Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Lộc xé vỏ bánh, đưa cái bánh lên trước mặt Vương Hạc Đệ, cô cầm miếng bánh nhìn anh, ra vẻ nịnh nọt

Vương Hạc Đệ nhìn miếng bánh trên tay cô, thản nhiên nói: “Không cần đâu, cô ăn đi.”

Bạch Lộc nhíu mày, “Ngon lắm, em đảm bảo sau khi ăn hết miếng bánh này, anh sẽ trở thành fan cuồng matcha ngay, anh ăn thử đi.”

Cô cố chấp đưa miếng bánh đến bên miệng Vương Hạc Đệ. Vương Hạc Đệ quá cao, mà hôm nay cô lại mang giày đế bệt, cho nên cánh tay đưa lên cao cũng không chịu được lâu.

Ngay khi Bạch Lộc sắp bỏ cuộc, rút miếng bánh về thì Vương Hạc Đệ đã cúi xuống ăn hết miếng bánh trên tay cô.

Trong nháy mắt, bánh bông lan xốp mềm hòa tan trong miệng, trong cổ họng bỗng chốc ngập tràn hương vị matcha.

Anh từ trước đến nay rất ít ăn đồ ngọt, nhưng nhìn thấy Bạch Lộc trước mặt anh cố chấp như thế, nhìn vào mắt cô, không hiểu sao anh lại ăn nó.

“Thế nào? Thế nào? Có phải ngon lắm không?” Bạch Lộc nhìn anh với vẻ mặt mong đợi.

Vương Hạc Đệ chậm rãi gật đầu.

Bạch Lộc lập tức nở nụ cười, “Em nói mà, matcha ngon lắm, từ nhỏ em đã thích ăn matcha rồi.”

Bạch Lộc nói xong cũng tự mình ăn miếng bánh trên tay.

Vương Hạc Đệ nhìn cái tay vừa nãy mới đút cho mình ăn của Bạch Lộc bây giờ đang cầm miếng bánh khác, hơn nữa cô lại vô tư mà ăn, gương mặt của anh liền đỏ lên, cũng may là anh cao hơn cô rất nhiều, trời lại tối cho nên Bạch Lộc cũng không nhìn thấy.

“Bác sĩ Vương, nhà anh ở tầng mấy?” Sau khi bước vào thang máy, Bạch Lộc hỏi anh.

“Tầng 12”

“Trời ạ, em cũng ở tầng 12, chúng ta có duyên quá nhỉ?”

“Đúng thật là có duyên mà.”

Bạch Lộc cười trộm, làm sao đây, làm sao đây, tối nay chắc chắn cô sẽ kích động mà mất ngủ mất, cô không chỉ cùng anh ở cùng 1 chung cư hơn nữa còn chung một tầng, về sau bọn họ là hàng xóm đó!

Sau này cô không lo vì công việc bận rộn mà không gặp được anh nữa rồi, vì anh ở sát nhà mình, lúc nào cũng có thể gặp được.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, kiểu này, cô mà không thu Vương Hạc Đệ vào túi mình, thì sẽ phụ lòng ông trời se duyên rồi.

Bạch Lộc ở tầng 12 nhà số 310, nhà Vương Hạc Đệ số 311

Bạch Lộc đem toàn bộ đồ ăn vặt trong túi mua hàng nhét vào trong tủ lạnh.

Cô nằm trên sofa một lúc, ngay lúc cô sắp đi vào giấc ngủ thì Bánh Trứng chạy đến chỗ của cô, dùng mũi cọ cọ, cô liền tỉnh dậy.

Bỗng nhiên nhớ ra, cô chưa cho Bánh Trứng nhà mình ăn tối, vì thế liền đứng dậy, lấy túi thức ăn cho chó ở ngăn kéo phía dưới TV, rồi đổ vào chén cho Bánh Trứng.

Hai mắt Bánh Trứng lập tức tỏa sáng, bốn chân quỳ rạp trên sàn nhà, liếm thức ăn trong chén, chỉ hận không thể dán cả gương mặt vô cái chén ấy.

Bạch Lộc nhìn Bánh Trứng ngốc nhà mình, vừa bực mình vừa buồn cười, đúng là ăn cơm thì chỉ hận không thể nằm sấp mà ăn, cô dùng tay sờ sờ cái chân ngắn của nó, cho đến khi Bánh Trứng bất mãn quay lại gầm gừ với cô, cô mới vui vẻ mà buông nó ra đi đến phòng tắm.

Sau khi tắm rửa, lau khô tóc rồi, cô chui vào trong cái ổ chăn của mình, nằm trên giường lướt web, trạng thái weibo mới nhất của cô là 3 ngày trước, bình luận đã hơn 100 vạn, Bạch Lộc nhìn lướt qua một lúc.

Nghĩ đến chuyện hôm nay, Bạch Lộc không khỏi cảm thán, duyên phận đúng là kì diệu, sau đó cô liền đăng bài mới lên.

Bạch Lộc [V]: Gặp được anh thật may mắn.

Bạch Lộc vừa đăng, khu bình luận của cô liền bùng nổ ngay sau đó.

Khi các fan thấy tin này, rõ ràng là ngửi thấy mùi gian tình, liền bình luận ở dưới hỏi rằng có phải nữ thần đang yêu không? Muốn công bố rồi sao?

Bạch Lộc chỉ vì được làm hàng xóm của Vương Hạc Đệ mà vui vẻ, cho nên mới đăng weibo, nhưng không ngờ bài weibo ấy lại đưa cô lên đứng đầu hot search.

“Bạch Lộc, cậu thật là lợi hại, không cập nhật weibo thì thôi, chỉ cần có cập nhật thì chắc chắn cậu lại được lên hot search nha."

Bạch Lộc ngồi trước bàn trang điểm, vừa cúi đầu chơi điện thoại, vừa nghe Hứa Kiều ở bên lèm bèm.

Vì Hứa Kiều hôm nay không có tiết, cho nên liền theo cô đến đây thăm cô.

Nghe Hứa Kiều nói thế cô không nhịn được mà đáp: " Tại mình à?”

Hứa Kiều cười cười, "Ha ha, nhưng nếu đúng như những gì trên mạng bàn tán, cậu muốn công bố tình cảm hả?"

Bạch Lộc buông điện thoại xuống, nhoài người về phía Hứa Kiều.

“Công bố tình cảm gì, ngay cả bác sĩ Vương tớ còn chưa theo đuổi được, thì công bố như thế nào?”

“Vậy cậu đăng như vậy là có ý gì?”

Bạch Lộc nhìn Hứa Kiều nở một nụ cười thần bí, ngoắc ngoắc Hứa Kiều, Hứa Kiều nhíu mày, nhoài người về phía trước.

“Bác sĩ Vương ở cạnh nhà tớ.” Bạch Lộc nói bên tai Hứa Kiều.

Vẻ mặt Hứa Kiều ngơ ngác, cô nhìn Bạch Lộc có chút nghi ngờ.

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi, có phải cậu cảm thấy rất có duyên hay không.” Giọng nói Bạch Lộc réo rắt , hai chân bắt chéo, vui vẻ lắc lư.

“Tớ thấy chắc là cậu đã gom hết vận may năm nay xài hết rồi đấy.”

“Hả? Cậu nói thế tớ không thích đâu, dùng hết may mắn thì cũng phải theo đuổi được bác sĩ Vương chứ.”

“Bạch Lộc, lần này cậu chơi thật à?”

Cô chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Lộc như vậy, từ nhỏ đến lớn Bạch Lộc không có thiếu người theo đuổi, hơn nữa bây giờ cô ấy là nữ thần quốc dân nổi tiếng trong giới giải trí, tuy cô luôn dè bỉu, nói xấu cô ấy, nhưng không thể không thừa nhận rằng, người theo đuổi Bạch Lộc có thể xếp hàng từ trong nước đến nước ngoài, nhưng Bạch Lộc thần kinh thô, chuyện tình cảm cứ để tùy duyên.

Cô chưa bao giờ thấy cô ây để tâm một người đàn ông như vậy, nhưng bây giờ cứ mỗi lần nói chuyện thì hai ba câu cũng không rời được Vương Hạc Đệ, cả ngày cứ nhắc đến bác sĩ Vương thế này, thế kia, bác sĩ Vương nhà tớ hôm nay làm gì, bây giờ làm gì, lát nữa sẽ làm gì.

“Chơi cái gì? Tớ thật lòng với bác sĩ Vương có trời đất chứng giám đấy, có được không hả? Hơn nữa tớ rất nghiêm túc đấy.”

"Cậu cũng biết tớ là người "sáng nắng chiều mưa", bao nhiêu năm qua, việc khiến tớ kiên trì nhất, trừ cắm điện thoại sạc pin mỗi ngày ra thì chính là thích bác sĩ Vương đấy."

Hứa Kiều nhìn gương mặt nghiêm túc của Bạch Lộc, xem ra Bạch Lộc hãm sâu vào Vương Hạc Đệ rồi, kiểu gì cũng không thể nào nhổ ra được.

"Bạch Lộc, chúc mừng cậu, cậu xong đời rồi."

"Xong đời gì, tớ không phải chỉ thích Vương Hạc Đệ thôi sao?"

"Cậu, Bạch Lộc nữ thần quốc dân, anh ấy, Vương Hạc Đệ nam thần giới y học, hai người mà hẹn hò, đoán chắc sẽ gây ra chấn động không nhỏ đâu."

"Làm gì mà khoa trương như thế?" Bạch Lộc líu lưỡi.

"Sao lại không, Vương Hạc Đệ hả, là nam thần trong mắt các cô gái, cậu tưởng là dễ dàng lắm chắc?"

"Vậy thì sao, dù sao đối với Vương Hạc Đệ, tớ nhất định phải theo đuổi cho bằng được."

Hứa Kiều: "..."

"Chị Lộc, quay phim thôi."

"Được, đến ngay đây."

Bạch Lộc ra dấu OK với nhân viên trường quay, sau đó nói với Hứa Kiều: "Chờ tớ quay xong, chúng ta đi quẩy nhé."

"Được thôi, cậu bao." Hứa Kiều vẫn như cũ nghịch nghịch móng tay của mình không đếm xỉa tới.

Bạch Lộc: "Đại gia, cho cậu tha hồ ăn."

Hứa Kiều: "..."

Có điều cuối cùng Hứa Kiều cũng không có đi ăn với Bạch Lộc bởi vì cô nhận được điện thoại nói trong tiệm bánh có chút chuyện, vì thế cô đành phải chạy về.

Lúc cô rời đi, thấy Bạch Lộc đang quay, nên cô cũng không muốn làm phiền cô ấy, chỉ gửi weixin cho cô ấy sau đó rời khỏi.

Vì Hứa Kiều rời khỏi, cho nên Bạch Lộc cũng không có tâm trạng đi ăn một mình, vì thế khi kết thúc cảnh quay cô liền bảo Khương Thang đưa mình về nhà.

Sau khi ra thang máy, Bạch Lộc nhìn nhà của Vương Hạc Đệ kế bên, nhìn vào trong qua khe cửa cũng không thấy ánh đèn, cô liền kết luận Vương Hạc Đệ vẫn chưa tan làm.

Đi vào nhà, cô tùy tiện tháo giày ra, chân trần bước vào phòng khách.

Cô thong thả bước đến tủ lạnh, mở cửa , bên trong toàn là rau củ, hoa quả với mấy chai nước khoáng, cô bĩu bĩu môi bất đắc dĩ, cho nên cô quyết định tối nay làm salad rau củ đơn giản, coi như tối nay giảm béo vậy.

Cô đem cà rốt, cần tây, xà lách, cà chua bi, và cả bắp cải tím vào nhà bếp rửa sạch sẽ.

Rửa xong rồi, cô lại dùng dao xắt từng thứ từng thứ bỏ vào bát, hồng hồng, xanh xanh, tím tím, trăng trắng, cảm thấy đây cũng là một loại hưởng thụ bằng mắt.

Cô mở hộp sữa chua ra, cho toàn bộ vào bát salad, rồi lấy muỗng trộn đều sữa chua.

Bạch Lộc cầm lấy muỗng, bát salad rồi đi ra ngoài đặt trên bàn ăn, đang chuẩn bị ăn thì cô nghe âm thanh mở cửa nhà kế bên từ bên ngoài vọng vào.

Không lẽ Vương Hạc Đệ đã trở về?

Nghĩ thế, cô vội vã đứng lên, chạy như bay ra ngoài cửa.

Mở cửa, cô ló đầu ra xem, liền thấy Vương Hạc Đệ đang đưa lưng về phía này đang ấn password để mở khóa.

"Bác sĩ Vương, anh về rồi."

Vương Hạc Đệ quay đầu lại, liền thấy Bạch Lộc đang lấp ló trước cửa nhà cô, chân thì ở bên trong nhà, nhưng cả thân trên đều nhoài ra khỏi cửa.

"Ừ"

Tầm mắt cô di chuyển từ trên mặt anh xuống túi đồ ăn anh đang cầm trên tay, cô nhìn thoáng qua, thấy có rau cải mà lại còn có thịt nữa.

"Bác sĩ Vương, anh biết nấu cơm hả?"

Vương Hạc Đệ cười cười, đáp: "Ở một mình, lại là một người đàn ông, phải biết nấu vài món thì mới không bị đói chết.

"Vậy tài nấu nướng của anh như thế nào?" Cô không nhịn được mà hỏi.

"Tuy là không bằng Tống Ngọc Luân, nhưng tôi tự cảm thấy cũng không quá kém."

Nghe Vương Hạc Đệ nói xong, Bạch Lộc im lặng cúi đầu nuốt nước miếng, rồi ngẩng đầu lên, cười lấy lòng, : "Bác sĩ Vương, em có thể bàn bạc với anh một chuyện không?"

Vương Hạc Đệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tỏ vẻ lấy lòng của Bạch Lộc thì không khỏi nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Bạch Lộc nhìn Vương Hạc Đệ, hai tay nắm lại đặt ở dưới cằm.

"Bác sĩ Vương có thể cho em ăn cơm chùa không?"

Vương Hạc Đệ nhìn thấy hành động lấy lòng của cô, đôi mắt lúc này long lanh trông thật ngốc, không nén được liền nở nụ cười:

"Vậy thì qua đây cùng ăn."

"Thật sao?" Bạch Lộc vui sướng nhảy cẫng lên.

"Ừ."

"Ha ha ha ha, bác sĩ Vương, anh chờ một lát, em lập tức qua ngay~" Bạch Lộc vừa dứt lời, liền chạy vào nhà, nhanh nhẹn mang giày vào, lúc ngẩng đẩu lên lại nhìn lướt qua bát salad còn đặt trên bàn ăn.

Sắp được ăn đại tiệc rồi, hơn nữa là do nam thần nhà cô xuống bếp, còn ai ăn salad rau quả này nữa chứ.

Mang giày xong xuôi, Bạch Lộc lập tức đóng cửa nhà rồi đi sang nhà của Vương Hạc Đệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro