Chương 6: Vu Oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mới vừa hồi phủ, Xuân Đào liền thấy tướng quân trước phủ, đứng bên cạnh là một nha hoàn, nha hoàn có gương mặt trái xoan, lông mày được tỉa tinh tế

Thấy ả, Xuân Đào sợ tới mức vội vàng cúi đầu.

Nha hoàn tinh ranh kia cười nhạo một chút, đẩy Xuân Đào ra, tiến đến đón nhận: "Tiểu thư, Bích Liễu đã trở lại, Bích Liễu đỡ người xuống xe."

Tô Tô xốc lên mành kiệu, thấy một gương mặt xa lạ

Nghe nàng tự xưng Bích Liễu, Tô Tô nháy mắt liền biết nàng là ai.

Nguyên chủ có bốn nha đầu mang theo bên người, Ngân Kiều bị tổ mẫu đưa đi thôn trang gả chồng, trong khoảng thời gian này đi theo Tô Tô là hai nha hoàn Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ.

Nhưng hai nha đầu này lá gan đều không lớn, nguyên chủ thấy các nàng quá mức chất phát, ngu dốt đến cực điểm nên nguyên chủ luôn luôn không quá thích các nàng.

Nha Hoàn mà Diệp Tịch Vụ thích nhất là ả đang đứng trước mắt này đây, tên gọi là "Bích Kiều"

Ở trong trí nhớ, Bích Liễu thông minh lanh lợi, làm việc lưu loát, miệng cũng ngọt, thấm đến tâm của nàng.

Tô Tô cũng không rõ, Bích Liễu là cái dạng người gì.

Nàng tự hỏi bản thân, nháy mắt đã bị Bích Liễu dắt xuống xe ngựa.

Xuân Đào đứng ở một bên, giống thấy lão hổ chim cút nhỏ.

Xuân Đào sợ Bích Liễu?

Lại thấy Hỉ Hỉ cũng rũ đầu, Tô Tô cái gì cũng đều rõ

Bích Liễu này, xem ra địa vị trong lòng nguyên chủ không thấp. Tô Tô thời điểm mới xuyên qua, Xuân Đào thấy nàng liền sợ đến bất động, còn Bích Liễu này, tiến đến bên nàng không câu nệ gì

Chủ tớ mấy người đi vào trong phủ, Bích Liễu nói: "Tam tiểu thư, Bích Liễu có chuyện muốn cùng ngươi nói." Nàng thần sắc ẩn ẩn phấn khởi.

Bích Liễu quay đầu lại đối Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ nói: "Ta cùng tiểu thư trò chuyện, các ngươi nên làm cái gì liền làm cái đó đi."

Tô Tô bất động thanh sắc, nàng đảo mắt nhìn quanh, Bích Liễu rốt cuộc muốn làm cái gì.

Bích Liễu mang theo Tô Tô quẹo vào một tòa núi giả ', từ ống tay áo lấy ra một xấp giấy.

"Tam tiểu thư, ngươi xem, Bích Liễu tìm được thứ gì?"

Tô Tô tò mò mở ra xem, trong tranh hoạ một mỹ nhân sống động như thật

Mỹ nhân ngồi ở cạnh hồ sen, cúi đầu cười nhạt, không chút thẹn thùng.

Bích Liễu thần sắc hưng phấn, trên mặt viết câu chờ tiểu thư khen ngợi đi

Tô Tô có chút ngốc mà nhìn bức họa, cho nên rốt cuộc thứ này là gì?

"Tiểu thư, ngươi xem người vẽ đi."

Người vẽ: Bàng Nghi Chi.

Thế nhưng là Trạng Nguyên gia, hiện giờ Lễ Bộ thị lang Bàng Nghi Chi, lần trước vô cùng lo lắng nhảy xuống đi cứu Diệp Băng Thường trong hồ nước

Như thế xem ra, trên bản vẽ người là ai, không cần nói cũng biết.

Nói thật ra, không hổ là tân khoa Trạng Nguyên, vẽ tranh thật không sai, ít ỏi vài nét bút, Diệp Băng Thường phong tình vô hạn.

Bích Liễu: "Tiểu thư, ngươi sai ta đi điều tra ở thôn trăm năm đó đại tiểu thư dưỡng bệnh phát hiện ra bọn họ quả nhiên có gian tình, đồ đê tiện kia trước khi cùng Lục điện hạ thành thân, cũng đã cùng Bàng đại nhân âm thầm tư thông."

"Bàng đại nhân còn vẽ mấy bức họa này để an ủi tương tư của chính mình."

"Bàng đại nhân trước khi hồi kinh liền sai gả đầy tớ đốt mấy bức hoạ này đi, nhưng gã ta cảm thấy nếu đốt đi thì thật tiếc. Bích Liễu may mắn không làm nhục mệnh, mua lại hết tất cả từ tay gã."

Bích Liễu nhảy nhót nói: "Tiểu thư, lục điện hạ thấy mấy bức hoạ này, khẳng định sẽ giận không nguôi, hưu tiện nhân kia. Đến lúc đó, không có tiện nhân kia, lục điện hạ trong mắt người, liền sẽ biến thành tiểu thư!"

Tô Tô: "......"

Ngươi nghiêm túc sao?

Tô Tô xem như hiểu rõ, lúc trước nguyên chủ cùng Diệp Băng Thường rơi xuống nước. Lục điện hạ là phu quân nhảy xuống cứu nàng là chuyện đương nhiên. Nhưng Bàng đại nhân nhảy xuống cứu nàng ta hẵn là có ý vị sâu xa đi.

Nguyên chủ nghi ngờ điểm này, liền phái ra nha hoàn đắc lực nhất là Bích Liễu đi điều tra

Hy vọng điều tra ra Bàng đại nhân cùng thứ tỷ gian tình, làm cho lục điện hạ hưu bỏ thứ tỷ.

"Tiểu thư, có cần Bích Liễu tìm người đem mấy bức hoạ này qua cho Lục hoàng tử không?"

Tô Tô đem tranh thu lại: "Tạm thời không cần."

Nguyên chủ đã thành thân, Tô Tô hoàn toàn không có ý tưởng làm phu thê họ rạn nứt

Hơn nữa, chỉ là một bức hoạ, nếu nói ra cùng lắm nói được Bàng Chi Nghi đơn phương ái mộ Diệp Băng Thường, Diệp Băng Thường bị người khác vẽ vào tranh, không biết nên không có lỗi.

Bích Liễu đầy mặt viết đáng tiếc, nhưng là cũng không dám làm trái Tô Tô, chỉ nghĩ tiểu thư còn có biện pháp hay.

Tô Tô thu tranh lại, chuẩn bị tìm thời điểm tốt đốt bức hoạ này đi

Nàng mới đi ra ngoài, Xuân Đào vẻ mặt bất an tới thông báo: "Tam tiểu thư, không hay rồi, đã xảy ra chuyện."

Bích Liễu quở mắng: "Nói chuyện đàng hoàng, hoảng hoảng loạn loạn, còn ra thể thống gì!"

Tô Tô nhíu mày, nhìn Bích Liễu liếc mắt một cái, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi Xuân Đào: "Ngươi chậm rãi nói."

Xuân Đào nuốt nước miếng, nói: "Liên di nương buổi sáng phát hiện, nhà kho mất rất nhiều đồ vật, Ngọc Quan Âm của lão phu nhân không thấy đâu. Trong lúc điều tra phát hiện phòng của Đỗ di nương cũng bị trộm, của hồi môn nàng để lại cho Nhị tiểu thư bị thiếu hơn phân nữa.

"Ngọc bội của Đại công tử cùng mấy thỏi bạc của Tứ công tử, toàn bộ không thấy. Hiện tại, Liên di nương, Đỗ di nương, còn có nhị tiểu thư, đang ở thính đường thẩm vấn......"

Tô Tô trong lòng có loại bất an hỏi: "Các nàng hoài nghi ai?"

"Chất Tử điện hạ."

Tô Tô nhíu mày hỏi: "Vì cái gì hoài nghi hắn?"

Xuân Đào thật cẩn thận nhìn Tô Tô, "Có người lục soát trên người Chất tử điện hạ, ở trong lá bùa bình an có một chiếc khuyên tai của nữ nhân được giấu kỹ càng

Bích Liễu vừa nghe, căm giận nói: "Tiểu thư, chất tử làm như vậy thật sự mất mặt, chính là không chừa lại mặt mũi cho người a"

Xuân Đào muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Bích Liễu thì lại im lặng cúi đầu

Tô Tô liếc Bích Liễu một cái: "Sự tình kết quả còn chưa tra được, không cho phép ngươi hồ ngôn loạn ngữ."

Tô Tô nghĩ thầm, chỉ muốn nói nha đầu này mau ngậm miệng lại, nếu không nàng sợ không nhịn được mà đánh ả một trận

Từ nhỏ cha dạy Tô Tô lễ phép, phân rõ thị phi trắng đen. Bích Liễu mỗi lần nói chuyện đều nói ra "tiện nhân", "gian tình", nói chuyện bình thường không được sao?

Tô Tô nghe được cả người không thoải mái, hiện tại sống ở đây còn để cho Bích Liễu còn trong tối ngoài sáng ức hiếp Hỉ Hỉ cùng Xuân Đào sao.

Tô Tô hoài nghi, nha hoàn này chắc đã xui khiến nguyên chủ làm không ít chuyện.

Đi phá hư tình cảm người khác, đây là việc một cô nương có thể làm sao?

Nhưng Tô Tô hiện tại cũng không có thời gian quản Bích Liễu, nàng nói với Xuân Đào: "Chúng ta đi thính đường nhìn xem."

Xuân Đào vội vàng hành lễ dẫn đường.

Bích Liễu bị Tô Tô cảnh cáo không được nói loạn, ngốc tại chỗ. Ả hoàn toàn không nghĩ tới tam tiểu thư sẽ trách cứ mình.

Theo lý thuyết, tiểu thư nghe được chất tử làm cho mặt mũi nàng mất hết, nhất định sẽ có tâm muốn giết hắn

Nhưng tam tiểu thư thế nhưng chỉ kêu mình ngậm miệng

Bích Liễu sắc mặt nhăn nhó một chút, nhìn về phía Xuân Đào kia. Nhất định trong lúc mình không ở đây, hai nha đầu kia nói với tiểu thư việc xấu của ả

Ngày mai là mười lăm, ả sực nhớ ra một chuyện, trách không được tiểu thư không muốn lăng mạ hắn, chất tử hiện tại không nên xảy ra chuyện gì bất trắc

Bích Liễu vội vàng đi theo.

Tô Tô còn chưa đến thính đường, lập tức có người tới trước mặt Liên di nương hội báo: "Tam tiểu thư đã trở lại."

Lời vừa nói ra, những người đang ngồi trên ghế kia, đều đồng thời nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Thiếu niên hai tay bị trói, môi mấp máy, mắt luôn nhìn xuống đất, trong mắt vừa âm vừa lãnh

Tô Tô đi vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy

Ba vị di nương, Liên di nương ngồi ở chủ vị, hai vị di nương phân ngồi ở hai bên, nhị tiểu thư Diệp Lam Âm sắc mặt khó coi ngồi bên cạnh Đỗ di nương.

Trừ bỏ bọn họ, trong phủ ngay cả Tứ công tứ nhỏ nhất cũng có mặt

Tứ công tử năm nay mới 6 tuổi, bởi vì tuổi nhỏ, tướng quân sủng ái, hắn cả người béo thành một viên cầu, nằm trong lòng ngực Vân di nương ăn điểm tâm.

Trừ bỏ người hầu, tất cả mọi người ngồi, chỉ có Đạm Đài Tẫn đứng.

Tam di nương lên tiếng trước: "Tam cô nương đã trở lại, tới vừa lúc, trong phủ đã xảy ra một chuyện lớn như vậy chắc ngươi cũng đã biết. Chất tử là người của ngươi, thiếp cũng khó xử, tam cô nương xem, nếu không chuyện này, ngươi thẩm vấn hắn?"

Nói xong nàng ta liền đứng dậy nhường lại ghế chủ vị cho Tô Tô

Liên di nương tuy rằng giúp đỡ lão phu nhân chủ nội trợ, nhưng nàng bất quá chỉ là thiếp, Tô Tô là đích nữ, nàng vừa tiến đến, Liên di nương tự nhiên không dám ngồi ở chủ vị.

Còn lại hai vị di nương, cũng vội vàng đi theo Tô Tô

Diệp Lam Âm bị Đỗ di nương đụng phải một chút, sắc mặt khó coi mà kêu: "Tam muội muội."

Tô Tô thản nhiên ngồi xuống, gã sai vặt vội vàng bưng trà

Tô Tô uống ngụm nước trà, nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Hắn quần áo bị người ta xả loạn, trên mặt đất một cái bùa bình an cổ xưa, bùa bình an nằm trên đất ịn lên vài cái dấu chân, hiển nhiên bị người ta dẫm qua mấy lần

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn trước sau vẫn đặt trên bùa bình an. Tô Tô tiến vào, hắn không hề phản ứng, chưa từng ngước mắt lên nhìn Tô Tô lần nào.

"Liên di nương, ban nãy là ngươi thẩm vấn, hiện tại thẩm vấn tiếp đi, ta ngồi xem là được." Tô Tô không nhúng tay, nàng biết chính mình đối với Đạm Đài Tẫn không có ấn tượng tốt, nàng xen vào việc này khó tránh khỏi có chút thiên vị.

Lời vừa nói ra, Đạm Đài Tẫn vậy mà có phản ứng, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Tô Tô một cái.

"Nếu tam tiểu thư phân phó, thiếp liền tiếp tục."

"Chất Tử điện hạ, gần nhất, nhiều năm như vậy, trong phủ tài vụ chưa bao giờ mất trộm." Liên di nương nhìn bạch y thiếu niên, trong lời nói ý tứ thực minh xác, mà Đạm Đài Tẫn mới vào phủ chưa được ba tháng đã bị mất trộm nhiều đồ vật như thế

"Thứ hai, nhà kho chỉ có các chủ tử có thể tới gần. Trong phủ mọi người, đều được phân bạc, nhưng là chất tử ngươi......" Liên di nương dừng một chút, không đem việc này nói rõ

Mọi người cũng hiểu được, Đạm Đài Tẫn tuy rằng cũng được coi như nữa chủ tử trong phủ, nhưng phủ tướng quân lại không cấp bạc cho hắn

Một tù binh của địch quốc bại trận, cho ăn cơm đã là tốt rồi, vẫn là xem ở hắn cùng tam tiểu thư quan hệ phân thượng.

Đạm Đài Tẫn giương mắt, nói: "Không phải ta, ta chưa làm qua."

Tô Tô nắm ngón tay thật chặt, kỳ thật nàng thấy rõ, lý do này của Tam di nương quá miễn cưỡng

Đạm Đài Tẫn ở trong phủ địa vị thấp hèn, bởi vì thái độ của nguyên chủ đối với hắn không tốt, nên ở trong phủ địa vị hắn chỉ bằng hạ nhân. Như thế nào có thể suy đoán, liền phán một người có tội?

Còn nữa, Tô Tô liếc mắt một cái ——

Tóc mái che khuất đôi mắt tối tăm của hắn, làm hắn cả người thoạt nhìn giống sống ở âm u trung sinh vật, u ám làm cho người khác cũng không mấy vui vẻ

Tô Tô tin Đạm Đài Tẫn tương lai sẽ bạo ngược giết người, nhưng việc trộm cắp như thế này nàng cảm thấy không phải hắn.

Đỗ di nương ngữ điệu bén nhọn nói: "Không phải ngươi, chẳng lẽ còn có thể là công tử trong phủ? Chất tử, tướng quân phủ tiếp nhận ngươi, ngươi báo đáp như này sao? Chẳng lẽ là từ nhỏ không dạy ngươi qui củ, cho nên hiện tại tay chân không nhịn được làm điều xấu đi."

Lời này nói khó nghe cực kỳ.

Vân di nương ôm Tứ công tử trong ngực, nhảy ra khỏi ôm ấp, chạy đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, đạp hắn một chân: "Dám trộm đồ vật phủ tướng quân, ta muốn cho cha đánh chết ngươi!"

Vân di nương vội vàng đem Tứ công tử ôm trở về: "Trác Nhi, không được nói bậy!"

Đạm Đài Tẫn đuôi mắt hơi hơi phiếm ra màu đỏ

Hắn lạnh lùng lặp lại nói: "Ta đã nói rồi, không phải ta."

Bởi vì Đỗ di nương cùng Tứ công tử động đến hắn, nên cuộc thẩm vấn trong hoà bình này bị đứt đoạn.

Tô Tô trong lòng nghẹn muốn chết, nàng há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến cha đau đến kịch liệt

Tiên Tôn áo xanh nói: "Mấy năm nay, chúng ta Tu Tiên giới vô số tôn giả ngã xuống, bao gồm đại sư huynh ngươi, vì tông môn, chết ở trong tay tà vật kia. Tô Tô, ngươi là hi vọng cuối cùng của Tu chân giới, đi về 500 năm trước, chớ mềm lòng."

Tô Tô bình phục hô hấp, tự nhủ bản thân, Đạm Đài Tẫn không phải người tốt, lúc này mới nhịn xuống xúc động.

Liên di nương mở tay ra, lộ ra một cái khuyên tai hình rắn tinh xảo: "Chất tử cũng nên giải thích rồi, tại sao trên người lại có một chiếc khuyên?"

Đạm Đài Tẫn nhìn khuyên tai trên tay Liên di nương, gắt gao nhấp môi.

Tô Tô cũng nhìn về trang sức kia.

Liên di nương: "Bích Liễu, ngươi xem xem, đây là khuyên tai của tam tiểu thư sao? Nếu là tam tiểu thư, vậy thì ta quả thật thất lễ rồi."

Đương nhiên không có khả năng, Tô Tô nghĩ thầm, nguyên chủ chán ghét Đạm Đài Tẫn đều không kịp, như thế nào sẽ đem đồ vật của mình đưa cho hắn.

Tô Tô rõ ràng, những người khác cũng rõ ràng.

Tô Tô nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Nàng nghĩ, nàng biết đây là đồ vật của ai rồi.

Đạm Đài Tẫn thế nhưng cất giấu bên người, chút tâm tư âm u đáng thương này, đích thực không thể để lộ ra ngoài

Bích Liễu tiến lên nhận, nói: "Liên di nương, khuyên tai không phải của tiểu thư nhà ta."

"Chất tử giải thích như thế nào?"

Đạm Đài Tẫn ánh mắt lành lạnh, không nói chuyện.

Nếu lúc trước, trong mắt hắn còn mang theo một chút phẫn nộ, hiện tại trong mắt cũng chỉ có một hồ nước lặng

Liên di nương đối với Tô Tô cúi đầu: "Tam tiểu thư cũng thấy, chất tử không muốn giải thích."

Diệp Lam Âm ai oán nói: "Chất Tử điện hạ, Lam Âm ngày thường, không đắc tội ngươi. Ngươi có thể đem những đồ vật của di nương ta trả về không?" Kia chính là hồi môn của nàng nha

Các nàng cứ như vậy ụp tội danh khuất nhục kia vào người Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô cảm thấy, này cũng quá vớ vẩn.

Đạm Đài Tẫn rốt cuộc cũng hiểu rõ, cười lạnh nói: "Không lời nào để nói, mặc cho các ngươi xử trí."

Tô Tô vẫn là lần đầu tiên thấy hắn lộ ra nụ cười lạnh, hắn sống lưng thẳng tắp, cười xong lúc sau, môi nhấp thành một đường lạnh băng

Liên di nương khó xử mà nói: "Nếu hạ nhân trong phủ trộm đồ vật quý giá, liền chặt tay ném ra khỏi phủ!"

Vân di nương cau mày, nhịn không được cầu tình nói: "Liên di nương, thân phận chất tử không bình thường, làm sao có thể dùng giáo huấn hạ nhân mà làm theo được"

Liên di nương nói: "Vân di nương hiểu lầm, thiếp không phải ý tứ này, Chất tử đương nhiên không giống hạ nhân. Nhưng nếu phạm sai lầm, bất luận là ai, đều hẳn là trừng phạt. Tam tiểu thư, ngươi xem, để Chất tử trả đồ vật lại, sau đó tuỳ ý Tam tiểu thư khiển trách."

Như thế nào?

Không thế nào!

Những người này đều điên rồi sao? Sao lại có thể qua loa như vậy!!

Tô Tô thật sự nhịn không được, nàng đứng ở lập trường của Tu Tiên giới , không nên vì Ma vương tương lai đàm luận

Chỉ cần mệnh hắn còn, hắn biến thành người như thế nào, nàng ta đứng xem là được rồi

Nhưng mặc kệ qua nhiều ít năm, mặc dù trưởng thành, nàng như cũ là Lê Tô Tô, là con linh điểu nhỏ từ trong ao của rãnh trời tiên sạch sẽ nhất thế gian mở mắt ra, giữa mày là chu sa đỏ tò mò quan sát chúng sinh.

Nàng có thể quang minh chính đại cầm kiếm giết hắn, thậm chí tương lai nhất định sẽ vô tình nghiền nát thần hồn của hắn, nhưng nàng không thể cùng người khác giống nhau, lấy bôi nhọ sỉ nhục hắn làm thú vui.

Nàng không thể trợn tròn mắt, hay bịt kín hai mắt, làm bộ cái gì đều không biết.

Tô Tô đứng lên, thanh thúy nói: "Ta không đồng ý, hắn là người của ta, chuyện này hãy để ta tra, ta nhất định sẽ đưa cho các vị di nương cùng Nhị tỷ tỷ công đạo."

Liên di nương thập phần kinh ngạc, không phải đều thẩm xong rồi sao?

Tô Tô nâng khuôn mặt nhỏ, nhìn về phía những người khác: "Như thế nào, có dị nghị? Vẫn là đối với ta không yên tâm?"

Liên di nương lập tức cười nói: "Không dám, chúng ta tự nhiên tin tưởng tam tiểu thư."

Tô Tô nhặt bùa bình an trên mặt đất lên, đi đến  trước mặt Đạm Đài Tẫn, nhét vào trong tay hắn: "Đồ vật cất cho kỹ, nếu không lại bị người ta dẫm đạp. Ngươi nói không phải ngươi vậy tốt nhất không phải ngươi, nếu không ta tra ra được liền......"
Hắn nâng đôi mắt đen sì, nhìn nàng.

"Ta tự mình đánh cho tàn phế!" Nàng thở hổn hển, trừng mắt hắn, nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn hung dữ đáng sợ

Trong mắt nàng sáng ngời, còn hơn băng tuyết tháng mười hai bên ngoài phòng.

Đạm Đài Tẫn nhìn thiếu nữ trước mặt vừa hung vừa tức, vô ý thức nắm chặt bùa bình an dơ bẩn trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro