C11 - C15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


11. Giao hợp (H)

Hiện tại dương vật còn chưa có vào hết bên trong hậu huyệt, Trần Khải Văn đã đau đến mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể cố gắng bình phục hô hấp làm cho mình từ từ thích ứng với sự tồn tại của Quan Long. So với hắn, tình trạng của Quan Long cũng không tốt hơn bao nhiêu, dưới sự kích thích của cồn dục vọng so với bình thường càng thêm mãnh liệt, dương vật lại đang vùi sâu bên trong hậu huyệt ấm áp, y cũng bị bức đến hai má đỏ bừng, cái trán che kín mồ hôi, miệng không ngừng nặng nề hô hấp, nếu không phải bận tâm đến người dưới thân đang cảm thấy khó chịu, chỉ sợ y đã sớm kiềm chế không được mà điên cuồng va chạm trừu sáp .

"Quan Long... Nhưng... Có thể ..." Trần Khải Văn khẽ hừ một tiếng, giơ tay lên sờ sờ hai má đổ đầy mổ hôi của Quan Long. Cũng cùng là đàn ông, Trần Khải Văn biết có lẽ hiện tại Quan Long so với chính mình càng khó chịu, bởi vì hắn cảm nhận được dương vật ở bên trong đang vô cùng thô to nóng bỏng, Quan Long dục vọng như tên đã lên dây lại phải kiềm chế chắc chắn so với mình lại càng đau đớn hơn. Dù sao cũng đã đi vào, cũng không thể chỉ làm một nửa. Cho nên lúc Trần Khải Văn cảm giác không còn đau như lúc mới đầu, liền đem hai chân hướng hai bên mở rộng ra, ý bảo Quan Long có thể .

"Lâm..." Nghe được thanh âm người dưới thân đồng ý, Quan Long liền không nhẫn nại nữa, bắt đầu ở hậu huyệt thong thả rút ra dương vật.

Trần Khải Văn thật bội phục Quan Long, dưới tình trạng này mà động tác còn có thể dịu dàng cẩn thận, hẳn là cần đến rất nhiều lực nhẫn nại. Trần Khải Văn trong lòng cũng rõ ràng, Quan Long có thể làm đến như vậy, là vì y cho rằng người đang nằm dưới thân chính là người y yêu, Ngô Lâm.

Dương vật ở hậu huyệt ra ra vào vào trong chốc lát, dũng đạo lúc này đã ướt át thả lỏng, hậu huyệt từ từ thích ứng với dương vật thô lớn. Trần Khải Văn cảm giác đau đớn tiêu thất, thay vào đó mỗi lần dương vật đỉnh nhập, quy đầu chậm rãi ma xát với vách tường bên trong, cảm giác tê dại ngứa ngái làm cho trái tim hắn bắt đầu nóng lên, mà dương vật mỗi một lần rời khỏi, thối lui đến cửa động liền bị huyệt khẩu triền miên níu giữ, giống như cầu xin nó lặp tức tiến vào.

"Quan Long... Quan Long..." Trần Khải Văn liên tục gọi tên Quan Long, cảm giác triền miên giao hợp làm cho người ta trầm luân.

"Lâm... Lâm..." thanh âm của Quan Long cũng động tình không kém, thấp thẩm ám ách, dịu dàng tận xương, tùy theo tiết tấu của tiếng gọi mà dương vật lại một lần rồi một lần đỉnh tiến.

Trần Khải Văn chỉ cần nâng mắt liền nhìn thấy ảnh chụp của Quan Long cùng Ngô Lâm trên vách tường, trong ảnh hai người tươi cười đến thực ngọt ngào, lại nghe một tiếng "Lâm" từ miệng Quan Long phát ra, đối với Trần Khải Văn, đây không khác gì là một loại châm chọc. Chính là lúc này còn có cái gì để so đo tức giận, dù sao thì đêm nay hắn chính là cam tâm tình nguyện, biết rõ mọi chuyện sẽ diễn biến theo hướng này, nhưng vẫn luyến tiếc không thể buông tay người mình thầm yêu mười năm, Quan Long.

Sau khi đau đớn nơi hậu huyệt biến mất, cảm giác vui sướng khi bị dương vật trừu sáp như những con sóng cứ thay phiên nhau mạnh mẽ ập tới. Quan Long cùng Ngô Lâm bên nhau cũng đã năm năm, dĩ nhiên biết được làm thế nào mới khiến người dưới thân càng thêm vui thích. Lúc mới bắt đầu trừu sáp thì thong thả nhẹ nhàng, nhưng khi dương vật ngẫu nhiên chạm phải một điểm nào đó, nghe được người dưới thân kêu lên một tiếng sợ hãi, tốc độ dùng lực của Quan Long liền nhanh hơn, quy đầu mượt mà co dãn cứ cố ý nhắm thẳng điểm kia mà chạm, thẳng đem Trần Khải Văn biến thành toàn thân run rẩy, không ngừng lớn tiếng rên rĩ.

"A a... Lại... Lại chạm một chút..." Hậu huyệt từ đau đớn đến thích ứng giờ lại sinh ra một cảm giác tê dại, Trần Khải Văn lúc này chỉ muốn được thêm càng nhiều sung sướng, hắn khát vọng Quan Long tiến vào mình càng sâu, háo hức khi dương vật sáp nhập vào hậu huyệt, khát vọng quy đầu hung hăng va chạm vào chỗ mẫn cảm kia. Trần Khải Văn hai tay ôm lấy bả vai của Quan Long, hai chân vòng qua thắt lưng y, cố gắng nâng cái mông mình càng cao, làm cho nơi kết hợp của hai người chặt chẽ không một khe hở.

12. Hiểu lầm

"Lâm, Lâm..." hai tay Quan Long đặt ở hai bên thân thể Trần Khải Văn, mồ hôi tích tụ từng giọt trên trán, trong mũi phát ra hơi thở nóng rực, một tiếng khóc lóc nỉ non truyền đến bên tai y. Dương vật một lần rồi lại một lần mạnh mẽ va chạm với hậu huyệt, thân thể hai người va chạm không ngừng phát ra âm thanh 'ba,ba' vang dội, nhưng chỉ càng kích thích thêm tình dục nơi hai người. Quan Long đã không thể kiên trì nữa, đem ôn nhu vứt ra sau đầu, đột nhiên thẳng khởi nửa người trên, hai tay bắt lấy hai chân Trần Khải Văn đẩy về phía trước, đem toàn bộ cái mông đều dựng thẳng lên, thuận tiện cho chính mình mỗi lần tiến quân đều thẳng tốc đến chỗ sâu nhất.

"Quan Long... Quan Long... em không được..." Toàn bộ thân thể cùng tâm hồn Trần Khải Văn đều đã hảm sâu vào tình dục, thân thể cơ hồ bị Quan Long ép thành 900, hậu huyệt bị dương vật tùy ý trừu sáp thao lộng, mới nếm thử tình dục không ngờ lại trải qua ái ân điên cuồng như vậy, dương vật phía trước của hắn bị kích thích càng ngày càng trướng, Trần Khải Văn nhịn không được đưa tay cầm lấy dương vật chính mình mà an ủi. Trước sau đều bị kích thích khiến Trần Khải Văn rất nhanh có cảm giác muốn bắn tinh lần thứ hai.

"Lâm, chúng ta cùng nhau..." Hậu huyệt ấm áp ẩm ướt, người dưới thân lại rên rĩ động tình làm Quan Long cũng rất nhanh bị kích thích, y đỉnh khởi thắt lưng hướng vào chỗ sâu nhất trong thân thể Trần Khải Văn...

"Ngô..." Quan Long mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhẹ nhàng cử động cái đầu vô cùng đau nhức, cố gắng mở mắt ra. Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ nên nhanh chóng nhắm lại, thích ứng trong chốc lát mới lần thứ hai mở.

Ánh mắt thẳng tấp nhìn lên trần nhà, xác định là phòng của mình, quay đầu nhìn đến người đàn ông xa lạ nằm bên cạnh mình.

"Chết tiệt! Hôm qua uống nhiều lắm, say quá ... Thế nhưng lại lầm tưởng một MB là Lâm mà mang về nhà " Quan Long xốc chăn lên, nhìn đến bên dưới chăn cả mình và người đàn ông kia đều toàn thân xích lõa, kí ức mơ hồ của đêm qua tràn vào trong đầu, y chửi nhỏ một tiếng, trong lòng hối hận không thôi, tâm tình buồn bực từ trên giường ngồi dậy.

"Dậy đi, nhanh cầm tiền rồi biến!" Quan Long vươn chân đá bên hông hạ thân của người đàn ông kia.

"A!" Không biết là Quan Long là vô tình hay cố ý, vừa lúc đá trúng bộ vị trọng điểm của Trần Khải Văn, làm hắn kêu lên lặp tức mở mắt, liền nhìn thấy Quan Long thần tình chán ghét đang nhìn mình.

Đêm qua sau khi hai người làm xong, Quan Long phỏng chừng là đã thỏa mãn, có lẽ không thể theo lẽ thường mà suy đoán hành vi của người say rượu, Quan Long cũng không ôm Trần Khải Văn mà nỉ non gọi "Lâm" nữa, tự bản thân mơ mơ màng màng đi đến phòng tắm tắm rửa, sau đó ngã ra giường ngủ say.

Trần Khải Văn cũng đành phải mượn phòng tắm của y tẩy rửa thân thể, rồi mới tính toán lập tức rời đi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, Quan Long làm đến lúc sau có chút kịch liệt, lúc ấy thì thích thật. Nhưng hậu quả là không chỉ phía sau hắn có chút không thoải mái, mà hai chân cũng hư nhuyễn muốn chết, lúc nãy tắm đều phải vịnh vào vách tường, chớ nói chi là đi đường.

Trần Khải Văn không ngăn được mình liền nằm xuống bên cạnh Quan Long, nghĩ thầm chỉ cần nghỉ ngơi một lúc rồi thừa dịp Quan Long còn ngủ say mà rời đi, nhưng thật sự là rất mỏi mệt, hắn bất tri bất giác ngủ thẳng đến khi Quan Long đá hắn tỉnh lại.

"Nhanh cút!" Quan Long cực không kiên nhẫn lập lại một câu, xoay người lấy ví của mình, móc tiền ra ném thẳng vào mặt Trần Khải Văn.

Trần Khải Văn ngây ngẩn cả người, không hiểu nổi ý tứ của y.

"Sao vậy! Còn chê ít! ?" Quan Long nhíu nhíu mày, khinh thường nhếch miệng, lại lấy ra tấm chi phiếu hướng Trần Khải Văn ném tới.

Cho dù Trần Khải Văn luôn luôn trung thực, không đánh bài, không gái gú, thậm chí thẳng đến hôm qua là lần đầu hắn đến quán bar, thì hiện tại hắn cũng đã hiểu tại sao Quan Long cho hắn tiền, cũng biết y đem hắn thành cái dạng gì!

13. Album

Chủ động hiến thân, một đêm hoan ái, cho dù bị xem trở thành người khác cũng không sao, tự mình cho rằng đã hoàn thành giấc mộng mười năm, không nghĩ qua ngày hôm sau lại bị người mình thầm yêu xem là nam kỹ, kỳ thật điều này cũng không thể trách Quan Long, không phải hết thảy đều là hắn tự làm tự chịu sao.

Trần Khải Văn hoảng sợ vội từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lập tức rời khỏi nhà Quan Long, tất nhiên cũng không có lấy tiền Quan Long ném cho mình. Nhưng Quan Long đâu có quan tâm, đối với y dù kẻ MB xa lạ kia có làm ra loại hành động quái lạ nào thì y cũng không có tâm tình mà để ý .

"Tiểu Văn, sao con cả đêm hôm qua không về nhà, di động cũng tắt máy, mẹ đang lo gần chết." Trần Khải Văn vừa về đến nhà, liền thấy mẹ mình thần tình lo lắng chạy ra đón.

"Mẹ, thực xin lỗi. Tối hôm qua... Tăng ca quá mệt mỏi, không cẩn thận nằm úp sấp trên bàn ngủ mất, di động hết pin cũng không có phát hiện." Tối hôm qua cùng Quan Long ở trên giường mây mưa thất thường, Trần Khải Văn căn bản là không có chú ý tới di động của mình hết pin. Vốn dĩ trong lòng đã cảm thấy có lỗi khi để mẹ phải lo lắng, vậy mà hiện tại còn nói dối, trong lòng hắn càng cảm thấy áy náy hơn, đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

"Không sao, lần sau đừng làm mẹ lo lắng nữa. Cũng may hôm nay là cuối tuần, con nhanh đi nghỉ ngơi đi." Trần mẫu nhìn thấy sắc mặt con trai rất kém cũng không nói thêm gì, dặn dò một câu liền để cho Trần Khải Văn nghỉ ngơi .

Trần Khải Văn "Ân" một tiếng, về phòng ngủ của mình.

Đêm qua hoan ái làm cho thể lực tiêu hao quá lớn, còn chưa có phục hồi đã vội vã rời khỏi nhà Quan Long, Trần Khải Văn thẳng đến bây giờ còn cảm thấy cả người mệt mỏi, vậy mà khi hắn nằm trên giường làm thế nào cũng ngủ không được, trong đầu luôn hiện ra ánh mắt chán ghét cùng động tác khinh thường đem tiền ném vào mặt mình của Quan Long.

Trần Khải Văn từ trên giường đứng lên, đi đến giá sách rút ra một quyển album dày. Mở ra album, bên trong toàn bộ là hình chụp của Quan Long, đại bộ phận đều là chụp bên hông, cũng có mấy tấm chụp chính diện nhưng dường như ống kính để rất xa nên gương mặt có chút mơ hồ, rõ ràng những bức ảnh này đều do Trần Khải Văn chụp.

Trần Khải Văn rút ra tấm ảnh đầu tiên, ở mặt trái ảnh có viết chữ "Quan Long trong lễ khai giảng", bởi vì niên đại quá lâu, chữ viết đã có chút mờ. Đây là năm đó khi Quan Long ở lên đài phát biểu trong lễ khai giảng, Trần Khải Văn đứng ở dưới lấy điện thoại chụp được, bởi vì khoảng cách quá xa, ảnh tuy chụp được toàn bộ cơ thể của y nhưng lại không thấy rõ gương mặt. Trần Khải Văn bất động chăm chú nhìn bức ảnh một lúc, sau đó cất trở lại, rồi lật tiếp một trang album nữa, "Quan Long trên đài lãnh thưởng" "Quan Long cùng mình gặp thoáng qua" "Quan Long trở thành tổng giám đốc" "Quan Long cùng Ngô Lâm bên nhau" ...

Một quyển album, gần như là những sự kiện Quan Long đã trải qua trong mười năm, lật đến cuối quyển, vẫn còn mấy trang để trống. Trần Khải Văn đột nhiên nghĩ đến, đêm qua là một cơ hội rất tốt nhưng hắn lại bỏ lỡ, thật vất vả mới ở gần như vậy, có thể chụp rõ ràng ngũ quan của Quan Long, sau này sợ là không còn có cơ hội đi.

Bởi vì Trần Khải Văn trong công ty làm bên bộ phận tài chính, nên dù cho sau đêm đó hắn nghĩ không muốn cùng Quan Long còn bất cứ liên hệ gì, thì cũng không có lý do nói từ chức là từ chức, ít ra những thứ đã được giao, phải hoàn thành cho tốt mới được. Nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, trước kia trăm phương nghìn kế muốn gặp được Quan Long đều rất khó, hiện tại hai người lại rất mau chạm mặt nhau.

"Các người đều là não lợn à ? Báo cáo tài chính lại phạm lỗi lớn như vậy, có phải hay không muốn về vườn hết ! ?" Quan Long nộ khí đằng đằng xong vào phòng tài chính, đem bản báo cáo ném lên bàn làm việc của quản lý.

"Quan... Quan tổng, xảy ra chuyện gì! ?" nhân viên Quan thị đều biết gần đây tâm tình Quan Long không tốt, mỗi lần găp y đều là sắc mặt thâm trầm, cũng không còn thấy Ngô Lâm cùng y đến công ty nữa, mọi người sôi nổi đoán Quan tổng có phải hay không thất tình, dù sao hiện tại toàn bộ trên dưới công ty đều cảm thấy bất an, gặp được Quan Long đều là có thể trốn thì trốn. Quản lý tài chính nhìn thấy Quan Long phẫn nộ tìm tới cửa, vội vàng từ trên ghế đứng lên, lắp bắp hỏi.

14. Gặp nhau

"Mở to cặp mắt của anh mà nhìn xem, sao lại ngu ngốc phạm một sai lầm căn bản như vậy!" Quan Long ngoan độc chỉ vào một điểm trên bản báo cáo tài chính.

Nhìn thấy điểm lỗi Quan Long chỉ ra trên bản báo cáo, mồ hôi của quản lý lặp tức tuông ra. Bản báo cáo này là do hắn làm, bởi vì mỗi tháng đều phải làm, mỗi lần đều cố định giống nhau, quản lý tài chính khẳng định không có vấn đề nên không để tâm, sau khi làm xong không thèm duyệt lại mà trực tiếp nộp cho Quan Long, kết quả thực sự có lỗi.

Nếu là bình thường, có lẽ sẽ bị Quan Long thóa mạ một chút rồi khấu trừ tiền lương. Nhưng mà hiện tại, đây rõ ràng là thêm dầu vào lửa cho cơn thịnh nộ của Quan Long, bị bãi chức quản lý tài chính là chuyện nhỏ, chỉ sợ Quan tổng sẽ nổi trận lôi đình mà sa thải hắn.

Quản lý tài chính cẩn thận nhìn sắc mặt của Quan Long, sắc mặt của y thật so với đáy nồi còn đen không kém, làm hắn sợ đến mức rụt cổ, quay đầu nhìn nhìn các nhân viên tài chính khác, một đám đều rụt cổ ghé vào trên bàn, có người thậm chí hận không thể chui xuống gầm bàn, để đỡ bị lửa giận của Quan tổng cháy lan đến người mình.

"Trần Khải Văn, cậu lại đây cho tôi! Sao cái báo cáo đơn giản như vậy cũng làm sai!" Quản lý tài chính cắn chặt răng, dù sao việc này mình tuyệt đối không thể chủ động nhận sai, đây không phải tự tìm đường chết sao, phải tìm người chịu tội thay mới được.

Ánh mắt quét qua một vòng tất cả các nhân viên, hắn liền hô tên Trần Khải Văn, cái này vì Trần Khải Văn ở bộ phận tài chính là người hiền lành nhất, bộ dáng thực dễ bị khi dễ, tìm hắn làm người chịu tội thay khẳng định là thích hợp nhất.

Từ sau khi Quan Long bước vào phòng tài chính, Trần Khải Văn liền cúi đầu ghé mặt vào máy tính, nghĩ thầm Quan Long giận dữ như vậy, khẳng định sẽ không chú ý tới mình. Nhưng hiện tại quản lý lại kêu tên hắn, không lên tiếng sẽ làm người khác càng chú ý, hắn đành đứng lên và cứng rắn đi qua.

"Quan tổng, quản lí." Bởi vì Quan Long đưa lưng về hướng Trần Khải Văn, mà Trần Khải Văn vừa bước đến phía sau Quan Long thì cũng dừng lại, cho nên ngay từ đầu y vẫn chưa nhìn thấy mặt hắn. Buổi sáng sau khi hoan ái, Trần Khải Văn cơ hồ không hề mở miệng nói chuyện, nên Quan Long cũng không có khả năng từ thanh âm mà nhận biết được.

"Tiểu Trần a, cậu làm sao vậy, chúng ta làm công tác tài chính quan trọng nhất là cẩn thận a, cậu cũng biết chỉ một sai lầm nho nhỏ cũng mang lại cho công ty nhiều tổn thất rất lớn." Quản lý tài chính một bên giáo huấn Trần Khải Văn một bên nháy mắt ra hiệu với hắn, ý tứ đại khái là cậu thay tôi gánh nợ một lần, sau này sẽ không thiếu ưu đãi cho cậu.

"Đối... Thực xin lỗi." Trần Khải Văn cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi, thừa nhận sai lầm này là do mình phạm phải. Hắn không quan tâm đến ưu đãi gì đó của quản lý tài chính, chỉ là nghĩ dù sao mình cũng đang muốn từ chức, chịu giúp người khác một tiếng xấu cũng không sao cả.

"Một câu xin lỗi thì đã xong chuyện, cậu nói nghe thật dễ dàng, công ty không dư tiền nuôi những kẻ khi phạm sai lầm chỉ biết nói một câu ngu ngốc thật xin lỗi! Lập tức đi sửa cho tôi! Cậu..." Quan Long đầy một bụng tức giận không chỗ phát tiết, lời xin lỗi của Trần Khải Văn lại làm cho y nổi trận lôi đình, cầm lấy bản báo cáo tài chính trên bàn, nổi giận đùng đùng quay người định ném vào mặt kẻ đang đứng phía sau. Nhưng khi nhìn thấy mặt Trần Khải Văn y ngây ngẩn cả người, bàn tay nắm lấy bản báo cáo cũng dừng lại giữa không trung.

Trần Khải Văn không nghĩ tới Quan Long sẽ đột nhiên xoay người lại, lập tức cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Quan Long.

"Cậu theo tôi vào văn phòng." Dù sao cả phòng tài chính đang nhìn bọn họ, Quan Long rất nhanh phản ứng lại, thu hồi bản báo cáo trên tay, xoay người bước đi.

Trần Khải Văn không có cách nào, đành phải theo Quan Long đi ra ngoài.

15. Đùa cợt

Trần Khải Văn đi theo phía sau Quan Long, hai người một trước một sau nhanh chóng vào thang máy.

Đèn thang máy báo hiệu đang đi lên, một bầu không khí vô cùng áp lực bịt kín cả không gian. Quan Long nghiêm mặt mím môi không nói một lời, Trần Khải Văn đứng bên cạnh y lòng cũng đang vô cùng bất an.

Âm thanh "Leng keng" nhắc nhở đã tới nơi, đánh vỡ bầu không khí tẻ nhạt giữa hai người, Quan Long bước khỏi thang máy đầu tiên, Trần Khải Văn cũng nhanh chóngchạy theo sau.

"Đóng cửa lại." Quan Long đi vào văn phòng ngồi lên ghế, phân phó cho Trần Khải Văn đang đi theo phía sau của mình.

Trần Khải Văn đóng cửa kĩ càng, sau đó xoay người thấp đầu đứng đối diện với Quan Long.

"Tiền lương và phúc lợi của Quan thị kém đến mức nhân viên phải đi làm thêm công việc của một MB ! ?" Thanh âm châm chọc của Quan Long vang lên trên đỉnh đầu Trần Khải Văn.

"Quan tổng, tôi..." Trần Khải Văn quẫn bách ngẩng đầu, lại nhìn thấy biểu tình đùa cợt cùng khinh thường của Quan Long, hắn há miệng thở dốc không biết nên giải thích như thế nào.

"Đương nhiên, tôi tin rằng cậu để đàn ông làm một đêm so với một tháng tiền lương không chừng còn nhiều hơn, hơn nữa làm thêm là tự do của cậu, nhưng là xin cậu trước khi nâng mông lên cho người khác làm thì hãy đem công tác của mình làm tốt trước đã, bằng không thì liền cút! " Quan Long đột nhiên thay đổi sắc mặt, cầm bản báo cáo ném thẳng về phía Trần Khải Văn, những trang giấy phiêu tán lả chả trước mặt hắn trước khi rơi rải rác trên sàn nhà. Dưới cơn thịnh nộ, Quan Long đã sớm quên buổi sáng hôm đó Trần Khải Văn căn bản chưa từng cầm tiền của y.

"Tôi..." Trần Khải Văn mở miệng định nói cái gì, nhưng lại nghĩ mình dù sao cũng sắp từ chức, dù sao sau này hai người sẽ không còn gặp mặt, thôi thì để Quan Long nghĩ sao cũng được. Hắn ngậm miệng cắn chặt khớp hàm, chậm rãi ngồi xổm người xuống đem bản báo cáo trên đất nhặt lên.

"Hừ! ..." Quan Long hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị tiếp tục giáo huấn Trần Khải Văn, di động lại đột nhiên vang lên.

"Lâm!" Nhìn đến số điện thoại, sắc mặt Quan Long lập tức chuyển biến, đè xuống tức giận đón nghe điện thoại, thanh âm cũng trở nên sung sướng hơn nhiều.

Nghe được Quan Long hô lên tiếng này, khuôn mặt vốn đã không tốt của Trần Khải Văn lại càng thêm tái nhợt .

"Cậu đi ra ngoài trước đi." Quan Long che microphone hướng Trần Khải Văn khoát tay, hiển nhiên cuộc gọi này của Ngô Lâm làm cho y không còn tâm tình mà bận tâm đến Trần Khải Văn nữa.

"Lâm, Lâm, chuyện đứa nhỏ đã được giải quyết, chúng ta sẽ không chia tay đúng không! ?" Trần Khải Văn mới bước ra khỏi văn phòng, còn chưa kịp đóng cửa đã nghe thanh âm đầy mong chờ của Quan Long. Hắn căng thẳng trong lòng, động tác đóng cửa cũng chậm một chút, hắn muốn biết Quan Long và Ngô Lâm đến cuối cùng có chia tay hay không, nhưng rồi lại liều mạng nhắc nhở việc này cùng mình không có liên hệ, yên lặng thở dài, yên lặng đóng cửa, sau đó quay người đón thang máy xuống tầng dưới.

"Quan Long, anh buổi tối mấy giờ thì về nhà! ?" Trái ngược với thanh âm vội vàng của Quan Long, giọng nói của Ngô Lâm lại có vẻ rất bình tĩnh.

"Lâm muốn tối nay về nhà ăn cơm phải không? Anh sẽ về trước để nấu cho em." Từ khi mẹ của Ngô bị chuẩn đoán ung thư, Ngô Lâm cũng ít khi về lại căn nhà chung của hai người, hiện tại lại đột nhiên hỏi làm Quan Long trong lòng đặc biệt cao hứng.

"A, không cần. Em định về lấy đồ, thuận tiện trả lại anh chìa khóa nhà..." nụ cười trên mặt Quan Long lập tức đông cứng, không đợi cho Ngô Lâm nói xong, di động đã từ bên tai y rơi xuống mặt đất...

"Khải Văn, Khải Văn, Quan tổng nói cái gì ! ? Không có làm khó dễ cậu đi! ?" Trần Khải Văn mới vừa trở lại phòng tài chính, quản lý tài chính vẻ mặt đầy khẩn trương đã tiến lại hỏi.

"Không sao, Quan tổng chỉ là bảo tôi đem báo cáo sửa lại một chút." Trần Khải Văn xé hạ khóe miệng, lộ ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, hướng quản lý tài chính giơ giơ bản báo cáo trong tay.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Khải Văn, hôm nay thật sự cảm ơn cậu, cậu yên tâm, sau này có cơ hội tăng lương hay thăng chức, tôi sẽ dành cho cậu đầu tiên." Quản lý tài chính lau lau cái trán đầy mồ hôi, cuối cùng cũng yên lòng, mở ra vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ bả vai Trần Khải Văn.

"Cám ơn quản lí. Nhưng mà... Tôi có chút chuyện cá nhân, dự định sẽ từ chức, còn phải phiền anh sắp sếp nhân viên thay thế tôi." Trần Khải Văn đã định sẽ từ chức, thừa dịp này nói ra luôn. Hắn ở trong lòng âm thầm khuyên bảo chính mình, mặc kệ Quan Long có hiểu lầm hắn là MB, mặc kệ Quan Long có cùng Ngô Lâm chia tay hay không, cùng hắn đã không còn quan hệ .

"A... Từ chức! ? A, cũng tốt, tôi sẽ mau chóng an bày nhân viên thay thế cậu. Khải Văn a, mất đi một nhân tài ưu tú như cậu, công ty chắc chắn sẽ phải tổn thất lớn..." Quản lý tài chính chưa kịp phản ứng nên hơi sửng sốt một chút. Bất quá nghĩ lại nếu vạn nhất một ngày nào đó việc Trần Khải Văn thay hắn chịu tội rơi vào tai Quan Long, thì nhất định là phiền phức lớn, vừa lúc hiện tại Trần Khải Văn từ chức đi rồi, mình có thể an tâm. Nghĩ đến đây quản lý lập tức trở nên cao hứng, lại nhanh nhẹn mở miệng khen Trần Khải Văn vài lời khách sáo.

"Quản lí, tôi đi làm báo cáo, Quan tổng nói y cần gấp." Trần Khải Văn ngăn lại màn thao thao bất tuyệt của quản lý tài chính, nói một câu liền quay về chỗ ngồi của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro