Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn cơm tối, vì khi nãy liên hoan với nhân viên công tác Bạch Lộc đã ăn no rồi, cho nên cô chống cằm ngắm Vương Hạc Đệ ăn cơm.

Bị ánh mắt trần trụi của cô chăm chú nhìn mình, Vương Hạc Đệ có thể bình tĩnh ăn cơm thì đúng là thánh.

"Vương Hạc Đệ, em nhìn anh như thế, vậy mà anh còn có thể nuốt cơm được hả?"

Bạch Lộc cảm thấy thật thất bại, không lẽ dạo này sức quyến rũ của mình bị giảm rồi.

Vương Hạc Đệ hiếm khi bỏ đũa xuống, nhìn cô.

"Vì sao không nuốt được hả?" Anh hỏi lại cô.

"Không phải anh nhìn em là no rồi sao?" Cô dõng dạc nói.

"Là sao?"

"Anh không biết em là ‘sắc đẹp thay cơm’ hay sao?"

Bạch Lộc vừa nói xong, Vương Hạc Đệ đã không nhịn được, bật cười, cô nhóc này ăn gì lớn lên vậy, da mặt sao dày thế chứ.

"Bộ mắc cười lắm hả?"

"Em nghĩ sao?"

"Xã hội bây giờ, đến cả ăn ngay nói thật cũng không được." Bạch Lộc ra vẻ ưu thương.

Vương Hạc Đệ không nhịn được xoa xoa đầu cô.

"Không có việc gì làm thì cho Bánh Trứng với Đại Hắc ăn đi, tụi nó còn chưa được ăn kìa."

Bạch Lộc nghiêng người nhìn về phía Bánh Trứng với Đại Hắc, thấy cô nhìn tụi nó, hai đứa vội ngẩng đầu nhìn cô.

Bạch Lộc đứng dậy lấy thức ăn rồi đi tới chỗ tụi nó.

"Aigoo, hai đứa đáng thương."

Cô đổ thức ăn vào chén cho tụi nó, ngồi xổm trước mặt hai đứa.

Lúc Vương Hạc Đệ đi đến ban công, đã nhìn thấy Bạch Lộc ngồi xổm ở đó, vừa vuốt ve hai đứa Đại Hắc, miệng thì đang lẩm bẩm gì đó.

Anh bước tới gần, liền nghe giọng nói đầy căm phẫn của cô.

"Cơm ngon lắm sao, chị nhìn ảnh như thế, thế mà còn ăn cơm được?"

"Hơn nữa chị nói ‘sắc đẹp thay cơm’ bộ sai hả, hai đứa phân xử công bằng cho chị, có phải chị đẹp đủ thay cơm hay không, dù sao người ta cũng xinh gái thế này, đúng là không biết thưởng thức gì hết!"

Vương Hạc Đệ lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ, cô còn dám cáo trạng.

Anh cầm chén đến phòng bếp, rồi bắt đầu rửa chén.

Sau khi rửa chén, anh lấy trái cây trong tủ lạnh ra rửa sạch, cắt ra bỏ vào đĩa.

Anh bưng đĩa trái cây ra ban công, để lên bàn ăn ở ban công.

Bạch Lộc thấy anh cắt trái cây thì bước tới, cái tay đang định vươn tới cầm lấy, chưa kịp chạm vào đã bị Vương Hạc Đệ đánh nhẹ một cái lên tay.

Cô khó hiểu nhìn anh.

Vương Hạc Đệ nhìn tụi Bánh Trứng, rồi nhìn tay cô, thản nhiên nói: "Đi rửa tay."

Bạch Lộc làm mặt quỷ với anh, chạy vào phòng tắm.

Vương Hạc Đệ ngồi xuống chưa được bao lâu, Bạch Lộc đã huơ huơ hai cái tay ướt chạy tới.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh rồi vươn tay lấy một miếng trái cây.

Nhưng mà...tay cô lại bị Vương Hạc Đệ cầm lấy.

"Em rửa tay rồi mà"

"Còn xài nước rửa tay nữa đó."

Nhưng Vương Hạc Đệ không nói gì, im lặng rút khăn giấy trên bàn ra, sau đó cẩn thận lau khô tay cho cô, từ bàn tay, mu bàn tay rồi đến từng ngón tay.

"Vương Hạc Đệ."

Sau khi Vương Hạc Đệ lau khô tay cho cô, rồi lại cầm lấy bàn tay kia cẩn thận lau tiếp.

Bạch Lộc bị sự dịu dàng của anh làm cho mê man, hóa ra bác sĩ Vương ngày thường lạnh lùng là thế, đến lúc cưng chiều người ta là thế này đây, cô bây giờ cảm thấy thật may mắn vì lúc trước đã gặp được anh, cô thích anh cưng chiều cô như thế này.

*

"Được rồi đó." Vương Hạc Đệ buông tay cô ra.

Nhưng mà Bạch Lộc không lấy trái cây nữa, mà trực tiếp ngồi lên đùi Vương Hạc Đệ, mặt đối mặt với anh, tay ôm lấy cổ anh, cằm tựa lên vai anh.

"Vương Hạc Đệ, anh tốt với em quá." Cô ôm anh, nhẹ nhàng nói.

Hai tay Vương Hạc Đệ cũng ôm lấy eo cô.

"Không ăn trái cây nữa hả?" Anh hỏi.

Bạch Lộc buông cổ anh ra, kéo dãn khoảng cách với anh.

Cô nhìn anh, khóe miệng mỉm cười mang ý dụ dỗ.

"Thay vì ăn trái cây, em lại càng muốn ăn anh hơn." Giọng nói của cô nhẹ nhàng.

Đúng là tiểu yêu tinh mà.

Vương Hạc Đệ ấn đầu cô về phía mình.

Hai môi tiếp xúc, một cảm giác tê dại nhất thời đột kích toàn thân.

Anh nhẹ nhàng hôn môi cô, vuốt ve từng chút một, động tác vô cùng nhẹ nhàng,

Bạch Lộc hơi bất mãn khi anh hôn như thế, nhịn không được vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve môi anh, giây tiếp theo cô liền cảm nhân được thân thể của Vương Hạc Đệ bỗng chốc cứng đờ.

Thế nhưng một giây sau cô liền hối hận vì mình đã quá xúc động.

Bởi vì cô đã cảm giác được một cỗ sức mạnh hồng hoang đang chực chờ phát động từ trong cơ thể của bác sĩ Vương, từ rất lâu rồi, Hứa Kiều đã cảnh cáo cô, đừng bao giờ đốt lửa trên một người đàn ông thanh tâm quả dục, tâm hồn trong sáng, bởi vì cậu sẽ không biết sau khi đốt lửa rồi anh ta sẽ rất lưu manh.

Lúc trước Bạch Lộc còn không tin, nhưng bây giờ cô tin rồi.

Vương Hạc Đệ tiến vào trong miệng cô, quấn quýt lấy đầu lưỡi cô, anh dùng lực quá mạnh khiến cho Bạch Lộc không khỏi ngửa ra, nếu không có bàn tay anh đỡ ở sau lưng cô, cô đã sớm ngã nhào rồi.

**

"Chị Hứa Kiều, chị Lộc hôm nay bị làm sao vậy?"

Nhân viên trong tiệm bánh nhìn Bạch Lộc ngồi dựa vào cửa sổ, vừa dầm dầm miếng bánh vừa cười "hắc hắc hắc", nhịn không được mà khều khều hỏi Hứa Kiều.

Hứa Kiều ngẩng lên nhìn cô ấy.

"Đừng quan tâm nó, chắc là bệnh lại tái phát rồi."

"Nhưng mà"

Tiểu Mạch lại chọt chọt cô, ý bảo cô nhìn.

Mấy người khách đang định bước vào mua bánh thì thấy cô gái vừa cười vừa dầm bánh, sợ tới mức rút chân về không dám bước vào tiệm.

"Đã vài người rồi, nếu tiếp tục như thế, hôm nay chúng ta sẽ bị lỗ vốn cho xem.”

Hứa Kiều vốn dĩ không muốn để ý đến Bạch Lộc bỗng chốc phát hỏa.

Bình thường con nhỏ này muốn phát bệnh bọn họ không thèm để ý, nhưng mà ảnh hưởng đến tiền tài của cô, vậy thì không thể tha!

Thế là cô đặt điện thoại xuống, đi qua chỗ Bạch Lộc.

"Bạch Lộc, cậu đừng có cười "hắc hắc" nữa, bố đây còn phải buôn bán đấy!"

Nhưng Bạch Lộc mắt điếc tai ngơ, lại tiếp tục dầm bánh rồi cười "hắc hắc."

Hứa Kiều không khỏi lấy tay đỡ trán, hít sâu một hơi.

"Bốp" Cô trực tiếp đánh vào ót Bạch Lộc.

"Ây da, Kiều Mạch chết tiệt, làm gì đấy, đau quá đi mất." Bạch Lộc bị đánh đau tỉnh lại.

Cô ôm gáy, bất mãn hét lên với Hứa Kiều.

“Cậu còn biết đau hả, đến quán mình, mua bánh của mình, lại không ăn, vừa dầm bánh vừa cười, cậu có biết đã dọa biết bao nhiêu khách hàng của mình chạy mất dép rồi không?" Hứa Kiều phát cáu vỗ lên cái bàn "bốp bốp"

"Ặc" Thấy sức mạnh hồng hoang của Hứa Kiều bùng nổ, Bạch Lộc tự biết đuối lý, không dám cãi lại.

"Ặc gì mà ặc, cậu nhìn coi cậu dầm miếng bánh của mình ra nông nỗi gì hả! Mình làm bánh để bán, chứ có phải để cho cậu dầm đâu, nếu muốn dầm, vậy thì đi thẳng quẹo phải, vô đó dầm cho đã đi!"

Bạch Lộc nhìn thoáng qua, đi thẳng quẹo phải, đó là nhà vệ sinh mà!

Kiều Mạch yêu dấu ý bảo cô đi dầm "kít" đây mà!

"Kiều Mạch, thục nữ nào, thục nữ nào!" Cô ngượng ngùng nói.

"Thục cái nồi, hôm nay cậu mà không ăn hết miếng bánh bị dầm như "kít" này thì mình sẽ khiến cậu đi vào đàng hoàng, đi ra bò càn đấy!"

Bạch Lộc hoảng sợ nhìn đĩa bánh của mình, vì bánh matcha hôm nay chưa làm xong cho nên cô gọi một miếng bánh chocolate.

Miếng bánh vốn đang đẹp lại bị cô dầm cho nát bươm, cô không khỏi nuốt nước miếng.

"Kiều Mạch, đừng vậy mà ~"

"Phắn, đừng có giả vờ đáng yêu với mình, nói cho mà biết, vô dụng thôi!"

Bạch Lộc: "..."

Sau khi Hứa Kiều rời đi, cô lấy điện thoại ra, chụp miếng bánh bị mình dầm nát, đăng lên weibo.

Bạch Lộc [V]" Kiều Mạch ép mình ăn shit, nói nếu tôi không ăn sẽ khiến tôi đi vào đàng hoàng, đi ra bò càn *đáng thương*

Vài giây sau, weibo của cô liền thất thủ.

Lộc Nhung yêu Bạch Lộc: Chị Kiều của em thật khí phách mà!

Ở bên Bạch Lộc cả đời: Chị Kiều thật uy vũ!

Tiệm bánh ngọt của Kiều tỷ: Chị dám nhẫn tâm dầm bánh của chị Kiều nhà em như thế!

Chỉ yêu Bạch Lộc: Quả nhiên là khí phách của chị Kiều.

Bạch Lộc là nữ thần của tôi: Nữ thần à, lãng phí rất xấu, ngoan ăn hết đi nè!

Chị Kiều của tôi là đẹp nhất: Nữ thần chị không đấu lại Kiều Kiều của em đâu, mau ăn đi, ngoan nào!

Fan chân ái của Bạch Lộc: Nữ thần, ăn hết cái này đi, chị Kiều sẽ tha cho chị mà.

Fan Bạch Lộc: em đã ăn thử bánh của chị Kiều, ngon hết sẩy mà.

Chị Kiều tôi đẹp nhất trả lời Fan Bạch Lộc: đừng nói, hương vị ấy tôi có muốn quên cũng không quên được, em gái lầu trên, hẹn không? Đi Ninh Hạ mua bánh ngọt nào!

Fan Bạch Lộc trả lời Chị Kiều tôi đẹp nhất: Hẹn, hẹn, hẹn, khi nào, hay là mai đi, tôi mua vé máy bay ngay!

Tiệm bánh của chị Kiều: Em gái, dẫn chị đi với!

Bạch Lộc là nữ thần của tôi trả lời Chị Kiều tôi đẹp nhất: còn tôi nữa, cùng hẹn nào!

.......

Bạch Lộc nhìn bình luận dưới weibo mình, khóc không ra nước mắt, fan của Hứa Kiều thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả Lộc Nhung nhà mình cũng phản mình, cô cảm thấy mình sắp phải chiến đấu một mình rồi.

Lộc Nhung nhà cô đã bị bánh ngọt của Hứa Kiều hút hồn, nhưng cũng không trách fan nhà cô được, có trách thì trách cô đây này, ngày nào cũng up bánh ngọt nhà Hứa Kiều trên weibo, dư hơi rảnh rỗi dùng mạng mà quảng cáo bánh cho Hứa Kiều, được rồi, coi như cô tự gánh hậu quả mình gây ra vậy.

“Sao còn chưa ăn?” Hứa Kiều từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Bạch Lộc đang ngẩn người trước miếng “chocolate shit”, cao giọng hỏi.

“Ha ha ăn chứ” Bạch Lộc mỉm cười lấy lòng.

Sau đó lấy muỗng xắn một miếng bánh,

Tuy rằng bánh đã bị cô dầm nát, nhưng mà hương vị vẫn còn rất ngon.

“Kiều Mạch, miếng shit...ặc... miếng bánh chocolate này ngon quá đi”

“Ngon vậy thì mau ăn hết đi!”

Bạch Lộc: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro