Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khương Thang, hôm nay không cần đưa chị về, chị có việc, mấy đứa cứ về trước đi."

Bạch Lộc thay quần áo xong, sau khi ra khỏi phòng thì nói với Khương Thang.

"Hả... chị Lộc, chị muốn đi đâu?" Khương Thang không nhịn được hỏi cô.

"Đoán thử xem."

Bạch Lộc nhướng mày nhìn cậu, sau đó đeo túi xách xoay người rời khỏi.

Khương Thang không hiểu gì, cậu cũng không phải là con giun trong bụng chị ấy, làm sao mà biết chị ấy đi đâu được chứ.

"Chị Lộc, đội nón đeo khẩu trang vào, này, này!" Khương Thang gọi với theo bóng lưng cô.

"Biết rồi, biết rồi, nói nhiều quá." Bạch Lộc nói thầm, nhưng vẫn lấy nón và khẩu trang trong túi xách ra đội lên.

Cô vừa mới nhắn địa chỉ cho Vương Hạc Đệ, bây giờ vừa lướt weibo, vừa đi dọc theo con đường.

"Ting ting"

Vương Hạc Đệ lái xe đến chỗ Bạch Lộc đã gửi địa chỉ đến. Từ xa anh đã thấy Bạch Lộc đội mũ đen, đeo khẩu trang đen vừa đi vừa cúi đầu bấm điện thoại.

Anh nhíu mày.

Mấy cô bé bây giờ sao cứ thích vừa đi đường vừa bấm di động thế, không biết rằng không tốt cho mắt, ảnh hưởng đến thị lực, hơn nữa rủi như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, không biết quý trọng bản thân tí nào.

Vì thế anh liền bóp kèn.

Tiếng kèn xe vang lên dồn dập khiến cho Bạch Lộc ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền thấy xe của Vương Hạc Đệ đậu cách đó không xa.

Cô liền vui vẻ vẫy tay với anh, cười tươi roi rói chạy đến.

Cô mở cửa xe, ngồi vào.

"Bác sĩ Vương, anh định dẫn em đi ăn hả?" Bạch Lộc xoay người phấn khởi hỏi.

Vương Hạc Đệ nhìn cô vươn nửa người đến, nói: "Ngồi ngay lại, thắt dây an toàn vào."

Giọng nói thản nhiên của Vương Hạc Đệ khiến cho Bạch Lộc hơi khó hiểu. Không lẽ cô lại làm gì khiến anh giận sao?

Cô còn nghiêm túc suy nghĩ, hình như không có, cả hôm nay cô đều bận chụp ảnh mà.

Cô bĩu môi, ngồi lại đàng hoàng, kéo dây an toàn cài vào.

"Bác sĩ Vương, anh tâm trạng không vui hả?" Bạch Lộc nhỏ giọng hỏi.

"Không có." Vương Hạc Đệ trả lời.

"Vậy anh làm sao thế?"

"Không sao."

"Nhưng anh..."

"Đến rồi, xuống xe thôi." Vương Hạc Đệ dừng xe, nói với cô.

"Hả?"

Bạch Lộc nhìn anh, rồi mở cửa xe.

"Cạch"

"A"

Bạch Lộc bị đụng đầu vào cạnh cửa xe.

"Đau quá." Cô vừa xoa đầu vừa nhìn Vương Hạc Đệ với vẻ mặt đáng thương.

Vương Hạc Đệ đang định xuống xe, nghe tiếng cô la lên nên vội vàng quay lại, anh thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô, không nhịn được thở dài.

Anh vươn tay xoa xoa đầu cô.

"Lớn thế rồi, em không biết cẩn thận một tí hả?" Anh không nhịn được dạy dỗ cô, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.

"Em đang đau muốn chết, thế mà anh lại la em."

"Không phải đụng có chút xíu hả? Sao em lại nói thế?"

"Ai nói với anh là em đau đầu, là em đau lòng, anh giận em, không tốt với em, em sẽ đau lòng." Bạch Lộc hợp tình hợp lí nói.

Vương Hạc Đệ sửng sốt một lát, buồn cười, xem ra anh bó tay với cô rồi.

"Đừng lảm nhảm nữa, có muốn ăn cơm không, muốn thì nhanh lên."

"Ha ha, ăn, đương nhiên là ăn rồi." Vừa nhắc tới ăn, hai mắt Bạch Lộc liền sáng lên, còn quan tâm mình đau đầu hay đau lòng gì nữa.

Sau khi xuống xe, Bạch Lộc tự giác khoác tay Vương Hạc Đệ.

"Chúng mình ăn gì?" Cô hỏi.

"Em muốn ăn gì?"

"Anh ăn gì em ăn nấy."

*

"Vào đi"

Vương Hạc Đệ đẩy cửa ra giúp cô, Bạch Lộc bước vào. Vốn dĩ nghĩ chỉ có hai người bọn cô, ai ngờ vừa bước vào liền thấy ba người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm.

Cô không khỏi sửng sốt.

Bạch Lộc quay đầu lại nhìn Vương Hạc Đệ.

"Đừng để ý bọn họ, qua đây ngồi."

Bạch Lộc: "..."

"Hi ~" Bạch Lộc chào Mục Lạc và Thẩm Ngọc Luân.

"Nữ thần, ngồi đây nè, bên cạnh là chỗ của Vương Hạc Đệ đó." Mục Lạc mặt dày mày dạn nói.

Bạch Lộc liền ngồi vào vị trí bên cạnh Vương Hạc Đệ.

Thẩm Ngọc Luân lịch sự gật đầu chào cô, Thẩm Ngọc Luân với cô coi như cũng quen biết, lần trước bác sĩ Vương đã dẫn cô đến nhà hàng của anh ấy ăn cơm.

Nhưng người ngồi đối diện Vương Hạc Đệ, cô cảm thấy hơi quen mắt.

Làn da màu đồng, tóc ngắn, trên ngón tay thon dài của anh còn cầm một điếu thuốc đang hút dở.

Gương mặt khôi ngô, mày rậm mắt to, ánh mắt sâu, khóe miệng đang cong lên mang theo nét nghiền ngẫm.

Vương Lạc Dương gẩy tàn thuốc.

"Bạch Lộc đúng không, tôi là Vương Lạc Dương, là anh của Vương Hạc Đệ." Vương Lạc Dương mỉm cười.

Vương Lạc Dương?

Hèn chi cô lại thấy quen mắt, nghe anh nói, cô cảm thấy càng nhìn anh càng thấy giống Vương Hạc Đệ, nhưng khí chất của hai người đúng là khác nhau một trời một vực.

Vừa nhìn là biết Vương Lạc Dương chính là loại hình “man”, siêu “man” luôn.

Bạch Lộc bỗng nhiên lại cảm thấy khẩn trương.

Đây là tiết mục gặp mặt bề trên đúng không.

"Hi ~ Chào anh Vương."

"Ừ, chào em."

Vương Lạc Dương nhìn Bạch Lộc, trông dáng vẻ thật đơn thuần, chắc hẳn là một cô gái dịu dàng, tóm lại mà nói thì rất được, chủ yếu là vẻ ngoài xinh đẹp.

Vương Hạc Đệ đưa menu cho cô: "Muốn ăn gì?"

Bạch Lộc lật menu.

"Chậc chậc" Vương Lạc Dương nhịn không được trêu chọc.

"Vương Hạc Đệ ơi Vương Hạc Đệ à, không giống em thường ngày nha."

Vương Hạc Đệ lườm anh, "Vừa hút thuốc vừa nói chuyện, anh không sặc hả?"

Vương Lạc Dương đầu đầy vạch đen, "Mày cũng đừng xem thường anh mày chứ."

Vương Hạc Đệ lười nói với anh.

"Mấy anh muốn ăn gì?" Bạch Lộc nhìn menu, ngẩng đầu lên hỏi bọn họ.

"Tụi anh cái gì cũng ăn được, em tự chọn được rồi." Mục Lạc cười cười nói.

Mấy người còn lại cũng không mở miệng, tỏ vẻ không có ý kiến.

Thế nên Bạch Lộc nhanh chóng chọn một bàn thức ăn.

Trong lúc chờ món ăn đem lên, Bạch Lộc cảm thấy nhàm chán, lấy di động ra nghịch, cô vừa khéo mở group bạn bè của Vương Hạc Đệ, anh vừa update mới trong group bạn bè, cô không nhịn được tò mò mà bấm vào.

Cho nên.

“Niềm vui ơi đến đây nào ~ Dù sao chúng ta cũng chỉ có một thời tuổi trẻ!

Tình yêu ơi đến đây nào ~ Dù sao thì thế gian đâu thiếu kẻ khờ dại!

Đến đây nào những lưu lạc ~ Đâu thiếu phương trời cho chúng ta ngao du!"

Giong hát quen thuộc vang lên, mọi người bất ngờ.

Bốn người đều nhìn sang Bạch Lộc.

"Ặc em...em không cố ý ha ha... ha ha ha"

Bạch Lộc rất muốn nhịn cười nhưng lại không nhịn được, bởi vì rất mắc cười, cứ tưởng tượng đến ba người đàn ông nhảy múa loạn lên cô đã không nhịn được cười.

Trong mắt của Vương Hạc Đệ cũng mang ý cười.

"Không có gì, muốn cười thì cười đi, vốn dĩ là quay cho mọi người xem mà." Vương Hạc Đệ nói với Bạch Lộc ở bên cạnh.

Câu này lại khiến cho Bạch Lộc cười càng to.

Ba người không thể đụng đến Bạch Lộc, thế nên đồng loạt ném ánh mắt chứa đao về phía Vương Hạc Đệ, Vương Hạc Đệ lại tự nhiên phớt lờ.

Bạch Lộc cười thật lâu mới dừng lại được.

"Em nói chứ, sao các anh lại để cho Vương Hạc Đệ quay clip lại thế?" Bạch Lộc hiếu kì, hỏi bọn họ.

"Đánh bài với nó thua" Vương Lạc Dương uống một hớp trà thật lớn.

Ba người bọn họ vốn dĩ muốn hợp lại đánh bại Vương Hạc Đệ, thế nhưng người tính không bằng trời tính. Vương Hạc Đệ chưa bị chỉnh, ngược lại lại dâng chính mình lên, thế nên bọn họ đã để lại một cái clip sỉ nhục cả đời như thế.

*

Lúc thức ăn được mang lên, ba người bọn họ đều phát hiện ra một điều, món ăn mà Bạch Lộc chọn đa số là món mà Vương Hạc Đệ ưa thích.

Bạch Lộc chọn món ăn đa số đều cay, bởi vì cô và Vương Hạc Đệ đều rất thích ăn cay.

Vương Hạc Đệ ăn đồ ăn trong chén của mình, không để ý đến ánh mắt u oán của ba người bọn họ.

Bạch Lộc chuyên tâm ăn cá chua cay, món cá ở nhà hàng này rất ngon, ngon quá đi mất.

"Khụ khụ... khụ khụ..."

Có lẽ do ăn quá nhanh cho nên Bạch Lộc bị sặc, cay đến nỗi nước mắt đều tuôn ra, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Vương Hạc Đệ vội vàng rót nước cho cô, nhưng cầm ấm trà lên mới phát hiện, nước trong ấm đã hết.

"Anh ra ngoài lấy nước cho em." Vương Hạc Đệ nói với Bạch Lộc.

Bạch Lộc ra sức gật đầu.

Vì thế Vương Hạc Đệ đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ, từ lúc bắt đầu đã cảm thấy bầu không khí thật ngại ngùng.

"Nữ thần, là em theo đuổi Vương Hạc Đệ, hay là Vương Hạc Đệ theo đuổi em?" Mục Lạc hỏi.

"Vương Hạc Đệ nấu cơm cho em hả?"

"Thằng nhóc này còn chưa bao giờ nấu cho bọn anh ăn đâu"

"Thằng nhóc này có phải bình thường trông lịch sự nhã nhặn, nhưng trên giường thì không có đúng không?"

Vương Lạc Dương vừa dứt lời, mọi người im lặng.

Gương mặt Bạch Lộc lại đỏ bừng.

"Nhìn anh làm gì? Không lẽ mấy đứa không muốn biết?" Vương Lạc Dương trợn mắt liếc bọn họ.

"Khụ khụ được rồi."

Vương Hạc Đệ nhờ nhân viên phục vụ lấy một ly nước, vừa đến cửa bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Vương Lạc Dương.

Anh trực tiếp đẩy cửa ra.

Sau đó đưa ly nước cho Bạch Lộc, "Uống nước đi."

Bạch Lộc cầm ly nước, "ừng ực" uống một hơi hết sạch, sau khi uống xong cô mới bình thường trở lại, ớt ở đây cay quá đi mất.

"Mấy người vừa nãy hỏi gì?" Vương Hạc Đệ nhìn về phía ba người họ.

"Ặc đồ ăn nhà hàng này ngon ghê." Mục Lạc nói với Thẩm Ngọc Luân bên cạnh.

"Ừ, mình cũng thấy thế, anh nói đi, Lạc Dương."

"Ngon lắm, cá chua cay rất đúng vị"

Sau đó ba người cắm đầu ăn.

Cơm nước xong đã hơn 8 giờ, bọn họ đều lái xe đến, cho nên mọi người chào tạm biệt nhau xong liền rời khỏi.

Vương Hạc Đệ đậu xe dưới hầm, hai người cùng nhau đi về.

Sau khi vào thang máy, Bạch Lộc nhìn Vương Hạc Đệ, hỏi: "Bác sĩ Thẩm, vì sao ba người bọn họ ở trước mặt anh lại ngoan như thế?"

Còn có thể vì sao, đương nhiên là bị hành hạ từ nhỏ rồi.

"Có hả, làm gì có."

"Ting"

Cửa thang máy mở, bọn họ bước ra ngoài.

Vương Hạc Đệ nhìn cửa nhà mình, Bạch Lộc đi sau anh, ngay lúc Vương Hạc Đệ mở cửa, Bạch Lộc nhanh nhẹn kéo tay anh lại.

Sau đó kiễng chân, hôn một cái lên môi Vương Hạc Đệ.

"Bác sĩ Vương, hôn chúc ngủ ngon."

Nói xong cô mỉm cười tươi rói nhìn anh, vui vẻ quay người đi mở cửa nhà mình, ngay lúc định bước vào nhà, bỗng nhiên cô cảm thấy có một bóng đen phủ đến, cô ngửi thấy hương quýt tươi mát từ trên người anh.

Giọng nói của anh truyền tới, mang theo một chút khàn khàn, gợi cảm không nói nên lời.

"Bạch Lộc, em có nghe câu, quá tam ba bận chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro