C151 - C155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


151. tiến vào (H)

Quan Long đưa tay nắm lấy cánh mông Trần Khải Văn nhẹ nhàng bài khai, huyệt khẩu vì thế cũng bị kéo căng, đầu lưỡi liền có thể tiến nhập càng sâu hơn một chút. Y cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm lộng vách tường khô khốc bên trong, tận lực dùng nước miếng làm ướt mỗi một chỗ trong hậu huyệt.

"Quan Long... Aha..." Đầu lưỡi nóng hầm hập không ngừng ở trong hậu huyệt trở mình giảo trứ, lổ nhỏ bên trong bị Quan Long liếm đến vừa thấp vừa nhuyễn, Trần Khải Văn há to miệng suyễn khí, tiếng rên rỉ đứt quãng vang lên.

Liếm một hồi lâu, đầu lưỡi ra vào hậu huyệt ngày càng trơn tuột thông thuận, thậm chí còn dần dần vang lên tiếng nước lép nhép. Quan Long cảm giác không sai biệt lắm, liền rút ra đầu lưỡi, đưa ngón tay lên miệng liếm duyệt, rồi mới thật cẩn thận đỉnh tiến vào hậu huyệt, tiến hành khuếch trương sâu hơn.

Chỉ phúc thong thả cọ xát nội vách tường, hướng chỗ sâu bên trong đỉnh tiến, vách tường bên trong đã được đầu lưỡi liếm đến vừa mềm vừa dính, ngón tay đâm vào cảm xúc thật thoải mái, Quan Long nhịn không được lại cọ thêm vài lần.

"A a..." Ngón tay Quan Long mặc dù có chút thô ráp, nhưng bên trong hậu huyệt vẫn chưa cảm giác được nửa điểm đau đớn, ngược lại ngón tay mỗi một lần cọ xát, một trận tê dại tựa như điện lưu lan ra toàn thân, Trần Khải Văn run rẩy thân mình, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn .

"Khải Văn..." Bộ dáng Trần Khải Văn động tình dụ dỗ Quan Long cúi đầu đem dương vật cứng rắn ngay trước mặt lần nữa hàm nhập vào trong miệng, một bên giúp Trần Khải Văn khẩu giao, một bên dùng ngón tay trừu sáp đùa bỡn hậu huyệt.

"Quan Long... không muốn không muốn... mau vào... em... em muốn anh..." Trần Khải Văn bị khoái cảm trước sau đồng thời giáp công gây sức ép đến nói năng lộn xộn, dương vật trướng đến phát đau, hậu huyệt ngứa ngáy khó chịu, tiếng rên rỉ đã hòa trộn thanh âm nức nở, cầu xin Quan Long mau chút tiến vào. Hắn sợ nếu còn tiếp tục như vậy, Quan Long còn chưa có vào thì chính mình đã nhịn không được lại bắn thêm một lần.

"Khải Văn, anh vào đây." Quan Long kỳ thật đã sớm nhịn không được, nhưng luyến tiếc làm đau Trần Khải Văn, dù bản thân có vất vả nhịn lại cũng phải đem tiền diễn làm đầy đủ. Nhưng hiện tại Trần Khải Văn đã chủ động mở miệng, Quan Long sao còn có thể chống lại loại hấp dẫn này, hơn nữa hậu huyệt cũng đã đủ thấp đủ mềm. Quan Long liền nâng người dậy, nửa quỳ đem quy đầu đặt ngay tại huyệt khẩu.

"Quan Long..." Trần Khải Văn mềm mại hừ một tiếng, ánh mắt chứa hơi nước chăm chú nhìn Quan Long. Hậu huyệt bị dương vật thô lớn từng chút từng chút nông ra, bởi vì tiền diễn làm rất đầy đủ mà không cảm nhận chút đau đớn nào, ngược lại khi trụ thịt cứng rắn đem hậu huyệt khuếch trương, lại làm trong lòng Trần Khải Văn có một loại thỏa mãn khó có thể nói thành lời.

"Ngô... Khải Văn..." Một đoạn thời gian khi Trần Khải Văn rời đi, Quan Long điên cuồng tưởng niệm cảm giác tiêu hồn khi được tiến vào thân thể của hắn, sau đó sẽ nhịn không được mà tự mình thẩm du, nhưng chính mình một người lấy tay giải quyết sao có thể so bằng hai người lửa nóng dây dưa. Quan Long càng thẩm du thì càng tưởng niệm, cho dù bắn tinh xong cũng sẽ không có cảm giác mỹ mãn. Hiện tại cuối cùng lại một lần nữa được chân thật tiến vào, bên trong hậu huyệt chặt chẽ mà ấm áp, thịt huyệt mềm mại gắt gao bao trụ dây dưa cùng dương vật, dương vật xâm nhập hậu huyệt, tâm Quan Long liền theo đó rơi vào tay giặc, cho đến khi hoàn toàn hãm sâu trầm luân.

"Quan Long..." Dương vật cứng rắn nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể, Trần Khải Văn nhắm mắt lại, dùng toàn bộ thể xác và tinh thần cảm thụ Quan Long.

"Khải Văn... Khải Văn..." Quan Long cúi đầu ở hai má Trần Khải Văn nhẹ nhàng hôn xuống. Giờ này khắc này không chỉ có dục vọng chiếm được thỏa mãn, mà là thể xác và tinh thần đã đạt tới chân chính hợp nhất.

Quan Long bắt đầu chậm rãi trừu cắm ra vào. Dù sao hai người cũng đã có một đoạn thời gian không có làm tình. Quan Long sợ Trần Khải Văn sẽ không thoải mái, cho nên mỗi một động tác đều thật cẩn thận, dương vật chậm rãi đỉnh tiến, rồi tái rút ra một chút, nhưng như vậy chính y lại bị dục vọng tra tấn khó chịu đến đầu đầy mồ hôi.

"Em không sao đâu, Quan Long... nhanh một chút..." Quan Long đau lòng Trần Khải Văn, Trần Khải Văn càng không nỡ để y khó chịu. Đồng dạng là đàn ông, hắn biết Quan Long vì mình nhẫn đến có bao nhiêu vất vả, hai chân thon dài liền chủ động bò lên thắt lưng y, nâng lên mông nghênh hợp sự trừu sáp của dương vật.

Trần Khải Văn chủ động làm Quan Long rốt cuộc khống chế không được, đột nhiên tăng nhanh tốc độ trừu sáp. Xương hông của y va chạm vào hai cánh mông Trần Khải Văn phát ra thanh âm ba ba liên tục, dương vật thô lớn mỗi một lần đều muốn đâm càng sâu vào bên trong Trần Khải Văn, quy đầu đỉnh tiến chỗ sâu nhất bên trong hậu huyệt, thẳng đến chỗ dũng đạo chặt khít có muốn xâm nhập thêm nửa phần cũng vô pháp.

152. cùng giường (H)

"Quan Long... Quan Long..." Hậu huyệt bị dương vật ma xát nóng bỏng, khoái cảm mãnh liệt lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể. Trần Khải Văn cảm thấy cả người mình giống như cũng đã bị Quan Long xỏ xuyên qua, nước mắt vui thích tràn ra hốc mắt, hô hấp dồn dập há to miệng suyễn khí, cổ họng khàn khàn không ngừng gọi lên tên Quan Long.

Quan Long trong lòng nghĩ muốn ôn nhu với Trần Khải Văn, nhưng hành động lại hoàn toàn không thể dịu dàng được, trong não chỉ nghĩ làm sao có thể hung hăng đâm càng sâu thêm, rồi lại cảm thấy như thế nào cũng không đủ xâm nhập, y muốn hai người có thể hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ.

"Khải Văn Khải Văn... làm sao đây... anh dừng không được rồi..." Trên trán Quan Long che kín mồ hôi tinh mịn, khóe mắt phiếm hồng, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú Trần Khải Văn, tựa hồ là muốn đem hắn nuốt ăn vào bụng.

"Đừng... đừng có ngừng..." Trần Khải Văn cũng sớm đã toàn thân thoát lực, hai chân thon dài vốn dĩ câu lấy thắt lưng Quan Long vô lực rơi xuống, thân thể tạo thành hình chữ đại, hai tay hai chân xụi lơ thừa nhận Quan Long một lần rồi lại một lần mạnh mẽ sáp nhập thao lộng.

Trong phòng ngủ quanh quẩn tiếng thở dốc cùng thanh âm giao hợp, trên giường lớn thân thể hai người trần truồng liều mạng dây dưa. Cuối cùng Trần Khải Văn thật sự chịu không nổi vui thích, nhịn không được bắn ra trước. Thời điểm hắn bắn tinh huyệt khẩu phía sau liền co rút hút chặt dương vật Quan Long, khoái cảm điên cuồng bức Quan Long dùng hết khí lực động thân một cái đem dương vật đỉnh tới chỗ sâu nhất, tinh dịch nóng bỏng đều phun vào hậu huyệt. Trần Khải Văn bị kích thích một bên bắn tinh, một bên toàn thân không ngừng run rẩy.

"Khải Văn..." Qua một hồi lâu sau Quan Long mới thanh tỉnh lại, cúi xuống nhẹ nhàng ghé vào người Trần Khải Văn, trên gương mặt đổ đầy mồ hôi của hắn không ngừng hôn khẽ.

"Quan Long Quan Long..." Trần Khải Văn chưa từng tình cảm mãnh liệt phục hồi, trong thanh âm còn hỗn loạn chút nghẹn ngào, song chưởng hoàn trụ cổ Quan Long thì thào gọi nhỏ.

Quan Long hôn lên khóe mắt ướt sủng của Trần Khải Văn, cúi xuống vùi đầu vào cảnh oa của hắn, duỗi ra hai tay đem Trần Khải Văn vòng nhập trong lòng ngực.

Hai người lẳng lặng nằm cùng một chỗ, hưởng thụ ấm áp sau khi tình cảm mãnh liệt quá đi.

"Tinh... tinh dịch đều dính hết lên người anh rồi ..." Trần Khải Văn phục hồi lại tinh thần mới nhớ tới lúc mình vừa mới bắn tinh, nửa người trên đều bị tinh dịch vấy bẩn, hiện tại Quan Long ghé vào trên người mình, tất cả tinh dịch đều cọ lên người y. Trần Khải Văn đỏ mặt ngượng ngùng nhắc nhở.

"Hương vị của Khải Văn đều rất hảo, dính trên người rất đáng tiếc, anh chỉ muốn đem tinh dịch Khải Văn bắn ra tất cả đều liếm khô." Giữa cổ Trần Khải Văn truyền ra tiếng cười không có ý tốt của Quan Long.

"Anh..." Mặt Trần Khải Văn lại càng đỏ hơn, xoay xoay thân thể muốn tránh khỏi ôm ấp của y.

"Ngô... Khải Văn... đừng nhúc nhích..." Quan Long rên lên một tiếng, đột nhiên đè lại thân thể không yên củaTrần Khải Văn.

"Anh sao vậy..." Trần Khải Văn cảm giác được dương vật còn chưa rời khỏi hậu huyệt của mình lần thứ hai cứng rắn lên.

"Khải Văn, có mệt hay không! ?" Quan Long từ cổ Trần Khải Văn ngẩng đầu lên, cợt nhả hỏi một câu.

Trần Khải Văn bất đắc dĩ nhìn ánh mắt lóe sáng ngập tràn chờ mong của Quan Long, đây rõ ràng là đã biết mà vẫn hỏi, đều đã bị gây sức ép đến bắn hai lần sao có thể không mệt mỏi. Nhưng hắn làm sao có thể để y thất vọng, hơn nữa hai người hiện tại cả thể xác và tinh thần đều đã hợp nhất, cho dù là cảm thấy mệt cũng muốn cùng với đối phương lại một lần nữa rơi vào bên trong dục vọng vô tận.

Trần Khải Văn kéo Quan Long xuống, hôn lên môi y...

Lần này Quan Long so với lần đầu còn kéo dài hơn, hai người gây sức ép đến sau nửa đêm y mới lại lần thứ hai bắn ra, bất quá vẫn có chút chưa thỏa mãn hoàn toàn. Nhưng Trần Khải Văn cả đêm bắn ba lược, bây giờ ngay cả khí lực giơ cánh tay lên đều không có, Quan Long cũng không nỡ tiếp tục quần hắn, ôm thân thể đã nhuyễn thành một đống của Trần Khải Văn đi vào phòng tắm tắm rửa.

Trần Khải Văn mệt mỏi khốn đốn, mơ mơ màng màng ở trong phòng tắm đứng cũng không vững. Quan Long đành phải bán ôm, giúp hắn rửa sạch tinh dịch còn sót lại bên trong hậu huyệt, Trần Khải Văn bởi vì không có khí lực, thân mình mềm nhũn dính ở trên người Quan Long, tâm y liền bắt đầu rục rịch, nhưng lại đau lòng Trần Khải Văn nên không dám có thêm nửa động tác nào khác, chỉ có thể tự an ủi mình rằng hai người còn có thời gian cả đời, sau này mỗi ngày đều có thể ôm Khải Văn làm đủ...

Nhưng hiện tại chỉ có mỗi Quan Long trong lòng vui vẻ, Trần Khải Văn thì đã mắt mở không ra. Quan Long nhanh chóng lau khô thân thể hai người, ôm Trần Khải Văn trở về phòng ngủ, lại lấy máy sấy giúp hắn thổi khô tóc, sau đó y trải ra chăn đệm, tiến vào ổ chăn, đem Trần Khải Văn ôm vào trong ngực ngủ.

153. bữa sáng

Trước kia khi hai người sinh hoạt cùng nhau, bởi vì Trần Khải Văn mỗi ngày đều làm bữa sáng cho Quan Long, thân thể hình thành đồng hồ sinh học, cho nên lúc nào cùng tỉnh ngủ trước y. Nhưng tối hôm qua hai người gây sức ép đến sau nửa đêm mới ngủ, Trần Khải Văn lại bắn đến ba lược, thân thể thật sự là cực kỳ mỏi mệt, cho nên sáng nay ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, hắn cũng chưa có nửa điểm dấu hiệu muốn tỉnh.

Ngược lại Quan Long đã sớm tỉnh ngủ, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc tập trung nhìn chăm chú gương mặt đang ngủ say của Trần Khải Văn, nghĩ muốn chồm qua hôn vài cái lên gương mặt non mịn bóng loáng kia, nhưng lại sợ đánh thức Trần Khải Văn.

Quan Long lăng lăng nhìn chăm chú Trần Khải Văn một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua đã "Kịch liệt vận động", Trần Khải Văn một lát sau khi tỉnh ngủ khẳng định sẽ thấy đói. Bởi vì y nhìn hắn đến vô cùng thỏa mãn, cho nên vẫn luôn không nhớ ra chuyện bữa sáng. Quan Long nghĩ thầm hôm nay coi như là một cơ hội, bình thường đều là Khải Văn chiếu cố chính mình, nấu cơm cho mình, hôm nay chính mình cũng nên vì hắn nấu một bữa sáng, tuy rằng khẳng định không bằng Khải Văn, nhưng có phần tâm ý này hắn nhất định sẽ cao hứng.

Quan Long liền lập tức bắt đầu hành động, đứng dậy khỏi giường chuẩn bị đi nấu bữa sáng.

Mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, buổi tối Quan Long đều sẽ đem Trần Khải Văn ôm vào trong ngực mà ngủ. Bất quá trước kia mỗi khi Trần Khải Văn rời giường, đều chân tay nhẹ nhàng nên Quan Long căn bản là không có phát hiện. Nhưng hiện tại Quan Long tâm tình kích động, đem việc mình đang ôm Trần Khải Văn xem nhẹ, đột nhiên khởi động thân thể liền đem Trần Khải Văn đang nằm trong lòng đánh thức .

"Quan Long..." Do mệt mỏi cực kỳ nên Trần Khải Văn cũng không có chân chính tỉnh lại, lẩm bẩm một tiếng, theo bản năng lại hướng vào trong ngực Quan Long.

"Ngoan, anh không đi, tiếp tục ngủ đi." Hành động ỷ lại của Trần Khải Văn quả thực làm trong lòng Quan Long nhạc khai liễu hoa, lại nhanh chui vào ổ chăn đưa hắn ôm vào trong ngực, dán tại bên tai ôn nhu nhẹ hống một câu, lại nhẹ nhàng hôn xuống cái trán. Quan Long ôm Trần Khải Văn cho đến khi hắn ngủ say, mới đặc biệt thật cẩn thận rời khỏi giường, phóng nhẹ cước bộ ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng bếp.

Hai người sau khi hợp hảo, Trần Khải Văn vừa về lại nhà này, tủ lạnh lập tức liền tràn đầy. Bất quá Quan Long cũng rõ ràng trình độ nấu nướng của mình, làm mấy món phức tạp cũng chỉ tổ hoan phí nguyên liệu nấu ăn, vẫn là đơn giản làm theo sở trường của mình, liền nấu cháo gạo nếp là được.

Quan Long vo gạo, bắt lên bếp. Đứng ở bếp im lặng chờ cho cháo nhừ. Chỉ cần nghĩ đến Trần Khải Văn một khi tỉnh lại sẽ ăn cháo do chính tay mình nấu, Quan Long liền cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc.

"Quan Long..." Trần Khải Văn mơ mơ màng màng mở to mắt, bên người trống rỗng, đã sớm không có vòng tay ấm áp của y.

"Ôi!" Trần Khải Văn không tìm được Quan Long, lập tức vội vàng từ trên giường ngồi dậy. Làm động đến hậu huyệt đêm qua bị Quan Long thao lộng quá độ, một trận đau đớn khó nhịn làm hắn phải hô lên một tiếng.

Nhưng Trần Khải Văn cũng cố nhịn đau, lung tung mặc quần áo, xuống giường mang dép lê, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ. Trần Khải Văn ngửi được mùi hương cháo gạo nếp từ phòng bếp truyền đến, lại lập tức hướng phòng bếp chạy tới.

"Đối... thực xin lỗi, em dậy trễ." Trần Khải Văn chạy vào phòng bếp nhìn thấy Quan Long đang nấu cháo, lập tức liền mở miệng nói xin lỗi, nhưng bởi vì chạy quá vội vàng, đến nói chuyện cũng có chút suyễn.

"Chạy nhanh như vậy để làm chi, tại sao không ngủ thêm chút nữa..." Quan Long xoay người đi đến bên cạnh Trần Khải Văn, một tay đưa đến phía sau khẽ vuốt lưng hắn, giúp hắn chậm rãi thuận khí.

Trần Khải Văn ngơ ngác nhìn Quan Long, vốn là bởi vì dậy trễ không kịp làm điểm tâm mà trong lòng đĩnh băn khoăn, nhưng ôn nhu cùng che chở của y làm cho lòng hắn vừa ấm áp lại cảm động.

"Khải Văn tỉnh lại." Quan Long cười giơ tay lên lay lay vào gương mặt ngốc lăng của Trần Khải Văn.

"Em..." Trần Khải Văn bị y đùa liền đỏ mặt, nhưng lại không biết nên phản bác làm sao.

"Cháo nấu sắp nhừ rồi, rửa mặt xong là có thể ăn." Trần Khải Văn thẹn thùng lo lắng làm Quan Long không nỡ đùa hắn nữa, vỗ vỗ hai má ý bảo Trần Khải Văn đi rửa mặt.

"Ân." Trần Khải Văn nghe lời ứng thanh, đi trở về phòng ngủ rửa mặt.

Lúc Trần Khải Văn rửa mặt xong đi ra phòng ngủ, Quan Long đã đem nồi cháo nóng hổi đặt lên bàn ăn. Trần Khải Văn nhìn bóng dáng bận rộn của y đột nhiên sóng mũi lại cảm thấy cay cay, thật là nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày mình có thể hạnh phúc như vậy.

154. Hiu lm


"Khải Văn, mau tới đây ăn cơm." Quan Long xoay người hướng Trần Khải Văn vẫy tay.
"Ân. A!" Trần Khải Văn ngoan ngoãn đi đến trước bàn ăn, nhưng mới vừa ngồi xuống, hậu huyệt liền truyền đến đau đớn hại hắn nhảy dựng lên.


"Xảy ra chuyện gì! ? Phía sau đau lắm sao! ? Khải Văn thực xin lỗi, đều tại tối hôm qua anh... nhanh lại đây cho anh nhìn xem..." Quan Long vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Khải Văn, đưa tay muốn cởi quần hắn xem xét tình huống.


"Không... không có việc gì!" Trần Khải Văn một bên lắc đầu một bên liều mạng né tránh bàn tay duỗi tới của Quan Long. Hai người lúc ân ái ý loạn tình mê, dù có làm xa hơn cũng không thấy thẹn thùng. Nhưng hiện tại dưới tình huống như vậy, Trần Khải Văn sao lại không biết xấu hổ cởi quần để Quan Long cẩn thận xem xét hậu mặt.


"Khải Văn, để cho anh nhìn!" Trần Khải Văn càng trốn, Quan Long càng lo lắng , bắt lấy Trần Khải Văn muốn dùng sức mạnh lột quần của hắn.


"Không có việc gì... thật sự không có việc gì..." Khí lực Trần Khải Văn không sánh bằng Quan Long, làm sao cũng tránh không ra, vừa thẹn vừa vội, mặt đỏ giống như sắp xuất huyết.


"Không có việc gì thì không có việc gì, anh không nhìn không nhìn ... Chúng ta ăn cơm." Bộ dáng Trần Khải Văn lo lắng khiến Quan Long không đành lòng ép buộc hắn nữa, lập tức buông tay, ôn nhu nhẹ hống.


"Ân." Trần Khải Văn nhẹ nhàng gật đầu thở ra, nhưng chỗ phía sau kia thật sự là đau, đứng thì còn đỡ, nhưng lúc ngồi xuống phải chịu đựng sức nặng của nửa người trên, huyệt khẩu lặp tức nóng rát. Trần Khải Văn lo sợ chính mình ngồi xuống lại chịu đựng không được mà rên lên, Quan Long sẽ lại lo lắng muốn xem, liền do do dự dự nửa ngày cũng không dám ngồi xuống.


"Khải Văn, anh muốn ôm em ăn cơm." Quan Long bề ngoài thì buông tha, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng, lại nhìn đến Trần Khải Văn nhìn nửa ngày cũng không dám ngồi, liền biết phía sau hắn nhất định khó chịu, y đau lòng quá, nhưng nhớ tới tình huống lúc nãy cũng không dám áp chế mà lột đồ Trần Khải Văn ra xem. Cho nên y chỉ có thể cố ý giả bộ dáng cợt nhả, rồi mới xấu xa đem Trần Khải Văn kéo qua ôm ngồi lên chân mình, ít nhất ngồi trên đùi so với so với ngồi trên ghế thoải mái hơn một chút.


"Quan Long..." Trần Khải Văn cũng không phải ngu ngốc, sao vậy không đoán ra Quan Long dụng tâm lương khổ, cánh mũi cay cay, hai mắt si ngốc nhìn y.


"Ngoan, há miệng." Quan Long một tay ôm lấy thắt lưng Trần Khải Văn, một tay cầm lấy thìa nhẹ nhàng múc cháo đưa đến miệng hắn.


Một muỗng cháo ấm áp vào bụng, Trần Khải Văn rốt cuộc nhịn không được đỏ hốc mắt, nước mắt "tí tách" từng giọt rơi xuống mu bàn tay đang cầm muỗng của Quan Long.
"Xảy ra chuyện gì! ? Có phải là rất khó ăn hay không?" Trần Khải Văn vừa khóc Quan Long lập tức liền luống cuống, đối với trù nghệ của mình y chưa hề tin tưởng, liền nghĩ rằng cháo gạo nếp mình nấu có vấn đề.


"Không phài... rất ngon... thật sự rất ngon..." Trần Khải Văn cũng biết mình khóc trước mặt Quan Long như vậy thật dọa người, nhưng trong lòng cảm động đến vừa chua xót vừa ngọt ngào, làm sao cũng không kiềm chế được tâm tình của mình liên tục rơi nước mắt, hắn giơ tay lên dùng sức lau, ánh mắt bị nhu đế đỏ bừng. Trần Khải Văn lại sợ Quan Long hiểu lầm là mình ghét bỏ cháo y nấu, vội vội vàng vàng giải thích, nên lúc thì gật đầu lúc lại lắc đầu.


"Ăn ngon như vậy liền ăn thêm vài muỗng." Quan Long kéo bàn tay Trần Khải Văn xuống, không cho hắn tái tiếp tục ngược đãi hai mắt của mình, lại dùng ngón tay giúp hắn lau khô nước mắt trên mặt, múc muỗng cháo lần nữa đưa đến miệng hắn. Quan Long nhìn Trần Khải Văn khóc đến hít thở không thông, cũng biết căn bản không phải cháo khó ăn, mà là hắn bị chút điểm tâm sáng mình nấu làm cho cảm động. Trong lòng y nhất thời cũng đặc biệt khó chịu, cảm thấy trước kia những gì mình làm cho hắn thật sự quá ít, mà những việc làm sai lại quá nhiều, nhưng cho dù hiện tại hai người có ôm đầu khóc rống cũng không giải quyết được vấn đề. Quan Long nghĩ sau này sẽ đối với Trần Khải Văn càng tốt, đem hắn đặt trong lòng mà đau sủng mới là hành động thực tế nhất.


"Ân." Trần Khải Văn nghe lời hé miệng ăn cháo.


Quan Long cười tủm tỉm ngay lặp tức uy thêm vài muỗng.


"Cháo sắp nguội rồi, đừng đút em mãi, anh cũng nhanh ăn một chút đi." Sau khi ăn xong một muỗng cháo Quan Long đút, Trần Khải Văn chỉ chỉ cái chén, ý bảo Quan Long cũng nhanh ăn điểm tâm.


Quan Long buông thìa, cười hả miệng chỉ chỉ vào bên trong.


Quan Long xấu xa muốn Trần Khải Văn đút mình ăn cháo. Nhưng Trần Khải Văn đại khái còn chưa từ trong cảm động phục hồi lại tinh thần, nghĩ lầm Quan Long là muốn muốn mình biểu đạt một chút lòng biết ơn, thế là liền dứt khoát chồm đầu về phía trước hôn lên miệng y.

155. Bôi thuc

"Ngô..." Đột nhiên có xúc cảm mềm mại chạm vào, mà trước mắt Quan Long lại là gương mặt phóng đại của Trần Khải Văn, có lẽ do quá khẩn trương, Trần Khải Văn hai mắt nhắm nghiền, lông mi nhẹ nhàng run rẩy. Quan Long không biết hắn tại sao lại đột nhiên hôn mình, nhưng loại chuyện tốt này y cao hứng cũng không kịp, sao còn có thể truy cứu nguyên nhân, lập tức toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nụ hôn của hai người.


Trần Khải Văn hôn thực chủ động, đầu lưỡi tham nhập vào miệng Quan Long, ôm lấy đầu lưỡi đối phương dây dưa chơi đùa, còn nâng lên hai cánh tay quàng lấy cổ Quan Long, xê dịch thân thể hướng lòng ngực y dựa sát vào.


Quan Long nguyên lai cùng từ một bàn tay để hờ sau lưng Trần Khải Văn sửa thành hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, hận không thể đem Trần Khải Văn tiến nhập vào thân thể của mình. Hai người môi giống như là bị một lực hấp dẫn hút vào cùng một chỗ, nụ hôn đơn thuần trở nên càng ngày càng mãnh liệt.


"Khải Văn, nếu còn tiếp tục, phía sau của em sẽ càng đau đó." Thân thể đã dần dần có phản ứng, thừa dịp lý trí còn chưa biến mất, Quan Long bắt buộc chính mình rời đi đôi môi cánh hoa mềm mại, nhưng vẫn luyến tiếc buông ra Trần Khải Văn, cụng trán mình vào trán hắn thân mật nói giỡn.


Quan Long đùa kiểu này làm Trần Khải Văn đỏ mặt, nhanh chóng động thân muốn tránh thoát khỏi cái ôm của y.


"Đút anh ăn cháo." Quan Long cũng không tái nháo đùa Trần Khải Văn, lại đổi thành một tay ôm lấy eo hắn, ngón tay lần thứ hai chỉ chỉ miệng.


"Anh vừa rồi là muống em đút cháo hả! ?" Trần Khải Văn ngơ ngác hỏi, tới giờ này mới biết rõ Quan Long vừa rồi chỉ miệng mình là có ý tứ gì.


"Đúng vậy. Bằng không em nghĩ là gì! ? Ngô..." Quan Long nhìn phản ứng của Trần Khải Văn liền biết vừa rồi hắn hiểu sai ý mới hôn mình, liền lại nghiêng đầu về phía cái miệng của hắn. Trần Khải Văn tính tình hiền hòa làm y cũng không nỡ đùa dai, nhưng đây là loại vui đùa ái muội của các cặp tình nhân, không ngăn cách mà lại vô cùng thân mật, chủ yếu là còn có thể đem Trần Khải Văn đùa đến đỏ mặt thẹn thùng, chỉ cần nhìn thấy thôi Quan Long liền muốn lập tức đưa hắn kéo vào trong ngực thân cho đã.


"Cháo đều nguội, ăn nhanh đi." Trần Khải Văn bị đùa càng ngượng ngùng, nhanh đẩy Quan Long ra, cầm lấy thìa múc cháo uy đến miệng y.


Hai người ngọt ngào mật ý ngươi đút ta ta đút ngươi một hơi cũng xong hết cháo. Bởi vì chỉ cần rửa có hai cái chén, Quan Long làm sao cũng không chịu để Trần Khải Văn động thủ, tự mình lưu loát thu thập sạch sẽ phòng bếp, liền kéo Trần Khải Văn trở về phòng ngủ.


"Khải Văn, để anh xem phía sau một chút được không! ?" Trong lòng Quan Long vẫn luôn canh cánh chuyện hậu huyệt của Trần Khải Văn bị đau, nhưng lại không thể cường ngạnh ép hắn cởi quần. Hiện tại ăn xong điểm tâm cũng không có việc gì, y liền mềm giọng thương lượng muốn hắn để cho mình nhìn một chút.


"Ân." Trần Khải Văn nhìn thấy y sắc mặt lo lắng, cũng biết mình lại cự tuyệt sẽ làm y càng nóng lòng thêm, liền nhẹ nhàng gật đầu, cỡi quần nằm úp sấp trên giường để Quan Long coi.
"Khải Văn, thực xin lỗi thực xin lỗi, đều tại anh..." Nguyên bản huyệt khẩu phấn hồng phía sau bây giờ trở nên vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên là do tối hôm qua hoan ái không ngừng bị dương vật ra vào ma xát mà tạo thành. Quan Long đau lòng nói xin lỗi, khó chịu đến thanh âm cùng đều thay đổi.


"Không sao đâu, đã bớt đau rồi ." Trần Khải Văn không nghĩ Quan Long áy náy như vậy, đưa tay định lấy quần mặc vào không cho Quan Long nhìn.


"Khải Văn chờ một chút, anh xuống lầu mua cho em một chút thuốc tiêu sưng." Quan Long lại lập tức đem Trần Khải Văn ấn về giường, rồi sợ hắn lạnh liền kéo qua chăn chen chắn cái mông lõa lồ, nhanh chóng ra khỏi cửa.


Hiệu thuốc cũng không xa lắm, Quan Long rất nhanh trở lại nhà.


"Khải Văn nhịn một chút, anh giúp em bôi thuốc." Vừa rồi ở hiệu thuốc Quan Long đã hỏi rất tỷ mỉ về công dụng và cách dùng của thuốc, đem thuốc mỡ đổ ra ta

y một ít, vẽ loạn ở huyệt khẩu Trần Khải Văn, rồi mới dùng ngón tay tỉ mỉ bôi thuốc.
"Ân..." Thuốc mỡ lành lạnh đích xác làm cảm giác đau đớn nóng rát củaTrần Khải Văn giảm đi một ít, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng hừ nhẹ thoải mái.


Trước mắt Quan Long chính là hai cánh mông trắng nõn của Trần Khải Văn, ngón tay lại không ngừng ở ngay hậu huyệt khẩu đánh chuyển, nhiều lần đều thiếu chút nữa liền sáp đi vào. Quan Long trong lòng không ngừng khuyên bảo chính mình, lúc này nếu còn đối Khải Văn làm ra hành động gì không an phận đúng thật là cầm thú cũng không bằng. Quan Long thật vất vả đem toàn bộ tinh lực tập trung vào bôi thuốc, nhưng Trần Khải Văn một tiếng rên rỉ mềm nhũn này lập tức làm cho Quan Long kiên trì không được.


"Khải... Khải Văn, thuốc bôi tốt lắm rồi." Quan Long thừa dịp chính mình còn chưa biến thành "Cầm thú", vội vàng thu hồi tay, rời đi hậu huyệt mê người dụ người phạm tội kia của Trần Khải Văn.


"Cám ơn. Quan Long..." Trần Khải Văn đứng dậy xoay người chuẩn bị mặc quần, lại nhìn thấy chỗ quần nơi khố gian Quan Long bị buộc chặt, hiện ra dương vật đã hoàn toàn cứng rắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro