Chương 6: Vu oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Mới vừa hồi phủ, Xuân Đào liền thấy một nha hoàn khoảng hai mươi tuổi đứng trước cửa phủ tướng quân.

    Nha hoàn mặt trái xoan, lông mày được vẽ tinh tế

   Thấy nàng, Xuân Đào sợ tới mức vội vàng cúi đầu.

    Nha hoàn kia cười nhạo một chút, đẩy Xuân Đào ra, tiến đến đón tiếp: “Tiểu thư, Bích Liễu đã trở lại, Bích Liễu đỡ người xuống xe.”

    Tô Tô xốc mành kiệu lên thì thấy một gương xa lạ mặt.

    Nghe nàng tự xưng Bích Liễu, Tô Tô nháy mắt liền nhớ rõ nàng là ai.

    Nguyên chủ có bốn nha đầu bên người, Ngân Kiều bị tổ mẫu đưa đi thôn trang gả chồng, trong khoảng thời gian này đi theo bên cạnh Tô Tô là Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ.

    Nhưng này hai nha đầu lá gan đều không lớn, lúc trước nguyên chủ nhìn nhận các nàng quá mức chất phác, ngu dốt đến cực điểm. Cho nên vẫn luôn luôn không thích các nàng.

    Diệp Tịch Vụ thích một nha hoàn, đó là nha đầu trước mắt gọi là “Bích Liễu”.

   Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Bích Liễu thông minh lanh lợi, làm việc lưu loát, miệng cũng ngọt, rất được nàng trọng dụng.

    Tô Tô vẫn chưa nghĩ ra, Bích Liễu là hạng người gì.

    Đang lúc suy nghĩ, đã bị Bích Liễu cẩn thận đỡ xuống xe.

    Xuân Đào đứng ở một bên, cứ giống như chim cút nhìn thấy lão hổ.

    Xuân Đào sợ Bích Liễu?

    Lại vừa thấy Hỉ Hỉ cũng rũ đầu, Tô Tô cũng hiểu rõ.

    Bích Liễu này, xem ra có địa vị rất cao bên cạnh nguyên chủ. Thời điểm Tô Tô vừa mới xuyên qua, Xuân Đào động chỗ nào sai sót cũng sợ đến mức dập đầu, Bích Liễu này ở trước mặt Tô Tô lại không chút nào câu nệ.

    Mấy người chủ tớ đi vào phủ, Bích Liễu nói: "Tam tiểu thư, Bích Liễu có chuyện muốn nói." Thần sắc nàng có chút phấn khởi. 

    Bích Liễu quay đầu lại nói với Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ: "Ta cùng tiểu thư trò chuyện, các ngươi đi làm chuyện khác đi."

    Tô Tô im lặng không nói, nàng đảo muốn nhìn, Bích Liễu này muốn làm cái gì.

    Bích Liễu mang theo Tô Tô quẹo vào chỗ tòa núi giả, từ ống tay áo lấy ra một cuộn giấy.

    “Tam tiểu thư, người xem, Bích Liễu tìm được thứ gì này?”

    Tô Tô mở cuộn giấy ra, mặt trên là bức tranh mỹ nhân sống động như thật. Mỹ nhân ngồi ở cạnh hồ hoa sen, cúi đầu cười nhạt, thẹn thùng.

    Bích Liễu thần sắc hưng phấn, khuôn mặt chờ đợi tiểu thư khen ngợi.

    Tô Tô có chút ngốc mà bức tranh, nhưng mà cái này rốt cuộc là cái gì?

    “Tiểu thư, ngươi xem lạc khoản.”

    Lạc khoản*: Bàng Nghi Chi.

(Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức tranh)

    Thì ra là Trạng Nguyên lang, hiện giờ Lễ Bộ thị lang Bàng Nghi Chi, là cái người lần trước vô cùng lo lắng nhảy xuống cứu Diệp Băng Thường.

    Vậy xem ra, bức tranh này vẽ ai, không cần nói cũng biết.

    Nói thật ra, không hổ là Trạng Nguyên, khả năng vẽ tranh không tầm thường, chỉ có ít ỏi vài nét bút, Diệp Băng Thường lại hiện lên thật phong tình vô hạn.

    Bích Liễu: "Tiểu thư, người kêu ta đi đến thôn trang năm đó đại cô nương dưỡng bệnh, bọn họ quả nhiên có gian tình, trước khi đồ đê tiện kia cũng Lục điện hạ thành thân thì đã cùng Bàng đại nhân tư thông"

    “Bàng đại nhân còn vẽ bức họa này, lấy nó để an ủi nỗi tương tư.”

    “Trước khi về kinh, Bàng đại nhân đã kêu gã sai vặt đốt bức họa này đi, nhưng gã sai vặt cảm thấy đáng tiếc nên đã lưu riêng lại. Bích Liễu may mắn không làm nhục mệnh, đem bức hoạ này mua về.”

    Bích Liễu nhảy nhót nói: “Tiểu thư, nếu Lục điện hạ thấy bức tranh này, nhất định sẽ tức giận không nguôi, hưu tiện nhân kia. Đến lúc đó, không còn ả tiện nhân ấy, người trong mắt Lục điện hạ sẽ là tiểu thư!”

    Tô Tô: “……”

    Ngươi nghiêm túc sao?

    Tô Tô cũng xem như rõ được nguyên nhân lẫn hậu quả, lúc trước nguyên chủ cùng với Diệp Băng Thường rơi xuống nước, Lục hoàng tử là phu quân của Diệp Băng Thường, nhảy xuống cứu là hợp tình hợp lí. Nhưng Bàng đại nhân cũng nhảy xuống cứu tất nhiên có nguyên nhân sâu xa.

    Nguyên chủ sinh lòng nghi ngờ điểm này, liền phái nha hoàn đắc lực nhất của mình Bích Liễu đi điều tra.

    Hy vọng điều tra ra Bàng đại nhân cùng thứ tỷ có gian tình, làm cho Lục điện hạ hưu thứ tỷ.

    “Tiểu thư, có cần Bích Liễu đi tìm người, đưa bức họa này đến chỗ Lục điện hạ?”

    Tô Tô đem bức họa thu hồi lại: “Tạm thời không cần.”

    Nguyên chủ đã thành thân, Tô Tô hoàn toàn không có ý tưởng trộn lẫn vào đó tình cảm đối với Tiêu Lẫm.

   Hơn nữa, chỉ là một bức tranh mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ nói được Bàng Nghi Chi mến mộ Diệp Băng Thường, Diệp Băng Thường bị người ta vẽ ra, cũng không phải Diệp Băng Thường sai.

    Bích Liễu trên mặt đầy vẻ đáng tiếc, nhưng cũng không dám làm trái ý của Tô Tô, chỉ nghĩ tiểu thư còn có biện pháp hay ho nào khác.

    Tô Tô thu lại bức tranh, chuẩn bị tìm thời điểm thích hợp đem cái tai hoạ này thiêu cho nhanh.

    Nàng mới đi ra ngoài, Xuân Đào mang vẻ mặt bất an mà tới thông báo: “Tam tiểu thư, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện.”

    Bích Liễu quở mắng: “ Từ từ mà nói, hoảng hoảng loạn loạn, còn ra thể thống gì!”

    Tô Tô nhíu mày, nhìn Bích Liễu liếc mắt một cái, quay sang Xuân Đào ngữ khí hòa hoãn mà nói: “Ngươi chậm rãi mà nói.”

    Xuân Đào nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Liên di nương buổi sáng phát hiện, nhà kho mất rất nhiều đồ vật, Ngọc Quan Âm của lão phu nhân không thấy. Điều tra thêm thì trong phòng Đỗ di nương cũng bị mất trộm, của hồi môn mà nàng để lại cho nhị tiểu thư cũng mất hơn phân nửa.”

    “ Ngọc bội của Đại công tử, bạc của Tứ công tử, toàn bộ không thấy. Hiện tại, Liên di nương, Đỗ di nương, còn có nhị tiểu thư, mọi người đều đang ở thính đường thẩm vấn……”

    Tô Tô có loại dự cảm không lành: “Các nàng hoài nghi ai?”

    “Chất Tử điện hạ.”

    Tô Tô nhíu mày hỏi: “Vì sao lại hoài nghi hắn?”

    Xuân Đào thật cẩn thận mà nhìn vào mắt Tô Tô :“Có người lục soát được trên người Chất Tử điện hạ có một tấm bùa bình an và khuyên tai……”

    Bích Liễu vừa nghe, căm giận nói: “Tiểu thư, chất tử làm chuyện như vậy thực sự mất mặt, xấu hổ, quả thực làm cho người hổ thẹn.”

    Xuân Đào còn muốn nói cái gì, nhưng Bích Liễu lại ở bên cạnh, cuối cùng vẫn là cúi đầu.

    Tô Tô quay sang Bích Liễu liếc mắt nhìn nàng một cái: “ Chuyện còn chưa có kết quả, đừng có nói lung tung.”

    Im miệng lại đi, bằng không nàng nhịn không được đánh nha hoàn này một trận ra trò.

    Từ nhỏ phụ thân đã dạy Tô Tô lễ nghĩa, những chuyện rắc rối, trắng đen đều phải rõ ràng. Nha hoàn Bích Liễu này mở miệng ngậm miệng toàn là mấy từ “Tiện nhân”, “Gian tình”, cứ phải nói chuyện khó nghe như vậy hay sao?

    Tô Tô nghe được làm cả người nàng không thoải mái chút nào, bực tức khó chịu. Bích Liễu còn trong tối ngoài sáng ức hiếp Hỉ Hỉ cùng Xuân Đào.

   Tô Tô hoài nghi, nha hoàn này xui khiến nguyên chủ làm không ít chuyện. Đi phá hư cảm tình của người khác, đây là chuyện mà một cô nương tốt có thể làm sao?

    Nhưng Tô Tô hiện tại cũng không có thời gian xử lí Bích Liễu, nàng nói với Xuân Đào: “Chúng ta đi thính đường nhìn xem.”

    Xuân Đào vội vàng hành lễ, dẫn đường.

    Bích Liễu bị Tô Tô cảnh cáo không nên nói chuyện lung tung, ngây ngốc tại chỗ. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới tam tiểu thư sẽ trách cứ mình.

   Theo lý thuyết, tiểu thư nghe được chất tử làm mất thể diện của nàng, ý nghĩ giết hắn cũng có.

    Nhưng tam tiểu thư vậy mà bắt nàng im miệng.

    Sắc mặt Bích Liễu nhăn nhó một chút, nhìn bóng dáng phía trước của Xuân Đào. Nghĩ là nhân lúc mình không có ở đây, hai đứa Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ đã nói cái gì không phải với tiểu thư.

    Ngày mai chính là mười lăm, tự nhiên nghĩ đến cái gì, Bích Liễu bừng tỉnh, trách không được tiểu thư không hung hăng thóa mạ chất tử, lúc này chất tử không nên xảy ra bất kì chuyện gì.

    Bích Liễu vội vàng theo đi lên.

    Tô Tô còn chưa đi đến thính đường, lập tức có người đến chỗ Liên di nương thông báo: “Tam tiểu thư đã trở lại.”

    Lời vừa nói ra, mọi người ngồi ghế trên, đều đồng thời nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

    Cánh tay thiếu niên bị giữ chặt, hắn nhấp môi, mắt đen nhánh nhìn dưới mặt đất, trong mắt lanh lùng trầm xuống.

    Thời khắc Tô Tô đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

    Ba vị di nương, Liên di nương ngồi ở chủ vị, hai vị di nương chia ra ngồi ở hai bên, nhị tiểu thư Diệp Lam Âm sắc mặt khó coi mà ngồi gần Đỗ di nương.

    Ngoài bọn họ ra, người nhỏ nhất trong phủ Tứ công tử cũng ở đây.

    Tứ công tử năm nay mới 6 tuổi, bởi vì nhỏ tuổi, tướng quân rất yêu thương. Cả người hắn béo như một cục thịt viên, nằm dài trong lòng Vân di nương ăn điểm tâm.

    Ngoại trừ hạ nhân, tất cả mọi người đều ngồi, chỉ có Đạm Đài Tẫn đứng.

    Liên di nương lên tiếng nói: “Tam cô nương đã trở lại, vừa đúng lúc, trong phủ đã xảy ra một chuyện lớn, chắc ngươi cũng nghe rồi. Chất tử là người của ngươi, ta cũng khó xử, tam cô nương xem, nếu không thì chuyện này ngươi xử lí xem sao?”

Nói xong, nàng nhường vị trí chủ toạ cho Tô Tô.

Liên di nương tuy đôi lúc giúp đỡ lão phu nhân quán xuyến nội trợ trong nhà nhưng cũng chỉ là thiếp, Tô Tô là đích nữ duy nhất, nàng vừa tiến đến, Liên di nương tự nhiên không dám ngồi ở chủ vị.

Diệp Lam Âm bị Đỗ di nương đụng phải một chút, sắc mặt khó coi mà kêu: “Tam muội muội.”

Tô Tô thản nhiên ngồi xuống, gã sai vặt vội vàng dâng trà cho Tô Tô.

Tô Tô uống ngụm nước trà, nhìn về phía Đạm Đài Tẫn đang bị trói.

Quần áo của hắn xộc xệch, trên mặt đất có một cái bùa bình an đã cũ, trên tấm bùa bình an còn có dấu chân, hiển nhiên là đã bị người dẫm qua.

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn chăm chăm nhìn vào cái bùa bình an kia. Tô Tô tiến vào, hắn không hề phản ứng, cũng không thèm ngước mắt nhìn nàng.

“Liên di nương, nếu lúc trước mọi người đang thẩm vấn hắn, thì hiện tại tiếp tục đi, ta ngồi dạy nghề là được rồi" -  Tô Tô không nghĩ là sẽ nhúng tay vào chuyện này. Nàng biết chính mình đối với Đạm Đài Tẫn cũng không có ấn tượng tốt lành gì, nàng hồ nháo mà xử trí, khó tránh khỏi có bất công nha.

Lời vừa nói ra, Đạm Đài Tẫn vậy mà lại có phản ứng, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Tô rồi liếc mắt một cái.

“Nếu tam tiểu thư phân phó, thiếp sẽ tiếp tục.”

“Chất Tử điện hạ, trong phủ mấy năm nay tiền bạc chưa bao giờ bị mất trộm.” - Liên di nương nhìn bạch y thiếu niên, trong lời nói có ý tứ rõ ràng, mà Đạm Đài Tẫn tới ở trong phủ vừa ba tháng, liền có người bị mất trộm tiền bạc.

“Thứ hai, nhà kho chỉ có các chủ tử mới có thể tới gần. Trong phủ mọi người, đều có ngân lượng chi tiêu hàng tháng, nhưng còn chất tử ngươi thì……” Liên di nương dừng một chút, nói một nửa không rõ ràng.

Nhưng ai cũng hiểu được, Đạm Đài Tẫn tuy rằng cũng được coi là một nửa chủ tử trong nhà này, nhưng là phỉ tướng quân cũng sẽ không cho hắn ngân lượng chi tiêu hàng tháng.

Một tên tù binh bại trận của địch quốc, cho ăn cơm là tốt lắm rồi, cũng nể tình nghĩa hắn có chút quan hệ với tam tiểu thư mà cho thôi.

Đạm Đài Tẫn giương mắt, nói: “Không phải ta, ta không có làm.”

Tô Tô đan ngón tay vào nhau nắm chặt, như nàng thấy thì lý do thoái thác của Liên di nương cũng thật quá miễn cưỡng.

Đạm Đài Tẫn ở trong phủ địa vị thấp hèn, bởi vì nguyên chủ đối với hắn còn có thái độ không tốt, địa vị của hắn cũng như hạ nhân, muốn đi nhà kho vốn là rất khó. Làm sao có thể suy đoán rồi tùy ý định đoạt tội trạng của người ta?

Còn nữa, Tô Tô liếc mắt nhìn hắn ——

Tóc mái che khuất đôi mắt tối tăm của hắn, làm cho cả người hắn thoạt nhìn như rơi vào nơi chốn âm u, ám trầm không tốt một chút nào.

Tô Tô tin Đạm Đài Tẫn trong tương lai sẽ là kẻ bạo ngược giết người, nhưng loại trộm cướp tiền bạc tài sản này, nàng lại cảm thấy không phải hắn làm.

Đỗ di nương ngữ điệu bén nhọn nói: “Không phải ngươi, chẳng lẽ còn có thể là công tử khác trong phủ hay sao? Chất tử, tướng quân phủ của chúng ta có lòng tốt tiếp nhận ngươi, ngươi hồi báo như vậy? Chẳng lẽ là do từ nhỏ không ai dạy ngươi quy củ, hiện tại tay chân mới không sạch sẽ?”

Lời này nói ra ai cũng cảm thấy khó nghe cực kỳ.

Tứ công tử đang nằm trong lòng ngực Vân di nương đột ngột nhảy ra chạy đến chỗ trước mặt Đạm Đài Tẫn, đạp hắn một chân: “Dám trộm đồ vật trong phủ tướng quân, ta sẽ kêu cha đánh chết ngươi!”

Vân di nương vội vàng đem Tứ công tử ôm trở về: “Trác Nhi, không được nói bậy!”

Đuôi mắt của Đạm Đài Tẫn hơi hơi phiếm ra màu đỏ tươi.

Hắn lạnh lùng lặp lại nói: “Ta đã nói rồi, không phải ta.”

Bởi vì bị Đỗ di nương cùng Tứ công tử làm thành như vậy nên cảnh tượng thẩm vấn ôn hoà bị sụp đổ.

Tô Tô trong lòng không hiểu lí do gì khó chịu, nhịn đến nghẹn muốn chết. Nàng há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt của cha.

Thanh y Tiên Tôn nói: “Mấy năm nay Tu Tiên giới của chúng ta có vô số tôn giả ngã xuống, bao gồm đại sư huynh của ngươi, vì tông môn, chết ở trong tay tên tà vật kia. Tô Tô, ngươi là hi vọng cuối cùng của Tu chân giới, trở về 500 năm trước, chớ nên mềm lòng.”

Tô Tô bình phục lại chậm rãi hô hấp, lần nữa tự nhủ chính mình, tên Đạm Đài Tẫn cũng không phải người tốt gì cả, lúc này mới nhịn xuống được xúc động trong lòng nàng.

Liên di nương mở tay ra, lộ ra một chiếc khuyên tai bạch ngọc xinh đẹp tinh xảo: “Chất tử như thế nào giải thích, trên người của ngươi còn có một chiếc khuyên tai?”

Đạm Đài Tẫn nhìn khuyên tai trong tay Liên di nương, gắt gao nhấp môi.

Tô Tô cũng nhìn về phía trang sức kia.

Liên di nương: “Bích Liễu, ngươi đến xem, cái khuyên tai, là của tam tiểu thư hay sao? Nếu là tam tiểu thư thì ta đã thất lễ rồi.”

Đương nhiên không có khả năng là, Tô Tô nghĩ thầm, nguyên chủ chán ghét Đạm Đài Tẫn còn không kịp, làm như thế nào mà đem đồ vật của mình đưa cho hắn.

Tô Tô hiểu, những người khác cũng biết.

Tô Tô chợt nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Nàng nghĩ một chút là đã biết đồ vật này của ai.

Thế nhưng bên người của Đạm Đài Tẫn lại cất giữ cái này, chút tâm tuệ này có chút đáng thương nhưng cũng không tốt đẹp gì.

Bích Liễu tiến lên nhìn xem, nói: “Liên di nương, chiếc khuyên tai này không phải của tiểu thư nhà ta.”

“Chất tử giải thích như thế nào đây?”

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn lành lạnh, không nói chuyện.

Nếu lúc trước, trong mắt hắn còn mang theo một chút phẫn nộ, hiện tại cũng chỉ có một ao nước tĩnh lặng.

Liên di nương nhẹ cúi đầu với Tô Tô nói: “Tam tiểu thư cũng thấy đó chất tử không muốn giải thích.”

Diệp Lam Âm ai oán nói: “Chất Tử điện hạ, ngày thường Lam Âm chưa từng đắc tội ngươi. Ngươi có thể vì ta đem mấy thứ ngươi đã lấy ở chỗ mẫu thân trả lại hay không ?” Cái kia là của hồi môn của nàng đó!

Một đám người cứ nhẹ nhàng đơn giản, đem cái tội danh trộm vặt nhục nhã để lên đầu Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô cảm thấy chuyện này vớ vẩn muốn chết.

Đạm Đài Tẫn tự nhiên cũng hiểu, cười lạnh nói: “Không còn lời nào để nói, mặc cho các ngươi xử trí.”

Tô Tô lần đầu tiên nhìn thấy hắn lộ ra cảm xúc cười lạnh nhạt như vậy. Sống lưng của hắn thẳng tắp, cười xong liền mím môi thành một đường lạnh băng.

Liên di nương khó xử mà nói: “Nếu hạ nhân trong phủ trộm tài vật quan trọng thì đánh gãy tay, đuổi ra khỏi phủ"

Vân di nương cau mày, nhịn không được nhẹ giọng tế nhị mà cầu tình: “Liên di nương, thân phận của chất tử, không tầm thường, làm sao dùng hình phạt đối với hạ nhân đối với người hắn như vậy được?”

Liên di nương nói: “Vân di nương hiểu lầm, thiếp không phải ý tứ này, chất tử tự nhiên không giống với hạ nhân. Nhưng nếu phạm sai lầm, bất luận là ai, đều hẳn là trừng phạt. Tam tiểu thư, người xem, có thể kêu chất tử trả lại đồ cho chúng ta, rồi nên xử trí hắn như thế nào?"

Như thế nào?

Không thế nào!

Những người này đều điên rồi sao? Sao lại có thể qua loa như vậy!

Tô Tô thật sự nhịn không được, nàng đứng ở lập trường của Tu tiên giới thì không nên nói chuyện thay cho cái tên Ma vương này.

Chỉ cần hắn còn sống, cho dù hắn cho chật vật như thế nào đi chăng nữa, nàng chỉ cần cười nhạt xem diễn trò là được rồi! 

Nhưng mặc kệ qua bao nhiêu năm, cho dù trưởng thành, nàng vẫn là Lê Tô Tô, nàng là ánh sáng sạch sẽ nhất trong thế gian này mở mắt ra từ trong ao, quan sát chúng sinh, một tiểu linh điểu có hồng vũ giữa trán tràn đầy tò mò.

Nàng có thể quang minh chính đại cầm kiếm giết hắn, thậm chí tương lai nhất định sẽ không cảm xúc mà nghiền nát thần hồn của hắn, nhưng nàng không thể giống như bất kì kẻ nào khác, lấy hạ nhục hắn làm niềm vui.

Nàng không thể mắt thấy nhưng lại xem như không thấy, làm bộ như mình không biết gì hết.

Tô Tô đứng lên, thanh thúy nói: “Ta không đồng ý, hắn đã là người của ta, chuyện này ta tới tra, nhất định cho các vị di nương cùng Nhị muội muội một công đạo.”

Liên di nương thập phần kinh ngạc, không phải đã thẩm xong rồi hay sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tô nhìn về phía những người khác: “Như thế nào, có dị nghị gì sao? Hay là đối với ta các ngươi không yên tâm?”

Liên di nương lập tức cười nói: “Không dám, chúng ta tự nhiên tin tưởng tam tiểu thư.”

Tô Tô nhặt lên bùa bình an trên mặt đất, đi đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, nhét vào trong tay hắn: “Đồ vật thu lại đi, để người ta cướp đi còn để người ta giẫm đạp? Ngươi nói không phải ngươi, vậy tốt nhất thì không phải ngươi! Nếu không ta điều tra ra……”

Hắn nhướng đôi mắt đen sì nhìn nàng.

“Ta tự mình đánh ngươi tàn phế!” Nàng tức giận thở hổn hển, trừng mắt nhìn hắn, nỗ lực làm cho chính mình trở nên hung dữ và đáng sợ.

Trong mắt nàng sáng ngời, sáng hơn cả tuyết trắng tháng mười hai bên ngoài phòng.

Đạm Đài Tẫn nhìn thiếu nữ đang cố tỏ vẻ hung ác trước mặt, vô ý thức nắm chặt trong bùa bình an dơ bẩn trong tay mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro