Chương 31: Hai lời nguyền rủa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu từ Khai Phong phủ tới Hắc Phong Thành, không nghĩ vẫn gặp được vụ án kỳ quái như thế này.

Vụ án càng tra càng ly kỳ, cuối cùng lại kéo cả mộng mị gì vào nữa.

Người sống chung quy phải nằm mơ, có người nằm mộng cũng rất thông thường, hầu hết mọi người đều như thế, nói ví dụ như mơ thấy người thân của mình, mơ thấy người mình thích, thấy chuyện vui, thấy người mình ghét, thấy chuyện buồn, nhưng lại có rất nhiều người cùng mơ thấy một tòa tiểu lâu, lại còn cùng nghe thấy một câu nói, dù thế nào cũng rất quái dị.

Triệu Phổ hỏi Đổng Thiên Dực làm thế nào để điều tra ra những mộng cảnh này, Thiên Dực nói là tuyển người, tham gia loại điều tra này đa phần đều là lính mới.

Triệu Phổ cau mày, để Thiên Dực đem hết binh lính đã nằm mộng kia tập hợp lại, tỉ mỉ điều tra từ những chi tiết nhỏ.

Trong quân doanh thì mệnh lệnh của Triệu Phổ là trên hết, rất nhanh sau đó, Đổng Thiên Dực đã đem các binh sĩ từng mơ thấy Tiêu Yêu Lâu tập hợp lại.

Mấy trăm binh lính mà đi hỏi từng người một là không khả thi, cũng may sở trường lớn nhất của Đổng Thiên Dực là thu thập thông tin, hắn để các binh sĩ đem giấc mơ của mình cùng những việc đã trải qua ba ngày sau đó viết ra giấy, sau đó giao cho đám Thái học sinh phân tích và tổng kết ra điểm giống nhau.

Mặt khác, đối với bản thân những binh lính trúng chiêu kia, Thiên Dực cũng làm một chút nghiên cứu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ ngồi đó uống trà nhìn Đổng Thiên Dực chỉ huy binh sĩ làm cái này cái kia, cảm thấy tra án như vậy thật hạnh phúc!

Cuối cùng, vẫn là tìm ra không ít điểm giống nhau.

Đầu tiên là liên quan tới bản thân các binh sĩ kia.

Chính như trước đây Thiên Dực từng nói, binh lính đều là lính mới, lúc đó tầm từ mười tám đến hai mươi mốt tuổi, võ công không cao, thân thể cũng không đặc biệt cường tráng, thuộc về tầng lớp phổ thông. Quân doanh là nơi dựa vào vũ lực để phân chia đẳng cấp, nếu như thân thể kém không thể luyện công thì không được, hẳn là sẽ bị bắt nạt, tuy rằng trong quân doanh Triệu Phổ nghiêm khắc không cho phép bắt nạt lính mới, tuy nhiên có một số việc là không thể tránh khỏi.

Sau khi điều tra, mấy tên lính mới này đều đã từng bị bắt nạt, thế nhưng tình huống cũng không quá nghiêm trọng.

Ngay cả chuyện ba ngày sau khi nằm mơ giữa bọn họ đều không giống, duy nhất có một điểm tương đối đặc biệt. Đó là bọn họ từng tới thành Tây giúp sửa chữa nhà.

Triển Chiêu không rõ, hỏi Đổng Thiên Dực, "Hỗ trợ sửa nhà?"

"Ừ." Thiên Dực lật lại ghi chép công tác của quân doanh qua mỗi thời kỳ, nói, "Thành Tây có rất nhiều nhà cũ, hộ gia đình phần lớn là các lão nhân gia, phòng ốc lâu năm không sửa chữa đến mùa đông dễ bị tuyết ép sụp, vì lẽ đó nên quân doanh phái binh lính đi gia cố phòng ốc, đại khái diễn ra trong ba tháng, các binh sĩ thay phiên nhau tới, đa phần là lính mới."

Triển Chiêu để các binh sĩ tỉ mỉ viết một hồi, xem đã làm gì ở thành Tây, cụ thể sửa chữa những nhà nào, đi qua chỗ nào ăn cơm...

Cuối cùng chờ thống kê sau khi viết xong, quả nhiên lại phát hiện ra điểm giống nhau!

Những binh sĩ này đều sửa chữa một tòa tháp ở thành Tây - Tòa tháp này tên gọi là Phi Vân Tháp, cao chín tầng, là một tòa cổ tháp mang tính chất biểu tượng ở Hắc Phong Thành. Tháp này thuộc về Thanh Liên Tự, dùng để cất giữ xá lợi của cao tăng các đời. Thanh Liên Tự là một trong những miếu thờ nhang đèn vượng nhất ở Hắc Phong Thành, phụng thờ Thiên Thủ Quan Âm. Tòa này xây từ thời tiền triều, trải qua một lần động đất đã tu sửa đến mấy lần. Chủ trì hiện tại là Huyền Đình, tuổi không lớn lắm, mới năm mươi.

Mặt khác, các binh sĩ ở thành Tây còn tới một quán tên Lạc Dương trà lâu để ăn uống, trà lâu này ngoại trừ có trà thì mỳ phở gì cũng là ngon nhất Hắc Phong Thành.

Có tương đối nhiều binh lính đi qua một tòa nhà gọi là Thủy Hương Các là cửa hàng phấn son, đại khái là mua đồ cho tình nhân của mình. Mặt khác, có người nói Thủy Hương Các là mấy cô nương xinh đẹp mở cửa buôn bán, đặc biệt bà chủ có tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, những tiểu binh kia có thể dựa vào lý do mua đồ mà đến ngắm mỹ nhân. Lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có huống hồ là tuổi trẻ, cũng là điều bình thường.

Triển Chiêu nhìn kỹ một lần, cảm thấy trọng điểm tra án chính là Thanh Liên Tự, Lạc Dương trà lâu và Thủy Hương Các.

Vì đều ở thành Tây nên mọi người quyết định đi nhìn một cái.

...

Cùng lúc đó, Tả doanh bên ngoài Hắc Phong Thành.

Trâu Lương hết bận quân vụ vừa mới về tới quân doanh, chỉ thấy trong đại trướng có một chiếc áo choàng đỏ.

Trâu Lương nhìn thấy áo choàng này biết là Lâm Dạ Hỏa tới, liền ra ngoài tìm...

Mấy thủ vệ nói, Hỏa Phụng Đường chủ quả là có tới, vừa đến nơi đã ném áo choàng đi vào hang sói rồi.

Trâu Lương bất đắc dĩ, ra khỏi quân doanh tới hang sói tìm Hỏa Kê thất lạc nhà mình.

Bên cạnh Tả doanh của Trâu Lương là khu rừng lớn bậc nhất Tây Bắc, bên trong là bầy sói của Tắc Lặc.

Mảnh rừng này người bình thường nghe tên tuyệt đối không dám vào, gọi là Hắc Phong Lâm, người Tây Bắc trực tiếp gọi vùng này là hang sói.

Thực ra nơi này đích thực không có người, nhưng vị trí địa lý lại tuyệt hảo, bởi vậy Tả doanh liền xây dựng ở đây.

Đương nhiên, nếu đổi là người ngoài bước vào Hắc Phong Lĩnh thì chỉ có một kết cục là trở thành thức ăn cho bầy sói. Tuy nhiên Tả doanh là người của Trâu Lương, vì thế bầy sói bên trong cũng coi đó là "bầy sói" khác, là thân thích của Lang Vương.

Tả doanh có mệnh lệnh nghiêm ngặt, bất luận là ai cũng không được phép thương tổn sói, thương tổn sói tội lớn ngang với thương tổn người. Mà bầy sói cũng sinh hoạt theo ranh giới, sẽ không tới gần Tả doanh, nếu là tình cờ đi qua cũng trực tiếp coi như không nhìn thấy loài người.

Mặc dù như thế, ngoại trừ Trâu Lương cũng không ai dám đi vào hang sói to lớn trong rừng Hắc Phong, đương nhiên là ngoại trừ một vị.

Lâm Dạ Hỏa vào trong rừng Hắc Phong nhiều tới mức bầy sói đều ghét bỏ hắn, dựa theo lời Phó Đường chủ Hỏa Phụng Đường, Lâm Dạ Hỏa vào hang sói còn chuyên cần hơn cả đến Hỏa Phụng Đường.

Trâu Lương tiến vào rừng liền thấy có hai con sói đang đùa giỡn ở một bên, nhìn thấy hắn liền kêu hai tiếng rồi chạy tới.

Trâu Lương thuận tiện bế hai con lên, ôm vào trong ngực đi vào, đi được một lúc, đẩy một bụi cỏ ra, đem hai con sói nhét vào, hóa ra nơi này có một hang sói.

Bên trong hang sói, có một con sói màu xám đẹp đẽ đang ngủ, hai con sói con bị nhét trở về, liền ngáp một cái hơi di chuyển. Chỉ thấy dưới bụng sói to còn có ba con sói con khác, đã ăn no liền ngủ say.

Trâu Tướng quân đem hai con tiểu lang bướng bỉnh vừa chạy ra ngoài chơi nhét về bên người mẫu lang, lúc này có một con sói lớn màu xám khác hình thể to lớn bước đến, xem ra là công lang.

Trâu Lương khom lưng tới gần, công lang cũng tập hợp lại đây, một người một sói nhẹ đụng mũi nhau, con công lang kia phát ra vài tiếng "Grừ Grừ" như đang nói với Trâu Lương cái gì đó.

Trâu Lương bất đắc dĩ gật đầu với nó, "Ta biết tên yêu nghiệt kia rất phiền a, nhưng mà phải giữ hắn lại, nuôi mập xong mới ăn được."

Sau khi từ biệt một nhà sói xám, Trâu Lương tiếp tục đi vào trong rừng, sói chạy ra càng nhiều, những con sói sinh ra trong mùa hè giờ đã nhảy nhót tưng bừng, chạy tán loạn khắp nơi. Sinh ra lúc mới chớm đông thì chưa đi được, từng con một ở trong ổ sói lăn qua lăn lại.

Trâu Lương rốt cục ở gần "Cung điện" của Tắc Lặc tìm được bóng người màu đỏ kia.

Nếu như nói là "Cung điện" thực chất chỉ là một khu nhà bỏ đi được xây bằng đá.

Bầy sói của Tắc Lặc đã có từ thời xa xưa, trước đây nơi này cũng từng xây dựng một tòa pháo đài, là nơi sinh hoạt các đời Lang Vương. Tục truyền suy đoán người xây dựng nên hẳn là ông cố của Triển Chiêu, phụ thân của Ân Hậu, Ưng Vương trong truyền thuyết!

Ưng Vương ở trong rừng sâu của Hắc Phong Lâm kiến tạo nên một tòa hang sói bằng đá, khắp nơi đều có thể thấy "Lang" là loài động vật mà hắn yêu thích, ngoài ra còn có một bức điêu khắc "Lang Vương", không biết đó là tổ tiên đời thứ mấy của Tắc Lặc, cũng là một con bạch lang uy phong lẫm liệt, hai con mắt màu xanh lam thăm thẳm được khảm bằng hai viên bảo thạch, toàn thân bạch ngọc, dưới chân có cái bệ hoàng kim, nhìn giống như là huynh đệ của Tắc Lặc.

Trâu Lương nhìn thấy trên một tảng đá lớn trong cung điện Lang Vương, Tắc Lặc bất đắc dĩ nằm úp sấp nhìn phiến đá bên dưới, có một đám tiểu lang đang vờn quanh Lâm Dạ Hỏa.

Trâu Lương đi tới, "tức phụ" của Tắc Lặc gần đây mới sinh thêm một con, con sói con này mấy ngày trước vừa mở mắt, đến ngày hôm nay đại khái có thể chạy được rồi, vì lẽ đó Lâm Dạ Hỏa mới tới bên ngoài "Động" để bảo vệ.

Thấy Trâu Lương đi đến đây, Tắc Lặc ngồi dậy.

Trâu Lương từ xa đã chào hỏi nó, "Lần này thế nào rồi?"

Tắc Lặc giơ đầu lên, cả người trắng như tuyết lông dài nhu thuận mà run run một hồi.

Trâu Lương vẩy lông mày, "Không sai chứ?"

Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu lên, giương cằm nhìn Trâu Lương, "Ê Câm!"

Trâu Lương nhìn hắn một thân hồng y ngồi trong hang sói cũng có chút không nói được gì, "Ngươi và chúng nó vốn dĩ không phải cùng một chủng tộc có biết không? Không sợ bị đem ra làm món tráng miệng sao?"

Hỏa Phụng nhắm mắt lại, "Dừng! Chúng nó rất yêu mến ta!"

"Đó là coi ngươi như lương thực dự trữ thôi, chê ngươi gầy ăn không bõ miệng đó." Trâu Lương nói xong, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa cười híp mắt nâng một con sói con lên cho hắn, "Xem a!"

Trâu Lương sững sờ.

Chỉ thấy trong tay Lâm Dạ Hỏa đang nâng một coi sói con màu trắng, hết sức cường tráng, so với tiểu lang bình thường thì lớn hơn nhiều. Con sói con kia có con mắt màu xanh lam, hai mắt nhìn thẳng Trâu Lương, dị thường bình tĩnh.

Trâu Lương kinh ngạc nhìn Tắc Lặc.

Tắc Lặc nghểnh đầu, dáng vẻ tựa hồ rất đắc ý.

Trâu Lương đón lấy con soi con kia xem, Lang Vương mấy lần sinh trước cũng có sinh ra bạch lang, nhưng không có tiểu lang nào có tố chất trở thành con đầu đàn, Trâu Lương cũng kiên trì không gấp, coi như là có thể chờ được! Con này quá được đi! Quả thực là tuyệt hảo, giống Tắc Lặc có bộ dáng của một Lang Vương!

Lâm Dạ Hỏa ôm tiểu bạch lang hỏi Trâu Lương, "Ta mang về quân doanh nuôi được không?"

Trâu Lương đoạt lấy con sói con trả về cho sói mẹ, lôi cổ áo Lâm Dạ Hỏa ra ngoài, "Ngươi đừng quấy rầy sản phụ nhà người ta được không! Mặt thật là dày đi! Sói con còn chưa cai sữa, mang về ngươi cho nó ăn được không?!"

Hỏa Phụng bị Trâu Lương lôi ra bên ngoài liền giãy dụa, "Vậy ta đến đây ở! Ta mặc kệ, ta muốn nhận nó làm con!"

Hai bên đường tụ tập không ít sói lớn sói nhỏ nhìn hai người đang "lôi lôi kéo kéo".

Lâm Dạ Hỏa ôm một thân cây kháng nghị với Trâu Lương, "Ngươi biết là công phu của ta tốt hơn ngươi nhiều không! Ta đánh ngươi đó!"

Trâu Lương kéo hắn ra bên ngoài, "Tên yêu nghiệt là ngươi đừng có dạy hư sói con!"

Hai người còn đang giằng co, đột nhiên bầy sói nhúc nhích một chút, tựa hồ là phát hiện ra cái gì đó, tập thể nhìn về một hướng.

Trâu Lương cũng sững sờ, nhẹ buông tay, Lâm Dạ Hỏa ngã phịch xuống chỗ bụi cổ, một con tiểu lang chạy tới liếm mặt hắn.

Lâm Dạ Hỏa ôm tiểu lang không hiểu nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương đi tới phía sau một thân cây, ánh mắt nhìn về cùng hướng với bầy sói.

Lâm Dạ Hỏa cũng đi tới, liền nghe có một âm thanh truyền đến, "Dù sao cũng là chết, chết ở nơi này cũng tốt... Ngược lại cuối cùng cũng chết."

Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc nhìn phía xa trong rừng rậm có bóng người, "Là người a! Binh sĩ trong quân doanh sao?"

Trâu Lương cau mày lắc đầu, "Mùi vị không giống."

Hỏa Phụng híp mắt ghét bỏ nhìn hắn, "Ngươi biết được hết mùi vị binh lính trong quân doanh của ngươi sao?"

Trâu Lương lôi kéo hắn, "Đi xem đi."

Lâm Dạ Hỏa nhấc vạt áo cùng hắn đi về hướng kia.

Bầy sói tuy không tập kích Triệu gia quân hay đánh người, nhưng có người xông vào hang sói lại là chuyện khác, đương nhiên Lâm Dạ Hỏa là ngoại lệ.

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa theo tiếng nói mà đi tìm, rất nhanh đã thấy một ông lão gầy yếu run rẩy đi vào cánh rừng, trên vai hắn còn mang theo một bó dây thừng. Chỉ thấy lão tìm một gốc cây, lao lực mà đem dây thừng ném tới trên cây, trói chặt, lại vòng qua một tảng đá lớn.

Lúc này có vài con sói đen đi ra, nhìn chằm chằm ông lão kia.

Thời đại này bầy sói đồ ăn sung túc, lại cùng với Trâu Lương có ước định, bởi vậy chúng nó không bao giờ đến quấy nhiễu hay tập kích con người, chỉ là không hiểu mà nhìn người xâm nhập gầy yếu kia.

Ông lão nhìn thấy sói, vừa bắt đầu đã sợ run lên, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, tiếp tục đạp lên tảng đá, hai tay gầy yếu khô kiệt bắt lấy dây thừng, vừa thò đầu vào trong thòng lọng, nói, "Chờ ta chết rồi sẽ có thức ăn cho các ngươi. Ít nhất có thể cho các ngươi ăn, ngược lại ta cuối cùng cũng chết..."

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau một chút - Ông lão này muốn tự sát? Tại sao lại nói "Ngược lại cuối cùng cũng chết"? Chẳng lẽ có bệnh gì không trị được?

"Này, có bệnh thì đi tìm Công Tôn đi!" Lâm Dạ Hỏa đi ra ngoài, vừa kéo ông lão lại vừa muốn đạp tảng đá đi.

Ông lão thấy có người đột nhiên xông tới liền sợ hết hồn, thấy Lâm Dạ Hỏa một thân hồng y, lão đột nhiên hô lên, "A! Huyết Yêu! Huyết Yêu ngươi tới thu mệnh của ta rồi hả?!"

Lâm Dạ Hỏa khóe miệng co rút - Cái gì và cái gì cơ?

Trâu Lương cũng chạy tới, hai người giúp đem ông lão hạ xuống, lúc này xung quanh đã có cả bầy sói bao vây.

Sói lớn sói nhỏ đều ngồi chồm hỗm, ngoẹo cổ nhìn tình hình bên này, đại khái cảm thấy nhân loại càng ngày càng không thể lý giải được rồi.

Lâm Dạ Hỏa giơ tay vỗ tay ông lão đang lôi mình hung hăng gọi "Huyết Yêu" kia, "Này! Đại gia ngươi tình huống như thế nào?"

Ông lão có thể coi là phục hồi tinh thần, "Ách..."

Trâu Lương nhìn trang phục của lão, xác thực không phải là người của quân doanh, hơn nữa tuổi cũng đã quá lớn, hẳn là bách tính bình thường trong Hắc Phong Thành.

Ông lão bị Lâm Dạ Hỏa vỗ một cái, dần dần khôi phục tỉnh táo, nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa một lúc, lại nhìn Trâu Lương, bỗng lão chú ý tới trên y phục của hắn có quân hiệu Tả doanh, "Các ngươi... Các ngươi không phải là Huyết Yêu? Các ngươi là người của Triệu gia quân?"

"Ngươi nói cái gì mà Huyết Yêu muốn giết ngươi?" Lâm Dạ Hỏa trước khi đến hang sói có cùng Triển Chiêu bọn họ cùng tra xét vụ án, đã biết sự việc Thẩm phu nhân kia hạ chú nguyền rủa gì đó, "Ngươi cũng hạ Huyết chú rồi hả?"

Ông lão gật đầu.

"Vậy người mà ngươi hạ chú đã chết rồi?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Ông lão tiếp tục gật đầu, "Thẩm Đại chết rồi! Bị ta hạ chú nguyền rủa chết! Lúc này đến phiên ta rồi! Ta kỳ thực không có cố ý, ta cũng không hận hắn như vậy..."

Ông lão vừa nói liền bật khóc.

Lâm Dạ Hỏa liền trợn tròn mắt nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương cau mày, "Ta tuy rằng không rõ lắm chuyện gì xảy ra, có điều Thẩm Đại không phải bị chính vợ mình hạ chú nguyền rủa chết sao? Vợ hắn còn vừa chết trong quân doanh mà."

Hỏa Phụng thuận tay sờ đầu con tiểu lang bụ bẫm mà cảm khái - Ai nha, Thẩm Đại này đã làm chuyện xấu xa gì rồi? Lại có nhiều người muốn cùng hắn đồng quy vu tận vậy a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro