Phần 68: Em...Đồ Khốn Nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mộng Dao vẫn cứ nức nở như thế trong vòng tay của Viên Nhất Kỳ, còn nó thì chỉ còn biết vuốt lên, vuốt xuống mái tóc dài của cô liên tục mà an ủi "Thôi nào~ Chị nín khóc đi. Em chỉ đi mua đồ ăn sáng kèm trưa cho chị và giải quyết một số chuyện thôi mà". Thẩm Mộng Dao nghe được thì cũng hơi đẩy người Viên Nhất Kỳ ra, nói trong tiếng nấc "Chị...chị...cứ nghĩ em...em đã...đã biến mất thêm một lần nữa". Thẩm Mộng Dao hiện tại không thể nào có thể ngăn lại được những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt mình và buộc phải để bàn tay Viên Nhất Kỳ làm điều đó thay cô "Em đã hứa với chị rồi, không phải như vậy sao? Bởi vậy, chị yên tâm đi. Sau này em sẽ rút kinh nghiệm. Dù em có đi tắm hay đi vệ sinh thì em cũng đều để lại lời nhắn cho chị. Nhé! Em sẽ tuyệt đối không bao giờ tự nhiên biến mất khỏi tầm mắt của chị nữa đâu. Em hứa đó, Thẩm Mộng Dao!"
Và Viên Nhất Kỳ liền đưa ngón út của mình ra chờ đợi ngón út của Thẩm Mộng Dao đan vào, nhưng hình như cô không có động thái gì là sẽ thực hiện điều đó cả nên Viên Nhất Kỳ tự mình làm luôn. Kéo ngón út cô lại đan chặt vào ngón út của mình như thể muốn chứng minh cho cô thấy lời hứa ban nãy của mình vậy. Thẩm Mộng Dao nhìn thấy hành động này thì cũng thu lại những giọt nước mắt để nhường đường cho nụ cười tỏa nắng trên môi cô. Viên Nhất Kỳ mỉm cười ôn nhu, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Mộng Dao vào lòng lại trầm ấm cất tiếng

-Vì em đã hứa với chị rồi nên chị cũng phải hứa với em là sau này không được khóc thêm bất kỳ lần nào nữa đâu đó. Chị ở cạnh ai em không mấy quan tâm, em chỉ cần biết khi chị ở cạnh Viên Nhất Kỳ, chị chỉ được quyền cười mà thôi. Hứa rồi đó nha! À phải rồi, nếu ngay bây giờ chị không bước vào nhà tắm thì...
Viên Nhất Kỳ đang nói thì bỗng dừng lại làm Thẩm Mộng Dao đang lắng tai nghe nãy giờ có chút khó hiểu, và cô đã cảm nhận được miệng nó đang đặt thật sát bên tai mình, phà hơi cực kỳ vô sỉ vào đó "Em sẽ biến thành "Đồ khốn nạn" thật đấy!". Đi kèm với điều đó thì Viên Nhất Kỳ vừa tặng lên tai Thẩm Mộng Dao một cái liếm nhẹ nhàng đi dọc vành tai của cô làm Thẩm Mộng Dao hốt hoảng vội đẩy Viên Nhất Kỳ ra ngay. Còn nó chỉ là một nụ cười vô cùng đểu cáng cùng một vài tiếng đếm lớn đầy trêu chọc cô "1", "2", "3",...Dứt tiếng đếm "3" của Viên Nhất Kỳ thì hình ảnh Thẩm Mộng Dao gom vội đống đồ vương vãi dưới sàn, phóng nhanh vào nhà tắm cũng được nó thu vào tầm mắt của mình. Viên Nhất Kỳ đứng bên ngoài, khẽ thở ra một cái
-Aigooooo~~~ Rõ ràng mình nhỏ tuổi hơn, mà sao lúc nào cũng phải đi dỗ dành cái cô "thụ" này vậy không biết? Ôi~~~ Cái thân phận làm công của tôi~~~

Viên Nhất Kỳ vẫn cứ than thở như thế nhưng tay đã lấy ra một số đồ ăn và bày ra đầy ở trên bàn. Vừa sắp xếp món ăn lấy ra từ bọc nilon, vừa lắng tai nghe tiếng nước vòi sen đang chảy ở bên trong cũng đủ khiến Viên Nhất Kỳ đang nở một nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết. 15ph sau, Thẩm Mộng Dao cũng bước ra với cùng bộ đồ hôm qua, nhưng khuôn mặt hiện tại của cô với hôm qua giống như khuôn mặt của 2 người khác nhau vậy. Một người lạnh lùng, băng giá, bất cần đã được thay bằng một cô gái đang sống trong tình yêu thương vô bờ bến của bạn trai mình.
-Daoooooooo!!! Khẩu phần ăn cho 2 bữa sáng và trưa của chị đã được đích thân đặc vụ Yoki mua về rồi đâyyyyyyy!!! - Viên Nhất Kỳ tự hào giới thiệu cho Thẩm Mộng Dao cái bàn được đặt lọt thỏm giữa mấy cái sofa với bên trên là đầy ắp những dĩa và tô thức ăn. Cô nhìn thấy chỉ còn biết cười ngượng nhưng rồi cũng ngồi xuống, gắp thử một món lên ăn và cũng nói với nó "Em cũng ngồi xuống ăn đi. Chắc em cũng chưa ăn gì từ sáng đến giờ. Phải không?". Không phải khi không mà Thẩm Mộng Dao lại hỏi Viên Nhất Kỳ câu này, vì khi nó đứng bên cạnh nhìn cô ăn thì bụng nó cứ kêu lên liên tục khiến Thẩm Mộng Dao không muốn nghe thì cũng buộc phải nghe
-Vângggggggg!!! - Viên Nhất Kỳ nói đầy vui vẻ xong thì cũng nhanh chóng ngồi xuống sofa, ăn liên tục như mấy người bị bỏ đói lâu năm vậy. Thẩm Mộng Dao thấy cảnh tượng Viên Nhất Kỳ cứ gắp đồ ăn bỏ vào miệng mình liên hồi thì đành buông đũa xuống, đẩy đến trước mặt nó mấy dĩa đồ ăn bên phía cô, tận tình nói "Em ăn thêm đi. Chị cũng không đói lắm". Viên Nhất Kỳ gật đầu lia lịa vì miệng không thể trả lời Thẩm Mộng Dao được, thấy thế cô liền đan bàn tay mình lại với nhau, để dưới cằm của mình, hơi đưa mặt mình sang phía nó mà trò chuyện

-Bộ 1 năm qua em bị người ta bỏ đói hay gì mà giờ ăn như hổ đói mồi vậy?
-Chị không biết đâu. Đồ ăn của mấy cái nước đó khó ăn lắm. Em nuốt không trôi. Em chỉ thích ăn đồ ăn của chị nấu cho thôi - Viên Nhất Kỳ vô tư trả lời lại sau khi vừa húp xong nguyên bát mỳ làm Thẩm Mộng Dao hơi nhăn mặt đầy ngạc nhiên trước khả năng ăn thần kỳ của nó. "Ồ! Vậy sau này chị sẽ nấu cho em ăn, không cần phải ăn kham khổ nữa đâu". Viên Nhất Kỳ tức khắc đưa ngón cái mình lên, tỏ vẻ đồng ý hoàn toàn với câu nói vừa rồi trước khi nó càn quét sang món khác

-Đúng rồi, lúc nãy em nói mình đi giải quyết một số chuyện gì thế? - Thẩm Mộng Dao hỏi tiếp và Viên Nhất Kỳ vẫn không thể trả lời ngay được do cái miệng tham ăn của nó vừa cắn một lần nửa cái bánh bao nên sinh ra cảm giác mắc nghẹn đôi chút. Viên Nhất Kỳ cứ ho sặc sụa làm Thẩm Mộng Dao phải lấy chai nước bên phía mình đi nhanh về phía nó, đưa nước cho Viên Nhất Kỳ , vỗ vỗ vào sau lưng nó, cất tiếng châm chọc "Thật tình! Có ai giành ăn với em đâu. Cứ từ từ mà ăn đi. Ăn gì mà như khủng long thời tiền sử vậy". Còn Viên Nhất Kỳ sau khi tu gần hết chai nước thì bỗng nó đứng bật dậy, chân đẩy lùi Thẩm Mộng Dao về phía sau làm cô đầy vẻ ngạc nhiên. Viên Nhất Kỳ vừa đẩy, vừa nghiêm trọng nói trong khi Thẩm Mộng Dao chỉ còn biết ấp úng đáp lại trước cái tình huống thay đổi quá nhanh này

-Thẩm Mộng Dao!
-Viên...Nhất Kỳ...em...em...đừng làm bậy
-Chị có biết mình đã gây ra chuyện gì không?
-Khoan...khoan Viên Nhất Kỳ! Em bình tĩnh lại có gì thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện
Rầm~~~ Thẩm Mộng Dao vừa dứt lời một cái thì liền bị Viên Nhất Kỳ túm lấy hai bên cánh tay đẩy mạnh vào bức tường. Thẩm Mộng Dao vẫn cứ chưng cái bộ đầy hốt hoảng đó ra còn Viên Nhất Kỳ vẫn hoàn toàn là một khuôn mặt sắc lang đến lạ thường làm Thẩm Mộng Dao lạnh cả sống lưng. "Daoooooo!!!" - Viên Nhất Kỳ thay đổi sắc mặt sang vui vẻ khi bàn tay phải của nó vừa lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo khoác của mình, cầm thả xuống trước mặt Thẩm Mộng Dao . Cô cau mày khó hiểu ngay, vội giật lấy tờ giấy đó để đọc, thế nhưng Thẩm Mộng Dao chưa đọc được chữ nào thì bỗng thấy Viên Nhất Kỳ đã ngồi bệch ra sàn, miệng không ngừng lảm nhảm "A~~~ Em không biết đâu. Sao chị mắc quá vậy? Hết một tháng lương của em luôn rồi~~~ Chị trả tiền lại cho em đi~ Nếu không...một tháng tới em biết sống sao đây? Bla...bla...bla..."


Nhìn thấy cảnh tượng này Thẩm Mộng Dao ngày càng đăm chiêu lại hơn, vội vã nhìn xuống tờ giấy trên tay mình thì lập tức nở ngay một nụ cười khi thấy dòng chữ "Giấy bán thân của Viên Nhất Kỳ". Cô chỉ đọc đúng 7 chữ đó thì đã để tờ giấy đấy sang một bên chả thèm bận tâm đến nữa mà cứ đứng như thế, khoanh tay lại với nhau nhìn cái con người miệng cứ hết kể khổ thì đến chân cứ đạp lên đạp xuống liên tục như muốn được cô chú ý đến vậy. "Viên Nhất Kỳ !" - Cô bình tĩnh gọi đầy đủ họ tên của nó làm nó dừng hành động độc diễn, ngước cái bộ mặt cún con của mình lên nhìn cô. "Ngày mai em sang Mỹ với chị. Chị muốn em chính thức giới thiệu bản thân mình trước mặt hai người"
Thẩm Mộng Dao đang nói vô cùng nghiêm túc thì cũng thấy được Viên Nhất Kỳ thôi không đùa giỡn nữa mà cũng trở nên nghiêm túc giống như cô. Thế nhưng, sự nghiêm túc của Viên Nhất Kỳ lại là điều khiến Thẩm Mộng Dao đang cực kỳ bất ngờ, xen lẫn có chút buồn bã, vì...nó vừa cúi gầm đầu mình xuống tránh ánh mắt của cô, miệng chỉ dám nói khẽ không thành câu "Em...". Thẩm Mộng Dao chết lặng, đâu đó trong tim cô dâng lên một sự chua xót đến tột cùng "Ra là vậy! Em đi một năm thì em đã không còn là Viên Nhất Kỳ mà chị đã từng yêu nữa rồi. Em đang sợ chính thức công khai với chị như thế sao? Hay là em cũng giống như lũ đàn ông kia chỉ muốn chơi đùa cùng chị chứ không bao giờ có ý định nghiêm túc với chị. Cô là loại nào đây, cô Viên Nhất Kỳ?"

Thẩm Mộng Dao đau đớn tự hỏi cho chính mình nghe một câu hỏi rồi cũng cố kiềm lại để mở miệng đầy lạnh lùng với Viên Nhất Kỳ"Sao? Sợ rồi à? Nếu cô đã sợ hãi như thế thì chúng ta chia tay ngay tại đây. Tôi không thích quen với một người chỉ giỏi nói chứ không giỏi làm, cô Viên Nhất Kỳ" - Nói rồi, Thẩm Mộng Dao liền vùng vằn bỏ đi, Viên Nhất Kỳ đứng bật dậy bắt vội lấy bàn tay cô mà nắm chặt lại, nó chưa kịp nói gì thì đã bị cô hất một cái, đi cùng một tiếng hét lớn "BỎ RA!". Thẩm Mộng Dao ngoảnh mặt sang một phía chả thèm nhìn vào mắt Viên Nhất Kỳ nữa, đang dự định bước đi thì bỗng nghe một vài từ được thốt ra vô cùng ngại ngùng của nó "Không...không phải vậy...". Thẩm Mộng Dao đứng đằng trước hít vào một hơi thật sâu xong mới có can đảm mà quay lại để nói
-Không phải? Tôi thấy hình như cô Viên Nhất Kỳ đây đúng là như vậy mà. Cùng một giuộc với lũ người khi yêu thì mạnh miệng lắm, còn khi được đề nghị gắn bó cả đời mình với người phụ nữ đó thì lập tức chùn chân, chán nản, sợ hãi. Không phải như thế sao?

Nghe Thẩm Mộng Dao mắng mình thì Viên Nhất Kỳ cũng vội vã đáp ngay "Không phải như thế mà. Chị hiểu lầm rồi. Tại ba, mẹ nuôi của chị nói với em là: Lần thứ 2 gặp lại em sẽ là trong đám cưới của chị và em. Mà...đám...đám...cưới ngay trong ngày mai...nó có hơi...Chưa gửi thiệp mời, chưa thuê đồ, chưa có nơi tổ chức, chưa...".
-DỪNGGGGGGGGGGG!!! - Thẩm Mộng Dao kinh hãi hét lớn vì cô chả biết mình vừa nghe thấy gì nữa, trong khi Viên Nhất Kỳ sau khi tuôn ra cái tràng dài bất tận đó xong thì lập tức cúi đầu xuống tiếp. Thẩm Mộng Dao mở to mắt, miệng há hốc cả ra, lấp bấp hỏi lại "Em...em...vừa mới nói cái gì vậy? Em...em...nói mình đã gặp ai?". Viên Nhất Kỳ hơi ngẩng mặt dậy, nhẹ nhàng đáp "Ba, mẹ nuôi của chị. Họ tự giới thiệu bản thân mình như thế trước mặt em mà. Chẳng lẽ em gặp lừa đảo sao?". Viên Nhất Kỳ trở lại dáng vẻ con nít của mình khi giả bộ đăm chiêu suy nghĩ đầy nghiêm trọng. Nhưng Thẩm Mộng Dao lại khác, hiện tại cô không thể cười nổi vì trò đùa của Viên Nhất Kỳ mà đã gằng giọng hỏi nó tiếp
-Chị hỏi em lại một lần nữa: EM...ĐÃ...GẶP...AI?

Thẩm Mộng Dao cố tình nói thật to, thật rõ câu hỏi của mình. Viên Nhất Kỳ nghe được không vội trả lời, chỉ đi nhanh về phía Thẩm Mộng Dao, xoay người cô một cái, tình cảm ôm lấy cô từ phía sau, trầm ấm nói "Thật tình! Sao chị lại nghĩ em là người như thế được chứ. Em chỉ hận là mình không thể cưới chị sớm hơn chứ có bao giờ em lại là hạng người chơi cho chán xong rồi vứt lại đâu. Bởi vậy, chị cho em thêm mấy ngày nữa nha! Đám cưới diễn ra ngay trong ngày mai, thật sự không ổn đâu, chị Dao Dao~ ". Thẩm Mộng Dao giờ đây đang chết đứng trong vòng tay của Viên Nhất Kỳ nên mấy câu này của nó chả lọt vào tai cô được, mãi một lúc lâu mới có thể nói "Em chưa trả lời câu hỏi của chị"
Viên Nhất Kỳ khẽ cười, vén tóc Thẩm Mộng Dao sang một bên để kê sát miệng mình vào tai cô "Bạn gái của em giàu như vậy thì cuộc sống sau này của em khỏi lo rồi. Có gì chị bao nuôi em nha~" . Thẩm Mộng Dao vẫn hoàn toàn không phản ứng lại làm Viên Nhất Kỳ phải tìm cách khác để khiến cô có thể hoàn hồn. Nó hơi cúi người, chầm chận hôn lên cổ của cô. Vừa hôn, vừa nói vô cùng quyến rũ "Aiyaaaaa~~~ Lúc trước là chị thử em sao? Em làm sao có thể nuôi nổi 3 đời dòng họ của thiên Thẩm đại tiểu thư nước Mỹ chứ!"; "Chán chị thật. Bộ chị nghĩ ai yêu chị cũng vì tiền của chị chắc. Em là ngoại lệ đấy!"

Viên Nhất Kỳ đang tự hào với chính bản thân mình nhưng liền bị Thẩm Mộng Dao dứt khoát đẩy ra ngay, vì bên tai cô vừa truyền đến âm thanh hai nút áo sơ mi của mình vừa bị ai đó cởi. "Em...Ưm~~~" - Thẩm Mộng Dao đang tính mở miệng nói gì đó với Viên Nhất Kỳ là đã bị chặn miệng lại ngay. Viên Nhất Kỳ nồng nàn hôn Thẩm Mộng Dao như thể không muốn cô nói thêm bất kỳ điều gì nữa vậy. Thẩm Mộng Dao phút chốc bất ngờ trước hành động này, Viên Nhất Kỳ cũng cảm nhận được nên nó cũng không muốn kéo dài nụ hôn này quá lâu. Buông tha cho môi của cô, gom vội 2 cái túi xách của 2 người, đan chặt lấy bàn tay cô mà kéo đi
-Chúng ta mau đi thôi. Cảnh sát sắp ập vào đây rồi. Chị "gà" quá! Đường dây đơn giản vậy mà 3 tháng chưa triệt phá được. Thấy bạn trai của chị không? Chỉ mất đúng một ngày thôi đó. Dù tốn kém thật
Viên Nhất Kỳ vui vẻ tay trong tay với Thẩm Mộng Dao rời khỏi khách sạn, trong khi không biết từ đâu đám đông cảnh sát đặc nhiệm ập vào, mở toang hết tất cả cửa phòng nơi đây, lôi ra mấy chục con người khác nhau. Hình ảnh hai người con gái bình tĩnh đi giữa sự náo loạn đang diễn ra tại đây thật khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều trầm trồ ngưỡng mộ.
Hai người cứ tình cảm như thế đến tận xe của Viên Nhất Kỳ, tận tình cài dây an toàn vào cho cô và lái đi ngay. "Này! Sao em không hỏi gì chị dù em đã biết tất cả?" - Thẩm Mộng Dao hỏi sau khi vui vẻ ngắt má Viên Nhất Kỳ mấy cái và nó cũng không hơn gì khi hôn phớt lên môi cô xong mới đáp lại "Hỏi làm chi, chán lắm. Còn biết bao nhiêu chuyện cần làm, quan tâm chi đến cái việc cỏn con đó chứ. Thì chắc chị xem phim nhiều quá rồi nên mới dùng cái cách trẻ con đấy để thử bạn trai mình thôi. Lỗi thời lắm rồi đấy!". Viên Nhất Kỳ kết thúc câu trả lời bằng việc có phần hơi oán trách Thẩm Mộng Dao, nhưng rồi bỗng nó rẽ vào một con đường vắng, đỗ xe lại, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn sang cô mà nói

-Chị tính sao với em đây. Lũ gái chỗ đó cao nhất chỉ có 100 vạn mà...Aishhhhhh!!! Chị đã làm cái quái gì mà bà già biến thái, vô sỉ, mặt dày, trơ tráo đó bắt em trả gần 1 triệu đô mới đồng ý bán đứt chị hả? Em không biết đâu, chị trả tiền lại cho em đi. Em muốn mua xe mới~
Nghe Viên Nhất Kỳ than phiền nhưng có lẽ hiện tại Thẩm Mộng Dao mới là người mặt dày hơn hết vì cô vừa nhún vai một cái, vẻ mặt đầy tự đắc mà đối đáp với nó "Em tự làm thì tự chịu đi. Chị đâu có kêu em bày ra cái cách mua chị để cảnh sát biết được chính xác vị trí của người đứng đầu đường dây. Mà...chỉ có một tháng lương thôi em cũng keo kiệt với chính bạn gái của mình sao?" Thẩm Mộng Dao giương cặp mắt thách thức ra nhìn Viên Nhất Kỳ nhưng rồi khi cô nhớ ra gì đó thì lập tức hàng mi phía trên liền cau lại với nhau, tự lầm bầm "Khoan đã! Hình như từ nãy đến giờ chị bỏ qua một cái gì đó thì phải"

Chưa kịp để Thẩm Mộng Dao suy nghĩ tiếp thì Viên Nhất Kỳ đã cởi dây an toàn của mình ra, chồm hết mặt mình đặt sát dính với mặt của cô và khóe môi cong lên một đường đầy vô lại "Cô sẽ không còn có thể nói cái giọng đó với tôi được lâu đâu, tiến sỹ Thẩm Mộng Dao". Thẩm Mộng Dao rùng mình, bàn tay bấu chặt vào lòng tay, mắt cứ mở to chờ xem hành động tiếp theo của Viên Nhất Kỳ. Và lúc này đây, nó cũng thật bình tĩnh mà cầm thả xuống một tờ giấy khác y hệt tờ giấy lúc nãy, nhưng khác là Viên Nhất Kỳ không để Thẩm Mộng Dao cầm mà đã giữ thật chặt trong tay mình. Thẩm Mộng Dao nheo mắt nhìn một chút thì sự kinh hãi trên gương mặt cô càng hiện rõ hơn bao giờ hết. Vì chữ mà cô đọc được là "Giấy bán thân của Thẩm Mộng Dao và Dao Dao"
Thẩm Mộng Dao lấy tay giật ngay, miệng chửi không cần suy nghĩ "Em...ĐỒ KHỐN NẠN". Không biết câu này Thẩm Mộng Dao chửi ra mang ý nghĩa gì nhưng có lẽ chỉ nạn nhân của tiếng chửi này mới hiểu được, nhưng người đó không có vẻ gì là hờn dỗi cả, vì cứ bận giơ thật cao tờ giấy lên đến độ khiến Thẩm Mộng Dao cứ không ngừng chồm cũng như với theo để bắt lấy được tờ giấy đó để nhằm xé đi. Nhưng hình như cô đã quên rằng mình đang làm tất cả những hành động đó trong một chiếc xe hơi chật hẹp, nên khi cô nhận ra rằng: Mình đang hoàn toàn nằm trên người Viên Nhất Kỳ ở băng ghế sau thì bỗng hóa thành một pho tượng đá, chẳng biết nên làm gì tiếp theo nữa. Và Viên Nhất Kỳ đã thay Thẩm Mộng Dao làm điều đó. Nó buông tờ giấy xuống, dùng tay đẩy sát người cô xuống, ôm chặt lấy cô, thì thầm với cô
-Cô đã quên...tôi đã quang minh chính đại được gia đình của cô chấp nhận rồi đấy, cô Thẩm Mộng Dao~
Thẩm Mộng dao ngỡ ngàng, ngồi thẳng người dậy ngay mà nhìn Viên Nhất Kỳ với ánh mắt 1000% bất ngờ.
================
Hết phần 68

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro