Chương 81: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàng Hải tìm khắp nơi đều không thấy tiểu sư đệ nhà mình, không nghĩ tới khi trở về đã thấy hắn ngủ thiếp đi trong sương phòng.

Tàng Hải thở dài, tiểu sư đệ này của hắn tính tình quá ngại ngùng hướng nội, không thích giao lưu cùng người khác. Tàng Hải làm một Đại sư huynh tri kỉ, tiến lên đắp lại chăn cho tiểu sư đệ nhà mình. Thế nhưng hắn chỉ vừa khẽ chạm một cái, tiểu sư đệ đã mở mắt.

Con ngươi huyền y thiếu niên đen như mực lại mang theo vài phần lãnh ý, thấy người tới là Tàng Hải, lạnh lẽo cùng sát khí trong mắt cũng tan đi, hắn mơ màng tựa như vẫn còn đang ngái ngủ: "Sư huynh."

Tàng Hải gật gật đầu, không biết vì sao khi hắn vừa mới tới gần liền cảm thấy trong mắt tiểu sư đệ lóe lên cảnh giác cùng sát ý. Tàng Hải lắc đầu, làm sao có thể chứ? Huyền y thiếu niên trước mặt nhìn qua rõ ràng đơn thuần vô hại, thấy Tàng Hải nhìn hắn, hắn cũng nghiêng nghiêng đầu im lặng nhìn lại Tàng Hải, vẻ mặt mông lung.

Tàng Hải chậc chậc cảm thán. Đẹp, thật sự là quá đẹp! Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy tiểu sư đệ lớn lên dáng dấp cũng quá đẹp rồi.

Hắn đột nhiên nảy ra suy nghĩ, lấy ra một khối thử linh thạch: "Tiểu sư đệ, sư huynh nghe nói ngươi biểu hiện trên chiến đài vô cùng xuất sắc, để sư huynh đo tu vi cho ngươi đi."

Huyền y thiếu niên liếc nhìn hắn, cực kì nghe nghe lời vươn tay ra đặt trên thử linh thạch. Hào quang màu vàng óng lưu chuyển, Tàng Hải kinh ngạc nói: "Tiểu sư đệ, ngươi lúc nào đã đột phá từ Trúc Cơ lên Kim Đan kỳ rồi?"

Thiếu niên nói: "Là... Lúc đang đi đường mấy ngày trước, lúc ấy sư huynh ngủ thiếp đi."

Tàng Hải không biết nên bày ra biểu tình gì với tiểu sư đệ nghịch thiên này:

". . .''

" Được rồi, sư tôn mà biết nhất định sẽ rất vui."

Tiểu sư đệ rõ ràng không giống những phế vật Tiêu Dao tông như bọn họ nha, mình phải cần ba trăm năm mới đạt đến cảnh giới Kim Đan, thiếu niên thiên tài nổi danh tiên giới như Công Dã Tịch Vô cũng phải tu luyện năm sáu mươi năm mới đến Kim Đan hậu kỳ, mà tiểu sư đệ này chỉ cần hai năm?? Bọn họ còn tu luyện làm quái gì nữa, không bằng tự sát trước mặt tiểu sư đệ này đi là vừa.

Tàng Hải nói: "Cây cao chịu gió lớn, sư đệ, thiên phú của ngươi nhất định không thể để cho người khác phát hiện." Thiên phú nghịch thiên khủng khiếp như vậy, Tàng Hải sợ hắn sẽ chết yểu trên con đường tu đạo mất.

"Vâng." Thiếu niên kéo kéo chăn, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Sư huynh còn chuyện gì nữa không?"

"Không, không có." Tàng Hải đi vài bước, lại trở nên vui vẻ, "Ngày mai so tài không cần khẩn trương, ngươi mới đột phá, quan trọng nhất là ổn định tâm cảnh. An Hồn đăng kia chúng ta có lấy được hay không đều không quan trọng."

Cảm xúc trong mắt thiếu niên không hề thay đổi, thản nhiên nói: "Sư huynh, đệ biết rồi."

Tàng Hải rời đi.

Thiếu niên kéo chăn ra, chậm rãi vén quần áo lên, trên lồng ngực gầy gò tái nhợt chi chít những dấu vết thương do ác quỷ cắn xé. Trên hắn da xuất hiện những vết nứt màu đỏ, thân thể tàn tạ đau đớn không chịu nổi. Hắn gắt gao nắm chặt lấy góc chăn mềm, nhẫn nại chịu đựng. Đau đớn qua đi, những vết rách kia chậm rãi khép lại, giống như là đem hủy hết gân cốt của hắn đi rồi để vết thương khép lại, trở về thân thể sạch sẽ hoàn hảo như ban đầu. Quá trình đáng sợ diễn ra chậm chạp khiến hắn đau đớn đến mặt cắt không còn một giọt máu. Đến cuối cùng, khi thân thể hoàn toàn bình thường, trong ngực lại ẩn ẩn một cơn đau nhói như kim châm.

Thiếu niên chậm rãi nằm xuống, mồ hôi ướt đẫm trên trán.

Hắn ôm chặt chính mình, thân thể run nhè nhẹ. Vì sao năm trăm năm đi qua, thân thể hắn cũng dần dần bình phục nhưng đau đớn vẫn cứ như cũ, thống khổ đến vậy?

*

Những ngày thi đấu tiếp theo, số người tham gia đã giảm đi một nửa.

Sầm Mịch Tuyền đối đầu với người của Tiêu Dao tông, dẫn đầu là một đệ tử áo xanh. Nàng ta chả cần dùng sức, chiếc roi trên tay chẳng mấy chốc đã đánh cho người đó bay ra ngoài.

Sầm Mịch Tuyền cười nhạo, quả nhiên là Tiêu Dao tông tư chất kém cỏi nhất.

Dắng Trang vuốt vuốt mi tâm, trong lòng tuyệt vọng. Hắn biết mình không quản nổi vị sư muội này nữa rồi.

Ngay khi Sầm Mịch Tuyền tưởng như nắm chắc chiến thắng cuối cùng, nàng ta lại đối đầu với một đệ tử khác của Tiêu Dao tông.

Nhìn hoa văn vảy cá bằng bạc trên người hắn, ánh mắt Sầm Mịch Tuyền tràn đầy vẻ trào phúng. Thiếu niên đối diện nói: "Tại hạ, Tiêu Dao tông. . . Đông Phương Tẫn, mời sư tỷ chỉ giáo."

Sầm Mịch Tuyền vốn xem thường Tiêu Dao tông, trên thực tế, các Tu chân giả trên đời cũng không mấy ai coi trọng Tiêu Dao tông. Nàng ta đến roi cũng không muốn lấy ra, muốn dùng thuật pháp trực tiếp giải quyết đối thủ.

Một lát sau, nàng bị người kia một cước đá ra khỏi đài so tài.

Một bàn tay thon dài vươn tới trước mặt nàng, Sầm Mịch Tuyền nghe thấy hắn ngượng ngùng nói: "Sư tỷ có phải là còn chưa chuẩn bị xong?"

Sắc mặt Sầm Mịch Tuyền lúc trắng lúc xanh: "Đương, đương nhiên!" Nhưng chính nàng ta tự biết là không phải, thật sự đến một chiêu nàng ta cũng không đỡ được.

"Đông Phương Tẫn", phải nói là Đạm Đài Tẫn, khóe môi hơi nhếch lên: "Đa tạ sư tỷ đã nhường."

Dắng Trang liền vội vàng tiến đến đỡ nàng dậy: "Sư muội không sao chứ?"

Sầm Mịch Tuyền cắn răng lắc đầu, Dắng Trang nhìn Đạm Đài Tẫn một chút, huyền y thiếu niên đã bay lên trên võ đài.

Dắng Trang vội vàng đỡ Sầm Mịch Tuyền rời đi. Đạm Đài Tẫn nhìn bóng lưng bọn họ, trên tay khẽ bấm một quyết. Đến khi đã đi ra thật xa, Sầm Mịch Tuyền "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.

Dắng Trang vội vàng đỡ lấy nàng. Sắc mặt hắn nặng nề, người kia chỉ dùng một chiêu, sư muội lại bị thương đến như vậy, chiêu thức này quả thật hơi bị hao tổn âm đức quá rồi.

Cứ như thế, mấy ngày liền, Sầm Mịch Tuyền đều không ra ngoài.

Không đi ra ngoài nhưng cũng không thiếu chuyện hóng hớt, nàng ta ngẫu nhiên thường nghe thấy các nam tử ở nhiều sương phòng cứ bước ra khỏi cửa là bàn tán sôi nổi về nữ nhi duy nhất của chưởng môn Hành Dương tông.

"Nghe đệ tử Hành Dương tông nói, Lê tiên tử phong tư tuyệt sắc khó gặp, không biết dáng dấp đến cùng như thế nào."

"Nếu ta mạo muội bái phỏng, không biết Lê tiên tử có để ý hay không?"

"Các ngươi nói nếu như lần sau gặp được Lê tiên tử, ta tặng nàng Dưỡng Nhan đan, nàng có nhận không?"

Có người cười nói: "Đồ vật của Hợp Hoan tông mà ngươi cũng đưa đến tay Dục Linh tiên tử, không sợ bị Công Dã Tịch Vô giết sao?"

"Đừng lo lắng, một thời gian nữa Thương Nguyên bí cảnh mở ra, Lê tiên tử có thể sẽ đi."

Không chỉ có bọn họ, đến những người theo đuổi Sầm Mịch Tuyền trước đó, hai ngày nay cũng chạy ngang chạy dọc nghe ngóng tin tức của Lê Tô Tô. Sầm Mịch Tuyền tức giận đến nghiến răng nhưng nàng ta không thể làm gì. Luận thân phận, Lê Tô Tô sinh ra so với nàng còn cao quý hơn: nàng ta sinh ra đã là linh thai lại có phụ thân là Tiên tôn đức cao vọng trọng. Sầm Mịch Tuyền chỉ có thể tự an ủi mình: thân phận cao quý thì có sao, tu tiên giới đề cao thực lực, cường giả vi tôn, Lê Tô Tô nếu là không có tông môn che chở, nói không chừng liền bị người ta bắt đi luyện thuốc! Vừa nghĩ như thế, trong nội tâm nàng ta cuối cùng thư thản một chút.

Lại nói Tàng Hải bên kia, Tàng Hải cũng rất là khó hiểu.

"Tiểu sư đệ, ngươi làm gì mà không cần giao thủ với tiểu cô nương Xích Tiêu tông kia, nàng đã bị bay ra ngoài rồi?"

Đạm Đài Tẫn lau sạch kiếm của mình, nói: "Là ngoài ý muốn thôi, vị sư tỷ kia còn chưa chuẩn bị xong."

"Tiểu sư đệ, vận khí ngươi đúng là không tồi."

Đạm Đài Tẫn chỉ cười cười.

Đạm Đài Tẫn mỗi ngày tỷ thí xong đều trở về hậu viện ở Hành Dương tông không chịu ra ngoài, Tàng Hải thấy trên mặt hắn treo mấy chữ "Không thích sống chung" như vậy, nhịn không được mà khuyên nhủ: "Tiểu sư đệ, ngươi năm nay mới bao nhiêu tuổi, thường ngày nên ra ngoài nhiều một chút, cùng giao lưu với những đệ tử đồng niên, kết được một thiện duyên cũng là tốt. Mấy ngày nay ngươi biểu hiện phi phàm, rất nhiều đạo hữu đều muốn làm quen, vậy mà ngày nào ngươi cũng ru rú trong phòng ngồi lau kiếm làm cái gì?"

Thấy Đạm Đài Tẫn không tiếp lời, Tàng Hải như nhớ tới cái gì, cười hắc hắc.

"Lúc sư huynh bằng tuổi ngươi cũng đã từng thiếu niên mộ ngải, nói cho sư huynh biết, trong lòng ngươi có phải đã ngưỡng mộ nữ đệ tử nào rồi đúng không?"

(Thiếu niên mộ ngải ý cũng gần giống kiểu thiếu nữ hoài xuân ấy, nhưng mình chưa biết diễn đạt sao nên để vậy).

Động tác lau kiếm của Đạm Đài Tẫn thoáng ngừng một chút, lãnh đạm nói: "Không có."

Tàng Hải không cảm thấy được tâm tình của hắn bị xao động, lại nói tiếp: "Không có à, vậy ngươi cảm thấy tiểu cô nương cùng ngươi so tài hôm nay thế nào? Người ta thế nhưng là nữ nhi bảo bối của chưởng môn đại tông môn đứng thứ hai Tiên giới - Xích Tiêu tông đấy! Sư huynh thấy dáng dấp nàng ta cũng đẹp, vậy mà ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, ra tay hung ác như thế."

"Còn nữa còn nữa, hôm nay lúc sư huynh đi tiền viện uống rượu nghe nói, chưởng môn Hành Dương tông cũng có một nữ nhi cưng như trân bảo, nghe nói tiểu cô nương này dung nhan tuyệt sắc, nhan sắc chấn động cả Lục giới, đẹp đến mức không gì sánh được. Chỉ là trừ người của Hành Dương tông, chưa có người nào thực sự nhìn thấy dung mạo của nàng ta. Hay là lần sau chúng ta lên Trường Trạch sơn đi dạo, không chừng vận khí tốt lại gặp được nàng."

Biểu tình của Đạm Đài Tẫn vẫn bất động, mặc kệ Tàng Hải nhắc đến Sầm Mịch Tuyền hay Lê Tô Tô, thần sắc hắn đều không có bất kỳ biến hóa nào. Thấy Tàng Hải nhìn qua, hắn mới lộ một nụ cười ngại ngùng.

"Sư huynh, sắc trời không còn sớm nữa, huynh về nghỉ ngơi đi."

"Thôi được rồi, ta đi xem các sư đệ bị thương một chút."

Tàng Hải gật gù đắc ý rời đi.

Đạm Đài Tẫn gối đầu lên cánh tay, cái gì mà thiên kim của Xích Tiêu tông, tiên tử trên Trường Trạch sơn chứ. Hắn lạnh lùng cắn cổ tay của mình, cắn đến khi tay chảy đầy máu.

Hắn chỉ cần An Hồn đăng.

Nhất định phải lấy được An Hồn đăng!

*

Thi đấu kết thúc, tất cả mọi người đều không ngờ tới người thắng cuối cùng lại là một đệ tử của Tiêu Dao tông. Chuyện này sau đó trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của cả Lục giới trong suốt một thời gian dài, ai cũng không tin nổi một môn phái rách nát như Tiêu Dao tông lại đào ra được một thiên tài như vậy.

Diêu Quang nói: "Vậy mà lại là người của Tiêu Dao tông đó. Mấy ngàn năm rồi, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến đấy, thật sự đáng kinh ngạc. Tiếc là chúng ta không đi xem so tài ở bên đó, nghe nói người kia biểu hiện kinh tài tuyệt diễm, không kém Công Dã sư huynh chút nào."

Nghe giọng Diêu Quang đầy vẻ thán phục, Tô Tô rất ngạc nhiên. Có thể khiến Diêu Quang khen là kinh tài tuyệt diễm, người này nhất định rất lợi hại.

Trong không trung từng đạo tiên khí tỏa sáng bay qua, Tô Tô nói: "Mặc kệ ai thắng, mấy ngày nay thật là náo nhiệt."

Diêu Quang gõ nhẹ lên trán nàng: "Không hiểu sao sau khi xuất quan ngươi lại thích náo nhiệt rồi, trước kia không phải ngươi thích ở trên Trường Trạch sơn yên tĩnh sao?"

Tô Tô đỡ trán, che vết chu sa giữa hai lông mày, lộ ra đôi mắt linh động đầy nét cười:

"Muội chỉ là muốn ở cạnh mọi người thôi."

"Sư đệ ngươi tới rồi kìa." Diêu Quang nói.

Tô Tô quay đầu, quả nhiên trông thấy Nguyệt Phù Nhai.

Nguyệt Phù Nhai ôm quyền: "Diêu Quang sư tỷ, sư tỷ. Sau khi kết thúc so tài, sư tôn cùng các trưởng lão có lời muốn nói, cũng muốn đem An Hồn đăng trao cho đệ tử thắng được, sư tỷ có muốn đi xem không?"

Tô Tô nghe Diêu Quang nói đến nam đệ tử Tiêu Dao tông kia lợi hại thế nào, trong lòng nàng cũng tràn đầy hiếu kì muốn đến xem thực hư ra sao.

"Được, chúng ta đi."

Mấy người hướng tới tiên sơn nơi Hành Dương tông mở tiệc mà đi, Diêu Quang đi phía trước, Nguyệt Phù Nhai ở sau Diêu Quang vài bước, đi bên cạnh Tô Tô. Thần sắc hắn nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Xin lỗi sư tỷ, ta không thắng được An Hồn đăng cho ngươi."

Hắn cúi đầu hoa văn trên giày mình, trên mặt tiểu sư đệ luôn chính khí khảng khái có vài tia xấu hổ.

Tô Tô cũng bắt chước hắn, hạ thấp giọng nói: "Ta lấy An Hồn đăng cũng để làm gì đâu, ngược lại là ngươi, linh kiếm bị đánh nát mất rồi. Phù Nhai, sư tỷ rảnh rỗi sẽ tìm cho ngươi một pháp khí mới phù hợp hơn, Đại sư huynh có tiên kiếm 'Phần Thiên', ngươi không thể cái gì cũng không có được."

Nguyệt Phù Nhai ngẩng đầu, trông thấy một mắt đen trắng rõ ràng đầy chân thành. Thiếu nữ đeo giao sa che mặt, trong đôi mắt sáng như chứa cả ngàn ánh sao trời đang phản chiếu hình bóng của hắn. Dưới ánh nhìn của nàng, sắc mặc Nguyệt Phù Nhai dần dần căng thẳng, hắn vội vàng đi lên phía trước: "Không, không cần, ta dùng linh kiếm là tốt rồi."

Tô Tô nhìn hắn, Phù Nhai làm sao giống như đang chạy trối chết vậy? Trước kia hắn cùng mình so chiêu đều không thèm để ý nàng là sư tỷ, đến nửa chút cũng không khách khí mà.

*

Ngồi giữa Hành Dương tông, Tàng Hải lấy ra từ bên hông một viên Lưu Ảnh châu. Hắn cười ngốc nghếch, nói: "Sư đệ, lát nữa trưởng lão Hành Dương tông đem An Hồn đăng đưa cho ngươi trên điện, sư huynh sẽ dùng Lưu Ảnh châu này ghi lại cho ngươi, lúc trở về để sư phụ cùng các đệ tử nhìn xem Tiêu Dao tông chúng ta cũng có một ngày được nở mày nở mặt. "

(Giống các phụ huynh mang máy quay đi quay con nhận giải thưởng vậy á =))) )

Đạm Đài Tẫn nhìn cái chén trong tay, không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Không ít đệ tử đều đang nhìn Đạm Đài Tẫn. Chưa nói đến Tiêu Dao tông khó khăn lắm mới đào ra một thiên tài kinh diễm như thế, chỉ nguyên việc hắn là đơn nhất Lôi Linh căn cũng đủ làm người khác chú ý. Bởi vì nghe lời Tàng Hải, Đạm Đài Tẫn mấy ngày nay lúc so tài đã thu liễm rất nhiều, không tiếp tục chỉ dùng vài chiêu để đánh bại đối thủ nữa.

Từng trưởng lão cùng đệ tử của các tiên tông lần lượt ngồi vào chỗ. Trên yến tiệc dần dần yên tĩnh nhưng chỉ một khắc sau lại tràn ngập âm thanh cười nói reo hò.

Chỉ thấy các đệ tử Hành Dương tông đứng ở phía cửa ra vào không biết gặp được ai, cả nhóm chen chúc đi lên, hoàn toàn không có bộ dạng đứng đắn như lúc tiếp đãi các đại tiên tông, trên mặt ai nấy đều mang nụ cười xán lạn. Các tiểu đệ tử dưới thềm đá vội lui ra nhường đường, mọi người trên yến tiệc như ý thức được cái gì, tất cả đều trông ra phía lối vào nguy nga.

Chỉ thấy một thiếu nữ nhảy xuống từ trên tiên kiếm, theo sau nàng là một thiếu nữ khác, vạt áo trắng thêu chỉ linh lấp lánh, dưới chân là đôi giày thêu xinh đẹp, bước chân nhẹ nhàng đi tới.

Khuôn mặt nàng bị che khuất bởi một tấm giao sa màu trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt trong vắt, giữa lông mày điểm một nốt chu sa. Giao sa bị làm phép, khiến cho dung nhan nhan của nàng rất mơ hồ.

Đạm Đài Tẫn nghe thấy bên tai có người thấp giọng nghị luận.

"Là nữ nhi của Cù Huyền Tử Tiên tôn, Dục Linh tiểu tiên tử."

"Nàng tên là gì?"

Có người nói: "Lê Tô Tô."

Đạm Đài Tẫn uống cạn linh lộ trong chén, không hề ngẩng đầu. Chỉ là một thiếu nữ lạ lẫm thân phận xuất chúng, ngây thơ yếu ớt, không rành thế sự mà thôi.

Tàng Hải thở dài: "Bảo bối trên tay Cù Huyền Tử Tiên tôn này cơ hồ tất cả tông môn đều đã nghe danh, nhưng chưa có ai từng thấy nàng. Cù Huyền Tử cùng một đám đồng môn Hành Dương tông che chở, bảo hộ cho nàng vô cùng kĩ." Nàng so với những đệ tử đau khổ tu hành khác, hoàn toàn khác biệt. Thân phận nàng trân quý, tư chất xuất sắc, phụ thân lại là người đứng đầu Tiên giới, thật là khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Chí ít Tàng Hải rất ghen tị, Hành Dương tông là đệ nhất tiên tông, nào có giống Tiêu Dao tông bọn họ, nghèo rớt mùng tơi, nghèo đến mức không phát được cho đám đệ tử một bội kiếm. Hắn lúc trước cũng chỉ dám ba hoa với sư đệ mình, biết thân phận của người ta cùng bọn hắn là khác biệt. Nữ đệ tử thế này, phần lớn đều xem thường Tiêu Dao tông, cho rằng bọn họ tu vi thấp kém bại hoại.

Tô Tô cùng Diêu Quang và Nguyệt Phù Nhai tiến vào, nàng đang muốn đi tới bên người Cù Huyền Tử, thế nhưng trong lòng vừa suy nghĩ, ánh mắt khẽ chuyển, liền thấy một đệ tử một thân áo đen lạnh lùng, thần sắc lãnh đạm đang ngồi ở giữa vị trí của Tiêu Dao tông.

Con ngươi nàng hơi co lại, nụ cười trong đôi mắt đẹp biến mất.

Người kia giống như có cảm giác, bàn tay đang nắm chặt cái chén dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, giống như trải qua năm trăm năm thời không, lại tựa như trải qua thương hải tang điền. Quá khứ tưởng chừng đã quên ở nhân gian lại như chiếc đèn kéo quân, từng hình ảnh chầm chầm hiện ra trước mắt Tô Tô. Móng tay nàng đâm sâu vào tay, trân trối nhìn người trước mắt.

Sao lại như vậy? Là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro