hắc thánh thần tiêu c9 c10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 : Nhìn về thân thế

Từ đất Dư vào Sở, từ Sở vào Tương Châu, nơi nào Vưu sư phó cũng có an bày nơi ăn chốn ở cho Tiết Thiếu Lăng.

Chàng cứ chiếu theo tờ kê khai lộ trình đến nơi nào phải vào khách sạn nào, mỗi đoạn đường phải tạm nghỉ ở địa phương nào, làm y như vậy nên cũng đỡ vất vả.

Một hôm, vào giữa Ngọ, chàng đến phủ Trường Sa.

Trường Sa là một tỉnh lỵ của hạt Tương Nam, nơi đầu mối giao thông của cả lục và thủy đạo. Thị trấn vô cùng phồn thịnh.

Y theo lộ trình, trước hết Tiết Thiếu Lăng tìm khách sạn cất hành trang, rồi mới bóc cẩm nang ra xem.

Chàng đến Tương Giang lão điếm dừng ngựa lại, thuê một căn phòng khá thanh tịnh, nghỉ ngơi.

Sau khi ăn xong bữa cơm tối, chàng không kịp đóng cửa phòng, vội vàng vặn cao ngọn đèn, mở bọc lấy bức cẩm nang ra, bóc niêm đọc. Bút tích đúng là của Vưu sư phó, viết theo lối thảo.

Bức cẩm nang viết như sao :

“Thiếu Hoa! Trước hết sư phụ hỏi con, con có y theo lộ trình thẳng đến Trường Sa không? Đúng ra sư phụ phải đồng trình với con, nhưng phải để cho con nếm mùi tân khổ trên dặm dài, như vậy là giúp cho con thu thập thêm kinh nghiệm giang hồ đó.

Hiện tại, con đã đến nơi rồi, sư phụ đã yên tâm phần nào. Trong khi thân phụ con bị bọn ác tặc bắt đi sư phụ lại bảo con đến Trường Sa, tựa hồ ngược với đạo hiếu. Song, sư phụ tự tin mình có đủ sức cứu nạn cho người nên bất chấp tiểu tiết đó. Lúc con mở phong cẩm nang này đọc thì phụ thân con đã trở về nhà rồi, con cứ tin như thế để an lòng lo việc khác”.

Tiết Thiếu Lăng sửng sốt thầm nghĩ :

- Vậy ra sư phụ sai ta đến Trường Sa không phải để tìm người trợ lực cứu nạn cho cha!

Chàng đọc tiếp :

“Con từng nghe sư phụ đề cập đến một việc trọng yếu, vì việc trọng yếu đó nên sư phụ sai con đến Trường Sa. Sỡ dĩ sư phụ không cho con biết nguyên nhân, sợ con hỏi mãi mà sư phụ không tiện trả lời... Bây giờ, đã đến lúc ta thố lộ cho con biết. Việc trọng yếu đó chính là mối huyết hải thâm thù mà con cần phải thanh toán”.

Huyết hải thâm cừu? Tiết Thiếu Lăng biến sắc. Nếu là huyết hải thâm thù thì chẳng hóa ra cha mẹ chàng bị sát hại rồi chăng?

Chàng lại đọc :

“Con nên dằn tính nóng, phải hết sức dè dặt, tập tánh kiên cường mới mong trả được mối thù không đội trời chung đó”.

Tiết Thiếu Lăng cầm chắc tờ cẩm nang, tay run run, đầu chàng nhức buốt như vừa bị một chiếc côn đập vào, có thể cha mẹ chàng đã bị hại rồi chăng?

Không thể như vậy được! Lúc Vưu sư phó viết bức cẩm nang này, cũng như lúc trao cho chàng thì Tiết phu nhân còn sống, dù có xảy ra điều gì bất hạnh thì chỉ xảy ra cho một mình Tiết thần y còn kẹt trong tay ác tặc, chứ mẹ chàng chưa việc gì kia mà? Vả lại Vưu sư phó quả quyết là hiện tại cha chàng đã được cứu thoát và đã trở về nhà rồi, thế nghĩa là gì chứ?

Tại sao Vưu sư phó lại bảo chàng có mối huyết hải thâm thù? Chàng đọc tiếp :

“Con không nên quá thương tâm bởi con không phải là giòng dõi Tiết thần y”...

Tiết Thiếu Lăng kinh dị hấp tấp xem mấy giòng chữ kế :

“Con là con trai của một vị cố nhân của Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu. Mười hai năm trước, cha mẹ ruột con bị hạ sát, con cũng bị trọng thương. Tang đại hiệp đến nhờ Tiết thần y chữa trị cho con suốt một năm dài mới lành mạnh. Sự tình thế nào ta chỉ biết bao nhiêu đó thôi, sau này con gặp Tang đại hiệp, người sẽ thuật tận tường cho con hiểu”.

Tiết Thiếu Lăng rơi lệ.

Thì ra cha mẹ ruột của chàng đã chết về tay kẻ thù, còn vợ chồng Tiết thần y là nghĩa phụ và nghĩa mẫu?

Chàng tự hỏi, cha mẹ ruột là ai? Ở đâu? Vì nguyên nhân nào có mối tử thù đến nỗi bị hạ sát?

Thời kỳ thơ ấu không còn ghi một ấn tượng nào trong tâm não chàng. Bất quá, chàng mang máng nhớ là mình ở tại một ngọn núi, chàng có lần hỏi Tiết phu nhân, phu nhân hàm hồ đáp ứng.

Chàng đọc tiếp :

“Thiếu Hoa chính thật là tên con, giờ thì có lẽ con hiểu đại khái tại sao ta bảo con đổi tên cải dung mạo. Võ công con chưa đủ để chế ngự kẻ thù thì tốt hơn nên ẩn núp dưới danh nghĩa nhà họ Tiết tránh sự chú ý của cừu gia. Tiết thần y tinh thông võ học đã truyền hết lại cho con, ta cũng tận tình chỉ điểm cho con trong suốt mười năm qua, tuy nhiên, sở đắc của con sánh với kẻ thù còn cách xa như trời với vực, chưa chắc con tự bảo vệ an toàn nói chi đến báo thù rửa hận? Muốn cho con đủ sức trả thù, ta sai đến Trường Sa. Đến nơi rồi, liền ngày hôm sau phải đến Bạch Nhược Phố tìm gặp Trương Quả Lão. Theo ta biết, lão Trương là chỗ quen thân với Tang đại hiệp, có điều lão ấy lạnh nhạt tính, ít giao thiệp với ai, con hãy cố mà chiều chuộng lão. Con hãy xuất trình chiếc thiết tiêu làm chứng cớ, nói rằng vâng lệnh Tang đại hiệp đến đây nhờ lão giới thiệu con với một bậc dị nhân, có thể lão không từ chối đâu. Được bậc lão dị nhân đó thu nhận, con không còn lo sợ kém tài báo thù nhà nữa. Từ nay, con hãy khắc khổ luyện tập đừng phân tâm lo nghĩ việc nhà. Sẽ có dịp ta đến thăm con”.

Đọc xong bức cẩm nang, Tiết Thiếu Lăng ngây người như tượng gỗ.

Dùng thiết tiêu làm chứng cớ? Thiết tiêu đã bị lão đạo sĩ du phương đánh tráo mất rồi, còn đâu.

Tâm thần bấn loạn, trí óc quay cuồng, điều mà chàng lo ngại nhất là không có chiếc thiết tiêu, chắc chắn Trương Quả Lão không tin chàng.

Tuy nhiên trước sự việc đã rồi, chẳng còn làm sao xoay chuyển tình hình, dù sao thì chàng cũng phải thử đến Trương Quả Lão, xem thái độ lão như thế nào rồi hãy tính.

Sáng sớm hôm sau, chàng thanh toán tiền cơm tiền trọ xong, hỏi đường cưỡi ngựa đến Bạch Nhược Phố.

Bạch Nhược Phố là một thôn nhỏ độ vài mươi nóc nhà về hướng Tây, dưới chân Nhạc Ly sơn. Cư dân gồm những nông phu chất phác, thật thà an phận trong cuộc sống bình tịnh.

Tiết Thiếu Lăng đến Bạch Nhược Phố cho ngựa đi chầm chậm, định tìm người hỏi thăm nhà.

Tại đầu đường dẫn vào thôn bên cội cây cao lớn có một lão nhân ngồi ngắm trời mây, dáng dấp ung dung nhàn hạ.

Tiết Thiếu Lăng giục ngựa đến gần, nhảy xuống đất, vòng tay cung kính hỏi :

- Kính chào lão trượng, nơi đây có phải Bạch Nhược Phố chăng?

Lão nhân nhướng mắt nhìn chàng :

- Đúng rồi! Khách quan muốn tìm ai?

Tiết Thiếu Lăng đáp :

- Tại hạ muốn tìm Trương Quả Lão, chẳng hay gia cư của Trương tiên sinh ở về hướng nào?

Lão nhân gật đầu :

- Tưởng khách quan tìm ai, chứ Trương Quả Lão thì dễ chỉ lắm. Lão ấy thông thạo địa lý, chuyên xem hướng xây nhà, chọn đất mộ cho người. Nhà lão ở tận cuối thôn nằm về hướng Tây, khách quan cứ đi tới là gặp. Nhưng phải nhanh chân nhé, không khéo lão lại xuất ngoại, không biết phải chờ đến bao giờ lão mới trở về, phiền lắm!

Tiết Thiếu Lăng cung kính vái chào :

- Đa tạ lão trượng!

Chàng nắm cương giắt ngựa tiến đi theo hướng lão nhân đã chỉ. Chàng thầm nghĩ :

- “Thì ra cái lão Trương này là tay địa lý”.

Nhìn theo bóng chàng, lão nhân điểm một nụ cười, tự lẩm bẩm :

- Kiếm Trương Quả Lão! Ai cũng kiếm lão! Người kiếm lão sao mà nhiều quá vậy?

Nụ cười của lão có vẻ bí mật, câu nói của lão có vẻ mơ hồ, dù Tiết Thiếu Lăng có nghe cũng không hiểu nổi.

Cuối thôn nơi hướng Tây, dựa chân núi, có một ngôi nhà tường đất mái tranh.

Từ xa, Tiết Thiếu Lăng đã thấy một tấm bảng dựng cạnh cổng ra vào, nơi có bảy chữ to lớn :

“Trương Quả Lão biến lý âm dương”.

Tiết Thiếu Lăng cột ngựa vào cội cây gần đó, đoạn bước đến gần cửa gõ nhẹ mấy tiếng rồi cất giọng cung kính :

- Có tiên sinh ở nhà không?

Bên trong có tiếng người hỏi vặn lại, vọng ra :

- Ai đấy? Cứ vào!

Cửa đóng hờ, chàng xô vẹt cánh bước vào.

Bên trong cách bài trí rất đơn giản, vật dụng chỉ gồm hai cái ghế tre và một chiếc bàn gỗ tạp cũ kỹ. Ngôi nhà chia làm hai phần, phần trước làm gian tiếp khách, phía sau là ngọa phòng và gian nhà trú.

Chừng như Trương Quả Lão không hề quét dọn từ ngày dựng ngôi nhà nên rác rưới bừa bãi khắp nơi. Rác đã lên mốc, một mùi thoang thoảng xông lên trong không gian, khó ngửi vô cùng.

Chàng vào trong đứng đợi không lâu, từ phía hậu phòng một lão nhân bước ra. Lão nhân vận áo dài bằng bố màu tro xanh, tác độ hơn sáu mươi, hình vóc khô ốm, một tay cầm chiếc địa bàn, tay kia cầm chiếc gậy mây.

Trông dáng điệu đó, Tiết Thiếu Lăng biết là lão sắp sửa xuất ngoại.

Lão nhìn chàng, điểm một nụ cười tươi, thốt :

- Tướng công đến kịp lúc quá, chậm một chút lão phu đã đi rồi.

Lão đặt chiếc địa bàn lên bàn, tay kia vẫn còn cầm gậy tiếp nói :

- Ngồi! Tướng công ngồi xuống đi.

Tiết Thiếu Lăng vòng tay nghiêng mình :

- Tại hạ đến bất ngờ làm phiền tiên sinh quá.

Trương Quả Lão cười nhẹ :

- Có gì đâu! Tướng công không nên khách sáo. Lão phu chuyên xem phong thủy cho người đời, nuôi sống qua ngày nghề buộc tiếp khách. Khách đến là có tiền ăn, tiền mặc, làm gì có sự phiền nhiễu mà tướng công ngại.

Rồi lão vào đề ngay :

- Tướng công muốn xem âm trạch hay dương trạch?

Âm là chọn phần mộ, dương là chọn nền, chọn hướng xây nhà. Song, cả hai điều đó không phải là mục tiêu của Tiết Thiếu Lăng.

Chàng lắc đầu :

- Tại hạ không có ý nhờ tiên sinh xem phong thủy.

Trương Quả Lão thoáng trầm gương mặt :

- Vậy công tử đến đây làm gì?

Tiết Thiếu Lăng chính xác :

- Tại hạ từ Lạc Dương đến đây.

Trương Quả Lão trố mắt :

- Từ Lạc Dương đến đây?

Giọng lão trở nên lạnh lùng, mất hết vẻ niềm nỡ ban đầu :

- Từ ngàn dặm đến đây lại không phải vì mục đích xem phong thủy, hay là gia trạch bất an? Không! Lão phu không chịu đi xa đâu.

Tiết Thiếu Lăng vẫn lắc đầu :

- Cũng không phải vì việc xem gia trạch. Tại hạ vâng lệnh một vị thuộc hàng cha chú, không ngại đường xa tìm đến lão tiền bối.

Trương Quả Lão cười lạnh một tiếng :

- Ai là lão tiền bối của tướng công? Vị thuộc hàng cha chú nào đó có liên quan gì đến lão phu?

Tiết Thiếu Lăng giật mình thầm nghĩ :

- “Lão này đúng là nhìn vào sự việc gì cũng đều tưởng đến mối lợi trước tiên, nghe nói mình không xem phong thủy là thay đổi thái độ liền”.

Chàng bất mãn vô cùng, song nhớ đến lời dặn dò của Vưu sư phó bảo mình phải hết sức chiều chuộng lão, đừng làm cho lão phật ý, chàng đành phải dằn tính nóng, cố dịu giọng cung kính thốt :

- Vị cha chú của tại hạ là một cố nhân của lão tiền bối.

Trương Quả Lão khoát tay :

- Lão phu chẳng hề quen biết ai cả! Lão phu ngoài cái việc xem phong thủy cho người, không giao du với ai làm gì có bằng hữu.

Tiết Thiếu Lăng ngây người trước thái độ trắng trợn của Trương Quả Lão.

Trong lúc bần thần, chàng còn biết nói gì.

Trương Quả Lão lạnh lùng nhìn chàng một lúc lâu, rồi ngồi xuống chiếc ghế tre hỏi :

- Ngươi tên họ là gì?

Chàng điểm một nụ cười chua chát. Thêm một lần nữa, chàng nhận xét con người đối diện nuôi dưỡng một tinh thần vụ lợi quá mạnh. Lão tưởng chàng đến xem phong thủy, chắc sẽ có món thù lao béo bỡ, nên gọi tâng chàng là tướng công, rồi khi biết được chàng vì mục đích khác mà đến đây, lão đổi cách xưng hô liền.

Tuy nhiên chàng thành thật đáp :

- Tại hạ tên họ là Tiết Thiếu Lăng.

Trương Quả Lão mơ màng :

- Tiết Thiếu Lăng! Từ Lạc Dương đến...

Bỗng lão vụt nhìn chàng :

- Thần Y Tiết Đạo Lăng là gì của ngươi?

Tiết Thiếu Lăng nghiêng mình :

- Thân phụ của tại hạ.

Lão “Ạ” lên một tiếng, gật gật đầu :

- Ngươi là con của Tiết thần y! Ngươi tìm ta có việc gì?

Giọng nói của lão vẫn lạnh lùng, song gương mặt đã có phần dịu lại.

Tiết Thiếu Lăng thầm nghĩ :

- “Sư phụ bảo ta cải tên quả có chỗ diệu dụng”.

Chàng cung kính trình bày :

- Tại hạ đến đây quả không phải do ý thân phụ, mà là do lệnh của vị cha chú...

Trương Quả Lão gằn giọng :

- Vị cha chú đó là ai?

Tiết Thiếu Lăng ngó thẳng vào mắt lão :

- Một lão tiền bối, họ Tang, tên Cửu. Giang hồ gọi là Hắc Thánh Thần Tiêu.

Trái với sự chờ đợi của Tiết Thiếu Lăng, dường Trương Quả Lão đã biết trước việc đó rồi, lão không có vẻ gì lấy làm lạ cả. Lão hừ lạnh :

- Việc của Tang lão đầu mặc lão ấy lo liệu, tìm đến ta làm gì?

Lão thốt câu đó để tự nói với mình, không phải hướng về Tiết Thiếu Lăng, nên chàng không mở miệng. Chàng tự nghĩ :

- “Đúng là lão này có quen biết với Tang lão tiền bối”.

Lão đưa tay vuốt chòm râu, nghiêng nghiêng mặt hỏi :

- Lão ấy nói gì với ngươi?

Tiết Thiếu Lăng không dám mất lễ độ, nghiêng mình đáp :

- Tang lão tiền bối dạy tại hạ đến đây nhờ lão tiền bối thành toàn cho một việc, là giới thiệu với một vị cao nhân, thu nhận tại hạ làm môn đồ...

Trương Quả Lão chận lại :

- Muốn lão phu giới thiệu với ai?

Đôi mắt lão chớp chớp tinh quang sáng ngời, lão nhìn Tiết Thiếu Lăng một lúc rồi tiếp :

- Lão ấy không bảo với ngươi là ta phải giới thiệu ngươi với ai à? Thân phụ của ngươi tinh thông võ học của hầu hết các môn phái sao ngươi không học với người? Lại mang thân tìm nơi khác?

Tiết Thiếu Lăng xúc động linh cơ, tưởng rằng Trương Quả Lão và Tang lão tiền bối có chỗ giao tình thân mật. Hai người đã nói với nhau về thân thế của chàng, do đó lão Trương không tỏ vẻ gì kinh ngạc khi chàng trình bày lý do đến đây. Trái lại, dường như lão đã chuẩn bị thái độ đối phó với sự tình sẵn rồi thì phải.

Chàng cung kính thốt :

- Tang lão tiền bối từng bảo, tại hạ có mối huyết hãi thâm thù, nếu không nhờ tiền bối thương tưởng đến thì suốt đời tại hạ không thể báo cừu được.

Trương Quả Lão chớp chớp mắt :

- Lão ấy đã nói rõ với ngươi như vậy sao?

Tiết Thiếu Lăng thoáng hy vọng thầm nghĩ :

- “À! Thì ra mình đoán đúng! Lão này biết rõ thân thế của mình”.

Đột nhiên Trương Quả Lão lắc đầu :

- Không được rồi! Lúc đó thực sự lão có hứa với Tang lão đầu là sau này lão sẽ tìm cách giới thiệu với ân sư. Nhưng, mấy năm sau này, ân sư lập ý không tiếp kiến người ngoài, không buồn nghe đến việc trần gian, thành thử lão không thể giúp được...

Tiết Thiếu Lăng vỡ lẽ, vị cao nhân đó không ai khác hơn là sư phụ của Trương Quả Lão, và Tang lão tiền bối đã lo liệu cho chàng từ lâu rồi.

Bây giờ, nghe Trương Quả Lão khước từ không giới thiệu chàng với vị cao nhân, chàng nhớ đến mối thù của cha mẹ thấy không hy vọng gì báo phục mối thù sâu như biển, nặng như non đó, bất giác rơi lệ quì xuống, lạy theo lễ bái sự sụp lạy mấy lạy :

- Vãn bối có mối thù phụ mẫu, mối thù đó không thể không báo phục, xin cầu lão tiền bối thành toàn...

Trương Quả Lão vội đứng lên, tránh sang một bên :

- Ngươi đứng dậy đi.

Lão hừ một tiếng nhẹ hỏi :

- Ngươi nói Tang lão đầu sai ngươi đến đây, lão có trao cho ngươi một tín vật gì làm bằng không?

Tiết Thiếu Lăng thầm kêu khổ ấp úng :

- Tang lão tiền bối có trao cho vãn bối một chiếc thiết tiêu làm bằng...

Trương Quả Lão chớp mắt :

- Thiết tiêu đâu?

Chương 10 : Nhất Bút Âm Dương

Trương Quả Lão vừa hỏi vừa nhìn khắp người chàng, như thể xem chàng để chiếc Thiết tiêu ở đâu, bởi lão chỉ thấy có độc một chiếc trúc tiêu lủng lẳng bên cạnh sườn chàng.

Tiết Thiếu Lăng đỏ mặt phân trần :

- Vì vãn bối không cẩn thận đã để mất chiếc Thiết tiêu của Tang lão tiền bối trong khách sạn tại Nhữ Châu.

Trương Quả Lão cười mỉa :

- Chiếc Thiết tiêu đã mất? Như vậy lão làm sao dám tin ngươi?

Tiết Thiếu Lăng tha thiết :

- Vãn bối không dám nói ngoa, chính một lão đạo nhân đã đánh cắp Thiết tiêu và để lại chiếc trúc tiêu này cho vãn bối.

Chàng vừa nói vừa chỉ vào chiếc trúc tiêu bên cạnh sườn.

Trương Quả Lão trầm gương mặt, gằn giọng :

- Người trẻ tuổi ơi! Ngươi nghe ở đâu câu chuyện đó rồi đến đây định lừa ta?

Lão bật cười ha hả, tiếp :

- Ha ha! Suýt chút nữa ta đã mắc mưu ngươi rồi.

Tiết Thiếu Lăng run giọng, khẩn khoản :

- Cầu xin lão tiền bối xét lại.

Trương Quả Lão khoác tay :

- Đừng nói gì hơn! Đừng! Dù thực sự Tang lão đầu bảo ngươi đến đây, ta cũng không giúp gì được.

Lão bước tới, chụp lấy địa bàn, tay kia nện gậy xuống nền nhà cộp cộp, tỏ vẻ sắp sửa xuất ngoại.

Dù đã có lời Vưu sư phó dặn dò nên chiều chuộng Trương Quả Lão, song thấy lão quá lạnh nhạt cao ngạo, vốn tánh quật cường, chàng không chịu nổi thái độ đó toan nói lời cáo từ.

Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên bên ngoài cửa. Tiếng chân nghe còn xa, dần dần lớn ra, chứng tỏ có người đang đi đến. Mà nơi đây là cuối thôn, người đó dĩ nhiên là tìm đến nhà Trương Quả Lão chứ chẳng còn đi đâu khác nữa.

Trương Quả Lão biến sắc thấp giọng nói :

- Người trẻ tuổi, nếu có ai đến tìm ta thì ngươi cứ bảo là ta đi vắng nhé.

Nói xong, lão nhanh chân bước vào hậu phòng.

Tiết Thiếu Lăng còn nghe lão “Hừ” một tiếng trước khi lão khuất mình sau tấm vách ngăn đôi gian nhà.

Tiếng chân người nghe mỗi lúc một gần, sau cùng dừng lại trước cửa.

Tiết Thiếu Lăng thầm nghĩ :

- Ai đến nữa đây? Cứ theo tiếng chân, có ít nhất hơn hai người.

Bên ngoài, có giọng nói sang sảng vọng vào :

- Có Trương lão tiên sinh trong nhà chăng?

Tiết Thiếu Lăng cau mày, có ý bực tức, bỗng dưng Trương Quả Lão giao cho chàng thay lão tiếp khách trong khi chàng muốn đi ngay, nhưng đã muộn mất rồi, chàng không thể lẻn đi được, bất đắc dĩ chàng phải bước ra cửa.

Người cất tiếng gọi là một thiếu niên chưa quá hai mươi tuổi, vận y phục chẹt màu xanh, lưng dắt trường kiếm. Trông diện mạo cũng khá khôi ngô tuấn tú.

Tiết Thiếu Lăng vòng tay chào :

- Các vị từ xa đến đây tìm Trương lão tiên sanh, xin hỏi có điều chi chỉ giáo?

Thiếu niên vòng tay đáp lễ nói :

- Gia sư là Nam Nhạc quán chủ tại Hành Sơn, cùng với Ngọc Chân đạo trưởng Võ Đang sơn và Đại Thông thiền sư phái Thiếu Lâm, từ xa xôi ngàn dặm đến đây muốn bái phỏng Trương lão tiên sanh.

Tiết Thiếu Lăng ngây người kinh hãi, tưởng mình nghe lầm.

Những tên đó chàng từng nghe nói đến, họ toàn là những nhân vật thượng đỉnh trong võ lâm, hôm nay cùng hiệp nhau đến đây, hẳn phải có một lý do quan trọng lắm.

Nam Nhạc quán chủ là một Chưởng môn nhân phái Hành Sơn, một trong bốn đại môn phái đương thời.

Ngọc Chân Tử là sư đệ Ngọc Hư Tử, là Chưởng môn nhân phái phái Võ Đang, tuy cầm quyền Chưởng môn, nhưng Ngọc Hư Tử chuyên việc tu đạo, các sự vụ trong phái đều do Ngọc Chân Tử điều khiển cho nên dù Ngọc Hư Tử chấp chưởng quyền lãnh đạo song chỉ là cái danh suông, còn thực sự chính là Ngọc Chân Tử mới là người trực tiếp với giang hồ.

Còn Đại Thông thiền sư, chàng chỉ biết là tay thượng thặng trong phái Thiếu Lâm vậy thôi, chứ thân phận như thế nào không rõ lắm.

Cả ba nhân vật có thanh danh trọng vọng như vậy, lại cùng đến tìm Trương Quả Lão một lượt hẳn phải là một việc phi thường.

Nhưng, Trương Quả Lão không chịu tiếp kiến họ, thế là nghĩa làm sao? Lão biết trước mà lẩn tránh, hay là lão không biết? Vì muốn đi gấp nên không chịu tiếp bất kỳ ai, sợ dây dưa làm chậm mất thời gian?

Tiết Thiếu Lăng lắc đầu :

- Các vị đến chậm một chút rồi, Trương lão tiên sanh đã xuất ngoại rồi.

Đạo nhân đứng bên tả, râu còn đen, vận áo xanh lam, vóc hình cao, có lẽ là Ngọc Chân Tử, có đôi mắt sáng ngời nhìn chàng một lút rồi hỏi :

- Tiểu thí chủ cao danh quí tánh là chi?

Tiết Thiếu Lăng vội đáp :

- Tại hạ là Tiết...

Một tràng cười sang sảng vang lên, chặn ngang câu nói của chàng.

Thì ra, Trương Quả Lão phía hậu xuất hiện, vòng tay hướng từ người vái chào :

- Tam vị đến bất ngờ thành ra lão phu bất lễ nghinh tiếp, xin tha lỗi cho lão phu.

Tiết Thiếu Lăng sượng sùng thầm nghĩ :

- Lão này kỳ quái thật! Đã bảo mình thay lời tạ khách rồi bây giờ lại chường mặt.

Nhưng rồi chàng không còn lấy làm lạ nữa, lão tưởng đâu những người đến tìm lão là bọn phàm phu tục tử không đáng cho lão nghinh tiếp, khi biết khách toàn là những tay kiệt liệt trên giang hồ, tánh xu thời bừng dậy, lão không thể bỏ qua dịp tốt, vội chạy ra nghinh đón mặc cho chàng kẹt cứng tại chỗ.

Trong ba vị khách, người vận áo tro, râu lốm đốm trắng, hình vóc thấp ốm, là Nam Nhạc quán chủ, cất giọng oan oan :

- Kính chào Trương đại hiệp! Bần đạo cùng các vị đạo huynh đến đây, quấy nhiểu cảnh thanh tịnh của đại hiệp thật tội rất lớn.

Trương Quả Lão cười ha hả :

- Có gì đâu! Có gì đâu! Xin mời các vị ngồi, ngồi xuống rồi đàm đạo.

Không kể chủ nhân, số khách không phù hợp với số ghế, thì còn mời ai ngồi, ai phải đứng?

Trương Quả Lão chạy vào trong mang ra hai chiếc ghế tre, ọp ẹp hơn đặt quanh chiếc bàn.

Tiết Thiếu Lăng cảm thấy mình là người thừa, bước lại góc nhà đứng lặng.

Chàng không còn muốn bỏ đi nữa. Sự xuất hiện bất thần của ba nhân vật thượng đỉnh trên giang hồ cùng một lúc, tại một nơi thanh tĩnh như thế này, hẳn nhiên không phải là trường hợp thường, dù sao chàng cũng phải nán lại xem họ bàn những gì.

Nam Nhạc quán chủ điểm một nụ cười :

- Trương đại hiệp bỏ lỗi cho, bần đạo vô cùng cảm kích.

Rồi lão quay lại giới thiệu :

- Vị này Ngọc Chân Tử phái Võ Đang, còn đây là Đại Thông thiền sư chủ trì La Hán đường trên Thiếu Lâm Tự.

Lão day qua đồng bọn :

- Chắc các vị không lạ gì Trương đại hiệp Trương Quả Lão, trên giang hồ hào kiệt tặng cho tước hiệu Nhất Bút Âm Dương.

Tiết Thiếu Lăng lại một phen kinh hãi. Chàng có ngờ đâu vị tiên sanh chuyên xem phong thủy cho người đời lại là vị đại hiệp Nhất Bút Âm Dương, thịnh danh chấn động võ lâm.

Chàng từng nghe Tiết Thần Y nói về Nhất Bút Âm Dương trong những khi rỗi rảnh bàn luận về việc anh hùng trong thiên hạ. Đại hiệp Trương Quả Lão có tánh ương ngạnh, ghét ác như kẻ thù, trong giang hồ người ta xưng lão với Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu là Nam Bút Bắc Tiêu. Thảo nào mà Vưu sư phó không sai chàng vượt ngàn dặm đến đây tìm lão?

Trương Quả Lão cười khanh khách nói :

- Lão phu hằng nghe danh lớn của các vị, hằng mong có dịp diện kiến, bất ngờ hôm nay có mặt cả tại đây làm cho lão vinh hạnh vô cùng. Thẹn thay cho lão, hơn hai mươi năm qua sống ẩn một nơi như người cô lậu, không làm nên một cái gì cho chính nghĩa võ lâm.

Bên trong, một đồng tử bước ra, tay nâng một khai trà. Đồng tử tuổi độ mười lăm, mười sáu, dù y phục thô sơ bằng bố song dung mạo thanh tú lạ thường, nhìn vào dáng dấp của hắn cũng đủ biết hắn là người có võ công đáng sợ.

Tiết Thiếu Lăng lại tưởng :

- Có lẽ đồng tử là đồ đệ của Trương Quả Lão.

Đồng tử đặt trước mặt mỗi người một chén trà, còn bưng một chén đến cho Tiết Thiếu Lăng bảo :

- Uống đi!

Tiết Thiếu Lăng tiếp lấy nhoẻn miệng cười :

- Cám ơn bằng hữu!

Đồng tử điểm một nụ cười ranh mãnh, lui vào một góc phòng.

Trương Quả Lão cất tiếng mời cử tọa :

- Ẩn cư sơn dã xa hẳn người đời, lão phu chẳng có món gì quí đãi khách, mượn tạm chung trà đạm bạc biểu lộ chút lòng thành mong tam vị không cười cho, lão phu hân hạnh lắm.

Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư đồng nâng chung trà uống cạn.

Trương Quả Lão tiếp :

- Tam vị quang lâm tệ xá chắc có điều chỉ giáo? Lão phu xin nghe.

Nam Nhạc quán chủ chắp tay nói :

- Vô Lượng Thọ Phật! Dù Trương đại hiệp không hỏi, chúng tôi cũng phải trình bày.

Trương Quả Lão chú ý :

- Quán chủ cứ nói.

Nam Nhạc quán chủ ngưng trọng thần sắc :

- Việc nói ra rất dài, chẳng qua từ bao lâu nay đại hiệp đóng cửa nhàn cư không màng đến những diễn tiến trên giang hồ, có biết đâu một biến chuyển lớn lao vừa xảy ra, đưa võ lâm vào kiếp số vô cùng thảm khốc...

Trương Quả Lão tỏ vẻ kinh hãi :

- Có việc thế à? Hơn hai mươi năm qua, lão phu ẩn tích mai tông có hay biết gì đâu.

Câu nói đó dù khéo thốt đến đâu, cũng không giấu nổi cái nguyện ý của lão không muốn can dự vào việc giang hồ, dù có biến chuyển gì xảy ra trong võ lâm, vị tất lão chịu rời cái vỏ ốc rất yên ổn hiện tại mà xuôi ngược Bắc, Nam như thời cường tráng.

Tuy nhiên, biết vậy mà Nam Nhạc quán chủ cứ lờ đi, nói tiếp :

- Nếu sự việc không trên sức mình thì bần đạo cùng hai vị đạo huynh đâu dám đến đây phiền nhiễu thanh tu của đại hiệp?

Tiết Thiếu Lăng hết sức làm lạ nghĩ thầm :

- Việc gì mà to tát đến thế? Cả ba đâu phải tay vừa, tự họ không lo liệu nổi sao, lại còn phải đến đây bàn bạc với lão Trương?

Trương Quả Lão mỉm cười nói :

- Quán chủ không quá khách sáo. Xin cứ nói rõ cho lão phu nghe sự thế như thế nào.

Nam Nhạc quán chủ thở dài :

- Gần đây, trên giang hồ xuất hiện một Bang hội thần bí, người trong Bang hội ẩn ẩn hiện hiện thất thường không khác nào hình ma bóng quỷ, không ai biết rõ họ là những nhân vật ra làm sao nữa. Sáu tháng nay, một cao thủ hữu danh trong võ lâm bỗng nhiên mất tích một cách hết sức bí mật.

Tiết Thiếu Lăng giật mình chú ý lắng tai nghe.

Nam Nhạc quán chủ nói tiếp :

- Thoạt đầu, thiên hạ chỉ cho là một sự ngẫu nhiên không ai để ý tìm hiểu làm gì, bởi có chi lạ trong việc một người nào đó trong lúc cao hứng mà ẩn lánh cuộc đời, tìm thú thanh nhàn tịch mịch? Nhưng, một người biến mất, hai, ba người biến mất, rồi có đến vài mươi người, số mất tích tiếp nối nhiều lên khiến người ta phải chú ý. Nhất là ba tháng gần đây, tình trạng đó gây khủng khiếp thật sự cho khách giang hồ, như Thiết Đảm Thắng đại hiệp trong Tiêu cục Trường Thắng, như Lưu Vân Kiếm Quí đại hiệp tại Thanh Phong trấn cả hai đều mất tích. Đúng ra, cả hai bị một bọn người lạ mắt bắt đem đi, bắt rất dễ dàng như con diều hâu xớt con gà. Sau cùng, sư đệ của bần đạo là Thường Duy Nhân, ẩn cư tại Quảng Sơn, không giao du với hào kiệt võ lâm, không mảy may ân oán với giang hồ, thế mà vẫn mất tích trong trường hợp bí mật...

Tiết Thiếu Lăng hết sức hãi hùng.

Thiết Đảm Thắng Trấn Sơn nào phải tay vừa? Y là Chưởng môn nhân của cánh tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm, thinh danh lừng lẫy đất Trường An.

Còn Lưu Vân Kiếm Quý Đình Phương là cao thủ phái Võ Đang, hùng cứ tại Thanh Phong trấn, cạnh chân núi Võ Đang sơn.

Thường Duy Nhân tước hiệu Nhập Vân Long, ẩn cư tại Quảng Sơn, có một thời oai trấn trường giang.

Những nhân vật này chàng thường nghe nghĩa phụ đề cập đến, xem như những cây trụ kình thiên trong võ lâm, thế mà vẫn bị người ta bắt như thường.

Vậy ra, người trong Bang hội nào đó có bản lĩnh đáng khiếp! Chàng bất giác liên tưởng đến trường hợp của Long Môn ngũ quái và nghĩa phụ chàng. Có lẽ cũng do chính người trong Bang hội bí mật này gây nên.

Trương Quả Lão biến sắc :

- Sự tình nghiêm trọng đến thế à?

Ngọc Chân Tử tiếp lời Nam Nhạc quán chủ :

- Tệ phái từng phái người bí mật đi khắp sông hồ để điều tra sự thể, nhưng người có đi nhưng không có trở lại...

Đại Thông thiền sư phụ họa :

- Bần đạo trước sau phái hai nhóm đệ tử dò la tin tức chúng đến nay vẫn chưa có tên nào trở về...

Nam Nhạc quán chủ chính sắc :

- Cho nên, bần đạo hôm nay đến đây bái kiến Trương đại hiệp chỉ giáo cho một vài điều hữu ích đối phó với tình hình, cứu vãn vận kiếp võ lâm. Bởi những vụ mất tích như thế này quyết không do ân oán tinh cừu thông thường mà giang hồ vấp phải. Hiển nhiên, phải có một nguyên nhân, một âm mưu, liên quan đến tiền đồ võ lâm...

Quán chủ dừng lại một chút, rồi trịnh trọng nói tiếp :

- Nói gần nói xa không qua nói thẳng, bọn bần đạo yêu cầu đại hiệp liệu cách giúp cho, được bái kiến lão sư Vô Cực lão tiền bối.

Trương Quả Lão “Ạ” lên một tiếng, nhưng tiếng “Ạ” của lão lại bị tiếng “Ạ” của Tiết Thiếu Lăng to hơn lấn át mất.

Chàng hết sức kinh hãi, không dằn được sự chấn động bên trong buột miệng kêu lên, may mà mọi người đều hết sức chú trọng đến vấn đề bàn bạc, không ai để ý.

Vô Cực lão tiền bối! Sư phụ của Trương đại hiệp Nhất Bút Âm Dương Trương Quả Lão! Tại sao nghĩa phụ chàng không hề nhắc đến vị Thái Sơn Bắc Đẩu đó?

Trương Quả Lão cau mày nghĩ ngợi, đoạn vòng tay thốt :

- Các vị có lòng hạ cố, lẽ ra lão phu phải tuân mệnh. Song mấy năm sau này, gia sư nhất thiết không màng đến thế sự, chỉ sợ...

Nam Nhạc quán chủ thiết tha :

- Bần đạo thường nghe Vô Cực lão tiền bối tu chân ngộ đạo, không can sự đến việc hồng trần, nhưng việc này có quan hệ lớn lao đến an nguy của võ lâm, nên đại diện cho toàn thể hào kiệt anh hùng, mạo muội đến đây yêu cầu đại hiệp giúp đỡ...

Đại Thông thiền sư chắp tay chữ thập :

- A Di Đà Phật! Lệnh sự từng được giang hồ tôn xưng là Võ lâm Đệ nhất kỳ nhân, công lực siêu thần nhập hóa, không phải mỗi việc mà bọn bần tăng dám đến quấy rầy... Chẳng qua trước sự tình bất khả kháng, bắt buộc phải phiền đến lão nhân, dù sao cũng mong đại hiệp không từ chối.

Ngọc Chân Tử phụ họa :

- Bần đạo vâng lệnh sư huynh vượt ngàn dặm đến đây không ngoài đều ước mong đó. Nếu được đại hiệp chấp thuận cho thì võ lâm vạn hạnh mà công đức của đại hiệp to lớn vô cùng.

Trương Quả Lão lộ vẻ khó khăn ra mặt. Lão trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, đoạn gật đầu :

- Quán chủ và hai vị đạo huynh đã tất tình bày giải, lão phu còn khước từ hay sao? Nhưng, lão phu không dám tiên đoán kết quả như thế nào, chỉ xin cố gắng giúp các vị. Nếu may ra gia sư chấp thuận thì không uổng công các vị từ xa đến, riêng lão phu cũng được niềm vui là không phụ lòng chiếu cố của các vị.

Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư cùng thở phào, vẻ vui mừng lộ ra trong ánh mắt. Họ cùng đứng lên. Nam Nhạc quán chủ chắp tay vái tạ :

- Lành thay! Lành thay! Trương đại hiệp dũng khí có thừa, thấy nguy không sao ngoảnh mặt, bọn bần đạo cảm kích vô cùng.

Trương Quả Lão khiêm nhượng :

- Các vị dạy quá lời!

Lão ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài, tiếp nói :

- Gia sư có ngôi nhà cỏ trên đỉnh Vân Nhạc, muốn gặp người chỉ có giờ Ngọ thôi. Việc khẩn cấp mình không thể chậm trễ được, lão phu xin tam vị khởi hành liền may ra còn kịp.

Lão cầm chiếc gậy lên như có ý giục đi liền.

Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư hết sức mừng rỡ.

Trương Quả Lão đưa tay ra :

- Mời tam vị đi trước.

Ba người hai đạo một tăng không cần khách khí bước ra khỏi nhà ngay, thiếu niên áo xanh theo bén gót.

Trương Quả Lão dặn tiểu đồng :

- Giữ nhà giữ cửa cẩn thận đấy! Sư phụ xong việc là về liền.

Đồng tử nghiêng mình :

- Đệ tử tuân lệnh.

Tiết Thiếu Lăng đứng bên cạnh lấy làm khó nghĩ, Vưu sư phó sai chàng đến đây cốt ý nhờ Trương Quả Lão tiến dẫn chàng với Vô Cực lão nhân, lão đã khước từ rồi, chàng nên trở lại Lạc Dương hay phải làm gì? Lưu lại đây chờ lão về khẩn cầu lão thêm lần nữa chăng?

Lão sắp sửa dẫn bọn Nam Nhạc quán chủ đi gặp Vô Cực lão nhân, dịp may như vậy mà chàng không được cùng theo thì chắc gì lần sau Trương Quả Lão chịu nhọc đưa chàng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro