Chương 8: Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Tô Tô cùng đại phu đi xa, Đạm Đài Tẫn mới mở mắt.

Không lâu sau, gã sai vặt áo xám đem thức ăn và nước uống lại. Đạm Đài Tẫn đã tỉnh, làm cho hắn hơi hoảng sợ.

“Chất tử, dùng bữa đi.” Gã sai vặt buông hộp đồ ăn trong tay.

Đạm Đài Tẫn chống tay gượng dậy, ăn cái gì?

Gã sai vặt ngồi đợi ở một bên, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày tiếp theo, nô tài sẽ đúng giờ đưa cơm cho Chất Tử điện hạ, kính xin chất tử đừng rời khỏi Đông Uyển.”

Đạm Đài Tẫn nói: “Đa tạ ngươi.”

Gã sai vặt thấy thiếu niên trước mắt có thái độ khiêm tốn, thanh âm sáng trong, trong lúc nhất thời có chút áy náy.

Bọn hạ nhân có đôi khi là cố ý đối với Đạm Đài Tẫn như vậy, thân phận hắn có chút đặc thù, khi dễ hắn làm người ta có cảm giác thoả mãn đôi chút.

Tưởng tượng tương lai của người trước mắt này có lẽ sống còn không tốt bằng bọn họ.

Gã sai vặt nhịn không được nói: “Chất Tử điện hạ, cửa sổ Đông Uyển bị hư, buổi chiều nô tài dẫn người tới tu sửa lại.”

Đạm Đài Tẫn ngượng ngùng mỉm cười nói: “Không cần phiền toái đâu.”

Gã sai vặt thầm nghĩ, tâm địa chất tử xác thật không tồi. Bị cố ý đối xử một cách khắt khe, lại không có oán hận bọn họ. Hắn không nói đến tam tiểu thư, tam tiểu thư không cho hắn nhắc tới nàng, cũng may chất tử cũng không hỏi, bằng không gã sai vặt cũng không biết trả lời như thế nào.

Chờ sau khi gã sai vặt thu hồi hộp đồ ăn rời đi, Đông Uyển hoàn toàn an tĩnh lại.

Trên nền tuyết một con quạ toàn thân đen nhánh bay tới, xoay quanh ở phía trên Đông Uyển.

Phủ tướng quân thủ vệ rất nghiêm ngặt, đối với bồ câu truyền tin cực kì mẫn cảm. Nếu là bồ câu, chỉ cần nhìn thấy, ngay lập tức bắn chết.

Nhưng mà một con quạ đen, thấy thì cũng lắm chửi một câu là xong.

Đạm Đài Tẫn cửa sổ ra.

Hắn vươn tay, quạ đen vững vàng dừng ở trên cánh tay hắn.

Thiếu niên mặt mày vẫn nhu hòa, ôn nhu mà xoa xoa lông quạ đen nhánh, quạ đen ở trên tay hắn kêu một tiếng. Đạm Đài Tẫn vươn tay bóp chết nó.

Đầu của nó mềm mại rũ xuống.

Đạm Đài Tẫn thong thả ung dung xé bụng quạ đen, lấy ra một viên lạp hoàn. Sau khi lạp hoàn bị bóp nát, hắn lấy ra tờ giấy được gấp gọn gàng.

Hắn đọc nhanh như gió, rồi đem thi thể quạ đen ở ngoài cửa sổ ném ra xa.

Mi mắt thiếu niên rũ xuống một bóng ma, như đang suy tư gì.

Xác quạ đen rơi trên nền đất mau chóng bị tuyết lớn che phủ.

Trên đường trở về, Tô Tô gặp được một nam tử áo nâu.

Trong một lát nàng mới nhận ra được đây là ai: “Nhị ca, ngươi từ từ.”

Diệp Trữ Phong kinh ngạc quay đầu lại, vội vàng nói: “Tam muội muội.”

“Nhị ca đang muốn ra phủ sao?”

Diệp Trữ Phong không được tự nhiên mà nhìn giày mình, nói: “Giấy và bút mực hết rồi, ta ra phủ mua một chút.”

Tô Tô đánh giá hắn.

Nam tử trước mắt mặt mày thanh dật, nhìn qua chỉ là một văn nhân yếu đuối.

Phủ tướng quân có bốn vị công tử, nhị công tử là vị công tử không có cảm giác tồn tại nhất. Năm ấy hắn ba tuổi, Diệp tướng quân mang hắn từ nông thôn trở về.

Lúc ấy Diệp Khiếu trực tiếp đem tiểu hài tử ném cho quản gia.

“Về sau gọi hắn là Diệp Trữ Phong.”

Bốn vị công tử trong phủ đều có mẫu thân, ngoại trừ tam tiểu thư Diệp Tịch Vụ cùng nhị công tử Diệp Trữ Phong.

Mẫu thân Diệp Tịch Vụ sớm qua đời. Mà Diệp Trữ Phong là có trong lúc Diệp Khiếu hành quân đánh giặc. Trên đường đi Diệp Khiếu có ghé lại dưỡng thương ở một thôn trang, lần đó mây mưa mấy ngày với quả phụ trong thôn mà sinh ra Diệp Trữ Phong.

Người trong phủ tướng quân đều biết rõ thân thế của nhị công tử nên hết sức coi thường hắn.

Diệp Trữ Phong biết thân phận của mình xấu hổ, nên thường ngày chỉ sinh hoạt ở trong phủ giống như một người tàng hình. Tứ công tử mới 6 tuổi cũng biết nhị ca nhút nhát dễ khi dễ. 

Diệp Trữ Phong tính cách quái gở, trước kia chỉ có Diệp Băng Thường có quan hệ tốt với hắn.

Tô Tô ở trong lòng nói thầm, nhân duyên của Diệp Băng Thường cũng thật là tốt quá đi.

Không nói đến Tuyên Vương cùng Bàng Nghi Chi, kể cả người trầm mặc ít lời như Diệp Trữ Phong cũng có quan hệ không tồi với Diệp Băng Thường.

Tô Tô đối với vị thứ tỷ này, càng thêm tò mò.

Diệp Trữ Phong bị Tô Tô ngăn lại, trên mặt hiện lên vẻ bất an.

Hắn gục đầu xuống: “Tam muội muội có chuyện gì sao?”

Tô Tô gật đầu: “Lần trước Tịch Vụ không cẩn thận làm hại đại tỷ tỷ rơi xuống nước, trong lòng bất an. Nghe nói Tuyên Vương mấy ngày nữa sẽ dọn ra khỏi cung tới phủ đệ mới, muội định chuẩn bị một phần lễ vật để bồi tội với đại tỷ tỷ. Nhị ca, muội nghe nói ca cùng đại tỷ tỷ có quan hệ không tồi, ca biết tỷ thích cái gì không?”

Diệp Trữ Phong vội vàng xua tay nói: “Tam muội muội hiểu lầm, ta cùng Băng Thường muội muội cũng chỉ là ngẫu nhiên trò chuyện, nên không biết muội ấy thích cái gì.”

Tô Tô nhìn biểu tình của hắn liền biết, hắn đang cảm thấy nàng là tới tra hỏi.

Toàn bộ phủ tướng quân đều biết, đại tiểu thư gả cho người trong lòng của tam tiểu thư, mà tam tiểu thư là loại người độc ác hay mang thù.

Tô Tô chỉ biết bất lực mà nói: “Nếu như vậy, muội cũng không chậm trễ nhị ca.”

Diệp Trữ Phong hướng nàng chắp tay, vừa định rời đi, Tô Tô khịt khịt mũi.

“Trên người của nhị ca có mùi gì vậy?”

Diệp Trữ Phong sắc mặt khẽ biến, không được tự nhiên mà đẩy Tô Tô đang giống như con thú ngửi tới ngửi lui trên người hắn.

“Tam muội muội……”

Thấy hắn xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, Tô Tô cũng không làm tốt khó hắn, đành phải nói: “Xin lỗi, có thể là ta ngửi sai rồi.”

Tô Tô trong lòng nghi hoặc, mùi hương này rất là quen thuộc, rốt cuộc nàng đã từng ngửi được ở đâu?

Diệp Trữ Phong đi xa đã không thấy bóng dáng.

Tô Tô nghĩ thầm muốn hỏi vòng ngọc, nhưng mà nó cứ ngủ say như cũ, Tô Tô đành phải thôi.

Xuân Đào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mà chạy tới: “Tiểu thư!”

Nàng thật cẩn thận hỏi: “ Nô tì nghe Hỉ Hỉ nói, tiểu thư đuổi Bích Liễu rồi ạ?”

Tô Tô gật đầu.

Xuân Đào nhịn không được cười rộ lên.

Tô Tô nghiêng đầu, Xuân Đào vội vàng xua tay nói: “Xuân Đào không phải...  không phải... nói bậy về Bích Liễu tỷ tỷ, cũng không phải ghen ghét Bích Liễu tỷ tỷ, mà là…… Mà là……”

Xuân Đào mặt gấp đến đỏ bừng, sau một lúc lâu mới nói: “Trong khoảng thời gian Bích Liễu tỷ tỷ không ở cạnh tiểu thư, Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ, đều cảm thấy tiểu thư thay đổi không ít, chúng ta sợ hãi tiểu thư lại trở về như cũ.”

Nói xong mới ý thức được mình nói sai rồi, lại hoảng loạn giải thích: “Nô tỳ không phải nói tiểu thư trước kia không tốt…… Nô tỳ…… Nô tỳ……”

Tô Tô nhìn nàng lắp bắp, đến sắp khóc, nhịn không được mới nói: “Không sao, ta không có giận.”

Tuy rằng nàng thay đổi không liên quan tới Bích Liễu, nhưng trước kia Bích Liễu là kẻ xui khiến nguyên chủ làm nhiều chuyện sai trái lại là sự thật.

Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ lo lắng cũng không sai.

“Nhị công tử cùng Tam công tử, có tin tức gì không?”

Nói đến cái này, Xuân Đào vội vàng nói: “Hồi tiểu thư, nô tỳ hỏi qua quản gia, hắn nói nhị công tử cùng Tam công tử trong khoảng thời gian này thường xuyên ra cửa, đặc biệt là nhị công tử, có đôi khi buổi sáng ra cửa, buổi tối mới trở về.”

Tô Tô kinh ngạc: “Đi ra ngoài cả ngày?”

Xuân Đào gật đầu: “Nhưng nô tỳ cũng không biết hai vị công tử đang làm cái gì.”

Tô Tô cảm thấy trực giác của mình không sai. Diệp Trữ Phong này có vấn đề. Hôm nay là mua bút mực, mấy hôm khác thì sao? Không có chuyện ngày nào cũng hết giấy hết mực.

Nàng nghĩ một hồi liền kêu quản gia tìm mấy kẻ ăn mày, chia cho mỗi người một thỏi bạc dặn.

“Các ngươi giúp ta theo dõi nhị công tử cùng Tam công tử, bọn họ đi nơi nào, làm cái gì, ở chỗ nào đều nói cho ta biết.” Nàng tay nhỏ vung lên, mười phần dũng cảm, “Làm tốt thì lại thưởng một thỏi vàng.”

Đám ăn mày mắt toả ánh sáng, liên tục nói lời cảm tạ.

“Tam tiểu thư yên tâm, bất luận có gió thổi cỏ lay gì, tiểu nhân đều sẽ lưu ý.”

Tô Tô nghĩ thầm, các sư thúc nói quả thật không sai chút nào, trong tam giới chỉ cần có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ.

Quả nhiên, không quá hai ngày, một đứa trẻ ăn mày tới.

“Tam tiểu thư, tiểu nhân thấy hai ngày này nhị công tử đều đi tới một cái biệt viện. Bên ngoài biệt viện có rất nhiều hoa mai, có cả nữ tử áo vàng rất xinh đẹp ở bên trong. Buổi sáng nhị công tử đến, mãi tối mới rời đi.”

Tô Tô như đang suy tư gì, nhị ca trầm lặng như kẻ tàng hình kia của nàng lại biết chơi trò kim ốc tàng kiều cơ đấy?

Nàng như đã hứa cho đứa nhỏ ăn mày một thỏi bạc.

Chỉ chốc lát sau, một đứa ăn mày khác cũng tới lĩnh thưởng.

“ Hôm qua Tam công tử ra cửa cùng Trần thượng thư gia công tử, trước là đi tới tửu lầu ăn cơm, cuối cùng là đi vào sòng bạc.”

Tô Tô chớp chớp mắt.

Sòng bạc à, thì ra là như vậy?

Xem ra nhị ca và tam đệ, đều có bí mật.

Tô Tô còn chưa kịp điều tra rõ hai chuyện này, Diệp đại tướng quân tới thông báo cho nàng, ngày mai sinh nhật Tuyên Vương, đến lúc đó hắn sẽ mang Tô Tô cùng đi.

Tuyên Vương sớm đã thành niên, lần này còn có phong hào, dọn ra khỏi hoàng cung, thừa dịp sinh nhật mở tiệc chiêu đãi các đại thần.

Đương nhiên, Tuyên Vương tổ chức tiệc chỉ vừa phải, không có làm rình rang bốn phía.

Hoàng đế còn trẻ, mấy hoàng tử chỉ có thể hạ mình, càng bình thường càng tốt.

Diệp Khiếu nghiêng đầu nhìn Tô Tô liếc mắt một cái: “Lần này thành thật một chút cho ta, còn dám hồ nháo gây chuyện, tổ mẫu của con cũng không bảo vệ được con. Thấy đại tỷ tỷ, thì phải nhớ bồi tội.”

Thật đúng là khắp thiên hạ đều cảm thấy Tô Tô gặp Lục điện hạ sẽ nhào đến bất chấp.

Tô Tô bất đắc dĩ mà nói: “ Cha yên tâm, nữ nhi biết.”

Tô Tô không cảm thấy Diệp tướng quân bảo vệ Diệp Băng Thường.

Ngày xưa Diệp Băng Thường chưa rời khỏi các, có phát sinh xích mích gì với tam cô nương cũng đóng cửa xử lí. Hiện giờ Diệp Băng Thường gả cho Tuyên Vương, dù sao Diệp gia cũng phải tôn trọng một phần.

Lần trước nguyên thân đẩy người ta xuống nước, vô số người nhìn thấy.

Tiêu Lẫm tính tình tuy ôn hòa, nhưng là người ta là hoàng tử, Diệp gia cũng không thể coi thể diện hoàng gia như không thấy được. Diệp tướng quân chỉ kêu Tô Tô bồi tội suông, cũng không đề cập đến phương thức bồi tội như thế nào.

Mặt ngoài xem như bảo vệ Diệp Băng Thường thật ra là đang bảo vệ Tô Tô.

Khó thấy được có lúc tiểu ma nữ trong nhà nghe lời, Diệp Khiếu kinh ngạc nhìn vài lần, hừ một tiếng, lúc này mới ngưng quở trách nàng.

Trầm ngâm một lát, Diệp Khiếu nói: “Gọi chất tử tới đây.”

Hiện giờ hai người thành hôn, về tình về lý, Tô Tô đi phủ Tuyên Vương, chất tử nên cùng đi.

Tô Tô nhìn tướng quân phụ thân. Ông không hiểu được ẩn tình trong mối quan hệ của bốn người bọn họ mới bình tĩnh như vậy. Về sau mà biết, chắc sẽ nổi giận đến mức giậm chân mất

Tô Tô đối với việc sắp được nhìn thấy Diệp Băng Thường, cực kì chờ mong.

Nàng chỉ nghe đến vị thứ tỷ xinh đẹp dịu dàng này từ trong miệng người khác, còn có cả lúc vô ý thấy bức hoạ thẹn thùng kia nữa.

Ngẫm lại việc Đạm Đài Tẫn giấu khuyên tai của nữ tử kia. Tô Tô nâng má. Có lẽ nhiệm vụ rút ra Tà Cốt lần này, điểm mấu chốt ở trên người Diệp Băng Thường.

Mới sáng sớm, Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ đã đánh thức Tô Tô.

Tô Tô ngồi ở trước gương, hai nha hoàn như lâm vào đại địch.

Hỉ Hỉ lấy ra một bộ quần áo màu tím uyển chuyển nhẹ nhàng xinh đẹp, thấp thỏm hỏi: “Tiểu thư xem cái này như thế nào, đây là bộ mà cẩm tú phường vì tiểu thư mà tỉ mỉ làm ra đó.”

“Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà Hỉ Hỉ, đây là váy mùa thu, hiện tại là mùa đông.” Thân thể nàng là phàm thai, biết sợ lạnh.

Hỉ Hỉ nghĩ thầm, trước kia tiểu thư đi gặp Lục điện hạ, đừng nói vào đông mặc váy mùa thu, mà có là váy mùa hạ, tiểu thư cũng run run mà mặc đi ra ngoài.

Có đại tiểu thư ở đó, tam tiểu thư cưa như một con khổng tước nhỏ sục sôi ý chí chiến đấu, chỉ sợ kém cỏi nàng.

Trước kia đều là Bích Liễu giúp tiểu thư trang điểm, lần này đổi thành Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ, hai nha đầu này sợ mình chân tay vụng về, thẩm mỹ không tốt, làm mất mặt Tam tiểu thư.

Thấy các nàng do dự, Tô Tô lấy tay chỉ: “ Bộ kia đi.”

Nàng chỉ vào một bộ áo váy đỏ nhạt.

Nhìn rất ấm áp.

Xuân Đào cười tủm tỉm nói: “Như vậy cũng tốt, mặc bộ này trời đông thì tiểu thư sẽ không lạnh.”

Hỉ Hỉ khéo tay, búi gọn búi tóc sau, nói: “Tiểu thư, hồng mai trong viện nở thật sự rất đẹp, nô tỳ vẽ hoa điền cho người nha.”

Tô Tô chưa từng vẽ hoa điền ở nhân gian là như thế nào , nàng cực kì tò mò: “ Được.”

Vì thế Hỉ Hỉ thật cẩn thận mà vẽ giữa hai đầu lông mày của Tô Tô nửa đoá hoa mai tinh xảo.

Tô Tô nhìn đóa hoa giữa trán, thấy hiếm lạ mà sờ sờ.

Bản thể của nàng, khi sinh ra, ở giữa trán đã có một nốt chu sa đỏ tươi.

Diễm lệ không gì sánh được.

Nửa đoá hoa mai này càng làm cho Tô Tô thấy thân thuộc.

Xuân Đào khen nói: “Tam tiểu thư thật xinh đẹp!”

Tô Tô nhìn mình trong gương, diện mạo Diệp Tam tiểu thư, mang theo vài phần hơi thở thuần khiết mà tự nhiên.

Không đủ mị hoặc, nhưng linh khí có thừa. Như mặt của tiểu cô nương nhà bên, mười phần hoạt bát, rất xứng với bộ quần áo đồ g màu đỏ nhạt, như một nắm tuyết mềm lạnh.

Tô Tô nhìn mãi đã thành thói quen, cảm thấy gương mặt này cực kì đáng yêu dễ nhìn.

Nàng đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài tuyết vẫn rơi.

Hỉ Hỉ lẩm bẩm nói: “ Mùa đông năm này, ngày nào cũng có tuyết rơi."

Xuân Đào vội vàng khoác thêm áo choàng cho Tô Tô, tán đồng mà gật gật đầu.

Tô Tô ra khỏi cửa, thấy tướng quân đứng trước phủ cùng một người cao cao dáng vẻ mảnh khảnh.

Thiếu niên ăn mặc xiêm y màu đỏ sắc tím, đứng trong trời tuyết đang rơi dày đặc.

Xiêm y trên người hắn hình như là thu sam, đơn bạc lộ rõ dáng vẻ gầy trơ cả xương.

Bông tuyết rơi trên lông mi dài như cánh quạt của hắn, tạo ra cảm giác đơn độc nhưng tinh xảo của thiếu niên, làm cho Xuân Đào và Hỉ Hỉ nhịn không được cũng lén nhìn đến hai lần.

Xuân Đào có vài phần dại ra, Chất Tử điện hạ lớn lên cũng thật tốt, nếu hỏi nàng, nàng cũng cảm thấy không kém Tuyên Vương điện hạ là bao.

Diệp đại tướng quân Diệp Khiếu không ngồi xe ngựa, mà cưỡi ngựa ở phía trước.

Đạm Đài Tẫn lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tam tiểu thư mặc áo đông ra cửa vào mùa đông, có lẽ hơi nóng nên gương mặt nàng mang theo vài phần nhợt nhạt ửng đỏ như phấn.

Nàng cùng Xuân Đào ở cùng một chỗ, mặt mày nhu hòa mạng theo ý cười, lại hiện ra vài phần trẻ con tương xứng với tuổi tác khó có được.

Đạm Đài Tẫn vươn tay hướng về phía Tô Tô.

Tô Tô nhìn đến tay tái nhợt thon dài đang giơ ra, ý cười trên khoé môi nhạt đi vài phần, làm lơ hắn, tự mình leo lên xe ngựa.

Xuân Đào nhanh chóng nhìn sang chất tử.

Thiếu niên thu hồi tay, đôi mắt rũ xuống, giống dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng như xưa theo tam tiểu thư lên xe ngựa.

Trên đường đi rất nhàm chán, Tô Tô trừng mắt nhìn Đạm Đài Tẫn.

Tà vật thật là thần kỳ, nói hắn cứng cỏi, thì hắn lại có bộ dáng như sắp chết, mà nói hắn ốm yếu thì hắn lại như đất hoang mọc cỏ dại, rất mau liền khôi phục như cũ.

Nàng ôm lò sưởi xù lông, còn tay Đạm Đài Tẫn đặt trên đầu gối. Tô Tô thấy đốt ngón tay hắn đỏ bừng lên.

Cảm giác muốn hiểu biết tà vật trong lòng nàng dâng lên, nàng mới không tình nguyện mà hỏi hắn: “Tay ngươi làm sao vậy?”

Đạm Đài Tẫn không nghĩ đến thiếu nữ sẽ chủ động nói chuyện với hắn, hắn nhấp nhấp nơi khoé môi da bị nẻ, trả lời: “Nứt da.”

Sau đó hắn lập tức thấy, trong mắt thiếu nữ dâng lên chút cảm giác vui sướng cười khi người gặp họa.

Nàng cũng rất mau ý thức được vậy không tốt, rất ảo não mà thu lại cảm xúc.

Tô Tô trưng ra khuôn mặt nhỏ: “Ngươi không sợ lạnh hay sao mà ăn mặc như vậy, là vì thấy người trong lòng sao?”

Chỉ là gặp Diệp Băng Thường thôi mà cũng dụng tâm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro