Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng làm việc của Bạch Lộc.

Bạch Lộc ngồi xếp bằng trên sofa trong phòng làm việc của mình, trên đùi đặt một cái laptop, trên laptop đang mở bộ phim hot nhất hiện nay

Cô bây giờ đã bị mê hoặc rồi.

Nhất là Trương Đại Phật Gia của Trần Vỹ Đình, từng cái nhăn mày từng nụ cười đẹp trai muốn xỉu, diễn xuất của Trần Vỹ Đình quả thật quá đỉnh!! Bữa nào phải xin một cái hẹn, cùng nhau thảo luận, trau dồi diễn xuất mới được.

Diễn xuất của Lệ Dĩnh càng ngày càng tốt, có thể diễn một vai Mary Sue khiến người xem không thể rời mắt, đúng là tạo danh tiếng cho tất cả Mary Sue trong giới.

Có điều bộ phim vừa mới hot trên iQIYI mà Lệ Dĩnh đã lao vào quay một bộ phim mới, bây giờ có lẽ lại đến Hoành Điếm nữa rồi.

Cô nàng này không thèm nghỉ ngơi lấy một ngày đã đi quay tiếp, Bạch Lộc không khỏi cảm thấy xấu hổ, dù gì so với chiến sĩ thi đua nhà người ta thì kẻ làm biếng như cô đúng là kém xa một con phố, xem ra danh hiệu chiến sĩ thi đua của giới giải trí cũng không phải là hư danh.

So với Lệ Dĩnh, mấy ngày nay, Bạch Lộc có thể nói là rất nhàn rỗi, mỗi ngày ngồi ở phòng làm việc của mình xem tivi, lướt Weibo, sau đó chờ bác sĩ Vương tan làm thì đến ăn chực, thuận tiện trêu chọc bác sĩ Vương vài câu.

Lúc trước Khương Thang còn đưa đến cho cô mấy cái quảng cáo làm đại diện phát ngôn, đều bị cô từ chối, cô còn chưa nghỉ ngơi đã mà, không muốn nhận quảng cáo nhanh thế đâu.

Đến trưa, Bạch Lộc ăn cơm của Tiểu Mễ mang đến rồi lại tiếp tục nằm trên sofa xem phim.

Đang xem đến lúc gay cấn thì Tiểu Mễ ôm máy tính đi đến.

"Chị Lộc, tổng biên của “Kenneth” gửi mail cho chị nè!"

Bạch Lộc đặt laptop của mình sang một bên, nhận lấy laptop của Tiểu Mễ, vừa mở ra liền thấy, đúng là tổng biên của tạp chí “Kenneth” - Hình Mạn gửi đến, muốn mời cô chụp ảnh cho tạp chí kì này.

Hơn nữa, người hợp tác với cô kì này chính là siêu mẫu nam quốc tế Khương Trừng.

Khương Trừng là một truyền kỳ trong giới người mẫu, dáng người vô cùng cao, khí chất sạch sẽ, mang đến một cảm giác cấm dục, đúng là một làn nước mát trong giới, là nam thần trong lòng của rất nhiều cô gái.

Nhưng trong số đó không có Bạch Lộc, bởi vì bây giờ, trong đầu, trong lòng, từng bộ phận trong cơ thể cô nói cho cô biết, người cô muốn là Vương Hạc Đệ, nam thần của cô chính là Vương Hạc Đệ!!

Cô nâng cằm, suy nghĩ một lát rồi quyết định từ chối, cô nghỉ còn chưa đã, vẫn chưa muốn quay lại làm việc.

Lúc cô đang chuẩn bị nhắn tin từ chối thì Tiểu Mễ vội vã nói, "Chị Lộc, chị muốn từ chối hả?"

"Không thì sao?"

"Chị Lộc, chị phải biết, “Kenneth” rất nổi tiếng trong giới, nếu lên bìa kỳ này, độ nổi tiếng của chị sẽ tăng lên rất nhiều đó."

Ngón tay đang gõ chữ của Bạch Lộc dừng lại, "Chị mới nghỉ chưa được mấy ngày, không thể nghỉ thêm một xíu à?"

"Chị Lộc, chị nghỉ hơn 2 tuần rồi, còn chưa đã hả, chị nhìn chị Lệ Dĩnh đi, người ta đã khai máy phim mới rồi kìa!!"

"Nhưng bây giờ chị cũng không thiếu tiều, không cần liều mạng như thế ~"

"Chị Lộc, đừng quên chị vừa mới từ chối 4 cái quảng cáo, hơn nữa công ty hy vọng sau khi kết thúc, nhân lúc vẫn còn đang hot mà nhận nhiều hợp đồng đại diện, nếu công ty mà biết chị từ chối “Kenneth”, đại Boss chắc tức hộc máu cho mà xem, chị nghĩ chị còn có thể được sống yên ổn qua ngày hay không?"

Bạch Lộc dừng hẳn động tác đánh máy, đúng nhỉ, Tiểu Mễ nói rất có lý, nếu để đại Boss biết, thế nào cô cũng bị lôi đến văn phòng mà nghe “hát”, hơn nữa sau này cũng đừng mơ được nghỉ ngơi, dựa vào cái tính coi tiền như mạng của đại boss, chắc chắc sẽ để cho cô nhận một đống quảng cáo đại diện cho xem.

Cô im lặng xóa hết dòng thư từ chối của mình, nhắn tin hồi âm, tỏ ý hai bên sẽ thương lượng lại.

Trả lời mail xong, Bạch Lộc đóng laptop.

Tiểu Mễ thấy Bạch Lộc đồng ý, hé miệng cười trộm.

Oh yeah! Tốt quá, sắp được gặp nam thần rồi!

"Vậy chị Lộc, chị nghỉ ngơi đi." Tiểu Mễ lấy laptop trên đùi Bạch Lộc xuống, chuẩn bị rời khỏi.

"Tiểu Mễ, chụp ảnh bìa kỳ này em không cần đi theo đâu, chị dẫn Khương Thang theo là được rồi."

"Hả?" Tiểu Mễ bỗng chốc dừng bước, quay lại nhìn Bạch Lộc.

Trên mặt Bạch Lộc mang theo nụ cười ấm áp.

Nhưng sao cô lại thấy lành lạnh trong lòng thế này?

"Chị Lộc, đừng mà, dẫn em đi đi mà." Tiểu Mễ chạy đến nằm bò lên chân Bạch Lộc, làm cho cô hoảng sợ.

"Hả, vậy em nói thử đi, vì sao muốn chị dẫn em đi?"

"Chị Lộc, em là chuyên viên trang điểm của chị mà, em không đi ai trang điểm cho chị?"

"Phòng làm việc lớn thế này, không lẽ không tìm được một chuyên viên trang điểm?" Bạch Lộc không đồng ý.

"Ôi, không được đâu chị Lộc, em trang điểm cho chị lâu như thế, em chắc chắn là hiểu ý chị nhất, nếu người khác trang điểm không vừa ý chị thì sao?"

"Ừ, cũng đúng nhỉ" Bạch Lộc chống cằm, dáng vẻ đăm chiêu.

"Cho nên á, chị mang em theo nha." Tiểu Mễ nhìn cô vô cùng tội nghiệp.

"Cái này, phải để chị suy nghĩ lại đã." Bạch Lộc sờ cằm.

Tiểu Mễ rất rõ động tác này của Bạch Lộc, bởi vì mỗi khi cô làm động tác này, chính là đang suy nghĩ trong lòng.

Cô cắn chặt răng, nói: "Chị Lộc, em đi mua đá bào matcha cho chị nha?"

Bạch Lộc tiếp tục sờ cằm, "Nhưng mà Khương Thang đã mua cho chị rồi."

Tiểu Mễ đau lòng, "Em mua bánh kem matcha cho chị"

Hai mắt Bạch Lộc bỗng chốc tỏa sáng, "Được rồi, thấy em có thành ý như thế, chị sẽ dẫn em đi theo, tới lúc đó đừng quên mua bánh cho chị đấy."

"Dạ... em biết rồi" Tiểu Mễ đứng dậy, oán hận nói.

Bạch Lộc ở trong lòng len lén đánh dấu tích vào kế hoạch của mình.

Khương Thang mua đá bào matcha, Tiểu Mễ mua bánh kem matcha.

Muahahaha... lời to rồi... lời to rồi ~

*

Buổi trưa thời tiết vẫn còn đang rất đẹp, không biết tại sao, đến chiều thì mây đen kéo đến âm u cả bầu trời, không lâu sau liền có sấm chớp đùng đùng, rồi mưa to.

Bạch Lộc ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, gió mạnh đập ầm ầm vào cửa sổ.

"Tiêu rồi, tiêu rồi, mưa to quá. Không mang theo dù, sao bây giờ?" Tiểu Mễ bắt đầu ầm ĩ.

Khương Thang đặt hai tay lên bàn, đầu gối lên tay, "Dự báo thời tiết chả chính xác tí nào, hôm qua rõ ràng nói hôm nay không có mưa mà."

"Dự báo thời tiết chỉ giỏi lừa gạt thôi." Tiểu Mễ không còn gì để nói.

"Đã trải nghiệm"

"Mưa này không dai đâu, có lẽ lúc tan làm sẽ tạnh thôi." Bạch Lộc đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ.

"Mong là vậy."

Nhưng sự thật là, tới lúc tan làm mưa không những không tạnh mà còn to thêm, chưa tới 5 giờ mà bên ngoài trời đã sâm sẩm tối.

Nhân viên trong phòng làm việc đều đã đi gần hết.

"Chị Lộc, đi thôi, em đưa chị về." Khương Thang đẩy cửa bước vào, nói với Bạch Lộc.

"Không cần đâu, cậu đưa Tiểu Mễ về đi."

"Hả, vậy còn chị?" Khương Thang hỏi.

Tiểu Mễ ở phía sau chọt chọt Khương Thang, dáng vẻ như muốn hỏi bộ anh bị ngốc hả?

Khương Thang suy nghĩ một lát, sau đó mới hiểu ra.

"A ~, chị Lộc, bọn em đi trước nha, bye bye."

"Ừ, bye bye ~"

Sau khi bọn Khương Thang đi rồi, Bạch Lộc nhìn đồng hồ trên tường, 5 giờ kém 15 rồi.

Cô nghĩ nghĩ, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười, cô lấy di động trong túi xách ra, mở danh bạ, sau đó nhắn tin cho Vương Hạc Đệ.

Bệnh viện.

"Thời tiết kiểu gì, nói mưa là mưa ngay." Mục Lạc lẩm bẩm trong miệng.

"Dự báo thời tiết nói là không mưa." Vương Hạc Đệ đáp.

Anh bước đến cửa sổ, nhìn mưa to ầm ầm bên ngoài.

"Mưa cũng tốt, trời hôm nay nóng bức, vừa hay mưa xuống thì mát." Vương Hạc Đệ nhàm chán vừa xoay bút vừa nói.

Lúc này di động lại vang lên.

Anh cầm lên nhìn thử.

Là Bạch Lộc.

"Bác sĩ Vương, mưa rồi TT^TT"

Vương Hạc Đệ nhìn icon dễ thương kèm theo, nghĩ nghĩ muốn trêu cô một chút, anh dựa vào ghế, hai tay cầm di động, nhàn nhã gõ tin trả lời.

“←_←So?”

Vài giây sau.

" (>^ω^<) Meo meo"

Vương Hạc Đệ nhìn tin nhắn của Bạch Lộc, rất lâu mới phản ứng lại.

Anh cong cong khóe môi.

Bỗng nhiên cảm thấy cô thật dễ thương, hình như anh bị lây rồi, làm sao đây?!

"Chờ tôi một lát."

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhắn trả lời cô như thế.

""o(≧v≦)o Dạ ~"

A, a, sao giờ? sao giờ?

"Ting ting..." Đúng 5 giờ, đồng hồ treo tường tự động vang lên.

Vương Hạc Đệ cởi áo blouse trắng ra, khoác áo khoác vào, rồi vẫy tay với Mục Lạc.

"Đi trước đây, mai gặp!"

Vừa dứt lời, Mục Lạc chưa kịp nói gì, chỉ thấy bóng lưng cao ngất của Vương Hạc Đệ.

"Mình có một dự cảm." Lát sau, Mục Lạc đột nhiên lẩm bẩm một mình.

*

Vương Hạc Đệ lái xe đỗ trước phòng làm việc của Bạch Lộc.

Sau đó anh móc di động ra gọi cho Bạch Lộc.

"A lô"

"A lô, bác sĩ Vương, anh chờ em một chút, em xuống ngay đây!"

Bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Bạch Lộc.

"Ừ"

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Lộc vui vẻ thu dọn đồ đạc, vừa dọn vừa hát.

Dọn dẹp xong rồi, cô lại lấy CC cream trang điểm lại rồi mới hài lòng bước ra ngoài.

Khi cô ra khỏi phòng, mọi người đều đã về hết, thế nên cô tắt đèn, khóa cửa phòng rồi mới xuống lầu.

Lúc ra khỏi thang máy, Bạch Lộc nhanh chân chạy ra cửa, vừa tới liền nhìn thấy Vương Hạc Đệ đang đứng trước chiếc Lamborghini.

"Bác sĩ Vương ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro