Chương 2: Phạt quỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Thất

Về việc tại sao tên thiếu niên Ma Vương bị phạt quỳ, Tô Tô bắt đầu tiếp nhận ký ức của Diệp Tịch Vụ thì sự việc là như thế này

Nửa tháng trước, nguyên chủ Diệp Tịch Vụ cùng thứ tỷ Diệp Băng Thường, rớt vào trong hồ.

Kết quả, Lục hoàng tử nhảy xuống cứu thứ tỷ. Trạng Nguyên lang cũng nhảy xuống đi cứu thứ tỷ. Không chỉ như thế, phu quân vừa mới thành thân của nguyên chủ là Đạm Đài Tẫn cũng nhảy xuống hồ cứu thứ tỷ.🙂(mé)

Cuối cùng một ám vệ của nguyên chủ, thấy tình thế không đúng mới đem nguyên chủ vớt lên.

Nguyên chủ suýt nữa chết đuối, trở về nhà liền nổi trận lôi đình. Nàng không cách nào hướng về phía Lục hoàng tử cùng Trạng Nguyên lang mà tỏ thái độ, đành phải nắm lấy Đạm Đài Tẫn phát hỏa cho hả giận.

Nàng bắt Đạm Đài Tẫn phải đi quỳ trên mặt hồ đã đóng băng. Đợi khi nào nàng tha thứ cho hắn thì lúc đó hắn mới có thể đứng lên.

Còn chưa kịp trừng phạt thì nguyên chủ liền bị cảm lạnh. Tổ mẫu mang nàng cùng Đạm Đài Tẫn đi chùa miếu dâng hương cầu phúc.

Ai ngờ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nguyên chủ bị sơn tặc bắt đi rồi.

Trước khi rời đi, Diệp Tịch Vụ hằn học nói với Đạm Đài Tẫn rằng đợi khi nàng trở về sẽ thực thi hình phạt, đừng có mơ tưởng chuyện thoát khỏi dễ dàng như vậy.

Tô Tô xoa xoa ngực, nghĩ nghĩ định đi ra xem thiếu niên Ma Vương bị phạt quỳ.

Đây chính là lợi ích khi nàng xuyên không đến 500 năm trước đây mà!

Nếu có tụ ảnh châu, nàng nhất định lưu lại hình ảnh này mang về cho các sư thúc sư bá nhìn xem, để Tu Tiên giới bọn họ được một phen đắc ý haha!

Hai ngày trước hắn trở về, quản gia phủ Tướng quân mỉm cười nói: "Hy vọng Chất Tử điện hạ* sẽ không quên lời tam tiểu thư nói."

(*Chất tử ở đây được hiểu là con tin chính trị có địa vị hoàng tộc giữa hai nước.)

Mặt quản gia lộ ra vẻ khinh thường

Hắn không nói một lời, rũ mắt xuống, đi đến quỳ gối trên mặt hồ đã kết băng.

Chỉ trong chốc lát, hàn khí làm khuôn mặt hắn mặt trở nên tái nhợt vô cùng.

Mùa đông năm nay so với mấy năm trước lạnh hơn nhiều, mấy nha hoàn từ bên hồ đi qua đi lại, khe khẽ nói nhỏ nói: "Tam tiểu thư lại trừng phạt Chất tử nha?"

" Vừa mới từ chùa Thiên Hoa trở về, tam tiểu thư lại bắt chất tử phạt quỳ, chất tử quá đáng thương."

"Hư, nhỏ giọng chút, ngươi không sợ tam tiểu thư hả."

Từ sau khi Tam tiểu thư cùng Chất Tử điện hạ thành thân, tam tiểu thư luôn luôn phạt hắn.

Ai cũng đều biết, Tam tiểu thư ái mộ Lục hoàng tử, chán ghét Chất Tử điện hạ cực kì.

Tam tiểu thư là nữ nhi mà Diệp đại tướng quân yêu thương nhất, mà chất tử Đạm Đài Tẫn, là nhi tử Chu Quốc hoàng đế ghét nhất.

Chất tử ở Đại Hạ quốc nhiều năm như vậy, đến nô bộc cũng có thể khinh nhục hắn, càng không nói đến Tam tiểu thư Diệp Tịch Vụ được sủng ái nhất.

Không thích một người, không phải cần theo tâm tình, cứ tùy ý mà tra tấn?

Ánh mắt bọn tỳ nữ nhìn Đạm Đài Tẫn phần lớn là đồng tình, số còn lại hả hê.

Thiếu niên xinh đẹp ngày thường mười phần khoan dung hiểu lễ, cũng không có một chút kiêu ngạo. Thân thế hắn vốn đáng thương, hiện giờ còn thường thường bị tra tấn như vậy.

Suy cho cùng, trong phủ Tướng quân có rất nhiều điều thú vị nhưng đều là những điều bí mật. Chuyện làm nhục phu quân mình giữa thanh thiên bạch nhật như này thì chỉ có Tam tiểu thư độc đoán mới làm được mà thôi!

Diệp đại tướng quân chắc hẳn đã biết những việc này. Nhiều lắm thì giáo huấn ái nữ hai câu, cũng chẳng giải quyết được gì.

Lâu dần mọi người cũng quen.

Đôi khi Chất tử bị trừng phạt quỳ gối, còn bị ông ta xỉa xói.

Nhìn tuyết rơi dày đặc phủ kín hàng thông xanh ở phía xa, Đạm Đài Tẫn trong lòng dậy sóng, ho khan một tiếng, hàn khí lan vào phổi, hít thở cũng đau đớn.

Băng dưới đầu gối khiến xương đầu gối của hắn đau nhức. Nhưng tư thế quỳ của hắn vẫn không thay đổi, giống như một kẻ vô tri vô giác.

Sợi tóc đen nhánh của thiếu niên phủ toàn sương băng lạnh lẽo.

Đạm Đài Tẫn quỳ lâu lắm, đầu gối tưởng chừng mất đi tri giác. Hắn kêu lên một tiếng, chống đỡ mặt băng, khó khăn lắm ổn định thân thể.

Mặt băng phản chiếu gương mặt của hắn.

Một gương mặt thiếu niên suy nhược và vô hại.

Hắn nhớ tới hai ngày trước, hắn đem tam tiểu thư từ ổ sơn tặc ôm trở về. Diệp gia lão phu nhân mặt tái cả đi.

"Chuyện này ai cũng không được truyền ra một lời, nếu để ta biết từ trong miệng ai dù chỉ là phong phanh, Diệp gia nhất định không buông tha cho kẻ đó!"

Lão phu nhân thần sắc sắc bén, trong mắt để lộ ra uy hiếp.

Lão phu nhân nhìn về phía hắn trấn an: " Ma ma trong phủ đã kiểm tra qua, quần áo trên người Tịch Vụ hoàn hảo, không có phát sinh gì cả, việc này thực xin lỗi ngươi."

Lúc đó hắn trả lời như thế nào?

"Tổ mẫu lo lắng nhiều rồi, ta đương nhiên tin tưởng Tịch Vụ."

Lão phu nhân liếc hắn một cái, vừa lòng gật đầu.

Việc Diệp Tam tiểu thư bị sơn tặc bắt đi, cứ như vậy mà giấu diếm xuống dưới, nhưng lão phu nhân vẫn điều tra.

Rốt cuộc vệ đội Diệp gia đi theo bảo hộ, bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Sơn tặc vì sao lại theo dõi tam tiểu thư nhà bọn họ? Chuyện này nghĩ như thế nào cũng đều không hợp lí.

Bằng đám ô hợp kia, hoàn toàn không có khả năng dễ dàng đem Diệp Tịch Vụ mang đi.

Nhưng mà mặc kệ lão phu nhân tra như thế nào, đều không có một chút kết quả. Chuyện này chỉ có thể định là do ngoài ý muốn.

Tô Tô đi đến bên hồ, liếc mắt một cái liền thấy tên đầu sỏ gây tội ác ở 500 năm sau.

Thiếu niên quỳ gối trên mặt hồ đã kết băng, sợ là sắp chịu đựng không nổi rồi.

Sắc mặt tái nhợt, sắc môi không còn đỏ tươi nữa mà đã bắt đầu thâm lại.

Cảm thấy có người nhìn mình, thiếu niên ngước mắt lên, trùng hợp chạm phải ánh mắt của Tô Tô.

Thiếu nữ khoác áo tuyết trắng mềm mại đang nghiêng đầu đánh giá hắn.

Hai người cách mặt hồ xa xa mà nhìn nhau. Đạm Đài Tẫn thấy nàng đột nhiên cong lên đôi mắt cười.

Hắn chưa bao giờ thấy Diệp Tịch Vụ lộ ra nụ cười thuần túy sạch sẽ như vậy.

Không biết là vừa lòng cảnh tuyết trong phủ hay là vừa lòng hắn đang chật vật trên mặt hồ băng.

Xuân Đào bên người tiểu thư nhìn thấy cũng không đành lòng, dùng hết dũng khí suốt đời cầu tình nói: "Tiểu thư, Chất Tử điện hạ đã quỳ hai ngày, nếu quỳ tiếp, chỉ sợ thân thể sắp hỏng rồi. Có nên kêu Chất tử đứng lên không?"

Tô Tô mím môi lắc đầu, chỉ tiếc không có tụ ảnh châu, bất mãn nói: "Ai nói ta cho hắn đứng dậy? Để cho hắn quỳ một hồi, giáo huấn hắn thật lâu. Hiển nhiên hắn kiên cường, thoạt nhìn còn có thể quỳ mấy ngày mấy đêm."

Tô Tô trong lòng vò đầu bứt tóc, bây giờ cô là Diệp Tịch Vụ. Diệp Tịch Vụ tàn nhẫn, vui trên nỗi đau của người khác. Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho một người như vậy.

Ma và thần cùng tồn tại trên thế giới này. Mặc dù thế giới ít biết đến chuyện đoạt xá nhưng không có nghĩa là không ai biết.

Với thân phận của Diệp Tịch Vụ, Tô Tô không thể để mọi người thấy quá nhiều khác biệt. Ít nhất cũng không thể thay đổi tính cách trong một sớm một chiều.

Xuân Đào: "......"

Tam tiểu thư nghiêm túc sao?

Tô Tô đương nhiên là nghiêm túc, nàng sờ sờ đầu Xuân Đào.

Ngươi không hiểu, tiểu cô nướng như ngươi nếu sinh ra trong tương lai, nghe được tên hắn, sẽ bị dọa đến ngất xỉu, lúc đó sẽ không đồng tình hắn nữa đâu.

Quỳ đến bán thân bất toại mới tốt, xem tên tà vật này về sau như thế nào biến thành Ma Vương!

Nàng nhìn Đạm Đài Tẫn liếc mắt một cái, cái gì cũng chưa nói, xoay người phất tay áo rời đi.

Thấy bóng dáng thiếu nữ biến mất ở dưới mái hiên hàng lang dài, Đạm Đài Tẫn nhấp môi, lạnh lùng thu hồi ánh mắt.

Tô Tô đi sang viện của lão phu nhân.

Lão phu nhân mới ngủ trưa, bởi vì tin phật, nên trong phòng đàn hương lượn lờ.

Thời điểm Tô Tô đi vào, trong phòng còn có một cô nương áo xanh tầm 13-14 tuổi. *

(*Nguyên văn là đậu khấu niên hoa 荳蔻年華: thiếu nữ tầm 13-14 tuổi)

Cô nương áo xanh đang xoa bóp bả vai lão phu nhân, thấy Tô Tô tiến vào, liền ngừng tay lại.

Tô Tô nhận không ra ai, cũng không có lên tiếng. Cô nương kia chủ động hướng nàng gật gật đầu, nhẹ giọng kêu: "Tam muội muội."

Thì ra là con vợ lẽ của Diệp gia nhị tiểu thư, Diệp Lam Âm.

Tô Tô gật đầu, chào hỏi nói: "Nhị tỷ tỷ."

Diệp Lam Âm không nghĩ tới Tô Tô sẽ đáp lại mình. Trong lòng nàng kinh ngạc, mặt co quắp hướng Tô Tô liếc mắt một cái. Diệp Lam Âm hướng lão phu nhân hành lễ: "Tổ mẫu, Lam Âm ngày mai lại đến bồi người lễ Phật."

Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, gật gật đầu.

Tô Tô nhìn chợt hiểu rõ, nguyên thân ở Diệp gia giống như một tiểu bá vương.

Nàng tới, Diệp Lam Âm phải lui ra cho nàng vào.

Chính mình kêu Diệp Lam Âm một tiếng Nhị tỷ tỷ, đều làm ai cũng kinh sợ, thấp thỏm bất an.

Cho nên nguyên chủ ngày thường có bao nhiêu khủng bố?

Diệp Lam Âm vừa đi, khuôn mặt cứng nhắc của lão nhân gia có vẻ khoan dung không ít: "Tam nha đầu, lại đây cho tổ mẫu nhìn xem, thân thể tốt hay không?"

Tô Tô đi qua đi, nói: "Đa tạ tổ mẫu quan tâm, Tịch Vụ không có việc gì. Mấy ngày này đã làm tổ mẫu lo lắng."

Lão phu nhân thân mật dí trán nàng tỏ vẻ khiến trách: "Tổ mẫu tuổi lớn, sống chẳng tới mấy năm nữa, nha đầu này, nên khiến cho tổ mẫu an tâm đi."

Tô Tô thế lão phu nhân nhéo bả vai, nói: "Tổ mẫu thân thể khoẻ mạnh, người ta không biết còn tưởng rằng là nương của con đó, con muốn cả đời người che chở Tịch Vụ."

"Miệng nói hươu nói vượn cái gì." Lão phu nhân giả vờ quở mắng, nhưng trong mắt ý cười cái đều không lấn át được.

Vợ cả Diệp tướng quân sau khi sinh hạ nguyên chủ thì qua đời. Diệp tướng quân không tục huyền. Lão phu nhân liền tự mình đem nguyên chủ ôm đến bên người mà nuôi lớn.

Hài tử do chính tay mình nuôi lớn, ngậm ở trong miệng sợ hỏng, bất công thiên vị hết mức.

Nguyên chủ ương ngạnh như vậy, nguyên nhân lớn cũng do tổ mẫu sủng ái. Diệp Tịch Vụ cũng khôn khéo, ngày thường ác độc thì ác độc, nhưng rất có dáng vẻ lấy lòng trưởng bối.

Cũng may trước kia trong tiên môn, Tô Tô giỏi nhất là lấy lòng, được nhiều người yêu quý nên đối với lão phu nhân cũng thuận buồm xuôi gió.

Đại Hạ quốc lấy hiếu đạo làm đầu, Diệp tướng quân là hiếu tử có tiếng. Diệp lão phu nhân cũng đem đích nữ Diệp Tịch Vụ như Diệp tướng quân mười phần yêu thích.

" Sự việc hôm ở chùa, tổ mẫu đã dặn dò bọn hạ nhân không được nói ra chuyện này, chính con cũng không nên nói nhiều. Cô nương gia thì danh tiết là quan trọng nhất ."

Tô Tô gật đầu: "Con đã biết, tổ mẫu."

Ở Diệp gia, lão phu nhân thật sự rất yêu thương nguyên chủ.

Nhớ tới nguyện vọng của nguyên chủ, Tô Tô từ nay về sau cũng sẽ nỗ lực đối lão phu nhân thật tốt.

Lão phu nhân lại nói, "Ngươi cũng nên hiểu chuyện một chút, khoan dung với Chất tử. Thê tử gặp chuyện này, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút khúc mắc."

Tô Tô nhớ tới thiếu niên bình tĩnh trong tuyết hai ngày trước. Đạm Đài Tẫn nào có chút bộ dạng lo lắng cùng khúc mắc. Dù nàng có thoát y chạy đến bên hắn, hắn cũng có thể đem nàng mang về.

Nàng cũng sẽ không thật sự cùng tên thiếu niên Ma Vương kia làm vợ chồng, ăn no không có chuyện gì mới đi an ủi hắn.

Nhưng đối mặt với lão phu nhân, nàng không thể nói như vậy, chỉ có thể gật đầu: "Tịch Vụ biết."

Lão phu nhân gật đầu.

"Tổ mẫu, Ngân Kiều tìm được chưa?"

Lão phu nhân ánh mắt lóe lóe, cười nói: "Nha đầu kia, tìm trở về rồi, không có bị thương, tổ mẫu đưa nàng trở lại thôn trang. Ngân Kiều đã sớm tới tuổi hôn phối, lần này nàng dũng cảm bảo vệ chủ, cũng không thể để nàng ở trong phủ trì hoãn mãi."

Lão phu nhân trong lòng thở dài, sự việc dơ bẩn ngày đó, Tịch Vụ tốt nhất cả đời cũng không cần biết.

Tô Tô ở sau lưng lão phu nhân, không thấy biểu tình của lão thái thái. Nghe vậy nàng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."

"Khoảng thời gian trước, trên cung yến, tổ mẫu vẫn chưa nói ngươi. Đại tỷ tỷ sớm muộn gì cũng gả đi, ngươi đi khó xử nàng làm chi? Còn cùng nàng rơi xuống nước, làm cho chính mình cũng sinh bệnh luôn."

"Tổ mẫu biết, tâm ngươi mến mộ Lục hoàng tử, nhưng đại tỷ tỷ của ngươi hiện giờ là trắc phi của Lục hoàng tử, ngươi cũng đã gả cho Đạm Đài Tẫn, nghe tổ mẫu nói, về sau cách xa Lục hoàng tử một chút!"

Tô Tô thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Nguyên chủ ngoại trừ tính cách có vấn đề. Vấn đề nghiêm trọng nhất chính là, nàng thích nam nhân của tỷ tỷ mình - Lục hoàng tử.

Hai bên đều đã thành hôn mà chưa từ bỏ ý định, làm khó dễ hãm hại thứ tỷ.

Mà Đạm Đài Tẫn, cũng thích thứ tỷ của nàng.

Quan hệ rắc rối cỡ nào, hai phu - thê bọn họ, đối với phu - thê nhà người ta đều cầu mà không được.

Lão phu nhân thấy nàng không hé răng, cho rằng nàng không thông suốt, hận rèn sắt không thành thép mà chụp mu bàn tay nàng: "Trả lời tổ mẫu."

" Vâng, Tịch Vụ đã biết. Về sau nhất định cách Lục hoàng tử thật xa." Lão phu nhân mặc dù không nói, Tô Tô cũng không có khả năng cùng thứ tỷ đoạt tên Lục hoàng tử gì kia.

Tô Tô đáp ứng quá dứt khoát, lão phu nhân ngược lại sinh nghi. Tịch Vụ thích Lục hoàng tử, thiếu điều đứt từng đoạn ruột, làm thế nào mà nói từ bỏ là từ bỏ?

"Nha đầu này, không phải là nói cho có với tổ mẫu đi?"

Tô Tô cười cười lộ hai lúm đồng tiền: "Đương nhiên sẽ không."

Lão phu nhân nói: "Chứng minh cho tổ mẫu xem, không được trừng phạt chất tử nữa, tổ mẫu nghe nói, ngươi phạt hắn quỳ trên mặt hồ băng. Bên ngoài trời lạnh như vậy, đây là việc mà một tiểu cô nương có thể làm ra sao? Nếu sự việc truyền ra đối với ngươi chỉ tổn hại thanh danh."

"Thân phận hắn tuy không tốt, nhưng rốt cuộc cũng là phu quân của ngươi, sao có thể tra tấn người ta như vậy? Về sau, sống bên nhau thật yên ổn , mới là việc đứng đắn"

Tô Tô thấy lão phu nhân kiên trì mà nhìn nàng, một hai phải bắt nàng gật đầu.

Nàng thở dài.

" Được ạ ."

Diệp Lam Âm ra khỏi chỗ của lão phu nhân.

Nha hoàn của nàng Xảo Nhi vội vàng chào đón: "Nhị tiểu thư, hôm nay sao lại ra sớm vậy ạ?"

"Tam muội muội tới."

Xảo Nhi trong lòng hiểu rõ, toan nói: "Lão phu nhân cũng quá bất công."

Thấy Diệp Lam Âm không có ngăn cản, Xảo Nhi tiếp tục nói: "Tam tiểu thư làm trò trước mặt Lục hoàng tử, đẩy đại tiểu thư xuống nước, lão phu nhân đều đem chuyện này đè ép xuống dưới."

"Trước kia còn cho rằng, tam tiểu thư sẽ là chính phi của Lục hoàng tử, không nghĩ tới đảo mắt một cái Lục hoàng tử lại nạp đại tiểu thư làm trắc phi."

Diệp Lam Âm ánh mắt giật giật.

Đúng vậy, ai cũng chưa nghĩ đến, Lục hoàng tử cầu hôn, thế nhưng lại là trưởng nữ Diệp gia thứ nữ Diệp Băng Thường.

Diệp Băng Thường rốt cuộc chỉ là thứ nữ, không thể làm chính phi của hoàng tử, chỉ có thể làm trắc phi.

Nhưng khi đó Diệp Lam Âm từ xa xa đã thấy, trong mắt Lục hoàng tử đối với đại tỷ tỷ đều là tình yêu.

Nghĩ đến này, Diệp Lam Âm hung hăng nắm chặt khăn.

Đều là thứ nữ như nhau, Diệp Băng Thường có thể được hoàng tử ngưỡng mộ như vậy. Bản thân mình lại chỉ có thể lấy lòng lão phu nhân, gửi hy vọng mong lão phu nhân hứa hẹn một gia đình tốt một chút cho tương lai của chính mình.

Diệp Lam Âm ngực nghẹn muốn chết, cho đến khi thấy mặt băng Đạm Đài Tẫn trên mặt băng, thần sắc của nàng rốt cuộc hòa hoãn chút.

Trên mặt Xảo Nhi thì lộ ra vui sướng cười khi người gặp họa.

Tam tiểu thư là đích nữ duy nhất phủ tướng quân vậy mà lại gả cho một tên con tin đê tiện như vậy, nửa đời sau, làm gì còn chút vinh sủng nào nữa?

Ai cũng biết, Đạm Đài Tẫn từ 6 tuổi đến Đại Hạ quốc làm con tin, vẫn luôn bị tù vây ở trong cung.

Nghe nói chân của thái giám hắn cũng từng liếm qua, đồ ăn của chó cũng đã ăn qua.

Người ti tiện như vậy, một chữ còn không biết, còn không bằng một nửa Lục hoàng tử văn thao võ lược.

Tháng đầu tiên gả cho hắn, tam tiểu thư khóc rất lâu, lại phát giận lại chửi rủa.

Hai tháng rồi thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng không coi Đạm Đài Tẫn như con người.

Diệp Lam Âm dùng khăn che miệng, giấu ý cười tràn đến khoé môi.

Đại Hạ quốc thi hành võ đạo, nghe nói căn cốt tên Đạm Đài Tẫn bị hủy từ nhỏ, hiện tại tay trói gà không chặt.

Hắn là một tên thiếu niên gầy yếu bất kham. Nếu với trước kia, Tam muội muội không ai bì nổi của nàng, sợ là nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái.

Nếu tới lúc tổ mẫu qua đời, một cái viện nhỏ hắn còn không có, đến lúc đó có thể cho Diệp Tịch Vụ được cái gì? Diệp Tịch Vụ đời này e rằng chịu miệng đời tra tấn.

Xảo Nhi nói: "Nghe nói chất tử ở trên mặt băng quỳ hai ngày rồi, nô tỳ xem sắc mặt hắn, chỉ sợ sắp kiên trì không nôi. Nhị tiểu thư, có nên cho hắn một cái áo choàng không?"

Ngày thường, Diệp Lam Âm cực kì thích bố thí cho hạ nhân, ở trong phủ danh tiếng rất tốt.

Thanh danh ôn nhu thiện lương, so với tam cô nương Diệp Tịch Vụ được lòng người hơn nhiều.

Diệp Lam Âm có hơi động, nàng nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Thân phận tên chất tử kia không vươn tới được mặt bàn, nhưng gương mặt lại thực sự lớn lên không tồi, so với một nữ tử như nàng đẹp một cách tinh xảo.

Diệp Lam Âm gật đầu, đồng ý cho Xảo Nhi đi làm chuyện này.

Còn nàng thì đứng ở đầu đình hóng gió, nhìn về phía chất tử ôn nhu gật đầu.

Đạm Đài Tẫn cũng thấy nhị cô nương trong phủ.

Xảo Nhi cầm một kiện áo choàng tuyết trắng, đi từng bước đến chỗ hắn.

Tô Tô thăm tổ mẫu trở về, liền thấy một màn này.

Nhị tỷ tỷ của nàng, đang ở trước mặt thiếu niên Ma Vương mà xun xoe.

Nàng dạo bước đi qua.

"Nhị tỷ tỷ, ngươi làm cái gì?"

Diệp Lam Âm bị dọa nhảy dựng, không nghĩ tới Tô Tô ra nhanh như vậy.

Nàng vội vàng nói: "Tam muội muội, ngươi đừng hiểu lầm, ta là nghĩ thời tiết như vậy rất lạnh, tuyết lại bắt đầu rơi, chất tử quỳ gối trên băng thiên tuyết địa như vậy, sợ là gây ra mạng người không hay lắm, vì thế mới kêu Xảo Nhi cho hắn một cái áo choàng mà thôi. "

Tô Tô hỏi Đạm Đài Tẫn trên mặt băng: "Ngươi còn chống đỡ được không? Nhị tỷ tỷ cho ngươi áo choàng, ngươi muốn hay không?"

Tô Tô là người chính đạo sáng rực rỡ, thật sự rất chán ghét cái tên xấu xa này. Bởi trong tương lai hắn sẽ khiến tam giới rung chuyển.

Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô liếc mắt một cái, quay sang Diệp Lam Âm nói: "Đa tạ ý tốt của nhị tiểu thư, tại hạ không lạnh."

Đây là từ chối.

Diệp Lam Âm trong lòng có vài phần xấu hổ.

"Nếu như thế, không quấy rầy Tam muội muội cùng chất tử." Nàng đi xuống, mang Xảo Nhi rời đi.

Tô Tô chỉnh lại áo choàng mềm mại trên người mình.

Nàng rũ mắt nhìn Ma Vương đang quỳ bên chân, giết hắn là nguyện vọng của toàn bộ Tu chân giới, từ kẻ mấy ngàn tuổi, cho tới một đứa nhỏ.

Đây cũng là nguyện vọng từ nhỏ mà Tô Tô lập ra.

Hiện tại nhìn hắn chịu không nổi một kích, thiếu niên Ma Vương, yếu ớt như một đứa trẻ.

Toàn thân trên dưới đều viết mấy chữ "ta thực dễ giết".

Tô Tô rục rịch.

Nhưng nàng cũng gian nan áp xuống phần tâm tư này.

Người tu chân có linh căn, trời sinh ma vật có Tà Cốt.

Các trưởng lão đã nói qua, nếu không loại bỏ được Tà Cốt của Ma Vương, cho dù giết hắn, hắn như cũ sẽ hút oán khí của thiên hạ mà trọng sinh.

Nói cách khác, giết hắn ngược lại sẽ làm hắn càng mạnh mẽ hơn.

Nàng muốn tìm được biện pháp loại bỏ Tà cốt trước cái đã.

Đạm Đài Tẫn mơ hồ cảm thấy được sát khí, hắn ngước mắt, thiếu nữ đã chuyển dời ánh mắt.

Từ ánh mắt hắn, chỉ có thể thấy nửa bên má nàng, và vành tai như tuyết trắng.

Nàng môi hơi chu, tựa hồ có chút bất mãn. Hồng hồng, dễ thương lại đáng yêu.

Dáng vẻ này ở trên người kẻ ác độc như Diệp Tịch Vụ, một chút cũng không dính dáng.

Đạm Đài Tẫn lạnh đến mức mất đi tri giác, thân mình ngã ầm trên mặt băng.

Thiếu nữ cao quý dừng lại một chút, không có xem hắn, từ bên người hắn đi qua.

Hắn cuộn tròn trên mặt đất. Trong tầm mắt hắn chỉ thấy giày trắng của thiếu nữ được thêu từng đóa hoa đào nở rộ tinh xảo, nàng bước từng bước rời đi.

Diệp đại tướng quân buổi tối không hồi phủ, lão phu nhân tuổi cao, không có tinh thần, chỉ kêu mọi người ở sau sân dùng bữa tối.

Tô Tô tắm gội xong, Xuân Đào hầu hạ nàng ngủ.

Xuân Đào chải tóc cho nàng, thấy nàng ở dưới ánh đèn hạ mặt mày mười phần ngoan ngoãn, nhịn không được khen nói: " Tóc của tam tiểu thư rất suôn mềm."

Khen xong lại hoảng sợ, sợ tam tiểu thư phát hỏa nói nàng không quy củ. Không nghĩ tới tam tiểu thư cười đến mi mắt cong cong: "Xuân Đào, tóc ngươi cũng đẹp."

Một người khác là tiểu nha đầu Hỉ Hỉ chạy vào, hướng Tô Tô hành lễ, giọng nhỏ như muỗi nói: "Lão phu nhân gọi người, đem Chất Tử điện hạ đưa trở về."

Tô Tô giương mắt, quả nhiên thấy Đạm Đài Tẫn đi vào trong phòng.

Thiếu niên bị sương lạnh bủa vây, khoảnh khắc được vào trong nhà ấm áp, sương liền hóa thành nước.

Hắn mang theo hơi thở lạnh băng ở bên ngoài, nhấp môi co quắp mà nhìn Tô Tô.

Hiện tại còn chưa đến giờ Dậu, nhưng bởi vì trời lạnh, mau tối, bên ngoài một mảnh đen nhánh.

Hắn vừa tiến đến, không khí tựa hồ đều lặng im.

Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ vội vàng nói: "Tam tiểu thư, bọn nô tỳ cáo lui."

Tay áo của Xuân Đào bị nắm lại.

Nàng cúi đầu xuống thì thấy Tam tiểu thư đang chớp mắt điên cuồng nhìn mình.

Xuân Đào liền hỏi: "Tam tiểu thư?"

Đừng để ta một mình đối mặt với gió táp mưa sa a!

Tô Tô nhăn mặt, dùng hết sức lực ý chí, thu ngón tay lại: "Không sao, ngươi có thể đi."

Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ khép cửa lại.

Đạm Đài Tẫn giọng nói khàn khàn, hỏi: "Tam tiểu thư hết giận chưa?"

Tô Tô lắp bắp: " Hết... hết rồi"

Thiếu niên bình tĩnh gật đầu.

"Ngày mai có nên tiếp tục quỳ không?"

"Không cần." Nàng nói xong trong tiềm thức kinh hãi, muốn tát chính mình.

Đạm Đài Tẫn đứng trước giường đợi một lúc, nhưng lại không thấy chút động tĩnh gì.

Hắn cau mày, lấy chăn bông thừa ở trong phòng ra và bắt đầu trải xuống sàn.

Tô Tô đang dựa vào giường, đôi mắt ươn ướt, nhìn hắn đầy hằn học.

 Hắn rũ mắt, lông mi đen nhánh lông quạ, che lại cảm xúc trong đôi mắt. Nhiệt độ trong nhà cũng không có làm hắn dễ chịu hơn chút nào, ngược lại chỗ hắn bị đau vì lạnh lại trở nên phát đau phát ngứa, đỏ bừng một mảnh. Lẽ nào Diệp Tịch Vụ vì bị sơn tặc bắt đi mà mất trí nhớ?

Tô Tô nhìn thoáng qua.

Trong lòng khẽ hừ nhẹ một tiếng, Ma Vương không hề đáng thương.

Nàng từng trị liệu cho chim ưng non gãy cánh, người già trẻ con sinh bệnh.

Nhưng Tiên giới cũng có quy tắc, cô nương tu chân, tuyệt đối không được đồng tình với một tên tà vật.

Cho dù hắn có yếu ớt đến mức nào.

(Đọc bản raw ở hai web khác nhau nội dung phần đa thì giống nhau nhưng một số chỗ lại thêm bớt đoạn. Nên mình thường lồng ghép cả hai vào. Từ chap 3 về sau chắc cũng vậy. Do đó bản edit của mình không hoàn toàn dựa trên convert của wikidth lắm đâu mọi người và sẽ khác các bản edit ở những nơi khác. Mọi người có thể góp ý thêm cho mình nha. Lần đầu edit cổ đại!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro