! Bộ học về tâm lý tội phạm là có thể biết hết về một người luôn sao? - Dương Tỷ cảm thán nói, Thẩm Mộng Dao khẽ gật đầu, đáp lại

- Vâng ạ!

- Tụi này sẽ giới thiệu về bản thân mình rõ hơn.

- Chị tên thật là Hứa Dương Ngọc Trác, đúng như em nói chị là một hacker. Sau này ở trụ sở cũng như là ra ngoài làm việc thì em chỉ được gọi nghệ danh của tụi này thôi nha. Quy tắc ngầm đó mà. Tụi này không muốn tên thật của mình bị kêu lên quá dễ dàng.

- Còn chị là Trương Hân, là pháp y. Rất hân hạnh được gặp em. Mong sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.

- Đản Đản là nghệ danh của em. Tên thật của em là Trịnh Đan Ny, chúng ta hợp tác vui vẻ.

- Trần Kha, chị không phải là thiên tài, chỉ là thông minh hơn người thường chút xíu thôi. IQ 186, lấy 2 học vị giáo sư Ngôn ngữ học và Khoa học khi mới 22 tuổi. Đang tính lấy thêm cái Triết học trong năm nay.

Từng người đến chỗ cô, chìa tay ra vui vẻ bắt lấy tay cô. Cô cúi gật đầu liên tục. Chẳng mấy chốc thì Trịnh Đan Ny lên tiếng.

- À, phải rồi. Còn em ấy là Yoki, là đặc vụ chuyên đi nằm vùng. Võ nghệ cao cường. Tên thật của em ấy là Viên...

- Đan Ny! - Nó nói lớn cắt đứt câu nói của Trịnh Đan Ny. Nó sau đó cũng bình tĩnh đến trước mặt cô, chìa tay mình ra

- Xin lỗi! Do đặc trưng nghề nghiệp nên tên của tôi không được để quá nhiều người biết. Bao gồm ba, mẹ đã mất thì chỉ có 5 người trên thế giới này biết được tên của tôi. Màn ra mắt của cô cũng khá ấn tượng. Nhưng sau này, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm việc chung với cô. Vì 15ph phá hoại của cô đã khiến công sức 3 tháng trời của tôi trở thành công cốc. Trong mắt tôi, cô chỉ thứ phá hoại không phải tiến sĩ. Mong cô hãy nhớ điều này.

Thẩm Mộng Dao cười ngượng, nhưng rồi cũng bắt tay với nó.

- Đúng rồi! Vậy Thẩm Mộng Dao nghệ danh của em là gì?" - Trương Hân hỏi khi vừa nhớ ra gì đó.

- Em...em không có. - Thẩm Mộng Dao ngượng ngùng trả lời. Trương Hân cười, đến vỗ vai Trần Kha.

- Giáo sư Trần của chúng ta ơi~ Đặt cho em ấy cái biệt hiệu đi.

Trần Kha lập tức giả bộ cau mày, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Mộng Dao rồi cũng nói

- Yao! Em thấy thế nào?".

- Ơ, sao giống biệt hiệu của Yoki thế? - Trịnh Đan Ny ngờ ngợ hỏi. Vương Dịch chỉ cười

- Yo-ki biệt hiệu của em ấy là ghép giữa chữ cái đầu tên của em ấy và k là nguyên tắc sống "biến thái" của chính em ấy. Còn Thẩm Mộng Dao thì xếp theo độ tuổi sẽ là người thứ 1 trong chúng ta. Còn chữ A tượng trưng cho...

- Tượng trưng cho bạn không bao giờ cô đơn, bạn luôn có tôi bên cạnh. Chúng ta tuy 2 người nhưng luôn được gắn kết bởi một sợi dây giống như 2 thanh ngang tạo thành chữ V được đặt giữa 2 chữ I nối liền chúng lại với nhau, để chúng không cô độc, bơ vơ.

Thẩm Mộng Dao bỗng tiếp lời Trần Kha, nhưng không phải là cách nói tự tin như lúc nãy nữa mà thay vào đó là sự đau đớn trong từng câu, từng chữ.

Tất cả đều nhìn cô, duy chỉ có nó sau khi nghe cô nói vậy thì bỗng siết chặt bàn tay cô lại, nhắm tịt mắt, khuôn mặt đầy khó chịu vì những hình ảnh đang hồi tưởng lại trong đầu mình lúc này.

"A~~~ Anh Viên Nhất Kỳ~. Anh đến chơi với Dao Dao rồi."

" Ừ! Anh đến rồi đây. Hôm nay, chúng ta chơi trò "Cảnh sát chìm" với nhau đi. Anh sẽ gọi em là A được không?"

" Sao lại là A vậy anh Kỳ Kỳ?"

" Vì chữ A được viết như thế này (Viên Nhất Kỳ cầm tay một cô bé, cẩn thận ghi một chữ thật bự vào tờ giấy trắng). Em sờ kỹ nha. Chữ H được tạo nên bởi 2 chữ I đứng tách rời với nhau và hai thanh ngang tạo thành chữ V nối chúng lại. Chữ I này là anh Kỳ Kỳ, còn chữ I còn lại sẽ là của Dao Dao. Anh sẽ không bao giờ để em cô đơn, vì em luôn có anh bên cạnh. Chúng ta sẽ mãi mãi được gắn kết với nhau bởi một sợi dây vô hình giống như sự nối kết của 2 thanh ngang dành cho 2 chữ I này vậy." 

- Yoki! Yoki! Yoki! - Trần Kha gọi lớn làm nó bừng tỉnh. Trần Kha sau đó cũng lo lắng mà hỏi nó

- Em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à? Đúng rồi, em bỏ tay Thẩm Mộng Dao ra đi. Tay em ấy sắp bị em bẻ gãy luôn rồi kìa. - Những lời nói của Trần Kha khiến nó giật mình, buông tay cô ra tức khắc, mệt mỏi nói

- Mọi người! Em hơi đau đầu. Em về phòng nghỉ ngơi chút. Và nó cũng loạng choạng bước đi.

Trần Kha liền thở dài, nói tiếp với Thẩm Mộng Dao

- Em đừng để ý. Em ấy là như vậy đó. Dù hơi cọc cằn, lạnh lùng nhưng khi đã quen thân với em ấy rồi thì mới phát hiện ra em ấy là người tốt đến như thế nào. Ở đây tụi chị mỗi người đều có một phòng riêng, còn phòng này là phòng họp chung mỗi khi có vụ án. Phòng em nằm ở kế bên phòng của Yoki đó. Đúng rồi, Em chịu biệt hiệu Yao chị đặt cho không?

- Tất nhiên rồi , Kha Kha. Mong mấy chị hãy giúp đỡ em sau này - Thẩm Mộng Dao cúi đầu và cũng đi về phòng của mình. HII liền mỉm cười hài lòng với cô.

- Giỏi nhưng khiêm nhường. Quả nhiên là người được sở trưởng của chúng ta chấm trúng.

Câu nói Trương Hân vừa dứt thì mọi người cũng tản đi làm việc của mình. Gần mấy tiếng sau thì bỗng tiếng gõ cửa phòng của Hứa Dương Ngọc Trác vang lên

- Mời vào. - Dương nói lớn

Thẩm Mộng Dao ngại ngùng đẩy cửa bước vào, đến chỗ Miêu Dương thì bỗng ấp úng hỏi

- Dương tỷ, chị có thể tra giúp em thông tin của một người không? - Hứa Dương liền nở nụ cười

- Trời, em làm gì mà khách sáo quá vậy. Đưa chị hình của người em cần tra, 30s sau chị cho em tất cả thông tin.

- Em...Em không có hình.

- Ồ, vậy thì hơi khó. Em chờ chút để chị khởi động phần mềm. Phần mềm này là do chị tự viết. Chỉ cần nhập thông tin cơ bản vào thì nó sẽ cho ra một loạt người có liên quan đến. Ok! Xong rồi. Người đó ở nước nào?

- Dạ, Trung Quốc.

- Nam hay nữ?

- Dạ là nam.

- Độ tuổi khoảng bao nhiêu em?

- Hiện giờ chắc khoảng 25 hay 26 tuổi gì đó.

- Em có biết tên của chàng trai này không?

- Dạ! Là Viên Nhất Kỳ.

Hứa Dương Ngọc Trác lập tức dừng gõ phím, khuôn mặt kinh ngạc nhìn lên Thẩm Mộng Dao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro