Chương 13: Trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Tô đối với việc rút Tà cốt của Ma Vương hiện tại không có chút manh mối nào, may mà sau vụ Xích Viêm Ong cũng cho nàng một dẫn dắt.

Hiện tại đã qua rất nhiều năm sau trận tiên ma đại chiến lần đầu tiên kia

Tiên Tôn nhóm ngã xuống vô số, nhưng đổi lại tất cả yêu ma bị trấn áp ở Hoang Uyên, phong ấn ở bên trong kết giới

Từ đây nhân gian an ổn.

Người tu chân công thành lui thân, nguyên khí đại thương. Hơn trăm năm, tiên sơn mới có thể thu đệ tử tư chất thật tốt.

Trước khi Tô Tô tới, hỏi qua cha ——

"Con có thể đi tìm cha 500 năm trước xin giúp đỡ không?"

Thanh y Tiên Tôn thở dài: "Không thể, 500 năm trước ta đang bế quan, chỉ sợ vài thập niên sau, mới có thể xuất quan."

"Vậy con có thể đi tìm mẫu thân không?" Đối với việc này, Tô Tô thực chờ mong, nàng chưa từng nhìn qua mẫu thân của mình.

Thanh y Tiên Tôn trầm mặc: "Con tìm không được nàng."

Hắn nói như vậy.

Tô Tô càng hỏi, cha càng không muốn nói nhiều, thần sắc hiện lên một tia sầu bi.

Cha mẹ đều tìm không được, Tô Tô lại không thể gửi hy vọng với đồng môn.

Gần đây lúc này tiên sơn đóng cửa, người tu chân sẽ không tới thế gian chiêu đệ tử, Tô Tô căn bản không đi được tiên sơn; thứ hai nàng mặc dù nói thật, có người nguyện ý tin tưởng nàng, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp rút ra tà cốt.

Nếu có, 500 năm sau đâu đến nỗi ngã xuống?

Hy vọng duy nhất của Tô Tô là vị thần quy ở nơi trấn áp Hoang Uyên kia.

Thần quy sống mấy vạn năm, có lẽ chỉ có nó, biết được biện pháp rút Tà cốt ra

Thần quy ngủ say ở Hoang Uyên, nhưng hiện giờ đã có yêu ma trốn ra từ Hoang Uyên, thần quy nhất định đã thức tỉnh!

Nàng chỉ cần tới Hoang Uyên, liền có thể biết phương pháp.

Tô Tô kiềm chế kích động trong lòng, tà ma chạy ra, cũng không phải chuyện tốt, điều này có nghĩa là phong ấn bị nới lỏng, vạn vật yêu ma đều cảm nhận được ma vương của họ sắp thức tỉnh.

Cho dù đến hiện tại bọn chúng còn chưa tìm ra Đạm Đài Tẫn.

500 năm sau tam giới rung chuyển, nói không chừng chính là từ giờ phút này bắt đầu.

Phong ấn buông lỏng, thần quy tỉnh lại, là hy vọng rút ra tà cốt, cũng ý nghĩa nguy hiểm bắt đầu.

Như thế, càng không thể làm Đạm Đài Tẫn ở thời điểm này tử vong, hắn vừa chết, tà cốt thức tỉnh, đến lúc đó tà ma phá tan Hoang Uyên, nàng liền có chuyện.

Tô Tô nghĩ nghĩ, gọi quản gia tới: "Ngươi có thể giúp ta mua chút lá bùa cùng chu sa tới không?"

Quản gia thực kinh ngạc: "Tam tiểu thư, ngươi muốn mấy thứ này làm cái gì?"

"Yêu vật hiện thế, trong phủ chuẩn bị đồ vật trừ tà phòng ngừa chuyện xấu xảy ra." Tô Tô nói, "Nhớ kỹ, lá bùa cần gỗ đào năm trăm năm chế thành, chu sa cần máu của mãnh thú."

Tô Tô không linh lực, nhưng cũng may học qua vẽ bùa.

Quản gia thực khó xử, thấy Tô Tô kiên trì, hắn đành phải gật gật đầu: "Ta giúp tiểu thư đi tìm xem."

Hắn vừa đi, một tên ăn mày liền tới bẩm báo: "Tiểu thư, Tam công tử lại vào sòng bạc!"

Tô Tô cho hắn một thỏi bạc: "Cảm ơn ngươi."

Nàng đeo khăn che mặt, mang theo Xuân Đào đi tới sòng bạc mà tên ăn mày kia vừa nói

Tô Tô ở trà lâu đối diện ngồi trong chốc lát, quả nhiên thấy Tam công tử Diệp Triết Vân cùng thượng thư công tử kề vai sát cánh đi tới.

Hai người trên mặt tươi cười hết sức xán lạn.

Ông chủ sòng bạc hớn hở tiễn bọn họ đi, qua một hồi lâu, Tô Tô dặn dò Xuân Đào ngồi yên ở đây, lúc này nàng mới tự mình ra ngoài

Nàng tìm được tiểu ca mời chào bên ngoài sòng bạc, xin lỗi mà nói: "Thỉnh cầu tiểu ca thông truyền một tiếng, ta tới thay Diệp Tam công tử trả hết số nợ ở sòng bạc, ngươi nhìn xem này có đủ hay không."

Nàng lấy ra mấy nén vàng.

Tiểu ca kinh ngạc nói: "Cô nương, nợ của Tam công tử, mấy ngày trước đây không phải đã trả hết rồi sao?"

Tô Tô trong lòng hiểu rõ, nghĩ đến Liên di nương mất đồ quý giá, lại nói: "Ta cho rằng khoảng thời gian trước ta đưa Diệp Tam công tử 6000 lượng bạc, còn không đủ để trả quý phường đâu."

Tiểu ca gãi gãi đầu, rất khó hiểu: "Tam công tử chỉ thiếu năm ngàn lượng bạc, đoạn thời gian trước đã trả hết."

"Như vậy a, là ta nhớ lầm, ta đây không làm phiền."

Tô Tô vốn đang phân vân không biết đồ là bị Nhị công tử hay Tam công tử lấy trộm, nhưng hiện tại coi như đã rõ, là Diệp Triết Vân

Sáu bảy ngàn lượng bạc đồ vật, tam ca kia của nàng cũng không biết thay đổi bao nhiêu tiền.

Xem bộ dáng hắn ta không chút nào chột dạ, nghĩ đến không biết hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu. Có lẽ, hắn ta biết hậu quả nhưng cảm thấy tất cả có Đạm Đài Tẫn giúp hắn ta chịu tội.

Xuân Đào cũng hiểu được, căm giận nói: "Tam công tử thật quá đáng, ngay cả Ngọc Quan Âm lão phu nhân cũng lấy đi! Còn vu oan cho Chất tử điện hạ. May mắn tiểu thư điều tra rõ sự thật, bằng không Chất tử điện hạ chịu không ít tội."

"Đánh gãy tay sao?" Tô Tô nhớ tới lần trước nói.

Xuân Đào lắc đầu: "Không nhất định, nhưng nếu là Chất Tử điện hạ, Liên di nương nhất định sẽ không tha cho hắn."

Liên di nương nhìn bề ngoài hiền lành, nhưng bọn hạ nhân đều biết nàng khẩu phật tâm xà.

Xuân Đào hỏi: "Tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ?"

"Về phủ trước đã."

Tô Tô mới đến tướng quân phủ, Hỉ Hỉ vội vàng ra đón : "Tam tiểu thư, ngươi đã trở lại, lão phu nhân phát hiện Ngọc Quan Âm bị mất, tức giận đến đau tim, Liên di nương ăn mắng, vì trấn an lão phu nhân, muốn bắt chất tử trút giận !"

Tô Tô cũng biết chuyện này giấu không được bao lâu, vội vàng cùng Hỉ Hỉ đi thính đường.

Nhưng lúc này trong lòng hiểu rõ, nàng nửa điểm nhỏ cũng không nóng nảy.

Lại là trường hợp lần trước kia, chẳng qua lần này lão phu nhân cùng Nhị Tam công tử đều ở, Diệp Trữ Phong cụp mi rũ mắt ngồi ở ghế trên, nỗ lực giảm nhỏ cảm giác tồn tại, Diệp Triết Vân đang ăn nho, vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Đạm Đài Tẫn.

Lão phu nhân che ngực, đối Đạm Đài Tẫn nói: "Ngươi nếu không đem Ngọc Quan Âm tìm trở về, tướng quân phủ không chấp nhận được ngươi!"

Tô Tô vội vàng nâng lão phu nhân: "Tổ mẫu, xin ngừoi bớt giận."

Nàng cũng biết Ngọc Quan Âm đối lão phu nhân rất quan trọng, nếu nói đáng giá thì không đến mức đó, nhưng Ngọc kia là do Phương trượng Thông Tuệ lúc chưa viên tịch*, tự mình tặng cho lão phu nhân.

*viên tịch: mất
Ý nghĩa phi phàm.

Liên di nương nói: "Tam tiểu thư, ngươi cũng thấy, chất tử làm chuyện dơ bẩn này, luôn có người đến phụ trách."

Tô Tô giúp lão phu nhân nhuận khí, có chút buồn cười: "Liên di nương người nghĩ xem, kẻ trộm Ngọc quan âm cùng với của hồi môn của Nhị tỷ nên trừng phạt như thế nào đây"

Liên di nương thở dài nói: "Chất tử chỉ cần nói ra Ngọc quan âm kia ở chỗ nào, liền giảm nhẹ hình phạt, đánh 30 bản là qua chuyện."

30 bản tử, nhân từ thật nha, nếu là người yếu đuối thì mất toi nữa cái mạng rồi.

Diệp Triết Vân cợt nhả nói: "Tam muội muội, di nương đã rất nhân từ, ngươi sẽ không luyến tiếc đi?"

Lời này vừa nói ra, Đạm Đài Tẫn nhìn về phía Tô Tô.

Tô Tô chi cằm nói: "Tam ca nói cái gì đấy, ta đương nhiên sẽ không luyến tiếc."

Đạm Đài Tẫn mím môi, ánh mắt chợt trầm xuống.

Liên di nương nói: "Chất tử, ngươi vẫn là mau chút nói ra Ngọc Quan Âm ở chỗ nào đi."

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng mà nói: "Không biết."

Diệp Triết Vân cắn quả nho, châm dầu vào lửa nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tổ mẫu, di nương, có phải hay không ngọc hẵn là ở trong chỗ......"

Đạm Đài Tẫn nhìn về phía Diệp Triết Vân, đôi mắt đen nhánh, phảng phất sâu như lốc xoáy không thấy đáy. Diệp Triết Vân khó nhịn được trong lòng một nỗi sợ, ngượng ngùng câm miệng, không thêm dầu vào nữa.

Liên di nương thấy lão phu nhân mặt âm trầm, vội vàng nói: Người tới, đem chất tử......"

"Từ từ!" Tô Tô nói.

Liên di nương không vui nói: "Tam tiểu thư, lần trước thiếp thân tín nhiệm ngươi, mới để ngươi kéo dài lâu như vậy, không lẽ lần này Tam tiểu thư lại muốn bao che Chất Tử điện hạ đi."

Nàng trong lòng thập phần bất mãn, Diệp Tịch Vụ là nữ nhi treo đầu quả tim của Lão phu nhân, lão phu nhân tự nhiên sẽ không trách cứ, lão phu nhân chỉ biết mắng vào bà ta.

"Ta đương nhiên sẽ không bao che ai." Tô Tô cười nói, "Di nương, ngươi nói đúng, người phạm sai lầm, cần phải hung hăng trừng phạt."

Tô Tô buồn rầu mà nói: "30 bản tử a, cũng không biết chịu nổi không."

Liên di nương trong lòng bĩu môi.

Loại này Tang Môn tinh, chết đi nói không chừng còn tốt hơn, cũng tại Diệp Tịch Vụ không biết kiểm điểm, trêu chọc ở ngoài đem thứ này về nhà.

"Tam tiểu thư nói đùa, gia có gia pháp."

Tô Tô lĩnh ngộ gật đầu: "Nếu Liên di nương cảm thấy không có việc gì, vậy đem tam ca kéo đi ra ngoài đi."

Lời vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ không thôi.

Liên di nương khiếp sợ nói: "Ngươi nói cái gì?" Diệp Triết Vân chính là con trai của nàng!

Tô Tô nói: "Kẻ trộm đồ chính là tam ca, hắn đem toàn bộ đi trả nợ cờ bạc, Liên di nương, đổi lại là tam ca ngươi liền muốn bao che cho hắn đi?"

Diệp Triết Vân sắc mặt xanh mét, đứng lên: "Diệp Tịch Vụ, ngươi cũng không nên nói hươu nói vượn, đồ vật là do đứa con hoang kia lấy, cùng ta chẳng có quan hệ gì!"

"Đơn giản thôi, Tịch Vụ cũng sợ vu oan Tam ca, chi bằng Tam ca ngồi xuống, tổ mẫu phái một người, đi sòng bạc Như Ý hỏi một chút. Tiền tiêu vặt một tháng của Tam ca bất quá chỉ có mấy chục lượng bạc, chân tướng sự việc cũng sẽ phơi bày ra thôi."

Lão nhân sắc mặt khó coi, xoa giữa mày giơ tay: "Triệu phúc, phái người đi hỏi một chút."

Liên di nương thấy Diệp Triết Vân sắc mặt trắng bệch, nháy mắt minh bạch là chuyện như thế nào.

Trấn định của nàng ta lập tức biến mất, đầu gối quỳ mạnh xuống đất, bò lại trước mặt lão phu nhân: "Lão phu nhân, Tam công tử tuổi trẻ, chỉ là nhất thời hồ đồ, xin người tha cho hắn lần này."

Diệp Triết Vân cũng quỳ xuống: "Tổ mẫu, đều là Lý thượng thư công tử mang ta đi, ta cũng không dám nữa!"

Lão phu nhân dậm dậm quải trượng trên đất: "Liên di nương, đây là đứa con ngoan ngươi dạy ra đó!"

Liên di nương nức nở nói: "Tam công tử sẽ đem Ngọc Quan Âm trở về, thiếp cũng nguyện ý bồi thêm vào của hồi môn của Nhị tiểu thư."

Tô Tô chớp chớp mắt, nhắc nhở nói: "Gia có gia pháp, bất quá, nếu người phạm sai lầm là tam ca, vậy giảm nhẹ hình phạt, đánh 30 bản tử, liền thôi."

Liên di nương khắp mặt đều  tái rồi, bắt đầu dập đầu: "Không được, Tam công tử từ nhỏ thân thể yếu đuối, 30 bản tử, sẽ lấy luôn mạng của Tam công tử mất."

Nàng hiện tại hối hận không kịp, nhắc tới 30 bản tử làm gì.

Diệp Triết Vân chân cũng bắt đầu run rẩy: "Tổ mẫu, tổ mẫu, ta biết sai rồi."

Tô Tô vừa nói vừa lột một quả nho: "Liên di nương, ngươi không phải nói đánh 30 bản tử liền không có việc gì sao? Như thế nào Đạm Đài Tẫn chịu được, tam ca chịu không nổi, đây là đạo lý gì đây?"

Liên di nương chảy nước mắt lạnh lùng nói: "Tam tiểu thư, thiếp cùng ngươi không oán không thù, ngươi cớ gì đối xử Tam công tử như thế."

"Vậy Đạm Đài Tẫn cũng không trêu chọc tới ai đâu?" Tô Tô không chút nào thoái nhượng.

Lão phu nhân nhìn chằm chằm Liên di nương, nói: "Đủ rồi!"

"Liên di nương ở trong viện của mình thành thật suy nghĩ hai tháng, Triệu phúc đi chuộc lại Ngọc Quan Âm, Diệp Triết Vân bất hiếu hỗn trướng này, đi vào từ đường quỳ hai ngày, không cho bất cứ kẻ nào đưa đồ ăn cho hắn!"

Trừng phạt như vậy, làm Liên di nương nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng thời tiết lạnh băng, quỳ hai ngày rất khó chịu, nhưng nhi tử cuối cùng không phải chịu khổ sở khác.

Lão phu nhân rốt cuộc nể tình Diệp Triết Vân là cháu nội của bà, chỉ để Diệp Triết Vân hồi phục tâm trí.

Tô Tô khiếp sợ mà nhìn về phía lão phu nhân, lão phu nhân thần sắc mỏi mệt, sai người đỡ bà rời đi

Thế nhưng chỉ...... Như vậy thôi sao?

Nếu đổi lại kẻ trộm là Đạm Đài Tẫn, hôm nay sẽ ném nửa cái mạng.

Là Diệp Triết Vân, thế nhưng cũng chỉ quỳ hai ngày.

Nàng vẫn luôn tin tưởng tựa hồ lung lay sắp đổ. Cha rõ ràng nói, thế gian tuy có chuyện bất bình nhưng chỉ cần chúng ta nguyện ý bảo vệ đều có kết quả tốt.

Tô Tô tới nhân gian mới phát hiện, nguyên lại người với người giống nhau nhưng không giống mệnh, sinh ra đã không công bằng.

Nàng nắm tay nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, không nghĩ tới thiếu niên hết sức bình tĩnh, đơn giản mỉa mai mà cong cong môi

Loại kết quả này, hắn đã sớm dự tính được.

Thành thói quen.

Hắn biết, hắn sinh ra cùng người khác chính là bất đồng.

---------------

Nửa đêm, Diệp Triết Vân một mình chờ ở từ đường.

Hắn nằm trên tấm nệm Liên di nương lén sai hạ nhân đem đến, trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ.

Lạnh như vậy! Hắn như thế nào ngủ được!

Lúc trước trộm đi Ngọc quan âm, Diệp Triết Vân liền nghĩ tới, đẩy cho Đạm Đài Tẫn thì tốt rồi. Đều do Diệp Tịch Vụ xen vào, nếu không làm sao hắn ta phải chịu tội như vậy?

Trong lòng hắn ta oán hận, ngay sau đó lại trào phúng mà nghĩ, còn không phải không thể làm gì hắn ta sao.

Chợt gió tuyết ngừng lại, tiếng gió vù vù, một cái chớp mắt thập phần an tĩnh.

Diệp Triết Vân ban đầu không chú ý, thẳng đến trên song cửu sổ có một con quạ đen cả người tối đen bay vào.

Quạ đen dùng tròng mắt màu đỏ, nhìn chăm chú vào hắn

Diệp Triết Vân bị nó nhìn đến sởn tóc gáy, ném quả táo vào nó: "Cút!"

Quạ đen bay đi.

Kỳ quái, mùa đông, như thế nào sẽ có quạ đen đôi mắt màu đỏ kia, làm người ta nổi hết da gà!

Ngay sau đó, cửa sổ bỗng nhiên bị phá mở.

Một đám quạ đen mắt đỏ bay vào, như điên mổ liên tiếp vào Diệp Triết Vân.

Diệp Triết Vân kêu thảm thiết một tiếng, hướng ngoài cửa bò ra: "Cứu mạng! Cứu mạng! Cha......"

Hắn nghiêng ngả lảo đảo, toàn thân là máu.

Chạy ra từ đường, té ngã ở dưới hành lang.

Trong tầm mắt, xuất hiện một đôi giày nam nhân, Diệp Triết Vân hoảng sợ mà kêu: "Cứu mạng, mau đuổi quái vật này đi......"

"Ha a, thật đáng thương." Người tới thở dài, nhẹ giọng thương hại mà nói.

Chờ Tam công tử toàn thân là vết máu bầm qua đi, thiếu niên đứng ở phía ngược sáng lộ ra đôi môi tái nhợt

Hắn đuôi mắt phiếm hồng, mang theo ánh mắt đồng tình

Ngay sau đó cong lên đôi mắt, không thể kiềm chế mà cười rộ lên, phảng phất thấy sung sướng đến cực điểm

Quạ đen mắt đỏ vẫn còn tiếp tục mổ vào Diệp Triết Vân

Đạm Đài Tẫn cảm thấy không thích hợp, quay đầu, liền thấy thiếu nữ mặc áo choàng hồng phấn phía sau hắn

Thiếu nữ xách theo một chiếc đèn, đứng ở trong gió tuyết, nhấp môi nhìn hắn.

Hắn thu hồi  tươi cười trên mặt, đôi mắt trở nên thâm trầm

Nhóm quạ đen bỏ chạy mất dép

*trường sắp cho tui cái tkb sắp khóc tới nơi =))) nên tui hơi lừoi mng thông cảm nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro