Chương 42: Bắt Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoài nghi Lạc Dương trà lâu và Thủy Hương Các ngoài mặt không đơn giản như vậy, không chừng có cất giấu gian tế.

Kẻ ác ý muốn ẩn náu trong Hắc Phong Thành tuy không dễ nhưng gian tế thì khẳng định là có, ai cũng biết chuyện này... Có điều, gian tế và thám tử là hai việc khác nhau, muốn thám thính tình huống còn chưa tính, nếu nhân cơ hội quấy rối thì không thể bỏ qua.

Chỉ là làm thế nào để tra ra đây? Triển Chiêu là một tên ăn hàng, vào Lạc Dương trà lâu còn có chút ưu thế, nhưng cửa tiệm son Thủy Hương Các thì không có chỗ ra tay.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo hai vị võ lâm chí tôn ngồi xổm trên đầu tường nhìn chằm chằm cả hai cửa hàng nửa canh giờ liền, chỉ thấy chuyện làm ăn ở Lạc Dương trà lâu rất tốt, Thủy Hương Các có nhiều mỹ nữ, người đi ngang qua cửa đều là túy ông chi ý bất tại tửu*, thậm chí đi ngang qua mấy lần liền, mỗi lần đều nghiêng đầu ngắm một chút.

* Túy ông chi ý bất tại tửu (醉翁之意不在酒): Ý không ở trong lời, có dụng ý khác. Tức là ở đây người đi ngang qua không phải vì muốn mua phấn son mà là ngắm mỹ nữ bên trong.

Thiên Tôn chờ đến mất bình tĩnh, bất mãn mà đẩy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một cái, suýt nữa đem hai đứa nhỏ từ nóc nhà đẩy xuống.

Ân Hậu không nói gì nhìn Thiên Tôn, "Ngươi lại làm sao thế?"

Thiên Tôn hỏi, "Gian tế ở nơi nào? Chân ta đều tê rần rồi."

"Chân tê thì liền không tìm nữa hay sao." Ân Hậu chân cũng tê, liền đứng lên hoạt động gân cốt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một chút, cùng nhìn nhị lão - Đã nói hai người đừng theo rồi mà.

"Để Giao Giao ở lại đi, chúng ta trở về xem Công Tôn bắt yêu?" Thiên Tôn hỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời lắc đầu, kể từ sau khi biết Giao Giao cũng có thể giận dỗi thì hai người bọn họ không thể để nó ở bên ngoài qua đêm nữa.

Đang lúc này, một bóng người màu đỏ từ xa xẹt qua, rơi xuống phía sau mọi người, "Này!"

Bốn người quay đầu lại nhìn, người tới là Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phụng một tay cầm bọc giấy, bên trong hình như là đồ ăn, hỏi mọi người, "Công Tôn ở bên kia bắt đầu bắt yêu rồi, ta ra ngoài mua đồ ăn vặt chuẩn bị đêm nay thức xem kịch vui, các ngươi có chỗ này làm gì? Không về sao?"

Thiên Tôn và Ân Hậu đều nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường.

Hai người nhìn nhau một chút, cũng gật đầu, bằng không về trước bắt yêu đã.

Mọi người về cùng Lâm Dạ Hỏa, vừa đi vừa nói chuyện trong Lạc Dương trà lâu và Thủy Hương Các có thể cất giấu gian tế.

Hỏa Phụng chân mày cau lại, "Lạc Dương trà lâu ta chưa từng qua, có điều Thủy Hương Các kia rất kỳ diệu."

"Kỳ diệu thế nào?" Triển Chiêu không rõ.

"Hôm ta vừa tới Hắc Phong Thành liền đi dạo Thủy Hương Các." Lâm Dạ Hỏa nói, "Ngày đó ta mang Tiểu Tứ Tử cùng đi."

Triển Chiêu buồn bực, "Ngươi mang Tiểu Tứ Tử đi vào cửa tiệm son phấn làm gì?"

"Các ngươi không biết, mấy ngày trước là lễ con gái ở Tây Vực, phải mua lễ vật cho nữ hài nhi ở trong nhà chưa lấy chồng, Tiểu Tứ Tử muốn mua son cho các cô nương trong nhà." Lâm Dạ Hỏa một bên liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, "Lại nói tới, phần của Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi cũng là nhóc mua, ngươi nói xem ngươi làm thiếu gia kiểu gì vậy."

Triển Chiêu cũng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nửa ngày không thể làm gì khác là trả lời một câu, "Các nàng ấy đều có tiền tiêu vặt, muốn gì đều có thể tự mua mà."

Ân Hậu liếc nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn lắc đầu, "Trách ta a... Từ nhỏ không dạy nó cho tốt."

"Nói tiếp đi." Bạch Ngọc Đường giục Lâm Dạ Hỏa, "Cửa tiệm son này có vấn đề gì?"

"Cửa tiệm kia rất thơm a! Đi vào như lạc vào bụi hoa vậy, bên trong là một rừng mỹ nữ, giống như là hậu cung của Triệu Trinh vậy." Lâm Dạ Hỏa bĩu môi một cái.

Tất cả mọi người nhìn hắn - Ngươi chắc chắn chứ? Hậu cung của Triệu Trinh cũng không có mấy phi tử.

"Khụ khụ, đúng là bên trong có rất nhiều mỹ nữ a!" Lâm Dạ Hỏa nói tiếp, "Theo lý mà nói chỗ này nhất định Tiểu Tứ Tử sẽ thích đi?"

Mọi người suy nghĩ một chút, đều gật đầu, Tiểu Tứ Tử xác thực rất thích mấy nơi có "Tỷ tỷ xinh đẹp".

"Ai mà biết được ta vừa vào cửa được hai bước, bé con kia liền lôi ta chạy khỏi đó." Lâm Dạ Hỏa mở tay, "Các ngươi đoán xem nó nói gì?"

Tất cả mọi người hiếu kỳ, "Nói gì?"

"Nó nói, bên trong có yêu tinh." Lâm Dạ Hỏa dở khóc dở cười, "Lôi kéo ta bỏ chạy xong đành phải tới cửa tiệm khác mua son."

Tiểu Tứ Tử thỉnh thoảng lầm bầm cũng không phải mới ngày một ngày hai, có lúc làm một chút chuyện kỳ quái mà chính bé cũng không rõ nguyên nhân, có điều kết quả đã chứng minh, phán đoán của bé cơ bản đều là đúng! Nhưng lời này đích thực có chút kỳ lạ - Cái gì gọi là yêu tinh?

Triển Chiêu hỏi, "Có phải bên trong cô nương trang điểm quá dày làm sợ nó không?'

Lâm Dạ Hỏa "chậc chậc" hai tiếng, lắc đầu, "Các ngươi làm như Tiểu Tứ Tử chưa thấy bao giờ ấy, Quỷ diện Tiên Cô hay Cửu Đầu nãi nãi trong Ma Cung các ngươi còn không làm nó sợ, gặp là ôm cổ rồi còn hôn má nữa, chẳng lẽ lại bị mấy cô nương trang điểm quá nhiều dọa sợ!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu.

Vào lúc này, phản ứng của nhị lão có chút vi diệu.

Thiên Tôn vuốt cằm đăm chiêu, Ân Hậu cũng là vẻ mặt "Thì ra là như vậy".

Triển Chiêu đụng Ân Hậu một cái, hỏi, "Ngoại công, người hiểu Tiểu Tứ Tử nói yêu tinh là ý gì sao?"

Ân Hậu nói, "Tình huống này dường như từng thấy qua a! Có lần chúng ta cùng Yêu Vương tới cầm lâu, nơi đó cũng có nhiều mỹ nữ nổi danh, nhưng Yêu Vương vừa đi vào liền xoay người kéo chúng ta ra, nói 'Mau mau chạy, bên trong có yêu tinh!' "

"Sau đó trong cầm lâu thực sự tìm thấy yêu tinh?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Thiên Tôn gật đầu, "Tòa cầm lâu kia sau này chính là Minh Lâu nổi danh trên giang hồ, bên trong là một đám yêu nữ hại chết không ít người."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một chút - Minh Lâu trong truyền thuyết sao?!

"Cái này ta đã từng nghe qua!" Lâm Dạ Hỏa mau mau hỏi, "Nghe nói bên trong có mười hai yêu nữ, chuyên đi giết nam nhân, chỉ cần là nam nhân đẹp sẽ bị giết đem làm sáp người! Thật sự là có sao?"

Thiên Tôn gật đầu, "Đúng thế, dưới tầng hầm nơi đó có cả một hàng sáp người, dọa chết người ta đi được!"

"Thủy Hương Các không lẽ phía dưới cũng có sáp người?" Triển Chiêu nhắc nhở Bạch Ngọc Đường, "Ngươi không có chuyện gì đừng chạy về phía bên này!"

"Cũng không chừng a." Ân Hậu gật đầu, "Hắc Phong Thành từ nam chí bắc có nhiều người như vậy, nếu như bắt chính là lữ khách độc hành phỏng chừng không ai có thể phát hiện ra."

Vừa đi vừa tán ngẫu, rất nhanh đã về tới quân doanh.

Lúc này, trong quân doanh Triệu gia quân, tất cả đều bình thường.

Vừa tới trước cửa doanh trại, chỉ thấy bên trong là một đám Thái học sinh, còn có cả huynh đệ Trần Lâm và Trần Húc, Trần gia gia lúc này lòng đã bình tĩnh hơn không ít.

Thấy nhóm học sinh ôm bao lớn bao nhỏ đệm chăn hành lễ, Triển Chiêu có chút không rõ, tiến lên hỏi Bao Duyên, "Đây là đang làm gì vậy?"

Bao Duyên nói, "Vương gia muốn cho Trần lão gia tử chuyển sang nơi khác, không ở chỗ soái phủ nữa mà tới quân doanh."

Bàng Dục cũng gật đầu, "Trong quân doanh quả là an toàn hơn, Thẩm phu nhân ở trong soái phủ cuối cùng không phải chết rồi sao..."

Tiểu Hầu gia còn chưa nói xong, Bao Duyên bên cạnh đạp hắn một cước, ra hiệu cho hắn nói nhỏ một chút, Trần gia gia khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.

Bàng Dục cau mũi nhìn Triển Chiêu, giúp Trần lão đầu thu thập đệm chăn rồi tới quân trướng.

Triển Chiêu đột nhiên hơi xúc động. Bàng Dục sau khi đi cùng bọn họ thì như biến thành một người khác, nhớ năm đó Triệu Trinh tại sao lại phong hắn làm An Lạc Hầu? Nói trắng ra vị này sinh ra là để hưởng lạc, chỉ cần hắn không gây ra rắc rối thì hắn là tiểu cữu của công chúa, là con trai độc nhất nhà Thái sư, cả đời có thể hưởng vinh hoa phú quý. Đảo mắt mấy năm trôi qua, vị An Lạc Hầu này theo mọi người trong Khai Phong phủ phá án từ nam ra bắc, mạo hiểm cũng không ít, chuyện xui xẻo thì khá nhiều, còn mỗi ngày đều hùng hục làm việc.

Đi tới quân trướng, chỉ thấy mọi việc đều như thường, Triệu Phổ đang ngồi bên soái án đọc công văn, còn quấn lại lấy để gãi lưng.

Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương đang bẩm báo tiến độ kiến tạo Bình Chung Thành cho hắn, xem ra tiến triển rất thuận lợi.

Mà bên cạnh bàn, Công Tôn đang chắp tay sau lưng cầm quyển sách đốc thúc Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử luyện chữ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào cửa, có chút không rõ - Không phải nói bắt Huyết Yêu sao? Không có động tĩnh gì a.

Công Tôn ngẩng đầu nhìn mấy người, liền hơi cười cười.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc, phỏng chừng Công Tôn đã bố trí xong.

Đêm khuya dần, Hắc Phong Thành náo nhiệt rốt cục cũng yên tĩnh lại, trong quân doanh đèn đuốc đã thắp, ngoại trừ tướng sĩ trực ban, những người khác đều chuẩn bị đi nghỉ.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng ngủ thiếp đi trên giường lớn trong quân trướng của Triệu Phổ, Tiểu Ngũ nằm nhoài ở giữa để hai bé gối đầu, đuôi còn vung một cái, tỏ vẻ thích chí.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dựa vào Yêu Yêu đang ngủ gật nhìn mấy quyển bản đồ trên bàn, Ân Hậu và Thiên Tôn không thức thích khuya, đều đã trở về trướng bồng nghỉ ngơi.

Lúc này, Tử Ảnh chạy vào.

Công Tôn ngẩng đầu hỏi hắn, "Thế nào?"

"Có động tĩnh rồi!" Tử Ảnh gật đầu, "Thiếu Gia và Muộn Oa đang tự mình giám sát."

"A..." Công Tôn trừng mắt nhìn, hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, "Thiếu Gia là ai?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu nhìn sang đây - Tướng quân trong Triệu gia quân căn bản đều có bí danh riêng, tỷ như Long Kiều Quảng là Thoại Lao, Trâu Lương gọi là Ách Lang, Âu Dương Thiếu Chinh gọi là Hỏa Kỳ Lân, Tinh Minh Linh là Hổ Giáp, Miêu Bát Thải là Ngân Hạt... Muộn Oa ở nơi này chắc là chỉ Tần Duyệt, bởi hắn nửa ngày cũng không nói lời nào, hỏi cũng không đáp, nhưng "Thiếu Gia" này quả thực lần đầu nghe nói.

Triệu Phổ tựa hồ cũng có chút bất ngờ, hỏi, "Hứa Kham trở về rồi?"

Tử Ảnh gật đầu, "Vừa mới trở về, ngươi cũng biết Thiếu Gia rất nhiều chuyện, nhìn thấy mạng nhện nhảy dựng lên suýt chút nữa đem đốt cả quân trướng, chúng ta kể chuyện vừa qua cho hắn, hắn liền bỏ chạy cắm chốt đi xem trò vui rồi."

Triệu Phổ gật đầu, thấy Công Tôn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hiếu kỳ nhìn hắn, liền ngoắc ngoắc tay với Hạ Nhất Hàng đang ngồi một bên lật sách, ra hiệu cho hắn nói, chuyện này phí lời hắn không làm đâu.

Hạ Nhất Hàng cười cười, nói, "Mười phó tướng chắc các ngươi biết gần hết rồi, bốn chủ tướng chúng ta có hai thủ hạ, ngoài ra còn hai người là thủ hạ của Nguyên soái, thuộc về binh mã đặc thù, trực tiếp nghe lệnh từ Nguyên soái. Thiếu Gia là bí danh, hắn tên gọi là Hứa Kham, là tam công tử Liêu Phong gia ở thủ phủ Tây Bắc, cũng giống Ngũ gia được nuông chiều từ bé, vì thế nên trong quân doanh đều gọi hắn là Thiếu Gia. Trước tới sinh thần của phụ thân hắn, nên Hứa Kham xin phép trở về chúc thọ, hôm nay mới trở về."

Bạch Ngọc Đường nghe thấy thế thì suy nghĩ một chút, hỏi, "Hứa Kham? Đệ đệ của Từ Mân?"

"Đúng!" Hạ Nhất Hàng gật đầu, "Ngươi biết Từ Mân?"

"Lão đại Từ Mân cùng lão nhị Hứa Khởi ta đều biết, Hứa gia cùng Hãm Không Đảo có làm ăn qua lại, hai huynh đệ họ đều võ công vô cùng tốt. Lão tam khi còn bé ta từng thấy một lần sau đó chưa gặp lại, nghe nói là nhập ngũ, hóa ra là làm Tướng quân rồi." Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, "Hứa gia nhân tài xuất hiện đông đảo, bốn huynh đệ họ đều có khả năng."

"Còn có lão tứ sao?" Triển Chiêu hiếu kỳ.

Bạch Ngọc Đường nói, "Lão tứ phỏng chừng ngươi cũng từng nghe qua."

Triển Chiêu sững sờ, "Ai?"

"Hứa Kiệt." Bạch Ngọc Đường trả lời.

"Là người vẫn không thấy trong Thập đại cao thủ phái Thiên Sơn kia?" Triển Chiêu kinh ngạc.

"Ừ, hắn đã sớm rời Thiên Sơn làm du hiệp rồi." Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Hắn có quen biết với Qua Thanh."

"Lão ngũ Hứa gia là một cô nương." Hạ Nhất Hàng nói tiếp, "Năm nay mới mười sáu tuổi, là đại tài nữ, công phu cũng khá tốt."

Triển Chiêu gật đầu - Hứa gia thật khó lường, hóa ra là môn gia anh kiệt vạn dặm.

"Nói đi nói lại..." Triển Chiêu nhớ tới trọng điểm, hỏi Công Tôn, "Tiến triển bắt Huyết Yêu sao rồi?"

Công Tôn gật đầu, "Chắc là sắp tới rồi..."

Còn chưa dứt lời, Hắc Ảnh từ bên ngoài kích động chạy vào, "Bắt được rồi! Tang chứng vật chứng đều lấy được!"

Công Tôn nở nụ cười.

Triệu Phổ gật đầu, "Mang tới đây!"

Mọi người đều đứng dậy nhìn ra bên ngoài. Không bao lâu sau, chỉ thấy một nam tử trung niên bị trói gô đẩy vào, bên cạnh là hai ảnh vệ áp tải.

Bên ngoài cũng xuất hiện cả đám người, đều là tướng lĩnh trong quân của Triệu Phổ, hóa ra mọi người chờ nên không ngủ.

Tần Duyệt và một người trẻ tuổi bên cạnh mỗi người trên tay cầm một bình Lưu Ly, cẩn thận từng li từng tí đem nâng đặt lên bàn.

Người trẻ tuổi kia xấp xỉ tuổi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, vóc người cũng tương đương, mặc một thân hắc y với áo choàng màu đen, Triển Chiêu ở cùng Bạch Ngọc Đường đã lâu, liếc mắt có thể nhận ra chất liệu vải quý giá, đây chính là vị Tướng quân Thiếu Gia kia - Hứa Kham.

Hứa Kham dáng vẻ ngược lại không có chút gì là quý công tử, dung mạo rất đặc biệt, mắt híp dài lại nhỏ, nhìn có vẻ rất nghiêm túc.

Hứa Kham ngắm Bạch Ngọc Đường một chút, có lẽ nhận thức từ lúc còn bé, hắn giơ tay về phía Bạch Ngọc Đường, "Bạch lão ngũ?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng với hắn hỏi thăm một chút.

Hứa Kham lại nhìn Triển Chiêu, phỏng chừng cũng ngưỡng mộ đại danh từ lâu, liền đối với hai người nở nụ cười.

Triển Chiêu suýt chút nữa cười văng. Khi Hứa Kham cười thì không thấy đôi mắt đâu nữa, lông mày như một đường thẳng, lúc không cười thì trông rất nghiêm túc, cười lên dĩ nhiên mặt lại rất hài hước.

Bị mọi người giải vào là một người trung niên mặc quân phục Triệu gia quân. Người này thoạt bốn mươi, năm mươi tuổi, trong Triệu gia quân không có người ở tuổi này vẫn đang làm nhiệm vụ, ngoài ba mươi xem như là lão binh, đã từng này tuổi chắc ở khu vực hậu cần.

Hạ Nhất Hàng thấy được phù hiệu trên cánh tay hắn, liền cau mày, "Ngươi là người ở phòng tạp vụ?"

Phòng tạp vụ trong quân doanh đều là thuê người bình thường hoặc là binh lính đã xuất ngũ đến giúp đỡ.

Trong quân doanh mỗi ngày có lượng lớn tạp vụ cần xử lý, nói ví dụ như giặt phơi quần áo, quét phòng ốc, rửa rau, rửa chén bát gì đó. Phòng tạp vụ của Triệu gia quân có đến mấy trăm nơi, tổng nhân số có khi đến vạn người.

Lỗ Nghiêm đưa tới phòng tạp vụ để tổng quản nhận người, người này có dáng vẻ vô cùng phổ thông, thân phận lại càng bình thường.

Hắn gọi Vương Trường Phúc, nguyên quá ở Sơn Tây, mười sáu tuổi tòng quân, hai mươi lăm tuổi bị thương nên xuất ngũ, nhà ở gần Hắc Phong Thành, trong nhà có vợ con, tôn tử đều không còn nhỏ, năm nay năm mươi mốt tuổi, ở trong phòng tạp vụ quân doanh phụ trách phơi quần áo. Triệu Phổ từ trước đến nay đối xử rất tử tế với binh lính xuất ngũ, đặc biệt là người từng bị thương. Trong quân doanh người nhận thức Vương Trường Phúc không ít, mọi người đều gọi hắn là lão Vương, người này tính cách dịu ngoan, hết sức hòa khí.

Mà vị thường là một lão binh hết sức bình thường, dĩ nhiên chính là "Huyết Yêu" trong truyền thuyết.

Tất cả mọi người nhìn Công Tôn - Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro