Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Lộc nhìn bóng lưng rời đi của anh, trong lòng vô cùng  ngọt ngào, cô lại càng kiên định hơn.

Đàn ông biết nấu cơm, cô nhất định phải theo đuổi Vương Hạc Đệ!

Vừa nghĩ đến lúc tóm được anh rồi, cô có thể làm nũng với anh, còn có thể được ăn cháo anh nấu mỗi ngày, Bạch Lộc vô cùng kích động.

Vương Hạc Đệ cầm hộp giữ nhiệt về phòng làm việc, vừa mới bước vào liền thấy Mục Lạc nhìn mình cười nham hiểm.

Vương Hạc Đệ nhịn không được mà lườm anh ta.

“Dẹp cái nụ cười bỉ ổi đó của cậu đi, cảm ơn”

Mục Lạc chạy đến trước mặt Vương Hạc Đệ, đặt mông ngồi lên bàn làm việc, nhìn cái hộp trên tay anh, nói: “Cậu cũng có lúc tri kỉ như thế nha, còn nấu cháo tình yêu cho người ta nữa chứ.”

Vương Hạc Đệ để cái hộp giữ nhiệt xuống bàn, “Vì nguyên nhân của bệnh viện chúng ta mà khiến người ta sợ hãi, tôi thân là bác sĩ chủ trị của cô ấy, chẳng lẽ không làm gì sao?.”

“Ồ~ vậy tôi còn thấy người nào đó bế người ta, hơn nữa là bế công chúa, sao tôi nhớ người nào đó mắc bệnh sạch sẽ nhỉ?”

Vương Hạc Đệ nhìn anh, gõ gõ ngón tay lên bàn “cộc cộc”, cứ im lặng nhìn anh không nói lời nào.

Mục Lạc cười nói: “Tôi sẽ méc anh Lạc Dương, cậu dám ăn hiếp tôi!” ←_ ←

“Tùy cậu, tôi đoán sẽ có lúc anh bị cả 2 người cùng bắt nạt.” →_ →

“Mấy người thật đáng ghét!”

Nói xong liền quay về chỗ ngồi giả chết.

Nói thật, bị Vương Hạc Đệ bắt nạt, cùng lắm là tổn thương tinh thần, nhưng nếu bị Vương Lạc Dương để mắt tới, chắc chắc là thân tàn ma dại.

Cùng chơi với hai anh em nhiều năm, anh đã rút ra được kết luận, hai anh em nhà họ Vương này không  dễ đắc tội được đâu.

Anh Vương Lạc Dương là một người vô cùng lưu manh, bạo lực, nếu giải quyết bằng miệng không được, trực tiếp lôi nắm đấm ra.

Vương Lạc Dương từ nhỏ đã được rèn luyện trong quân đội, học đại học cũng là trường quân đội nổi tiếng, làm bộ đội đặc chủng vài năm, sau khi xuất ngũ thì tự mở một võ quán, các võ sư trong võ quán đều là những quân nhân xuất ngũ giống như anh, công việc  bây giờ cũng thuận buồm xuôi gió.

Em trai Vương Hạc Đệ thì là kiểu lạnh lùng, đối với ai cũng tỏ vẻ tôi không quen biết mấy người, không muốn ăn đòn thì đừng đụng đến tôi, chỉ có những người thân thiết anh mới lộ ra bản tính ác ma.

Nhìn thì lạnh lùng, nhưng thực chất chính là độc mồm độc miệng, bản chất xấu xa.

Hồi học đại học, anh cũng không ít lần bị Vương Hạc Đệ ngược cho tơi bời.

Anh chính là do không chịu nỗi cái tính lạnh lùng ấy mà đi khiêu khích người ta, nhưng cuối cùng mình đều là người bị ngược =.=!

Hai anh em nhà này, một người động thủ, một người động khẩu, anh có thể sống sót dưới tay của anh em họ cũng thật không dễ dàng chút nào.

*

Buổi sáng sau khi ăn xong, Bạch Lộc chờ không được mà ấn chuông.

“Bác sĩ Vương, anh nói hôm nay đưa tôi đi phơi nắng”

Vương Hạc Đệ vừa bước vào đã nghe cô ồn ào ở trên giường.

Anh nhìn cô, Bạch Lộc liền nở nụ cười tươi đáp lại.

Anh đến phía sau ghế sofa, lấy xe lăn để cạnh giường Bạch Lộc.

Tay anh nhẹ nhàng ôm cô, thân thể lại có khoảng cách nhất định.

Bạch Lộc không để ý lắm, vì mấy ngày nay cô đã sớm nắm rõ tình hình của Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ là một trong những bác sĩ ưu tú nhất, cũng là một đóa hoa cao ngạo không thể với tới của bệnh viện.

Anh không thích xã giao với người khác, dáng vẻ lạnh lùng lại kiêu ngạo, hơn nữa còn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cho nên không thích người khác chạm vào mình.

Tuy nhiên anh cũng không hẳn là không tiếp xúc với người nào, ví dụ như bác sĩ Mục Lạc cùng khoa với anh.

Nghe nói Mục Lạc là bạn với Vương Hạc Đệ từ khi còn đi học đến khi làm việc cùng bệnh viện.

Vương Hạc Đệ dùng sức một chút, đã ôm Bạch Lộc từ trên giường bệnh xuống xe lăn.

Dưới bệnh viện là một bãi cỏ lớn, vì sáng hôm nay nắng sớm rất đẹp, không khí trong lành, cho nên rất nhiều bệnh nhân đến đây phơi nắng.

Còn có vài bạn nhỏ đang đuổi bắt nhau, tiếng cười nói, đùa giỡn vang khắp bãi cỏ.

Vương Hạc Đệ không nói lời nào, đẩy Bạch Lộc lên phía trước.

“Bác sĩ Vương, nắng hôm nay rất đẹp có đúng không?”

“Ừ”

“Bác sĩ Vương, hôm qua mấy giờ anh tan việc vậy?”

“12 giờ”

“12 giờ! Vậy sao hôm nay anh lại đi làm sớm thế!” Bạch Lộc hơi giật mình.

“Ừ”

Bạch Lộc lại hỏi anh thêm vài câu, Vương Hạc Đệ đều không mặn không nhạt trả lời.

“Bác sĩ Vương, có phải anh thấy tôi rất phiền không?” Cô không nhịn được mà hỏi.

Vương Hạc Đệ nhìn cô, trong mắt có chút kinh ngạc.

Anh có thể nói thật hay không? →_ →

“Thôi, thôi, bác sĩ Vương, anh không cần nói thì tôi cũng biết rồi”

Một đàn quạ đen bay qua đầu Vương Hạc Đệ, cô biết rõ à? Không giỡn chơi chứ.

“Bác sĩ Vương, anh có thể kể vài chuyện trước kia của anh cho tôi nghe được không?” Bạch Lộc quay đầu nhìn anh.

“Chuyện trước đây?”

“Đúng vậy, anh đẹp trai như thế, lúc đi học chắc chắn là có nhiều nữ sinh theo đuổi đúng không?”

“Có lẽ vậy”

Nói thật, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh anh không thiếu người theo đuổi, 4 năm đại học, trừ Mục Lạc ở bên cạnh ra, anh rất lãnh đạm, không thích nói chuyện với nữ sinh, hơn nữa còn mắc chứng sạch sẽ, cho nên 4 năm đại học trôi qua rất nhẹ nhàng.

“Khi học đại học anh có bạn gái không?” Bạch Lộc cẩn thận hỏi.

“Không có”

“Sao lại không? Anh tốt như thế, sao lại không có bạn gái chứ?” Ngoài mặt Bạch Lộc tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, nhưng trong lòng vui ngất trời.

Ai bảo cô là diễn viên chứ.

“Ừ, không có thời gian”

Bạch Lộc cười thầm trong lòng.

“Vậy anh có bạn thân là nữ không?”

“Nếu như có thể tính, thì có một người”

“Ai vậy?”

“Mục Viện”

Mặc dù Vương Hạc Đệ không thích tiếp xúc với phụ nữ, nhưng Mục Viện là em gái của Mục Lạc, thân thiết với Mục Lạc, cho nên đối với việc tiếp xúc với Mục Viện, anh không thể tránh được.

Mục Viện?

“Là cô gái như thế nào?”

Vương Hạc Đệ suy nghĩ một lúc rồi nói, “Chính là một nha đầu điên.”

Bạch Lộc nghiêng đầu, nha đầu điên, vậy vẫn còn là một cô bé, cô nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

“Bác sĩ Vương, anh không hỏi tôi sao?”

“Hỏi cái gì?”

“Tôi lúc đại học ấy”

“Hửm, vậy lúc cô học đại học thì sao?”

“Tôi học ở Nam Ảnh, chính là Học viện điện ảnh Nam Thành”

“Rất tốt”

“….”

Bạch Lộc cứng họng, cô không biết tiếp theo sẽ nói gì, ngay lúc cô đang vắt nát óc suy nghĩ để tiếp tục câu chuyện thì đột nhiên cô nghe được âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Khương Thang đang cuống cuồng chạy tới.

“Chị Lộc, chị Lộc!”

“Sao lại hấp tấp thế?”

“Bác sĩ Vương” Khương Thang lễ phép chào anh.

Vương Hạc Đệ nhìn cậu gật đầu.

Khương Thang lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó mở weibo lên rồi đưa cô xem.

Bạch Lộc nghi ngờ cầm lấy rồi nhìn thoáng qua.

Chỉ mới nhìn thoáng qua thôi mà mém chút nữa tức điên lên.

Top tìm kiếm: #Nữ thần quốc dân Bạch Lộc bị hủy dung#

Cô bấm vào xem, bài blog đăng Bạch Lộc nằm viện lâu như vậy là do gương mặt bị hủy dung chứ không phải do chân bị thương, hiện giờ đang nằm viện để điều trị, phẫu thuật thẩm mĩ, vì thế mới không tiếp nhận thăm hỏi từ phóng viên truyền thông, còn có cả video lúc gặp tai nạn ở phim trường, trong video có thể thấy rất rõ ràng lúc cáp treo bị đứt thì mặt của cô đang hướng về phía vách núi.

Vô số bình luận ở phía dưới, vì từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, bên phía cô vẫn chưa thông báo bất cứ tin tức gì, vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng, cô còn không đụng đến điện thoại, không hề đăng weibo, cũng không biết bên ngoài đang có tin tức gì nữa.

Vốn dĩ cái hot search này cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng chủ yếu là do bài đăng trên weibo mà làm cho fan của cô cùng với truyền thông và anti fan gây ra một trận chiến bàn phím, trên weibo hiện giờ đang rất ầm ĩ.

Đối với mấy lời đồn kiểu này trên weibo, cô xuất viện là biện pháp tốt nhất, tin đồn tự nhiên sẽ biến mất, dù cho ồn ào cách mấy cũng không có vấn đề gì.

Bạch Lộc trả điện thoại lại cho Khương Thang, rồi xoay lại nói với Vương Hạc Đệ:

“Bác sĩ Vương, xem ra tôi nhất định phải xuất viện rồi”

Vương Hạc Đệ: “….”

Bây giờ anh có thể bày tỏ lòng vui sướng hay không? O (∩_∩ )O

*

Sau khi quay lại phòng bệnh, Khương Thang liền vội vàng giúp Bạch Lộc thu dọn đồ đạc.

“Chị Lộc, sao chị vứt đồ lung tung thế này?” Khương Thang vừa thu dọn vừa lèm bèm.

Bạch Lộc lườm cậu, “Lo tập trung dọn đi, còn ở đó mà nói nhảm.” ←_ ←

“A”

Vừa lúc Vương Hạc Đệ bước vào.

Bạch Lộc lập tức thay đổi dáng vẻ, cô tươi cười nhìn Vương Hạc Đệ “Bác sĩ Vương, anh đến rồi.”

“Ừ”

Khương Thang u oán nhìn dáng vẻ tươi cười của Bạch Lộc, cảm thấy vô cùng tủi thân.

Tại sao thái độ của chị Lộc đối với cậu và bác sĩ Vương khác xa nhau vậy? ╯﹏╰

Cậu mím mím môi, rồi lại tự giác thu dọn đồ đạc.

Cục cưng khổ không thể tả, nhưng cục cưng không nói.

Vì nằm viện đã được nửa tháng, chân cô đã hồi phục gần như hoàn toàn, cho nên có thể tháo bột được rồi.

Vương Hạc Đệ ngồi xổm bên cạnh cô, cẩn thận giúp cô tháo thạch cao ra.

“Sau khi về nhà phải chú ý một chút, không được đụng vào nước, cũng không nên mang giày cao gót, nếu không sẽ lại càng nghiêm trọng hơn” Anh dặn dò kỹ càng.

“Được, nghe lời anh hết”

Vương Hạc Đệ gật đầu, mà sao anh thấy lời này có chút mờ ám vậy?

Sau khi tháo bột, Bạch Lộc cảm thấy chân mình thoải mái hơn rất nhiều, cô chậm rãi từ xe lăn đứng lên, chân khẽ giẫm lên sàn, chỉ cần không dùng sức thì sẽ không cảm thấy đau.

“Bác sĩ Vương, chân tôi bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, rủi như chân lại đau thì phải làm sao bây giờ?”

“…”

“Nếu chân tôi đau, lại không có y tá bên cạnh, vậy thì nên làm sao bây giờ? Tôi thật là đáng thương mà.” ⊙﹏⊙

“…”

“Bác sĩ Vương, tôi…”

“Cô muốn gì cứ nói thẳng đi”

Bạch Lộc bật cười nhìn anh.

“Bác sĩ Vương, số điện thoại của anh là số mấy vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro