28. Hôn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tiểu Kỳ là người tốt, thật lòng thương con, mặc dù nhà họ danh gia vọng tộc, ba mẹ chồng cũng sẽ không làm khó con, mẹ với ba cũng xem như yên tâm rồi.”

Nghe mẹ Thẩm lải nhải, trong lòng Thẩm Mộng Dao khẽ ngọt ngào, lại có chút đau lòng. Kết hôn, nàng thật sự sẽ không còn ở nhà với ba mẹ được nữa rồi.

“Mẹ.” Nàng nắm lấy tay mẹ Thẩm “Con luyến tiếc mẹ....”

“Đứa nhỏ ngốc.” Mẹ Thẩm cười nàng: “Mẹ với ba luôn ở đây, sẽ không chạy đi đâu hết. Hơn nữa, con sắp có gia đình của mình rồi, có con của mình, cũng là tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ, mong con bình bình an an, hạnh phúc mỹ mãn.”

Sự bình an này, chính Thẩm Mộng Dao và ba mẹ Thẩm đã từng không biết ai sẽ là người mang đến cho nàng.

Nhân sinh rất dài, cũng thật ngắn, có đôi khi có thể gặp được ‘chân mệnh thiên tử’, có đôi khi lại chỉ có thể gặp thoáng qua.

Thẩm Mộng Dao nghĩ, nàng hẳn là người may mắn nhất đó, mới có thể gặp được Viên Nhất Kỳ.

Hôn lễ đã định tổ chức vào tháng 12, không phải là ở trang viên Viên gia mà là trên một hải đảo ở phía Nam Thái Bình Dương.

Viên Nhất Kỳ đặc biệt mua lại hòn đảo này chỉ vì Thẩm Mộng Dao thuận miệng nói một câu: “Ở chỗ này làm hôn lễ, còn có thể hưởng tuần trăng mật luôn, rất thuận tiện.”

Viên Nhất Kỳ lúc này nghiễm nhiên đã quên mất sự thật mình không thích hải đảo.... Cô không những một mình ôm hết mọi việc bố trí hữu bố trí, mà cô thậm chí còn đi tìm hai nhà phong thủy dự tính thời tiết.

Chắc là do thành tâm của cô cũng làm ông trời dở khóc dở cười, nên ngày hôn lễ, vạn dặm không mây, mát mẻ rất hợp lòng người.

Thẩm Mộng Dao ngồi phi cơ đáp xuống ở hội trường, bạn bè thân mật hai bên nhà Viên gia cùng Dao gia tụ tập dưới một mái nhà, trên mặt mọi người đều tươi cười, tràn đầy ủng hộ vui mừng.

Nhưng trong mắt nàng, chẳng nhìn thấy điều gì nữa.

Hoa hồng chuyển từ Italy, cổng vòm hoa tươi cao đến 2m, bánh kem kết hôn tinh xảo, hội trường lộng lẫy bắt mắt.... Trong mắt nàng, tất cả những điều này đều không quan trọng.

Cuối thảm đỏ, người phụ nữ kia nhìn nàng chăm chú mỉm cười. Nàng ngẩng đầu bước đến bên cô, mỗi một bước đi, vòng cung nơi khóe miệng cô càng lớn hơn.

Thật lâu thật lâu sau, Thẩm Mộng Dao nói với Viên Nhất Kỳ về hôn lễ, Viên Nhất Kỳ còn cười nàng: “Ngày đó chị có phải khẩn trương muốn chết không, đi như chim cánh cụt vậy haha.

Thẩm Mộng Dao trừng mắt nhìn cô: “Đó không phải là khẩn trương, là trịnh trọng!”

“Cứ cho là vậy đi, chị nói cái gì chính là cái đó.”

Thẩm Mộng Dao càng thêm tức giận, nghĩ đến cảnh tượng ngay lúc đó, lại phụt cười. Nàng không có nói, ngày đó Viên Nhất Kỳ, cười rộ lên cũng giống một tên ngốc.

Nàng chưa từng thấy cô cười sáng lạn như vậy, tựa như đám mây ngày đó, tựa như gió ngày đó, cả đời đều khắc vào trong lòng nàng.

Nàng đi đến đặt tay vào trong tay cô.

Cha sứ ở trước mặt bọn họ trang nghiêm đặt câu hỏi, cô có nguyện ý từ nay về sau yêu nàng, bảo vệ nàng, cho dù giàu sang hay nghèo hèn, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, viễn viễn ở cùng nàng, vĩnh viễn quý trọng nàng không.

Viên Nhất Kỳ muốn, đương nhiên cô rất nguyện ý.

Sáu tháng sau, tiểu bảo bối Viên gia ra đời.

Thẩm Mộng Dao là lúc rạng sáng có dấu hiệu sinh. Bởi vì cách ngày dự sinh mấy ngày nữa nên Viên Nhất Kỳ đưa nàng vào trong bệnh viện, ngày đêm không rời chăm sóc nàng.

May mắn, bé con rất ngoan, không làm mẹ phải chịu quá nhiều đau đớn. Bởi vì dùng kĩ thuật tân tiến nhất, Thẩm Mộng Dao thậm chí còn chẳng cảm giác được đau đớn, mơ mơ màng màng đã có thêm một con báo nhỏ đáng yêu.

Sau khi tỉnh lại, nàng nhìn con gái dúm dó, vẻ mặt ghét bỏ: “Đứa nhỏ này sao mà xấu vậy?”

Viên Nhất Kỳ lại rất vừa lòng, rất tốt, mẹ nó không thích nó, như vậy sẽ không có ai tranh giành sự chú ý của nàng với cô.

Đáng tiếc xấu chỉ là tạm thời, vài ngày sau, con báo nhỏ nẩy nở, sớm đã biến thành bảo bối trong lòng ông nội Viên và Thẩm Mộng Dao.

Ông nội Viên đã 81 tuổi, cố ý ngồi phi cơ riêng cùng con trai và con dâu đến xem cháu ngoan.

Ông nội lập tức cướp quyền đặt tên cho con khỉ nhỏ, cầm quyển《 Khang Hi từ điển 》, lấy ra một tập dày giấy tờ: “Tiểu Kỳ, còn có Dao Dao các con đều đến đây chọn xem, bé con nên chọn tên gì?”

Ba Viên lên tiếng trước : “  Chữ ‘ Thận ’ không tồi. Trong《 Giải thích từ》  là cẩn thận, thận trọng, trong 《 Từ điển cổ》 cũng vậy, ngụ ý rất tốt.”

Mẹ Viên liếc nhìn ông: “Từ này của ông quá rườm rà, theo tôi hay là gọi là ‘ Sướng ’, chỉ cần đứa nhỏ này vô cùng vui vẻ, vui sướng cả đời, chúng ta đã thỏa mãn rồi.”

“ Tên ‘ Húc ’ thế nào ạ?” Thẩm Mộng Dao cũng đi theo phát biểu ý kiến:  “Mặt trời mới mọc, mọc lên ở phương đông, có ý vinh quang và mạnh mẽ.”

Viên Nhất Kỳ vài lần muốn nói chen vào nhưng nếu không phải bị ba Viên xen vào thì chính là bị ông nội Viên ngắt lời, cuối cùng còn xem cô như con ruồi, nhìn cô vẫy vẫy tay: “Nếu con không có việc gì thì đi thay tã cho bé con đi, đừng lắc lư ở đây.”

Viên Nhất Kỳ: “……”

Vì sao không cho cô đặt tên cho con, cô không xứng đặt tên phải không?

Trong lòng Viên Nhất Kỳ tràn đầy buồn bực, nhưng khổ nỗi một người là ông nội, một người là ba một người là mẹ, còn có cả vợ yêu của cô, tất cả đều chẳng quan tâm. Cô cảm nhận sâu sắc địa vị trong gia đình của mình đang dần sa sút, Viên Nhất Kỳ cảm thấy cần thiết phải cứu lại một chút.

Bốn tháng sau, muốn tìm bạn chơi cho khỉ con, cũng chính là Viên Húc, cô ôm về một con mèo từ nhà tình yêu.

Lông con mèo kia, tay chân đều là màu cam vằn, chỉ có bụng cùng cũng thịt lót là màu trắng. Mèo nhỏ bị Viên Nhất Kỳ ôm vào trong ngực, vô cùng không an phận, vặn vèo luôn muốn nhảy xuống, nhưng vì cổ bị khống chế nên chỉ có thể giương nanh múa vuốt phản công.

Mà mu bàn tay Viên Nhất Kỳ đã bị cào mấy phát, giữa móng vuốt mèo cam vẫn còn gào thét. Thẩm Mộng Dao đang ru con ngủ thấy tình cảnh này sao lại quen thuộc đến vậy?

Đúng rồi, trước kia Viên Nhất Kỳ cho Chuxi ăn, luôn là như vậy……

Viên Nhất Kỳ vào cửa, thả mèo xuống. Con mèo cam đi khắp nơi ngửi ngửi, ngửi được hơi thở quen thuộc lập tức đi về phía Thẩm Mộng Dao.

“Chuxi?” Thẩm Mộng Dao có chút không thể tin tưởng, thật là Chuxi, Viên Nhất Kỳ…… Sao lại ôm Chuxi ôm trở lại.

“Mọi người trong nhà tình yêu nói với em, con mèo này tính cách dịu ngoan, dịu ngoan chỗ nào chứ?” Viên Nhất Kỳ vừa đi vừa oán giận: “Em mới chạm vào nó, nó đã cào em.”

Nói xong, em cố ý đưa bàn tay bị mèo cào ra trước mặt Thẩm Mộng Dao: “Nhìn xem tay của em.”

Thẩm Mộng Dao: “……”

Cô cảm thấy nó chẳng dịu dàng tí nào mà rõ ràng là hại người mà……

Có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, nàng đưa khỉ con cho bảo mẫu, kéo tay Viên Nhất Kỳ ngồi xuống: “Chị lấy hòm thuốc băng bó cho em.”

Thật ra vết mèo cào này chẳng cần phải băng bó, Thẩm Mộng Dao sớm nhìn thấu dụng tâm của người nào đó. 

Nhìn vợ yêu cẩn thận thoa thuốc cho mình, lại dán xong băng cá nhân, trong lòng Viên Nhất Kỳ rất hưởng thụ.

Nhân lúc bảo mẫu ôm báo nhỏ về phòng, cô ôm chầm lấy eo Thẩm Mộng Dao: “Dao Dao, gần đây chị chỉ lo cho con, đều không màng đến em...”

Chị chỗ nào không màng đến em?

Thẩm Mộng Dao ngây ngốc, ngày hôm qua không phải còn……

Người nào đó lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lần trước chị nói người chị yêu nhất là bé con, còn không phải em? ID chị còn gọi ‘ Tôi vĩnh viễn yêu Viên Nhất Kỳ ’ cơ mà.”

Thẩm Mộng Dao: “……”

Lịch sử đen tối thẹn thùng như vậy không cần nói ra có được không.

Lại nói cũng là buồn cười, Thẩm Mộng Dao bởi vì truyện sắc《 Tổng tài, đừng như vậy mà》 mà rớt vào hố của người nào đó, gần đây mới biết được thì ra truyện sắc đó là do người quen của Viên Nhất Kỳ viết.

Theo Viên Nhất Kỳ nói, viết H văn chính là Nguyễn Lộ, vợ của Mộc Dương, lần trước còn tới tham dự hỗn lễ của bọn họ.

Mộc Dương, Nguyễn Lộ cùng Viên Nhất Kỳ đều quen biết nhau khi còn nhỏ. Viên Nhất Kỳ biết Nguyễn Lộ yêu thích loại truyện này, lúc ấy vừa thấy Thẩm Mộng Dao nhìn lén H văn, lập tức biết mình lại bị trúng chiêu Nguyễn Lộ rồi.

Cô cứ như vậy sinh ra hứng thú với Thẩm Mộng Dao, mà hứng thú càng lúc càng lớn, cuối cùng dơ luôn móng vuốt nuốt luôn nàng.

Cho nên, quả nhiên là một chương thịt văn gây ra huyết án mà?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro