C116 - C120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


116. Anh yêu em

Trần Khải Văn chưa từng dùng qua một phân tiền của mình, ngay cả chi tiêu hằng ngày của hai người đều là dùng tiền lương của hắn chi trả. Trách không được Vạn lão bản nói lúc ấy Trần Khải Văn một bộ dáng nóng lòng muốn xin việc, nhưng sao hắn lại không nói với mình, chẳng lẽ chỉ vì mình từng nói qua muốn hắn ngoan ngoãn ở nhà, chẳng lẽ chỉ vì mình là tổng giám đốc Quan thị, hắn sợ đi tìm việc khác sẽ làm mình mất hứng! ? Vậy mà... Vậy mà mình chỉ vì tiếng ho khan qua điện thoại mà hoài nghi hắn, còn tin lời nói dối của Vạn lão bản đuổi hắn ra khỏi nhà!

Quan Long suy sụp ngã xuống ghế, thống khổ nhắm lại hai mắt.

Bao dưỡng! ? Rốt cuộc là ai bao nuôi ai! ? Kỳ thật từ đầu tới đuôi đều là Trần Khải Văn dùng yêu thương bao nuôi mình!

Bắt đầu là từ việc bản báo cáo tài chính lần thứ hai bị sai, đến quản lý tài chính bị tố giác, Trần Khải Văn được minh oan giải tội, Quan Long kiểm tra tư liệu về hắn, tin chắc hắn chưa từng làm MB, rồi đối với chuyện của Trần Khải Văn cùng Vạn lão bản nổi lên nghi ngờ, cuối cùng từ trong miệng Vạn lão bản biết được chân tướng sự tình.

Tuy rằng hiện tại Quan Long chưa hoàn toàn rõ ràng mọi sự, tỷ như Trần Khải Văn rốt cuộc là từ lúc nào thích y! ? Tại sao tình cảm lại sâu đậm như vậy! ? Nhưng ở một phần lớn sự việc đã xác minh, Quan Long khẳng định Trần Khải Văn đối với mình có tính cảm, cùng chuyện tiền tài không hề liên quan, cũng không có lừa gạt phản bội mình, chỉ toàn tâm toàn ý vì mình mà trả giá.

Chỉ tiếc khi sự việc đã vô pháp sửa chữa sai lầm, Quan Long mới biết tất cả lỗi lầm là ở mình mà ra.

Lần đầu tiên của hai người, Quan Long bởi vì say rượu nên không có ấn tượng gì, chỉ nhớ sáng hôm sau khi tỉnh lại bên cạnh nằm một nam nhân xa lạ, liền vội đoán hắn là MB, tùy tay ném chút tiền bảo hắn cút đi...

Không đúng! ! ! Trong đầu Quan Long đột nhiên nhớ lại, sau lúc Trần Khải Văn đi thì tiền vẫn còn nằm ở trên giường, Trần Khải Văn không có lấy tiền này đi! ! !

Quan Long ảo não nắm chặt hai tay hung hăng đánh vào đầu mình, hiện tại mới nhớ thì còn ít gì! Nếu lúc ấy mình không mãi lo nghĩ đến chuyện chia tay với Ngô Lâm, mà xem nhẹ chi tiết trọng yếu như thế. Chỉ cần bản thân nghĩ nhiều thêm một chút việc Trần Khải Văn tại sao không có lấy tiền, có lẽ sẽ không nghĩ hắn là MB, cũng không có kết quả như ngày hôm nay .

Chỉ một chút sơ sẩy mà Quan Long hiểu lầm đem Trần Khải Văn là MB mà bao dưỡng.

Sau khi hai người ở chung, Trần Khải Văn tận lực chăm sóc cuộc sống cho Quan Long, lúc ân ái lại nhu thuận nghe lời, y vô luận muốn như thế nào đều chưa bao giờ phản kháng qua, toàn tâm toàn ý muốn làm cho y thoải mái. Quan Long cũng dần nhận ra Trần Khải Văn đối mình thật là tốt, vậy mà y còn cảm thấy thái độ của mình đối với hắn không tồi, nghĩ Trần Khải Văn trước kia chắc chưa gặp qua người đàn ông tốt nào, cho nên hắn đương nhiên đối tốt với mình.

Nhưng mình thật sự đối xử với Trần Khải Văn tốt sao! ? Quan Long tự vấn lòng.

Trước kia mình vì Ngô Lâm mà học nấu ăn, nhưng mình có từng giúp Trần Khải Văn nấu một bữa cơm nào không, có rửa chén lần nào chưa! ? Không đi giúp đỡ còn chưa tính, còn mỗi lần ở lúc Trần Khải Văn vừa mới làm xong việc liền nóng lòng đè hắn phát tiết dục vọng; trước kia ở công ty, trước mặt các nhân viên mình cùng Ngô Lâm luôn khanh khanh ta ta, nhưng mỗi lần cùng Trần Khải Văn đi làm, lại cách công ty rất xa cho hắn xuống đi bộ, ngay cả thời gian vào công ty cũng phải khác nhau để không ai nghi ngờ, cho đến hiện tại, trong mắt nhân viên Quan thị, Trần Khải Văn cũng chỉ là một nhân viên bình thường đã từ chức mà thôi, cùng Quan tổng bọn họ không có nửa điểm quan hệ; trước kia mình mua cho Ngô Lâm đủ các loại quà sang quý, nhưng chỉ mua cho Trần Khải Văn có một cái áo sơ mi, cuối cùng cái áo kia còn bị mình coi như giẻ rách mà vứt bỏ ...

Hiện tại Khải Văn chắc là đem cái áo đó vứt vào thùng rác rồi, là chính mình nói hắn mặt áo đó có hay không mang bệnh truyền nhiễm bảo hắn vứt đi. Trong lòng Quan Long hối hận không thôi, cho dù sau này có cơ hội đưa cho Trần Khải Văn núi vàng núi bạc cũng vô pháp bù lại lỗi lầm này.

Cho nên hiện tại Quan Long có hối hận cũng vô ít, nếu lúc ấy...

Lần vô tình gặp được bạn học cũ của Trần Khải Văn và giả trang thành bạn trai hắn, Quan Long đã xác đinh được Trần Khải Văn là thích mình. Vậy mà lúc đó thái độ của y lại do dự, cảm thấy Trần Khải Văn là MB, lớn lên cũng không quá xinh đẹp, gia thế cũng bình thường, căn bản không thể so sánh cùng Ngô Lâm, nhưng cũng lại không muốn buông tay, ích kỷ hưởng thụ việc Trần Khải Văn đối xử tốt với mình.

Nếu lúc ấy thái độ của mình cởi mở thêm một chút, làm Trần Khải Văn có dũng khí chủ động giải thích việc hắn không phải MB, những sai lầm sau này dĩ nhiên sẽ không phát sinh, có lẽ hiện tại mình và Trần Khải Văn...

Sai lầm rồi chính là sai lầm! Trên thế gian không có loại thuốc quay ngược thời gian, ông trời cũng sẽ không cho ngươi thêm một lần cơ hội! Quan Long ảo não bản thân chỉ biết trốn tránh cùng giả thiết. Nếu đã biết lỗi, hiện tại không nên ngồi ngốc ở chỗ này mà ăn năn hối hận, phải đi giải thích với Khải Văn, đối mặt hắn nói một tiếng thật xin lỗi, còn có anh yêu em!

117. Gặp mặt

Tình cảm Quan Long đối với Trần Khải Văn có lẽ thực ứng với câu, sau khi mất đi mới thấy quý trọng. Lúc Trần Khải Văn còn ở, Quan Long hưởng thụ sự ôn nhu của hắn, săn sóc của hắn, chiếu cố của hắn... Ở mặt tình cảm của hai người, Quan Long luôn cảm thấy mình tuyệt đối chiếm vị trí làm chủ, chỉ cần mình không mở miệng nói chấm dứt bao dưỡng, Trần Khải Văn sẽ vĩnh viễn đều làm bạn bên cạnh mình. Cho nên sau khi y phát hiện Trần Khải Văn thích mình, thái độ cũng liền mập mờ không rõ, lề mề kéo dài, dù sao hắn cũng sẽ không rời bỏ mình mà đúng không! ? Đến khi Quan Long hiểu lầm Trần Khải Văn lừa gạt mình. Trong lòng nghĩ đem Trần Khải Văn như MB mà đối đãi, như vậy bị một MB lừa thì có đáng để rối rắm không, cho tiền bảo hắn cút đi không phải xong. Nhưng Quan Long vẫn do dự không muốn để cho Trần Khải Văn rời đi, tìm cho mình một lý do nói muốn xem hắn rốt cuộc ở sau lưng mình làm cái gì. Nói đến cùng thì kỳ thật trong lòng Quan Long còn ôm hy vọng, không muốn buông tay mà thôi.

Nếu hai người chỉ đơn thuần là giao dịch tiền bạc, thì khi Quan Long bắt gặp Trần Khải Văn cùng Vạn lão bản ở toilet quán bar, y nhiều lắm sẽ chỉ cảm thấy mình buôn bán lỗ vốn. Nhưng là khi đó cảm giác bị phản bội nháy mắt nảy lên trong lòng. Càng để ý thì càng phẫn nộ, trong lòng Quan Long khó chịu, nên nghĩ muốn cho Trần Khải Văn cũng khó chịu như mình, liều mạng nói những lời khó nghe kích động hắn, nhục nhã hắn, nhẫn tâm đem Trần Khải Văn đuổi đi.

Trần Khải Văn đi rồi, Quan Long ngủ một mình sẽ cảm thấy rét lạnh, sẽ nhịn không được nghĩ đến hắn mà thẩm du, sẽ tiếp tục uống sữa mà hắn đã mua lúc trước, sẽ điên cuồng hoài niệm trù nghệ của hắn đến nỗi bất luận mỹ thực gì đều nuốt không trôi, sẽ mượn công tác bận rộn để xem nhẹ cùng quên Trần Khải Văn... Trần Khải Văn trong thế giới Quan Long như hình với bóng, trốn không thoát, quên không được.

Kỳ thật Quan Long cũng không cần tra tấn chính mình như thế, đường đường tổng giám đốc Quan thị, cái không hề thiếu chính là tiền, Quan Long có thể mua một căn nhà khác xóa sạch dấu vết Trần Khải Văn; có thể dùng tiền bao dưỡng một MB kỹ thuật trên giường hơn gấp trăm ngàn lần so với Trần Khải Văn; Quan Long có thể dùng tiền mời đầu bếp nhất đẳng đến nấu cơm cho mình... Có lẽ trên đời này hầu hết mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền, nhưng mà tình cảm lại không quan hệ với tiền tài, đối với thói quen, quyến luyến cùng ỷ lại của một người, không phải dùng tiền là có thể thay đổi.

Sau khi hết thảy chân tướng đã rõ ràng, Quan Long khổ sở, y hối hận, y muốn lập tức đi tìm Trần Khải Văn nói xin lỗi với hắn, muốn đem tình cảm của mình nói cho Trần Khải Văn nghe... Nếu không thương, y cần gì phải lo lắng muốn vãn hồi như thế.

Quan Long lái xe đến nhà Trần Khải Văn. Y không dám gọi điện thoại cho hắn trước, sợ Trần Khải Văn sẽ không nghe máy, sợ Trần Khải Văn nghe xong sẽ có ý né tránh không cho mình gặp mặt.

Tới dưới lầu nhà Trần Khải Văn, Quan Long do do dự dự không dám đi lên, nếu có mẹ Trần Khải Văn ở nhà, bà hẳn còn chưa biết chuyện của mình cùng Khải Văn, chính mình cứ thế xông lên, sẽ làm Khải Văn xấu hổ đi... Nếu là trước kia, Quan Long sẽ không nghĩ trước nghĩ sau nhiều như thế, nhưng là hiện tại đã xác định tình cảm của mình, trong lòng bắt đầu vì Trần Khải Văn mà suy nghĩ.

Gọi điện thoại, không dám. Lên lầu, do dự. Quan Long ở dưới lầu nhà Trần Khải Văn đi tới đi lui.

"Khải Văn! ! !" Trong lúc Quan Long đang không biết tính làm sao, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh thon gầy của Trần Khải Văn ra hiện trong tầm mắt, vội vàng chạy qua.

Trần Khải Văn không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Quan Long.

Ngày đó sau khi bị Quan Long đuổi ra khỏi nhà, Trần Khải Văn lảo đảo đi trên đường hồi lâu, chậm chạm đợi đến khi chắc chắn mẫu thân đã ngủ mới lén trở về nhà. Kết quả hôm sau liền bị sốt cao, mẫu thân hỏi cũng chỉ có thể nói mình bị cảm lạnh.

Trần Khải Văn nghĩ thầm mình và Quan Long coi như đã hoàn toàn kết thúc, liền nói với mẫu thân mình không cần đi chi nhánh công ty làm nữa, muốn trở về nhà ở. Mẫu thân lên tiếng, nói như vậy cũng tốt, về nhà mẹ con có thể chăm sóc lẫn nha, ở bên ngoài sinh bệnh cũng không có người chiếu cố. Trần Khải Văn nhìn thái dương đã nhuốm hoa râm của mẫu thân, trong lòng đặc biệt đích khó chịu. Lúc trước lừa gạt mẫu thân để cùng Quan Long sống chung, cuối cùng lại lâm vào kết cục như vậy, tình yêu mộng nát, công việc cũng mất, lại làm mẫu thân chịu khổ.

Trần Khải Văn không muốn để cho mẫu thân lại vì mình lo lắng, nên không đem chuyện đã từ chức nói với bà. Chờ thứ hai thân thể khỏe hơn, liền theo giờ làm thường ngày đi kiếm việc làm, có vết xe đổ của Vạn lão bản lần trước, Trần Khải Văn khi tìm việc cũng cẩn thận hơn, bất quá lần này rất thuận lợi, Trần Khải Văn rất nhanh tìm được việc làm, là một công ty nhỏ, lão bản là một phụ nữ đã kết hôn.

Trần Khải Văn vốn có năng lực công tác xuất sắc, ở công ty mới ngồi không hai ngày liền bắt đầu làm việc. Mỗi ngày đi làm tan tầm đúng hạn về nhà, cuộc sống tựa hồ khôi phục lại quỹ đạo trước khi gặp Quan Long.

118. Thổ l

Ban ngày, Trần Khải Văn đem tinh lực tập trung trên công việc, còn có thể khống chế bản thân không nghĩ đến cái khác. Nhưng mà đến tối, nhất là khi nằm một mình trên giường chuẩn bị ngủ, những hình ảnh khi còn sống cùng Quan Long cứ như một đoạn phim ngắn liên tục hiện lên trong đầu Trần Khải Văn, có cảnh sau khi hai người tình nồng Quan Long che chở ôm ấp hắn, cũng có cảnh lúc Quan Long ngoan lệ vô tình đuổi hắn ra khỏi nhà, nhưng vô luận là ngọt ngào hay đau khổ, trong lòng Trần Khải Văn đều cảm thấy đau muốn chết, nhưng lại không có biện pháp ngăn mình không nghĩ nữa.

Càng nghĩ, nước mắt liền không kiềm chế được mà tuôn ra, đưa tay lau đi một giọt lại chảy ra càng nhiều hơn. Trần Khải Văn sợ mẫu thân ngủ cách vách sẽ nghe thấy tiếng khóc, dùng chăn trùm lại đầu, thân thể cuộn thành một đoàn chôn trong ổ chăn, cắn lấy môi không tiếng động nghẹn ngào khóc.

Trần Khải Văn biết tính cách mình yếu đuối, không có cách đem Quan Long lập tức triệt để quên đi, bằng không cũng sẽ không có gần mười năm thầm mến. Nhưng sự việc này dù là ở trên người ai, cũng không có khả năng xoay người liền quên.

Đã khóc, nhưng lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, Trần Khải Văn đứng dậy khỏi giường lấy quyển album đã lâu chưa lấy ra, lật từng trang từng trang, bên trong vẫn chỉ có ảnh chụp mơ hồ không rõ của Quan Long, cùng Quan Long sống chung một thời gian dài như thế, Trần Khải Văn cũng không có chụp một bức ảnh rõ ràng nào của y. Kỳ thật có hay không có ảnh chụp chính diện của Quan Long cũng đã không quan trọng, Trần Khải Văn nghĩ có lẽ Quan Long cũng giống như những bức hình mơ hồ này, theo thời gian cũng sẽ chậm rãi mơ hồ trong trí nhớ, cho đến khi hoàn toàn biến mất, hai người sau này cũng sẽ không gặp lại nhau.

"Khải Văn!" Quan Long vọt tới trước mặt Trần Khải Văn, vươn cánh tay muốn kéo hắn ôm vào ngực.

"Quan... tiên sinh, có chuyện gì sao! ?" Trần Khải Văn lui về sau né tránh, hành động lễ phép nhưng thái độ xa lạ mà chào hỏi.

Quan tiên sinh! ! ! Biểu tình vui mừng của Quan Long nháy mắt cứng lại, cánh tay bán nâng cứng ngắt dừng lại giữa không trung." Cậu cũng xứng để gọi Quan Long sao, hiện tại chỉ cần nghe cậu gọi tên tôi thì đã cảm thấy ghê tởm rồi " lời bản thân từng nói qua chuyển động trong não Quan Long, lòng tràn đầy chua sót cùng bất đắc dĩ, chính mình đây là tự làm tự chịu, có thể trách được ai.

"Khải Văn thực xin lỗi, anh đã làm rõ, biết em không phải MB. Em đối với anh tốt như vậy, anh hẳn phải nên sớm phát hiện, nhưng vẫn mắt mù tâm manh trách lầm em. Thậm chí còn tin lời nói phiến diện của Vạn lão bản mà hoài nghi em, đuổi em ra khỏi nhà. Khải Văn, thực xin lỗi thực xin lỗi, đều là lỗi của anh..." Quan Long không ngừng nói xin lỗi, lo lắng đến ngay cả nói chuyện đều có chút không đầu không đuôi. Đây là Quan Long lần đầu tiên ở trước mặt Trần Khải Văn bối rối như thế.

"Không quan hệ, đều đã là quá khứ." Trần Khải Văn thản nhiên đáp một câu, ngữ điệu không mang theo bất luận tình cảm nào, giống như chuyện Quan Long nói cùng mình không liên quan.

"Còn có... Còn có chuyện bản báo cáo tài chình, anh biết đều là do quản lý làm sai, đã cho ông ta thôi việc ... Khải Văn thực xin lỗi, anh ..." Quan Long nhìn thấy biểu tình hờ hững của Trần Khải Văn thì càng thêm kích động, hiện tại y tình nguyện để Trần Khải Văn chửi mình hai câu thậm chí đá mấy đá cũng được, cũng tốt hơn bộ dáng cái gì đều không màng, điều này làm Quan Long cảm thấy những kỷ niệm trước kia hai người sống chung đối với Trần Khải Văn đã không còn là gì cả, hắn đã đem mình vứt khỏi trái tim rồi.

"Quan tiên sinh, anh còn chuyện gì khác không! ?" Trần Khải Văn lịch sự ngắt lời Quan Long, bộ dáng chuẩn bị muốn rời đi.

"Khải Văn, anh yêu em. Kỳ thật từ lâu anh đã..." Quan Long dưới tình thế cấp bách tiến lên một bước nắm chặt cánh tay Trần Khải Văn.

"Quan tiên sinh, tôi còn có việc, hiện tại phải về nhà." Biểu tình Trần Khải Văn xuất hiện một tia buông lỏng, bất quá chỉ là trong nháy mắt, trên mặt rất nhanh liền khôi phục lại hờ hững, thân thể vẫn không nhúc nhích, cũng không tránh khỏi kìm kẹp của Quan Long, cứ vậy mà lẳng lặng nhìn y.

"Khải Văn..." Quan Long vô lực bỏ tay xuống, trơ mắt nhìn Trần Khải Văn bước ngang qua đi vào nhà.

119. Thống kh

"Mẹ, con đã về." Trần Khải Văn lấy chìa khóa mở cửa, sau khi vào nhà liền hướng nhà bếp hô một tiếng.

"Đi thay quần áo trước đi, cơm chiều sắp xong rồi." Mẫu thân từ phòng bếp nhô đầu ra.

"Mẹ, hôm nay làm việc hơi mệt, con muốn nghĩ một chút đã." Trần Khải Văn hướng mẫu thân nói.

"Vậy con về phòng nghỉ ngơi một lát đi, chờ cơm chiều làm xong mẹ sẽ gọi." Mẫu thân lo lắng giơ tay lên sờ trán Trần Khải Văn.

"Con không sao chỉ hơi mệt một chút, mẹ, còn về phòng đây." Trần Khải Văn chột dạ quay đầu chỗ khác, sau khi mẫu thân gật đầu, liền vội vã trở về phòng ngủ.

Trần Khải Văn đóng cửa phòng ngủ, lưng tựa vào vách cửa tay, đặt lên chỗ trái tim, tiếng tim đập quá nhanh vẫn chưa khôi phục lại bình thường. Mỏi mệt nhắm mắt lại, nơi khóe mắt chảy ra giọt nước trong suốt, gương mặt hờ hững cố gắng bài ra trước mặt Quan Long vào giờ khắc này cuối cùng cũng sụp đổ.

Khải Văn, anh yêu em. Khi nghe đến Quan Long nói những lời này, Trần Khải Văn sao có thể bình chân như vậy! Đó là người hắn thầm mến mười năm a, mà người mà hắn nguyện trả giá hết thảy.

Nhưng nếu những lời này Quan Long nói ra trước khi những thương tổn phát sinh, Trần Khải Văn nhất định sẽ kích động đến trái tim đều có thể theo lòng ngực nhảy ra, đem nó trần trụi đưa đến trước mặt Quan Long.

Nhưng là hiện tại, đã trãi qua việc bị Quan Long hoài nghi, bị y nhẫn tâm đuổi ra khỏi nhà, đợi đến khi Trần Khải Văn đã hoàn toàn hết hy vọng, Quan Long lại đột nhiên chạy đến thổ lộ tình yêu. Trần Khải Văn nghĩ nếu y yêu mình, như vậy những tổn thương lúc trước giải thích sao đây! ? Một vòng lẩn quẩn không thể tìm ra đáp án, Trần Khải Văn cố chấp cho rằng nếu đã yêu thì không nên hoài nghi cùng xúc phạm. Thật ra nói vậy, chẳng qua là vì hắn không thể tin được Quan Long yêu mình, sợ hãi bị tổn thương, cũng không dám cấm đầu vì tình yêu mà trả giá nữa.

Trần Khải Văn đã đi được một lúc lâu, Quan Long vẫn như cũ nhìn chăm chú vào phương hướng hắn đã đi.

Đây là trừng phạt mà Khải Văn dành cho mình sao! ? Lúc được hắn yêu sâu sắc, mình không không hề quý trọng, gây ra nhiều sai lầm, vô tình làm tổn thương hắn, hiện tại sao có thể chỉ dựa vào một câu "Ta yêu ngươi" đã nghĩ muốn vãn hồi mọi chuyện!

Quan Long ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Trần Khải Văn đóng chặt, thần sắc ảm đạm rời đi.

Từ lúc sáng tra rõ chuyện bản báo cáo, đến việc tìm Vạn lão bản ép hỏi chân tướng, rồi lại hướng Trần Khải Văn thổ lộ và bị cự tuyệt, Quan Long giằng co cả ngày cơ hồ là sức đầu mẻ trán. Sau khi về đến nhà, lao lực quá độ tê liệt nhắm mắt ngã xuống ghế sa lông.

Nếu Khải Văn còn ở, chỉ cần vừa vào cửa là có thể nhìn thấy ngọn đèn ấm áp, không cần một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng hắc ám, trên bàn cơm khẳng định đã sớm dọn xong bữa tối nóng hổi, không đến nỗi giống như bây giờ đói bụng đến đau cả dạ dày...

"Khải Văn Khải Văn..." Cổ họng khô khốc của Quan Long khàn khàn phát ra tiếng gọi, bất đồng với trốn tránh lúc trước, đã xác nhận tình cảm, Quan Long càng tưởng niệm về Trần Khải Văn, điên cuồng tưởng niệm hết thảy những ôn nhu săn sóc của hắn... Nhưng là, càng nghĩ trong lòng y càng thống khổ hối hận, mỗi một tế bào trên thân thể đều cảm thấy đau đớn dày vò, nhắc nhở Quan Long đã từng phạm một sai lầm không thể tha thứ.

Khi Quan Long lần thứ hai mở mắt, khóe mắt phiếm hồng, hai mắt thất thần nhìn lên trần nhà, cả người đều bị sự cô độc cùng tịch mịch bao phủ.

120. Tưởng niệm

Quan Long ngồi trên ghế sofa hồi lâu, thẳng đến khi vì dạ dày đói khát mà quặn đau từng đợt, mới không thể không đứng lên đi vào nhà bếp.

Vào bếp, Quan Long cũng vô tâm nghiêm túc nấu cơm như hôm chủ nhật, tùy tay nấu một thứ đơn giản có thể lắp đầy bụng là được. Quan Long nhớ lại Trần Khải Văn lúc còn ở đây thường xuyên nấu cháo gạo nếp. Hiện tại trong tủ còn lưu lại một ít gạo lúc trước nấu dư, Quan Long nghĩ thầm mình không biết nấu mấy món phức tạp, nhưng nấu cháo chắc vẫn có thể. Nhưng khi tìm được gạo, Quan Long lại nhớ đây là do Trần Khải Văn dùng tiền chính mình mua, trong lòng liền lại khó chịu.

Nấu cháo so ra dễ hơn xào rau, không cần nêm nếm gia vị, không cần sợ quá chín hay quá sống, chỉ cần gạo và nước, chú ý thêm chút lửa là có thể nấu thành. Nhưng chỉ đơn giản một chén cháo gạo nếp, lúc trước có Trần Khải Văn hương vị vào miệng ngon ngọt nhu nhuyễn, hiện tại Quan Long một mình lại buồn tẻ vô vị.

Quan Long một mình ngồi trước bàn ăn cháo, một mình đi nhà bếp rửa bát, sau khi thu dọn sạch sẽ thì không biết tiếp theo nên làm cái gì, thầm nghĩ dù có mở TV thì khẳng định cũng xem không vô, dứt khoát liền trở về phòng ngủ.

Quan Long tắm rửa xong lên giường tiến vào ổ chăn, vẫn như trước lăn qua lộn lại ngủ không được. Một ngày trước y còn hiểu lầm Trần Khải Văn, có thể cố gắng chính mình không nghĩ đến hắn nữa. Nhưng hiện tại Quan Long đã xác định tình cảm của mình, trong lòng trong óc đều là người có tên Trần Khải Văn này, hơn nữa giờ phút này Quan Long lại đang một mình cô đơn nằm trến giường, trong lòng càng nghĩ thân thể lại càng tịch mịch.

Quan Long không phải thánh nhân, y cũng là một nam nhân bình thường có nhu cầu sinh lý, hơn nữa 35 còn là độ tuổi huyết khí phương cương ( hèn gì người ta thường ví dê là 35!). Lúc Trần Khải Văn còn ở, hai người cơ hồ là làm tình mỗi ngày, cho dù hắn cuối tuần phải về nhà, Quan Long cũng trước khi hắn đi làm bù cho hai ngày đó. Nhưng từ khi Trần Khải Văn bị y đuổi đi, hai ngày đầu Quan Long còn nghĩ về Trần Khải Văn mà thẩm du, sau đó y thấy như vậy là không được, nhưng lại thật sự rất muốn, cũng chỉ đành mượn công việc để phân tác lực chú ý, có dục vọng cũng cố nén, thành ra đã nghẹn đến nhiều ngày rồi.

Tối nay Quan Long phóng túng nghĩ muốn Trần Khải Văn, dục vọng tích góp từng chút một giờ phút này nảy lên, dương vật cơ hồ nháy mắt liền cứng rắn , khố gian nghẹn đến trướng đau. Nếu giờ phút này có Trần Khải Văn bên cạnh, y sẽ lặp tức xoay người đưa hắn đặt dưới thân, hôn lên mỗi tấc da thịt trên người hắn, đem hai đầu vú nho nhỏ ninh đến sưng đỏ no đủ, ở mặt trong đùi non in lại dấu ấn của chính mình, dùng đầu lưỡi liếm ướt lấy huyệt khẩu chặt khít... Bất quá tới lúc này, Quan Long cho dù có gấp gáp, cũng không nỡ làm đau Trần Khải Văn. Sau khi ôn nhu khuếch trương, dương vật sẽ từng chút sáp nhập vào lỗ nhỏ thấp nhuyễn kia, y sẽ hưởng thụ cảm giác bị Trần Khải Văn chậm rãi nuốt trọn, cho đến hai người hoàn hoàn kết hợp thành một...

"Khải Văn Khải Văn..." Quan Long thở dốc dồn dập, bàn tay rất nhanh cao thấp an ủi dương vật, nhưng bàn tay thô ráp sao có thể so được với nội vách tường mềm mại tế hoạt kia. Hơn nữa hiện tại tâm hồn cùng thể xác của y đều thật sự rất khát vọng Trần Khải Văn, chỉ mong có thể chân thật tiến vào thân thể ấm áp của hắn. Cho nên tuy giờ phút này Quan Long đem dương vật của mình chà xát đến đau, nhưng dục vọng vẫn chưa phát tiết được, khó chịu đến cả người đổ đầy mồ hôi.

"Khải Văn, anh muốn em... Cho anh cho anh..." Quan Long khàn khàn gọi, xốc lên chăn, lộ ra thân thể trần trụi tinh tráng, dương vật gắng gượng đứng thẳng, bàn tay cũng cũng tăng tốc độ cao thấp lên xuống, bởi vì dùng sức quá độ mà gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.

"Khải Văn!" Trước mắt Quan Long trắng giã, tinh dịch theo quy đầu phun ra, vung vãi khắp người.

"Hô..." Sau khi khoái cảm dần lui, Quan Long thở dài một hơi, thân thể thả lỏng xụi lơ nằm trên giường, trong lòng hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác thỏa mãn cực hạn sau khi hai người hoan ái, vẫn chỉ có cô độc cùng tịch mịch tràn đầy.

"Khải Văn, về nhà được không..." Quan Long khát vọng thì thào nói nhỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro