Phần 44: Món Quà Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao vẫn giữ cái tư thế đó, một chút ý định quay người trả lời lại Ilys cũng không có. Mãi một lúc lâu sau thì cô mới chầm chậm quay đầu lại, đứng dựa hẳn vào cánh cửa, trên môi nở một nụ cười, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Ilys mà hỏi "Cô có còn nhớ lúc nãy tôi có nói với cô là đừng ghen tỵ với cuộc sống của bất kỳ ai nếu cô không thực sự sống trong cuộc sống của họ không?". Ilys khẽ cười và Thẩm Mộng Dao liền nói tiếp


-Nếu nhìn bên ngoài thì tôi quả thực đang có một cuộc sống rất viên mãn. Có tiền, có công việc tốt, có địa vị, và còn có cả...tình yêu. Nhưng cô chỉ cần biết là Thẩm Mộng Dao đang có một cuộc sống như thế là đủ rồi. Những góc khuất về cuộc sống của Thẩm Mộng Dao hãy chỉ để một mình cô ấy biết mà thôi. Không ai là có một cuộc sống hoàn hảo cả, họ đều có nỗi khổ của riêng mình. Vì thế, đừng ganh tỵ!
-Còn nữa, xin thứ lỗi vì tôi không thể trả lời câu hỏi của cô vừa rồi. Không phải vì tôi không muốn cho cô đáp án mà là tôi đang muốn tự cho bản thân mình đáp án chính xác nhất. Thẩm Mộng Dao là người sẽ không nói, không làm những gì mà cô ấy không chắc chắn. Vì vậy, thứ lỗi cho tôi nhé, bạn của tôi!


Thẩm Mộng Dao vui vẻ chìa tay mình ra và cũng thấy được một nụ cười thật tươi đang nở rộ trên môi của Đông Chí. Anh ta liền vui vẻ bắt lấy, và nói ngay "Chị tốt thật đấy, chị Thẩm Mộng Dao! Nếu cảnh sát ai cũng giống như chị thì xã hội này tốt rồi. Cảm ơn chị đã không sợ hãi chị Ilys mà đã đồng ý làm bạn với chị ấy. Nếu năm đó, em không vì một phút yếu lòng thì đã không dẫn đến bi kịch như hôm nay rồi. Anh Đông Chí không phải cưỡng hiếp em mà là em đã tình nguyện trao thân cho anh ấy. Là do chị Ilys đã hiểu lầm nên cứ liên tục làm những hành động bảo vệ cho em mỗi khi anh ta hay bất kỳ ai muốn làm tổn thương đến em. Và cuối cùng...chị ấy đã sát hại 2 mạng người"

-Đông....Đông Quý - Thẩm Mộng Dao hốt hoảng nói trong lấp bấp với những gì mình vừa mới thấy và đã nghe được bên tai mình là tiếng cười khì phát ra từ miệng của Đông Chí
-Cô Viên Nhất Kỳ là yêu chị thật lòng đấy! Trong tình yêu, tuyệt đối không được xuất hiện 2 từ "Mềm yếu" và "Do dự", nếu chị không muốn thấy bi kịch tiếp tục bị tái diễn. Cuộc sống này là vô vàn từ "nếu". Nếu năm đó, em không phải vì không khẳng định được tình cảm của mình dành cho chị Ilys, nếu năm đó em bịt tai mình lại trước những lời dỗ ngọt từ Đông Chí, nếu...năm đó...chị Ilys không phải tận mắt chứng kiến người con gái mà mình yêu nhất mổ bụng tự sát ngay trước mắt mình thì...Ilys , Đông Quý, Đông Chí đã không trở nên như thế này.

-Cảnh báo của em và chị Ilys không thừa đâu. Chúng em đều là người từng trải nên hiểu rất rõ một thứ cảm giác vô cùng đau đớn: Muốn bắt đầu lại nhưng lại không thấy xuất phát điểm ở đâu. Cuối cùng, chào tạm biệt chị, chị Thẩm Mộng Dao. Hy vọng sẽ có một ngày lại được trò chuyện với chị.
Nói rồi, Đông Chí vô cùng bình thản đẩy cửa bước ra ngoài và đã có sẵn 2 cảnh sát chờ ở đó, nhẹ nhàng còng 2 tay anh ta lại với nhau và dẫn đi. Đông Chí đi giữa 2 người cảnh sát và trên môi là một nụ cười có phần chua xót khi hiện tại Đông Quý bên trong anh ta đang nhớ về bức thư mà Ilys đã vô tình nói ra với Thẩm Mộng Dao


"Chị! Là em đây. Nếu chị cầm được bức thư này trên tay thì điều đó có nghĩa là em đã không còn ở bên cạnh chị được nữa rồi. Có lẽ chị không biết, nhưng quả thực trong 3 tháng sống cùng chị em đã rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng con người mà chị, ai cũng phải phạm lỗi một lần thì mới hoàn thiện được cuộc sống của mình. Thế nhưng, có lẽ em phải hoàn thiện cuộc sống của em ở một nơi lạnh lẽo, không có chị bên cạnh. Em là người có lỗi trước với chị nên em không đủ tư cách gì để cầu xin chị tha thứ cả. Chỉ xin chị một điều thôi. Hãy quên em đi và bắt đầu một cuộc sống mới. Chào chị - Đông Quý"

Những ký ức và hình ảnh hạnh phúc cứ thay phiên nhau xuất hiện trong đầu của Đông Quý, cô ấy vừa đi, vừa nở một nụ cười ấm áp đến lạ thường, khẽ tự nói với chính mình "Chị Ilys, kể từ giờ hai chúng ta có thể ngủ ngon rồi". Và trong cùng lúc đó, thì Thẩm Mộng Dao đã đi ra đứng cạnh HII tự lúc nào nhìn theo bóng lưng của một người đàn ông trưởng thành bị 2 người cảnh sát dẫn đi mà không khỏi thương cảm


-Thì ra là như vậy. Người gửi đứa con đó, người khiến Đông Chí phải điên lên vì cứ mãi ám ảnh về Đông Quý , chính là Ilys. Đến nỗi cuối cùng, anh ta đã tự hình thành nên nhân cách của Đông Quý bên trong mình. Và khi ấy Ilys thực sự đã hoang tưởng rằng Đông Quý đã sống trở lại nên tiếp tục tra tấn về mặt tinh thần với Đông Chí. Và...3 người đều trú ngụ dưới cùng một vỏ bọc là bác sĩ Đông Chí
-Sao em lại biết Đông Quý mới chính là bạn gái của anh ta chứ không phải Ilys ? - Trương Hân đứng bên cạnh lên tiếng hỏi khi Thẩm Mộng Dao chỉ vừa mới nói xong. "Ngay khi Dương Tỷ vừa bước ra khỏi phòng đó thì Đông Chí đã dùng tay ôm lấy ngực mình, khuôn mặt cực kỳ khó chịu, miệng lầm bầm gì đó. Và lúc đó, em đã đọc được anh ta cứ liên tục nói "Đông Quý , cô điên rồi sao?, Đông Quý , cút xéo khỏi cơ thể tôi ngay, Đông Quý...Đấy, chính lúc ấy em mới biết Đông Quý này mới chính là cô gái trong thang máy. Mà chẳng phải các chị cũng đọc được khẩu hình miệng nên mới biết em gọi cái tên Đông Quý à?" - Thẩm Mộng Dao cười cười hỏi ngược lại Trương Hân. Hân đứng khoanh 2 tay mình lại với nhau, đáp lại Thẩm Mộng Dao



-Không phải. Kể từ khi em bước vào phòng Thẩm vấn thì tụi chị đã không còn nghe được gì nữa. Tụi chị biết được về Đông Quý là do cái này - Trương Hân vừa nói, vừa đưa đến trước mặt Thẩm Mộng Dao một tờ giấy. Cô cầm lên xem và Trương Hân cũng tiếp tục "Đàn chị của chị đang làm việc ở bệnh viện phụ sản ngày hôm qua có gọi cho chị và bảo mình tiếp xúc với một bệnh nhân rất kỳ lạ, nghi ngờ có biểu hiện tâm thần nên gọi điện xin ý kiến chuyên môn của em. Là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh nhưng lại đến khám thai, còn bảo là mình đã từng sinh con và hôm nay lại tiếp tục mang thai lần 2. Khi đó, người đàn ông ấy đã điền vào tờ đơn xin nhập viện này với cái tên là Đông Quý. Còn em , sao em lại biết Đông Quý đã từng sinh con?"
Trương Hân bình tĩnh hỏi và Thẩm Mộng Dao đã lẳng lặng đặt tờ giấy xuống bàn, ánh mắt hơi mông lung mà nói "Bắt đầu từ đoạn clip trong thang máy, trong vòng 5ph, Đông Quý đã vô thức làm hành động xoa lấy bụng mình hệt như những bà mẹ đang mang thai tổng cộng 10 lần. Khi kích thích thành công nhân cách của Đông Quý, thì mỗi lần em có ý định tiến tới thì lập tức Đông Quý đều lùi ngay về phía sau. Và cô ấy đã lùi vùng bụng của mình đầu tiên. Cũng không đúng, là Đông Quý đã dùng cơ thể của Đông Chí bảo vệ không muốn ai động đến bụng của mình. Chính vì thế, em khẳng định Đông Quý đã từng mang thai. Vậy thôi !"



-Có một chuyện mà tớ quên nói với các cậu - Trần Kha trầm tư nói làm HII tập trung ánh nhìn về phía cô ngay, Kha nói tiếp "Ilys trong tiếng Pháp nghĩa là "Tôi yêu em". Chị nghĩ nhân cách bảo hộ cho Đông Quý thực sự rất yêu em ấy nên làm gì cũng nghĩ đến Đông Quý đầu tiên. Kể cả cái tên bên Pháp của mình, chính anh trai mình còn không biết em gái mình lấy tên đó trong những ngày tháng du học thì chị nghĩ không biết tình yêu của Ilys dành cho Đông Quý đã sâu đậm đến như thế nào. Hình xăm trên ngón tay của Đông Chí đều ít nhiều liên quan đến Đông Quý. Chị nói đúng không, Yaoyao?" - Thẩm Mộng Dao im lặng không trả lời vì cô sớm đã nhìn ra được hình xăm của Đông Chí không hề bình thường chút nào. Là 2 chữ DQ & IS được lồng vào nhau.

-Một câu chuyện tình thật kỳ lạ nhỉ? - Miêu Dương tiếp lời và khi thấy HII đều đang tập trung nghe những gì mình sắp nói tiếp thì Miêu Dương bỗng thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói "Ilys là người gặp và yêu Đông Quý trước nhưng Đông Quý lại yêu sâu đậm người đến sau là Đông Chí. Ilys che chở, gánh chịu mọi nỗi đau cho Đông Quý, còn Đông Quý chỉ biết ghen tuông mù quáng với những cô nhân tình của Đông Chí. Haizzzzz!!! Bởi vậy mới nói, trong chuyện này cả 3 người bọn họ đều có lỗi, nên chúng ta không thể nào bênh vực cho bất kỳ ai được"
-Còn một điều kỳ lạ nữa - Thẩm Mộng Dao bình tĩnh nói và khi thấy được nụ cười từ Miêu Dương thì đã tự tiếp tục "Ilys yêu Đông Quý nhiều như vậy nhưng lại chưa hề có ý định sẽ cướp em ấy về từ tay của Đông Chí. Ilys đi giết người, để lại ám hiệu ở hiện trường là "Những thứ phá hỏng hạnh phúc của một gia đình", điều đó đồng nghĩa với việc: Ilys đã tự biết bản thân mình thua hoàn toàn trước anh trai mình nên đành lui về phía sau bảo vệ cho Đông Quý trước những ả nhân tình đó. Ngốc thật!"

-Ilys không ngốc đâu. Tất cả những điều Ilys làm đều chỉ vì một chữ duy nhất "Yêu". Ilys cũng biết được là Đông Quý yêu Đông Chí, Ilys cũng biết được chỉ có đàn ông mới khiến người phụ nữ hạnh phúc và Ilys cũng biết được Đông Chí chính là...sinh đôi cùng trứng với mình. Sự hi sinh của Ilys dành cho Đông Quý là quá lớn, chỉ tiếc rằng Đông Quý đã không nhận ra điều đó sớm hơn. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao Ilys không bao giờ động vào anh trai mình, dù rằng người đó mới là người khiến cô ấy hận nhất. Vì Ilys biết chắc một điều: Làm tổn thương đến Đông Chí thì Đông Quý sẽ đau lòng. Nếu Đông Quý đau lòng thì Ilys sẽ càng đau đớn hơn gấp trăm, gấp nghìn lần. Chị nói đúng chứ, YaoYao? - Miêu Dương cười cười hỏi Thẩm Mộng Dao và cô cũng cười nhẹ một cái thay cho sự đồng ý



-Chị nghĩ câu chuyện tình này không dừng lại ở hai chữ "kỳ lạ" không thôi đâu - Trần Kha vui vẻ nói tiếp cuộc trò chuyện nãy giờ của tất cả. Họ nhìn về phía Kha , chờ nghe Kha lên tiếng tiếp "Người đến gặp Đăng Hiền là Đông Quý nhưng trong túi xách của cô ấy là bộ tóc giả màu vàng của Ilys. Điều đó có nghĩa...". Kha nói đến đây bỗng bị Thẩm Mộng Dao cắt lời "Điều đó có nghĩa Đông Quý rất lệ thuộc vào Ilys. Đi đâu hay làm gì cũng mang theo dụng cụ như muốn Ilys sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào để bảo vệ cho mình vậy. Người mình yêu thì thì không bao giờ nhớ đến khi cần sự che chở, còn người mình không biết cảm xúc dành cho cô ấy là gì thì lại luôn gào thét gọi tên cô ấy ra mỗi lúc mình bị tổn thương. Đông Quý này, đáng ghét thật, chị nhỉ?". Thẩm Mộng Dao cười cười hỏi Trần Kha và cũng nhận được nụ cười đáp trả từ Kha

-Thôi! Thôi! Vụ án đã kết thúc rồi thì đừng có mà bàn đến nữa. Tối nay đi chơi đi, chị đây bao - Miêu Dương bỗng nói lớn cắt ngang cuộc trò chuyện nghiêm túc của Kha và Thẩm Mộng Dao . Đan Ny sau đó liền chạy nhanh đến chỗ Miêu Dương vui vẻ nói "Thiệt hả chị ? Vậy em không khách sáo đâu nha. Mà bộ chị mới trúng số hay gì mà hôm nay chơi sang vậy?". Dương không trả lời, chỉ mỉm cười, và cũng nói tiếp "D...Ủa mà Yoki đi đâu rồi?" - Miêu Dương đang định rủ nó đi chung thì mới phát hiện nó đã rời đi từ khi nào không một ai biết. HII đồng loạt thở ra một cái, nhưng chẳng được bao lâu thì Kha đã nói với Thẩm Mộng Dao "Yaoyao! Đi thôi em. Mặc kệ Yoki em ấy đi"
-Ơ...ơ...vâng - Thẩm Mộng Dao ấp úng trả lời và khi chuẩn bị đi cùng HII thì âm thanh tin nhắn trong điện thoại cô vang lên, "20 giờ" - Tin nhắn chỉ ghi ngắn gọn như thế nhưng lại khiến cơ mặt của Thẩm Mộng Dao có chút vui vẻ trở lại. Vội vã nói ngay với HII "Các chị hôm nay em không đi ăn mừng được rồi. Em phải về khách sạn hoàn thành hồ sơ của vụ án này để còn chuyển qua bên Kiểm sát nữa. Em xin lỗi"- Thẩm Mộng Dao lễ phép cúi đầu và khi nhận được cái gật đầu đồng ý của họ thì cô đã rời đi ngay. HII sau đó cũng rời đi đến quán bar yêu thích của họ



Gần 15ph sau thì họ cũng tập trung đông đủ lại ở trong phòng riêng của mình, và khi 4 ly nước đã được đưa lên thì Miêu Dương bỗng lên tiếng nói chứ không có ý định quẩy tưng bừng như lần trước nữa. "Mọi người biết người này không?" - Miêu Dương vừa hỏi, vừa đẩy đến trước mặt HII một tấm hình với bên trong hình là một người đàn ông trung niên độ chừng 50-60 tuổi, nhưng lại nhìn rất phong độ. "À, người này em biết. Đây là tỷ phú người Mỹ gốc Trung, được tạp chí Forbes xếp hạng 6 trong danh sách những người giàu nhất trên thế giới. Hình như, ông ta tên là...John - Trần Kha bình tĩnh tiếp lời Đan Ny , nói ra cái tên đó. Dương khẽ cười và lại đẩy tiếp đến trước mặt họ một bức hình khác "Còn cái này thì sao?"
-Đây là gia đình của ông John mà. Là một gia tộc cực kỳ giàu có suốt 3 đời nhưng lại vô cùng kín tiếng với truyền thông bên ngoài - Đan Ny ngờ ngợ nói với những gì mình thấy được trên bức hình. Lúc này, Trương Hân ngồi bên cạnh Miêu Dương hỏi ngay "Sao cậu lại có hứng thú với gia tộc này vậy?". Miêu Dương nhếch môi một cái, ngồi dựa hẳn vào cái sofa, bình tĩnh nói "Yaoyao, hay còn gọi là Thẩm Mộng Dao chính là con nuôi của gia tộc này"



-CÁI GÌ?????? - HII đồng loạt hét lớn với vẻ mặt đầy bàng hoàng và trong cùng lúc đó thì ở trước cửa khách sạn DM đã có một xe hơi thể thao màu đen đậu sẵn ở đó. Và khi thấy, một cô gái trong chiếc đầm đỏ được cắt, xẻ khá táo bạo bước xuống thì cô gái ngồi trong xe nãy giờ liền vui vẻ bước xuống, tận tình mở cửa xe "Người đẹp, mời!" - Cô mỉm cười, ngồi vào trong và nó cũng rất nhanh chóng ngồi vào ghế lái và lái đi ngay
-Này, em muốn chở chị đi đâu vậy? - Thẩm Mộng Dao ngồi bên cạnh hỏi ngay và Viên Nhất Kỳ liền đưa tay mình lên môi cô, "Suỵt~~~ Đến đó rồi chị sẽ biết". Và chiếc xe hơi ấy đã lái băng băng trên đường phố Thượng Hải , ở bar SNH48 thì cuộc trò chuyện cũng được tiếp tục sau một vài phút bất ngờ. "Thẩm Mộng Dao là một thiên kim đại tiểu thư chính hiệu. Tuy chị ấy chỉ là con nuôi nhưng lại được vợ chồng ông John hết mực yêu thương và cưng chiều. Vì vợ ông ấy không thể sinh con được nên Thẩm Mộng Dao đã được chọn là người thừa kế khối tài sản khổng lồ của ông John. Thế nhưng, kỳ lạ là em ấy lại chọn con đường gian khổ hơn rất nhiều"


-Em ấy cố gắng học để đỗ vào Harvard và rồi lại tiếp tục cố gắng để có được tấm bằng tiến sỹ tâm lý học tội phạm xuất sắc. Trong thời gian học đại học, em ấy chưa từng xin tiền của cha, mẹ nuôi mình mà đã vừa học, vừa làm để kiếm tiền trang trải cuộc sống, cũng như là sống một mình trong căn nhà trọ chật, hẹp chứ không phải là phức hợp villa của gia đình mình.

-Cứ cho rằng em ấy không muốn dựa dẫm vào gia đình mình đi thì tại sao chị ấy lại chấp nhận bỏ tất cả mọi thứ để quay về Trung Quốc và làm cái nghề cảnh sát với một tháng lương kiếm được chắc cũng giống như một giọt nước trong "biển tiền" mà Thẩm Mộng Dao được thừa kế - Trần Kha khó hiểu hỏi khi Miêu Dương đang kể thì bỗng nhiên dừng lại. Miêu Dương thở dài đầy ngao ngán nhưng rồi cũng nói tiếp "Mình cũng không biết luôn. Nhưng trong giới tài phiệt bên Mỹ, Thẩm Mộng Dao khá nổi tiếng đấy, dù rằng em ấy chưa từng lộ mặt lấy một lần. Họ đồn với nhau rằng: Gia đình ông John có một đứa con nuôi rất xinh đẹp, tài giỏi, độc lập, quyết đoán nên chắc chắn nếu tới đời của cô ấy là gia sản của gia tộc này đã nhiều sẽ càng thêm nhiều"


-Đây cũng chính là nguyên nhân cậu muốn dùng vụ án này để thử Thẩm Mộng Dao đúng không? cậu muốn thử xem là em ấy thật sự giỏi hay chỉ là dùng tiền để mua danh. cậu muốn xem xem là em ấy có đang nghiêm túc với công việc của mình hay chỉ là làm chơi cho vui sau đó sẽ phủi mông quay về bên Mỹ và nằm trên đống tiền - Trương Hân hớp một ngụm trong ly nước mình, bình thản hỏi Miêu Dương. Dương nở nụ cười, "Binggo!"

-Này! Viên Nhất Kỳ em đang dẫn chị đi đâu vậy? - Thẩm Mộng Dao khó hiểu hỏi khi mắt cô đã bị nó bịt lại bằng một khăn tay và nó đang thật cẩn thận nắm tay cô dẫn cô đi đến một nơi. "Chị chờ chút, gần đến rồi" - Viên Nhất Kỳ dịu dàng nói và khi Thẩm Mộng Dao đã đứng trước nơi nó muốn dẫn cô đến thì đã thở ra một cách đầy tự hào, chuẩn bị cởi cái khăn bịt mắt xuống thì bỗng nhiên Thẩm Mộng Dao lên tiếng làm Viên nhất Kỳ khựng lại ngay


-Là cánh đồng hoa Lavander, phải không? Ắt hẳn ở đây em đã treo thêm một vài chiếc chuông gió trên nhánh cây cổ thụ, cùng vài ba bóng đèn gì đó.
Viên Nhất Kỳ đơ cả người rồi bỗng nhiên ngồi bệch xuống mà giãy nãy lên "Em chán chị quá à~ Dự định làm cho chị bất ngờ mà giờ chị biết hết luôn rồi. Chả vui gì hết". Thẩm Mộng Dao dù đang bị bịt mắt nhưng vẫn đủ để cô biết thái độ hiện tại của Viên Nhất Kỳ làm cô cười thật tươi ngay "Này, Viên Nhất Kỳ ! Em đã quên chị từng là người khiếm thị à? Ông trời đoạt của chị đôi mắt thì bù lại cho chị đôi tai và khứu giác. Tiếng chuông gió rõ như vậy thì người điếc cũng có thể nghe được. Mùi hương của hoa Lavander là thứ chị không bao giờ quên. Còn nữa, bây giờ cũng gần 21 giờ rồi nhưng chị lại thấy nóng khi đứng tại đây, điều đó chỉ có thể là do nhiệt độ từ những bóng đèn tỏa ra mà thôi. Em còn hơi ngốc nếu muốn làm người như chị bất ngờ đấy!"


-Vậy sao? - Viên Nhất Kỳ bỗng hỏi làm Thẩm Mộng Dao thấy hơi ngạc nhiên, vì cô vừa nghe ra được câu hỏi của nó chứa đầy sự gian manh ở trong đó. "Ờ...ờ" - Thẩm Mộng dao ấp úng trả lời lại vì cô vừa cảm nhận được Viên Nhất Kỳ đang tiến thật gần lại phía mình nên không biết phải làm sao nữa. Bỗng Viên Nhất Kỳ đẩy sát người Thẩm Mộng Dao lại, cho cô đứng thật ngoan ngoãn trong vòng tay của mình
-Em...
Thẩm Mộng Dao chỉ kịp kêu lên duy nhất một chữ ngắn gọn đó thôi là đã cùng Viên Nhất Kỳ quay trở lại đúng vào thời điểm 11 năm về trước. Vào lúc mà...Thẩm Mộng Dao đã trao nụ hôn đầu cho anh Viên Nhất Kỳ.

===============================
Hết phần 44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro