114. Thăm dò bước đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên trà trộn vào Thúy Ngọc Ban, đứng trước cửa một căn lều lớn chờ đợi "Vạn sư phụ".

Cùng lúc đó, trên núi, Trâu Lương mang theo Lâm Dạ Hỏa cùng các thuộc hạ tản dọc khắp ngọn núi bắt đầu tra tìm manh mối.

Mà ở một đầu khác, Bạch Ngọc Đường cùng Bao Duyên, Bàng Dục cũng thuận lợi tiến vào Thúy Ngọc Ban.

Hoàn toàn bất đồng với đãi ngộ của Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên, Ngũ gia bọn họ được người trong gánh hát tiếp đãi vô cùng ân cần, chu đáo.

Thương gia lão làng thường giỏi nhìn kim chủ, Ngũ gia trên người toàn thân đều quý khí, đừng nói là giang hồ lão làng, cho dù là một tên tiểu nhị trong khách điếm bình thường cũng biết vị này là một ông chủ hảo có tiền.

Hơn nữa Bàng Dục còn một dạng Nhị thế tổ lắm tiền nhiều của, lớn tiếng bảo được tiểu nhị giới thiệu đến gánh hát này bàn vụ làm ăn lớn.

Bàng Dục nói với Hí ban ban chủ, mình có một vị bằng hữu muốn thuê gánh hát về biểu diễn chúc thọ cho lão nhân trong nhà, nhất định phải tổ chức cho thật hoành tráng và khí phái, tốn bao nhiêu bạc đều không thành vấn đề, chỉ cần làm lão gia tử cao hứng, cũng có thể diện cùng hàng xóm láng giềng.

[Hí ban ban chủ - là ông bầu gánh hát. Ở đây Hí ban là gánh hát, nhưng từ "gánh hát" thời xưa đã được dùng nên ta dịch thẳng luôn, còn ông bầu thì ta dùng từ "ban chủ" để thay thế.]

Ban chủ liên tục gật đầu cam đoan "Hiểu hiểu", vừa dẫn ba người vào trong ngồi, vội vàng chiêu đãi trà ngon.

Bạch Ngọc Đường vừa sắm vai công tử nhà giàu ngồi uống trà, vừa quan sát một chút những người ra vào xung quanh đây, những gì cần nói Bàng Dục cùng Bao Duyên đều thay hắn nói cả.

Bàng Dục hiển nhiên vô cùng sành sỏi, bảo xướng văn khúc muốn tuyển người có diện mạo, biểu diễn xiếc muốn chọn người giỏi thân pháp.

Ban chủ mở miệng báo giá tiền đặt cọc, Tiểu Hầu Gia vui vẻ tiêu tiền thay Bạch Ngọc Đường, thoải mái đem tiền cọc kia thanh toán.

Ban chủ nhiệt tình dẫn mọi người vào xem biểu diễn để chọn ra tiết mục mình yêu thích.

Ba người vui vẻ đi sau hắn.

Thời điểm đi qua sân luyện công, Bạch Ngọc Đường liền thấy Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên ở xa xa đang đứng trước cửa lều.

Lúc này, Triển Chiêu còn đang nhìn vào trong lều quan sát.

Lều này nhìn từ bên ngoài vào quả thật vô cùng lớn, nhưng có lớn như thế nào vẫn là một căn lều, cũng không phải vài gian phòng trong sân lối đi quanh co khúc khuỷu... Vậy thì kêu cả nửa ngày vẫn không thấy lão đầu này đi ra, rốt cuộc đi đâu rồi?

Dựng thẳng lỗ tai nghe vẫn không thấy chút động tĩnh nào bên trong lều, Triển Chiêu vứt cho Hồng Tề Thiên một ánh mắt ra hiệu.

Hồng Tề Thiên nhìn mặt đất bĩu bĩu môi.

Triển Chiêu biết hai người có cùng một suy nghĩ --- dưới lòng đất của căn lều này có lẽ có đường hầm!

Quả thật, gánh hát này nhìn từ bên ngoài không có bất cứ vấn đề gì, mọi thứ đều được phô bày trên mặt đất, vừa nhìn đã thấy, như vậy nếu có người hay đồ vật nào không muốn bị người trông thấy, giấu dưới lòng đất là dễ nhất!

Triển Chiêu mở to mắt tìm kiếm khắp nơi, đang suy nghĩ tìm một biện pháp lẻn vào trong lều thăm dò một chút.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như vậy cũng biết phỏng chừng hắn đã phát hiện ra điều gì, có chút ngạc nhiên, vì thế không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Ban chủ kia vẫn luôn im lặng quan sát, tự nhiên muốn nhìn ra thứ kim chủ yêu thích, thấy Bạch Ngọc Đường nhìn về phía xa xa cũng nhìn theo phương hướng đó đánh giá.

Ban chủ ngược lại không lưu ý đến hai người trẻ tuổi đứng ngoài lều, bởi vì ngay phía sau chính là lồng sắt giam giữ không ít động vật.

Bàng Dục cũng nhìn thấy, vội vàng sợ hãi hô to, "Oa! Bên kia không phải là giam giữ mãnh thú đó chứ?"

Ban chủ vội vàng gật đầu, "Đều có a, mãnh thú cự thú thứ gì cũng có!"

"Bổn thiếu gia muốn nhìn xem một chút!" Bàng Dục liền chạy đến đó.

Ban chủ vội dẫn đường.

Bạch Ngọc Đường cũng hướng về phía đó mà đi.

Thời điểm lướt qua sát người Triển Chiêu, hai người tuy rằng không có bất kỳ ánh mắt giao lưu nào nhưng nguyên bản Giao Giao vốn đi phía sau Bạch Ngọc Đường lại đến cạnh Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn thoáng vào trong lều, vứt một ánh mắt ra hiệu cho Giao Giao.

Lúc này, Hồng Tề Thiên nhìn về phía cửa lều, chiếc mành cửa thật dày kia bỗng nhiên lay động nhẹ.

Hồng Vận tướng quân cũng có chút buồn bực --- không ai đi ra cũng không ai đi vào, xung quanh lại càng không có gió, vì sao mành lều lại động?

Hồng Vận tướng quân là nhìn không được một màn vừa rồi Giao Giao vén mành cửa đi vào.

Sau khi Giao Giao đi vào, Bạch Ngọc Đường ở phía xa xa cũng không quan tâm đến những lồng sắt giam giữ mãnh thú ngay trước mặt mà thông qua ánh mắt của Giao Giao quan sát tình hình bên trong lều.

Lều rất lớn, bên trong chứa thất loạn bát tao đồ vật, lại không hề có ai.

Giao Giao đứng bên trong lều đảo mắt nhìn một vòng, rất nhanh quan sát được... Nơi này giống một kho chứa hàng, khắp nơi chứa đầy diễn phục cùng đạo cụ linh tinh, lộn xộn.

Đúng lúc này, một khối đá nằm trên mặt đất bỗng nhiên chuyển động, xuất hiện một khe hở nhỏ.

Giao Giao cuối người, tò mò nhìn chằm chằm khối đá kia.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ khối đá được mở ra, bên dưới xuất hiện một đường hầm, còn có ánh sáng của ngọn đèn truyền đến.

Lão đầu vừa rồi dẫn đường bọn Triển Chiêu đi lên, phía sau còn có một đứa bé... Nhìn kỹ, người này tuy thấp bé nhưng dáng người cường tráng, làn da đầy nếp nhăn, đầu cũng to, là một người lùn.

Bạch Ngọc Đường đoán vị này hẳn là Vạn sư phụ.

Vạn sư phụ kia vừa đi lên vừa quở trách lão đầu dẫn đường, "Không phải đã nói gần đây không thu đồ đệ nữa hay sao! Đều vội như vậy còn thời gian đâu mà dạy công phu cho đồ đệ?"

Vị dẫn đường kia khuyên nhủ hắn, "Hôm nay tới hai người bộ dạng nhìn rất tốt, nếu ở lại gánh hát thì vô cùng có lợi, hiện tại mọi người đều ưa chuộng loại hình mặt búp bê!"

Vạn sư phụ thở dài, thần tình ghét bỏ không cam tâm tình nguyện.

Hai người sau khi đi lên thì khối đá khép lại.

Vạn sư phụ còn kéo lại một tấm thảm đắp lên vị trí khối đá kia rồi cùng lão đầu đồng thời bước ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường tâm tư vừa hơi động, Giao Giao đã theo hai người kia ra tới.

Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên tâm nói... Hai người này giờ mới đi ra, gọi người gọi cũng đủ lâu a!

Đồng thời, Triển Chiêu còn nhìn thấy Giao Giao chợt lóe thân về phía sau... Cảm thấy có chút buồn bực, không biết Giao Giao nhìn khắp nơi là đang tìm cái gì?

"Hai ngươi muốn học công phu?" Vạn sư phụ đi ra, ngẩng mặt đánh giá tỉ mỉ hai người.

Hồng Tề Thiên vóc người không cao, vị tướng quân này phỏng chừng là vị không có bộ dáng tướng quân nhất trong Triệu gia quân, ăn mặc cũng kỳ quái.

Vạn sư phụ nhìn thấy hắn khá kỳ quái, vị này ánh mắt sao lại nhỏ như vậy, có thể nhìn được sao?

Ngẫm nghĩ, liền tỉ mỉ đánh giá Triển Chiêu, vừa nhìn thấy đã giật mình.

Triển Chiêu hôm nay một thân thường phục cũng không mang binh khí, nhưng hắn bộ dạng mi thanh mục tú khí độ nhân tài, hơn nữa làn da còn trắng nõn sao có thể nhìn giống một đứa nhỏ lớn trong gian khổ.

"Hai người các ngươi muốn đến gánh hát tìm kế sinh nhai?" Vạn sư phụ có chút nghi hoặc.

Triển Chiêu lắc đầu, "Chúng ta được bằng hữu giới thiệu đến học công phu."

"Bằng hữu nào?" Vạn sư phụ khó hiểu, "Muốn học công phu thì thượng du sông Trường Giang có một môn phái, các ngươi có thể đến đó bái sư, tìm tới gánh hát làm gì?"

"Công phu chúng ta muốn học chỉ có nơi này mới có thể dạy a." Triển Chiêu mỉm cười, vừa nhìn khắp xung quanh, "Vừa vặn ta quen mấy vị bằng hữu cũng học công phu từ nơi này, làm nên không ít chuyện lớn... Nếu báo quan, hẳn là có không ít người cảm thấy hứng thú nha, hay là chúng ta tiện đường đi một chuyến đến Hắc Phong thành?"

Vạn sư phụ sửng sốt, lão đầu dẫn đường đứng bên cạnh cũng giật mình, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu.

Hồng Tề Thiên lại nhẫn cười --- Triển Chiêu quả nhiên xuất chiêu giống như lẽ thường! Hắn dọc đường đi còn thắc mắc, hai người bọn họ nhìn thế nào cũng không giống loại người dấn thân vào gánh hát, muốn tìm cớ gì để thâm nhập được đây?

Ai biết được Triển Chiêu thế nhưng lại dùng một chiêu này!

Vạn sư phụ nheo mắt lại, sắc mặt không thiện ý mà nhìn Triển Chiêu, "Vị tiểu huynh đệ này, đồ vật có thể ăn bậy nhưng không thể nói năng xằng bậy!"

"Thật không..." Triển Chiêu gật đầu, "Ta đây liền hướng Hắc Phong thành đi một chuyến."

"Ai!" Lão đầu kia vội vàng ngăn lại, "Ta nói tiểu huynh đệ này, có chuyện gì hảo hảo ngồi nói chuyện, chúng ta thành thật buôn bán cũng không muốn gây ra tai họa gì, ngươi là muốn bạc hay có yêu cầu gì?"

"Ân, vẫn là vị lão gia tử này có thể nói chuyện." Triển Chiêu mỉm cười, "Ta là được bằng hữu giới thiệu đến để học Thiện Nhan công, học xong công phu dĩ nhiên lập tức chạy lấy người, đôi bên không còn quan hệ."

Lão đầu kia nhanh chóng nháy mắt với Vạn sư phụ --- vị này lai giả bất thiện, người như thế tốt nhất không nên chọc vào, hắn muốn học công phu thì ngươi cứ dạy cho hắn đi!

[Lai giả bất thiện - ý chỉ người đến không có ý tốt.]

Vạn sư phụ ngược lại sắc mặt hoà hoãn hơn không ít, Thiện Nhan công chẳng phải công phu tốt đẹp gì, đặc biệt chạy đây tới muốn học phỏng chừng đều làm mấy việc lén lút không muốn lộ ra ngoài sáng. Hắn vươn tay, "Học công phu thì có thể, bất quá phải thu tiền."

Hồng Tề Thiên vung tay, ném đỉnh nguyên bảo lớn sang cho hắn, "Đây là tiền đặt cọc, nếu học thành sẽ cho ngươi thêm một số tiền lớn."

Lão đầu mặt mày hớn hở, bạc này cũng không ít.

Vạn sư phụ sắc mặt cũng không còn khó coi như vừa rồi, lại nói, như vậy vừa khéo xóa bỏ hiềm nghi về hai người bọn họ.

Vạn sư phụ nhìn Triển Chiêu, hỏi hắn, "Vị tiểu ca này nhìn công phu không tồi, làm nghề gì vậy?"

Triển Chiêu vươn một bàn tay, khoa tay múa chân làm một cái ký hiệu thu thập.

Hồng Tề Thiên nhìn động tác kia, hiểu được đây là tiếng lóng, ý là --- lương thượng mãi mại.

[Lương thượng mãi mại - là tiếng lóng của dân trộm cắp, chuyên nấp trên xà nhà.]

Hồng Vận tướng quân nhẫn cười, Triển Chiêu thật đúng là cái gì cũng biết, không hổ là tiểu Cung Chủ Ma Cung.

Vạn sư phụ cũng không hỏi nhiều, hiểu ý mà cười cười, gật đầu hỏi, "Hai ngươi trọ ở chỗ nào?"

"Chúng ta muốn học thành mau một chút, tốt nhất là ở đây luôn." Hồng Tề Thiên ngỏ ý.

Vạn sư phụ cùng lão đầu kia liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ rất khó xử, nói chuyện này cần phải hỏi lại ý của ban chủ, vì thế bảo hai người về trước ngày mai rồi lại đến...

Chỉ là hai người còn chưa kịp nói xong, chợt nghe từ xa truyền đến một âm thanh náo loạn.

Đám người Triển Chiêu vội hướng ra xa nhìn... Này được chứ! Voi sổng chuồng a!

"Ai nha!" Vạn sư phụ cũng lão đầu kia cả kinh, đuổi Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên hai câu rồi vội vã chạy về hướng đó.

Mọi người trong gánh hát cũng chạy đến, con voi kia vốn dĩ đang ở yên trong lồng, không biết bị cái gì dọa cho hoảng sợ liền chạy ra ngoài, lúc này đang giẫm đạp lung tung.

Voi không giống ngựa, không phải chỉ dùng một sợi dây thừng là có thể kéo trụ, hơn nữa vật biểu diễn này còn rất quý, không thể để bị thương, cho nên một đám người vừa tránh né vừa bỏ chạy, hiện trường phải nói là vô cùng hỗn loạn.

Triển Chiêu thấy lực chú ý của mọi người đều dời đi, bảo Hồng Tề Thiên ở bên ngoài canh chừng, hắn "Soạt" một cái chui vào bên trong lều.

Triển Chiêu vừa mới chui vào, mành lều đã vén lên, Bạch Ngọc Đường cũng vào tới.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Bạch Ngọc Đường lập tức tiến tới, xốc tấm thảm lên rồi kéo khối đá nằm trên mặt đất.

Triển Chiêu đi xuống đường hầm, vừa đi vừa hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Nghe nói voi đều sợ chuột, không ngờ lại là thật!"

Triển Chiêu kinh ngạc, "Ngươi thả chuột dọa con voi kia?"

"Giao Giao thả." Bạch Ngọc Đường sửa lại cho đúng.

Triển Chiêu cuối cùng cũng hiểu khi nãy, Giao Giao ngó nghiêng khắp mặt đất là để tìm con chuột đây mà!

Hai người dọc theo bậc thang đi xuống dưới, bên dưới có ánh đèn nhưng không có tiếng người, mặt khác, còn có một cỗ mùi lạ bay ra từ đường hầm.

Triển Chiêu vội bịt mũi, khó hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia cũng nhíu mày lắc đầu.

Tầng hầm này cũng không sâu, hai người rất nhanh liền xuống được lớp đất bằng bên dưới.

Quẹo qua một ngã rẽ, phía trước xuất hiện một hành lang, phía hai bên có phòng, hành lang rất dài, phía trước lại tối đen cũng không biết thông đến chỗ nào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đối với kết cấu tầng hầm này cũng rất giật mình.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi, "Có thể ngày thường đều sinh hoạt ở đây không?"

"Thích ở dưới lòng đất?" Triển Chiêu vừa đi vừa day mũi, "Có phải có chuột không? Như thế nào lại có mùi thối?!"

Ngũ gia cũng gật đầu, hắn sợ nhất loại mùi này.

Hai người đi đến một gian phòng có cửa, vén màn lên nhìn vào bên trong, ngược lại sửng sốt.

Nhà lao!

Trong phòng có hai nhà giam đối diện nhau, cửa lao làm bằng gỗ.

Triển Chiêu tiến vào nhìn thoáng qua, cũng không có người nào bị nhốt, ngược lại bên trong nhà lao có mấy thứ như máng đựng thức ăn cho động vật.

Triển Chiêu tò mò chạy đến, "Lẽ nào nơi đây dùng để nuôi động vật?"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy đem động vật nuôi dưới lòng đất càng có vẻ kỳ quái hơn.

"Có nghe được âm thanh gì không?" Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, dường như có khí tức nhưng lại không giống của con người.

[Khí tức - là hơi thở.]

Hai người đi đến gian phòng thứ hai, vén màn nhìn vào trong, vẫn là nhà lao giống trước, khác biệt ở chỗ lần này có một cánh cửa, bên trong giam một con khỉ vô cùng lớn.

Con khỉ kia dường như đang ngủ, phờ phạc, không nhúc nhích, dựa vào cửa lao nhắm nghiền hai mắt nhưng lồng ngực vẫn còn phập phồng, hẳn là còn sống.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một đường đi về phía trước, hành lang thật dài đều có những gian phòng dọc hai bên cấu tạo giống nhau, bên trong nuôi đủ loại động vật từ khỉ, rắn, dê, hươu, các thứ... đầy đủ chủng loại không thiếu gì.

Mà toàn bộ số động vật tinh thần đều uể oải, luôn ở trong trạng thái mê man.

Triển Chiêu nhíu mày, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có phải chúng bị hạ dược không?"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất có khả năng, vừa vươn tay chỉ về phía trước.

Phía trước có một gian phòng ở, cảm giác không giống những nhà lao chuyên giam giữ động vật khi nãy.

Hai người đi đến trước cửa phòng... Gian phòng này có cửa, cửa được đóng chặt, khác hẳn những gian phòng chỉ có màn che chắn, hơn nữa bên trong khe cửa có ánh sáng lọt ra ngoài.

Triển Chiêu kéo thử mấy cái, phát hiện cửa khóa, liền lấy ra hai cây châm bằng sắt bắt đầu cạy khóa.

Ngũ gia tò mò nhìn Triển Chiêu --- ngươi còn có chiêu này?

Triển Chiêu hắc hắc cười --- Ma Cung ta lắm nhân tài chứ sao!

Rất nhanh, "Cùm cụp" một tiếng, khóa cửa bị cạy mở.

Triển Chiêu đẩy cửa ra nhìn vào bên trong, đây là một gian phòng tương đối lớn, đốt không ít đèn khiến không gian bên trong khá sáng sủa. Ba mặt trên tường đều là giá treo chất đầy bình bình lọ lọ trên đó, chính giữa phòng có một cái bàn thật lớn, bên trên để văn phòng tứ bảo, còn có đống lớn bản vẽ và sách, thảo dược linh tinh.

[Văn phòng tứ bảo - là bộ dụng cụ gồm bút, nghiên, giấy và mực.]

Triển Chiêu hướng cạnh bàn đi sang, lại nhìn đồ vật đặt trên bàn, tâm nghĩ đây là nghiên cứu cái gì nha?

Bạch Ngọc Đường lại nhìn đồ vật đặt trên giá treo tường, sau khi nhìn thoáng qua Ngũ gia lập tức che miệng lao ra ngoài.

Triển Chiêu cũng nhìn thấy trên bàn có thật nhiều bản vẽ, đều vẽ cơ quan người, nhủ thầm chỗ này thật giống bàn của Công Tôn a.

Thấy Ngũ gia vừa lao ra ngoài liền ói, Triển Chiêu tò mò, chạy đến bên tường cầm một cái bình lưu ly lên xem thử, vừa nhìn thấy xém chút đã làm rơi cái bình... Chỉ thấy bên trong chiếc bình ngâm một thai nhi, nhìn qua hẳn còn chưa đủ tháng.

Triển Chiêu cau mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn một lượt mấy thứ đặt trên giá! Ở đây tất cả bình bình lọ lọ đều ngâm cơ quan cùng tứ chi của người và động vật, còn có một ít thi thể của ấu thú kỳ lạ.

[Ấu thú - là con non, dùng cho động vật.]

Triển Chiêu nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường còn đang xoa dạ dày ngoài cửa, cũng may vừa rồi Ngũ gia chỉ uống nước chứ chưa ăn gì.

Triển Chiêu vươn tay vỗ vỗ lưng giúp hắn, lại xoa xoa bụng, cuối cùng xoa cả lên ngực.

Ngũ gia nhìn móng vuốt mèo của Triển Chiêu đặt trước ngực mình, không nói gì --- Miêu Nhi, ngươi đang xoa chỗ nào đó?

Triển Chiêu lại vươn tay xoa nắn mặt hắn.

[Miêu Nhi có tiềm chất phúc hắc lắm nha~~~]

"Nơi này bên trong chứa cái quái gì thế?" Triển Chiêu tò mò.

Bạch Ngọc Đường buông một tay --- so với phòng của Công Tôn còn dọa người hơn.

"Cảm giác không đúng lắm!" Triển Chiêu lắc đầu, "Công Tôn có đôi khi sẽ giải phẫu một vài cơ quan gì đấy, nhưng đều vì nghiên cứu y thuật, cũng không bao giờ cất giữ... mấy thứ này."

"Đúng là có chút tà khí." Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hai người lúc này định thần lại liền cảm thấy gánh hát tuyệt đối có vấn đề, vừa nghĩ vừa muốn đi vào xem lại bản vẽ để trên bàn.

Đúng lúc đó, từ sâu bên trong hành lang tối đen đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi như còn nghẹn một nửa trong họng.

Âm thanh này cảm giác ở rất xa, còn mang theo tiếng vang khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hoài nghi rốt cuộc đường hầm này dài đến cỡ nào, này là muốn đào rỗng toàn bộ thung lũng sao?

Tiếng kêu sợ hãi vang lên trong ngắn ngủi, dường như vừa mới phát ra đã bị người chặn lại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau trong chốc lát, buông bản vẽ trong tay, lần theo âm thanh hướng về chỗ sâu nhất trong đường hầm đi tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro