Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Vương Hạc Đệ rời khỏi, Bạch Lộc rất nhanh ăn hết cháo do anh nấu, sau đó quay lại phòng ngủ make up rồi thay đồ.

Hôm nay cô trang điểm thật xinh đẹp, theo phong cách đang thịnh hành Bohemian.

Cô còn vuốt mi, kẻ chân mày, cuối cùng mới tô son, môi đỏ là xu hướng thịnh hành nhất của năm nay, tựa như trái táo đỏ của công chúa Bạch Tuyết.

Bây giờ tóc mái của cô đã dài ra, cho nên cô rẽ ngôi.

Bạch Lộc mặc một cái áo sơ mi màu xanh, trước áo thêu chỉ đỏ, một cái váy caro xanh hồng ôm sát mông, phía chân váy tua rua.

Cô mang một đôi giày cao gót màu bạc.

Chuẩn bị xong xuôi cô mới đến công ty.

"Chị Lộc, chị lại lên hot search tiếp rồi!"

Sáng sớm, ngay khi Bạch Lộc bước vào phòng làm việc, Khương Thang vội vàng cầm di động chạy tới.

"Chị lên hot search không phải là chuyện bình thường sao, lần này là gì?" Bạch Lộc tùy ý hỏi.

"Thanh Sam Nghê Thường cán mốc 100 triệu lượt xem!" Khương Thang kích động nói.

Khương Thang vừa nói hết, Lục Chi Ưu mới nhớ tối qua là ngày phát sóng đầu tiên của "Thanh Sam Nghê Thường".

Cô mở máy tính, nhìn thoáng qua, mới chiếu có hai tập, trong vòng 24 tiếng đã đạt hơn 110 triệu lượt xem. "Thanh Sam Nghê Thường" đã trở thành đề tài nóng, cho nên cô cũng chễm chệ lên hot search ngồi.

Bạch Lộc tiện tay lấy trái chuối trên bàn, lột vỏ rồi đưa vào miệng.

Cùng lên hot search lần này với cô chính là nam diễn viên Hà Cẩn Duyên, hai người nhanh chóng trở thành CP Nghê Nhan, bỗng chốc trở nên nổi tiếng, đè áp tất cả CP khác trên mạng.

Hot search bây giờ đã bị bọn họ bao thầu.

"Chị Lộc, chị xem, ảnh trong phim của chị và anh Cẩn Duyên đã tràn lan trên mạng rồi nè." Tiểu Mễ đưa di động cho cô xem.

Bạch Lộc liếc nhìn, đây không phải là ảnh đoàn phim đã post lên.

"Cái này sao lại bị bọn họ đào ra?" Bạch Lộc kinh ngạc.

"Bây giờ có cái gì mà dân mạng không đào ra được chứ."

"Cũng đúng."

***

Giữa trưa, cơm nước xong xuôi, Bạch Lộc chuẩn bị xem phim tiếp.

"Ting ting." Di động vang lên tiếng chuông tin nhắn.

Cô mở lên, là mẹ Vương gửi tin nhắn đến.

Mẹ Vương: Con dâu ~, hẹn hò không?

Bạch Lộc cười khúc khích, trả lời rất nhanh.

Bạch Lộc: Dạ có.

Bạch Lộc để laptop sang một bên, rồi đứng dậy.

"Khương Thang, chị có việc đi trước, mấy đứa cứ làm đi." Bạch Lộc cầm lấy túi xách.

"Hả, chị Lộc, chị đi hả..." Khương Thang nói.

"Ừ, dù gì cũng không có chuyện gì cho chị làm." Bạch Lộc cười với cậu, rồi mang giày cao gót bước đi một nước.

"Haiz, cả ngày đều là sếp cúp việc.” Khương Thang lắc đầu.

Tiểu Mễ vỗ vai anh, "Thôi, ở đây còn một đống quan hệ xã hội cần xử lý đây nè."

***

Bạch Lộc vừa mới xuống cổng cao ốc studio thì thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang bấm còi với cô.

Mẹ Vương hạ cửa xe xuống, ló đầu ra vẫy vẫy tay với cô, Bạch Lộc mỉm cười rồi bước đến.

Mẹ Vương ngắm nhìn Bạch Lộc đang từ xa đi tới, không khỏi thầm nghĩ.

Dáng người đẹp quá đi.

"Mẹ Vương."

Mẹ Vương mở cửa xe giúp cô, Bạch Lộc ngồi vào.

"Lâu rồi không gặp, có nhớ bác không?" Mẹ Vương nhìn cô.

"Đương nhiên là có ạ."

"Nhiều không?"

"Nhiều thế này này" Bạch Lộc làm một động tác miêu tả khoa trương.

Mẹ Vương bị cô chọc bật cười.

"Tình hình chiến đấu dạo này thế nào?"

Bạch Lộc cười cười, "Con có thể báo là, đã thu phục rồi không?"

"Ây da, giỏi đấy, nó thế mà bị con thu phục rồi hả?"

"Thế nào? Sức mạnh hồng hoang của bảo bối nhà bác đã bị con khai phá chưa?"

Bạch Lộc xấu hổ, sức mạnh hồng hoang đó của anh không cần cô khai phá mà.

"Có phải nó rất nhiệt tình không? Hắc hắc hắc" Mẹ Vương không nhịn được mà cười gian.

Nhiệt tình?

Bạch Lộc không khỏi nhớ đến cảnh tối qua anh đặt cô lên tường mà hôn.

“Ngơ ngác cái gì đó?" Mẹ Vương thấy trạng thái không hoạt động của cô, bèn lay cô tỉnh.

"Hả ~ Đừng nói là con đang suy nghĩ chuyện không đứng đắn nhé?"

"Làm sao sao có thể mẹ Vương, con..." Nhìn vẻ mặt như biết tỏng của mẹ Vương, Bạch Lộc đỏ mặt.

"Con không cần giải thích đâu, bác hiểu bác hiểu mà"

"Thật mà."

"Được rồi, không nói nữa, thắt dây an toàn vào, chúng ta đi shopping!"

Bạch Lộc biết bây giờ cô có nói gì, mẹ Vương cũng không tin, thay vì giải thích cô ngoan ngoãn thắt dây an toàn thì hơn.

***

Mẹ Vương ngồi trên sofa chờ Bạch Lộc đang thử đồ bên trong.

Cô vừa mở cửa phòng thử đồ, bước ra, hai mắt của mẹ Vương liền phát sáng.

Ui má ơi, đẹp quá đi mất.

Bạch Lộc đứng trước gương, mái tóc dài xõa ra sau, cô mặc một bộ lễ phục cổ chữ V màu trắng, trên thân áo được đính rất nhiều hạt trân châu xinh đẹp, thắt lưng cao làm tôn lên cái eo nhỏ nhắn của cô, sau lưng trắng nõn, phần đuôi cá phía dưới váy được điểm xuyết bằng những nụ hoa đào xinh xắn. Ngay lúc cô chuẩn bị xoay người thì mẹ Vương gọi cô.

"Đừng nhúc nhích, để bác chụp cho con một tấm."

"Chụp ảnh ạ?"

"Ừ."

Mẹ Vương lấy di động trong túi ra, tìm góc chụp, chụp mấy tấm rồi mới cất di động vào.

"Đẹp quá đi." Bà khen.

"Mẹ Vương, sao con cảm thấy ánh mắt bác nhìn con như muốn ăn con ấy." Bạch Lộc cười nói.

Mẹ Vương sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

"Bác không ăn con đâu, nhưng sẽ có người ăn con."

Bạch Lộc: "..."

Mẹ Vương, bác có thể xấu xa thêm xíu được không?

Mẹ Vương đi đến giá để quần áo, ngón tay di chuyển.

"Lộc Lộc, bộ này thế nào?" Mẹ Vương cầm lên một cái váy tua rua màu trắng.

"Xinh quá"

"Con thử đi?" Mẹ Vương bảo cô.

"Hả thử nữa ạ?" Bạch Lộc chỉ một đống quần áo chồng chất trên sofa, đống này cô còn chưa thử xong đây này, mẹ Vương muốn cô thử hết cả cửa hàng hay sao?

"Đương nhiên, dáng người đẹp như thế, trời sinh là giá treo quần áo đấy, đương nhiên là phải mặc thật xinh rồi, dù gì hôm nay chúng ta cũng rảnh mà, mau đi mau đi."

Mẹ Vương nhét quần áo vào tay Bạch Lộc, sau đó đẩy cô đi vào phòng thử đồ.

Bà rất là ưng Bạch Lộc, xinh xắn, vóc người đẹp, quan trọng là tính cách rất hợp.

Bạch Lộc vừa cầm quần áo vào phòng thử, mẹ Vương liền lấy di động ra, rồi gửi tin nhắn cho Vương Hạc Đệ.

Bà chỉ gửi có một tấm hình thôi.

Chính là tấm hình vừa chụp cô ban nãy.

Bà ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, đứa con trai thanh tâm quả dục hai mươi mấy năm nay nếu nhìn tấm hình này liệu có nổi lên thú tính hay không?

Mẹ Vương càng nghĩ càng thấy vui.

Quả nhiên, bà vừa gửi tin không bao lâu, Vương Hạc Đệ đã trả lời lại.

Bảo bối: →_→

Mẹ Vương cười cười.

Mẫu thân đại nhân: Cảm giác thế nào?

Bảo bối: Cô ấy đang ở cùng mẹ hả?

Mẫu thân đại nhân: Đúng rồi, mẹ đang đi shopping với cô bé. Mà nè, dáng cô bé đúng là quá tuyệt mà, điện nước đầy đủ, eo ọt lại nhỏ, cái lưng thì trắng ngần...chậc chậc chậc.

Bảo bối: Ha ha, cũng không thuộc về mẹ.

Mẹ Vương đang uống nước trái cây, đọc tin nhắn trả lời của Vương Hạc Đệ thiếu chút nữa là phun ra.

"Mẹ Vương.”

Ngay lúc đó, Bạch Lộc đã thay quần áo xong.

Bà vội vàng cất di động vào túi xách.

"Đẹp quá, đẹp quá!"

Bạch Lộc thử quần áo cả một buổi chiều, chỉ cần là đồ cô đã thử, mẹ Vương đều quẹt thẻ mà không thèm chớp mắt.

Bạch Lộc nhìn thoáng qua giá tiền, mỗi một cái đã hơn 10000 tệ.

Ngay lúc mẹ Vương đang định quẹt thẻ, Bạch Lộc vội vàng ngăn bà lại.

"Mẹ Vương, mẹ Vương, nhiều quá rồi, đừng mua nữa."

"Nhưng bộ này con mặc đẹp lắm, màu sắc lại tôn da nữa."

"Mẹ Vương, bác mua cho con nhiều quá, con không..."

Dáng vẻ mẹ Vương liền suy sụp, "Bác luôn muốn có một đứa con gái, để có thể cột tóc, mua váy đầm xúng xính cho nó, sơn phòng ngủ màu hồng cho nó, nhưng bác lại có tới hai đứa con trai, khó khăn lắm mới yêu quý con như thế, muốn tặng mọi thứ tốt đẹp cho con, nhưng con lại... ôi, bác đau lòng quá."

"Chuyện này...mẹ Vương, bác đừng như thế, con không có ý đó." Bạch Lộc nhìn dáng vẻ đau lòng của mẹ Vương, tự dưng nói năng lộn xộn.

"Vậy mấy bộ đồ này"

"Ặc mua mua mua"

"Tốt quá." Mẹ Vương vui vẻ hẳn lên.

"Đi thôi, chúng ta đi coi giày nào!"

"Hả?"

"Ngẩn ngơ làm gì, mau đi nào."

Một buổi chiều, Bạch Lộc chỉ có thể thử đồ, thử giày.

Bạch Lộc suy nghĩ, từ giờ cô sẽ không mua quần áo trong một thời gian.

Cô vừa mới thử giày bước ra, mẹ Vương đang chuẩn bị chạy lên khen, thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.

"Alo?"

"Nhưng em đang dạo phố với con dâu mà."

"Em biết, nhưng mà...Được rồi, được rồi, em về liền."

Mẹ Vương tắt điện thoại, đi đến chỗ Bạch Lộc.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Bạch Lộc hỏi.

"Không có gì, chúng ta về nhà ăn cơm nhé?" mẹ Vương cười.

"Chúng ta? Về nhà ăn cơm?" Bạch Lộc kinh ngạc, có... có ý gì?

"Đúng rồi, giờ đã hơn 5 giờ, ba Vương của con gọi chúng ta về ăn cơm."

"Gặp...gặp ba Vương?"

"Chứ không thì sao?"

"Nhưng mà."

"Nhưng nhị cái gì, đi thì đi thôi, bác nói con nghe, ba Vương nấu ăn ngon lắm."

Thế là Bạch Lộc bị mẹ Vương dắt về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro