C41 - C45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


41. Ôn nhu

"Vụng về, xoay người lại để tôi giúp cậu!" Quan Long không quen nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Trần Khải Văn. Hơn nữa chính mình sau này sẽ còn làm tiếp, nếu rửa không sạch để nhiễm trùng thì thật phiền toái, còn không bằng giúp hắn lấy ra.

Quan Long nếu lên tiếng, Trần Khải Văn liền ngoan ngoãn đưa lưng về phía y.

"Chống vô tường đem mông nhếch lên, cậu cứ đứng thẳng như vậy sao tôi lấy ra đây!" Quan Long không kiên nhẫn vỗ mông Trần Khải Văn, cặp mông mềm mại cực kỳ co dãn, y lại nhân cơ hội mà nhéo thêm hai cái.

Trần Khải Văn dựa theo lời nói của Quan Long, hai tay chống lên tường hơi nâng cái mông phía sau, cảm giác được dòng nước ấm áp đang chảy vào cửa huyệt, tiếp theo ngón tay của Quan Long nhanh chóng đưa vào, ở xung quang khuếch trương dẫn đường cho tin dịch chảy ra, khi đầu ngón tay vô tình hay hữu ý quét qua vách tường, Trần Khải Văn liền có phản ứng, nhưng sợ Quan Long ở phía sau cười nhạo, chỉ đành cuối thấp đầu cắn chặt răng không phát ra một tiếng.

Lúc nãy khi Trần Khải Văn tẩy rửa, đại bộ phận tình dịch bên trong đã chảy ra, cho nên hiện tại Quan Long không phí nhiều công sức. Chẳng qua hậu huyệt vừa mềm vừa ấm áp kia làm y luyến tiếc rút ngón tay ra, còn nhịn không được vuốt ve qua lại, cảm xúc tốt đẹp làm khố gian Quan Long dần có phản ứng.

Chết tiệt! Mỗi ngày đều như vậy, ngày mình tinh tẫn thân vong chắc không còn xa! Mắt Quan Long nhìn khố gian bản thân mà ảo não thầm rủa một câu, hít một hơi, khẽ cắn môi rút ngón tay từ hậu huyệt ra.

"Được rồi, đứng lên đi!" Quan Long sợ mình lại có phản ứng, bắt buộc ánh mắt dời khỏi thân thể trắng nõn của Trần Khải Văn, quay lại vòi sen tiếp tục tắm rửa.

"Cám ơn Quan tổng." Trần Khải Văn xoay người cười cảm ơn Quan Long, nhưng lại thấy y hé ra biểu tình không để ý đến mình, liền ngậm miệng không nói nữa.

Sau khi hai người rời khỏi phòng tắm, Quan Long lập tức đi vào phòng ngủ. Trần Khải Văn nhìn đến ghế sofa loạn thất bát tao, đành tha thân thể mệt mỏi đi qua...

Hôm sau khi Quan Long ra khỏi phòng ngủ, lại thấy giống y hôm qua, đập vào mắt là phòng khách đã được dọn dẹp chỉnh tề, trên mũi thì ngửi được hương vị bữa sáng từ phòng bếp bay tới.

Quan Long hít một hơi, mùi vị khác hoàn toàn với món cháo hôm qua, trong lòng tràn đầy mong chờ nhanh chóng bước xuống bếp.

Đi đến cửa phòng bếp, Trần Khải Văn không giống như ngày hôm qua quay đầu mỉm cười chào Quan Long, mà vẫn cuối đầu bận rộn đứng trước bếp ga.

Quan Long tò mò bước đến bên cạnh hắn, nhìn thấy trong tay Trần Khải Văn là một tô trứng đã được đánh đều, bên trong còn pha trộn vài lát hành tây. Dầu trong chảo đã nóng đến tỏa một chút khói trắng, Trần Khải Văn vặn nhỏ lửa lại, lấy thìa múc trứng đổ vào trong chảo, chỉ trong chốc lát, một cái trứng chiên hình bầu dục liền hình thành, lại dùng thìa trở mặt chiếc bánh, cho đến khi cả hai mặt đều vàng óng, mới múc ra đĩa.

Màu vàng óng của trứng phối hợp với màu xanh của hành, chỉ mới nhìn thôi cũng đã thấy ngon miệng. Quan Long lúc này bất chấp ở trước mặt Trần Khải Văn phải giữ cái gì hình tượng cấp trên, trực tiếp dùng hai ngón tay bóc trứng chiên bỏ vào trong miệng.

"Cẩn thận! Nóng!" Đang chiên cái trứng thứ hai thì Trần Khải Văn nhìn thấy hành động của Quan Long, vội lên tiếng nhắc nhở.

"Ngô ~" Quan Long bị bỏng đầu lưỡi, há miệng nén giận nhìn Trần Khải Văn, ý tứ trách cứ hắn đã nhắc nhở chậm.

"Ai cần cậu lo!" Biểu tình có chút trẻ con của Quan Long làm Trần Khải Văn bật cười, ý cười trong mắt rất dịu dàng. Nhưng vì trong chảo còn đang chiên trứng, hắn lập tức đem đầu quay trở lại.

42. Thay đổi

Trần Khải Văn tiếp tục chiên trứng, rất nhanh một đĩa chứng chiên đã đầy ấp.

Quan Long lại bởi vì nụ cười dịu dàng của Trần Khải Văn mà thất thần hồi lâu, ngây ngốc nhìn bộ dáng nghiêng nghiêng bận rộn của hắn, da thịt trắng nõn, đường cong mềm mại, tuy rằng không đẹp trai lắm, nhưng cũng khá hấp dẫn.

Quan Long nhớ lại, tuy Trần Khải Văn làm việc ở Quan thị đã nhiều năm, nhưng một người là tổng giám đốc, một kẻ chỉ là nhân viên bình thường, hai người trước kia chưa hề quen biết. Tất cả đều do lần say rượu đó, rồi vì bản báo cáo bị lỗi mới gặp lại nhau, sau nữa là vì chia tay với Ngô Lâm nên y mới tìm hắn phát tiết, thân thể của MB này làm y rất vừa lòng và quyết định bao dưỡng, cuối cùng hai người chính thức bắt đầu ở chung...

Quan Long thầm nghĩ, trừ bỏ thân phận MB và sai lầm trong công tác lần đó, kỳ thật Trần Khải Văn là một người không tệ, ít nhất đối với mình hắn cũng tốt lắm. Không những thỏa mãn được nhu cầu, còn kích thích mãnh liệt dục vọng, là một tay nấu ăn ngon, mỗi ngày đều thu dọn nhà cửa rất sạch sẽ...

Làm tổng giám đốc Quan thị, Quan Long là một thương nhân khôn khéo. Sau khi cân nhắc lợi hại, quá rõ ràng, so sánh với trước kia ở cùng Ngô Lâm, thì hiện tại sống với Trần Khải Văn thoải mái hơn. Đương nhiên là không tính đến yếu tố tình cảm mà chỉ xét theo chất lượng cuộc sống.

Cho nên nếu sống cùng hắn thoải mái như vậy, thì trước khi tìm thấy tình yêu mới, Quan Long quyết định sẽ cùng hắn duy trì mối quan hệ bao dưỡng này.

Sau khi trải qua chuyện của Ngô Lâm, để y quên đi những tổn thương và yêu một ai khác có lẽ phải tốn một khoảng thời gian khá dài. Trong khoảng thời gian này, Quan Long hy vọng sẽ cùng Trần Khải Văn khoái trá chung sống, dù sao cuộc sống cũng rất thoải mái, nếu lại có thêm tâm trạng tốt thì thật hoàn mỹ. Tỷ như Trần Khải Văn sáng hôm qua chào y hay là nụ cười ôn nhu vừa rồi, đều làm Quan Long cảm thấy rất tốt.

Bất quá phần lớn thời gian Trần Khải Văn ở cùng Quan Long đều tỏ ra cẩn thận, sợ hãi rụt rè, thậm chí có đôi khi còn nói lắp, hơn nữa lúc hai người hoan ái, khi Quan Long nhắc đến chuyện của MB, Trần Khải Văn đều rất hoảng hốt. Nhưng ngẫm lại cũng khó trách hắn khẩn trương sợ hãi, MB cũng không phải là thân phận đáng tự hào gì, ai lại muốn lôi vết sẹo của mình ra cho người khác xem... Một khi đã như vậy, sau này y sẽ chú ý một chút không nhắc đến đều này, cũng sẽ đối xử với hắn ôn hòa hơn...

"Quan tổng, bữa sáng làm xong rồi, có thể ăn." Trần Khải Văn lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Quan Long.

"A, Được. Để tôi bưng ra bàn cơm." Quan Long hướng Trần Khải Văn mỉm cười, bưng lên đĩa đồ ăn rời khỏi nhà bếp.

Trừ bỏ trứng chiên, Trần Khải Văn còn nấu thêm một ít cháo loãng, nụ cười của Quan Long làm tay cầm chén đang định múc cháo của hắn trở nên ngây dại. Không phải y chưa từng cười qua với hắn, nhưng nụ cười trước kia đều hàm chứa ý tứ châm chọc. Không phải giễu cợt hắn làm sai báo cáo thì cũng trào phúng thân phận MB, việc này rõ ràng không liên quan đến mình nhưng lại không có cách nào giải thích, bị Quan Long vô cớ cười nhạo làm lòng Trần Khải Văn cảm thấy khó chịu.

Tuy rằng nụ cười kia vô cùng bình thường, có lẽ chỉ là biểu hiện vô tình của Quan Long, nhưng chỉ cần y thản nhiên cười mà không mang theo bất kỳ ý tứ nào khác cũng đã làm cho Trần Khải Văn vui sướng một trận.

Hai người ăn xong bữa sáng, Trần Khải Văn như trước thu dọn sạch sẽ, sau đó Quan Long sẽ chở hắn đến gần công ty rồi để hắn xuống xe, hai người một trước một sau đi vào tòa nhà Quan thị.

Bởi vì nụ cười lúc sáng của Quan Long, cho nên tâm trạng cả ngày của Trần Khải Văn đều tốt, làm việc cũng đặt biệt thuận lợi. Tới gần giờ tan tầm thì di động giống như hôm qua đột ngột vang lên, Nhìn màn hình hiện lên tên "Quan Long", Trần Khải Văn bất giác liền nở nụ cười.

43. Sóng vai

"Dạ! ?" Trần Khải Văn nhỏ giọng nhận điện thoại, bởi vì bên cạnh còn có đồng nghiệp, nên không tiện gọi tên Quan Long.

"Khụ khụ, cậu... có biết làm món cá không! ?" Đầu dây bên kia Quan Long ho nhẹ hai tiếng rồi mới mở miệng. Không khác mấy những gì Trần Khải Văn dự đoán, tuy rằng không phải hỏi chuyện bữa cơm chiều, nhưng cũng là liên quan đến ăn uống.

"Biết! Hấp, kho, sốt chua ngọt... đều có thể." Có thể ở trước mặt Quan Long biểu diễn trù nghệ làm Trần Khải Văn đặt biệt cao hứng, lập tức nói ra vài món ăn làm từ cá. Không phải người ta có câu "Con đường ngắn nhất đi đến trái tim đàn ông là thông qua dạ dày" sao, huống chi Trần Khải Văn cảm thấy trù nghệ của mình cũng làm Quan Long thật vừa lòng.

"Món gì cũng được. Hôm nay tôi muốn ăn cá, đúng lúc cách nhà không xa có một khu chợ bán cá rất tươi, sau khi tan tầm cậu đến chỗ xuống xe hồi sáng đợi tôi, tôi chở cậu đi mua." Quan Long yêu cầu không cao, nhưng dù sau cũng là mình ăn, nên muốn chọn cá tươi mà mua.

"Vâng, tan tầm tôi sẽ qua." Nghe Quan Long nói sẽ lái xe chở mình đi, khuôn mặt Trần Khải Văn nháy mắt ngập tràn ý cười, sau khi cao hứng lên tiếng đồng ý, đầu dây bên kia Quan Long liền tắt điện thoại.

"Trần Khải Văn cậu rơi vào lưới tình khi nào vậy ! ? Là bạn gái gọi hả, nhìn cậu cao hứng như vậy, còn muốn nấu đồ ăn cho cô ấy, cái gì hấp, kho, sốt chua ngọt, làm bạn gái của cậu thật hạnh phúc. Kiếp sau tôi nhất định đầu thai thành con gái để làm bạn gái cậu." Nam đồng nghiệp bên cạnh thấy Trần Khải Văn tươi cười ngọt ngào, nửa đùa lên tiếng trêu chọc.

"Cậu bộ dáng cao lớn thô kệch như vậy, dù cho đầu thai thành con gái cũng sẽ chẳng xinh đẹp gì. Cậu muốn trở thành bạn gái Trần Khải Văn, người ta còn không thèm. Khải Văn, tôi nói đúng không! ?" Một đồng nghiệp khác cũng gia nhập bàn luận, còn nháy mắt huýt huýt cánh tay Trần Khải Văn.

Đối với những lời đùa giỡn của đồng nghiệp, Trần Khải Văn liền tươi cười, còn khi nhắcđến bạn gái, chỉ tùy tiện nối dối hai câu rồi cho qua. Đến giờ tan tầm, Trần Khải Văn lặp tức cầm lấy cặp táp rồi vội vã chạy đến điểm hẹn với Quan Long.

Quan Long lái xe đưa Trần Khải Văn đến khu chợ kia. Bên trong khu chợ sạp hàng đông đúc, có rất nhiều người, xe không thể đi tiếp nữa. Quan Long chỉ đành đỗ xe ở ven đường, cùng Trần Khải Văn đi bộ đến sạp hàng bán cá.

Người đi mua thức ăn đại bộ phận đều là bà nội trợ đã lớn tuổi, Quan Long cùng Trần Khải Văn hai người đàn ông mặt tây trang sóng vai bước qua, khiến cho rất nhiều người quay đầu nhìn ngó.

"Anh Quan, lại đây mua cá a! ? Đã lâu không thấy anh tới." Người bán hàng ở sạp cá trước mặt nhiệt tình chào đón Quan Long.

"Ừ. Có cá nào tươi không! ?" Quan Long mỉm cười gật đầu, trước kia y từng tới đây mua cá vài lần, thường xuyên nói chuyện cùng người bán hàng nên cũng tính là quen biết.

"Con này bị sốc nước không bao lâu, mới vừa chết, cam đoan tuyệt đối còn tươi." Người bán hàng dùng vợt vớt một con cá đã ngữa bụng trong thùng nước, đưa đến trước mặt Quan Long.

"Anh buôn bán cũng quá không thành thật đi. Nhìn mắt con cá này xem, đại khái cũng đoán được nó chết từ lâu rồi. Mấy con trong thùng phía sau anh chẳng phải còn sống sao, chúng tôi muốn mua mấy con đó." Quan Long còn chưa mở miệng, Trần Khải Văn đã hết sức bất mãn chỉ thùng nước phía sau người bán hàng mà nói.

"Vị khách hàng này ánh mắt thật lợi hại. Anh muốn con nào, tôi liền vớt cho anh." Người bán hàng xấu hổ cười cười, đem con cá kia thả lại thùng nước, xoay người chuẩn bị vớt một con cá thật tươi cho Trần Khải Văn.

"Không cần, tôi tự chọn." Trần Khải Văn đi đến bên cạnh người bán hàng, cầm lấy vợt, cuối xuống thùng nước chăm chú lựa chọn.

44. Kinh ngạc

Nhìn Trần Khải Văn ở thùng nước chọn qua chọn lại, vẻ mặt người bán hàng méo xẹo. Trước kia, khi Quan Long lại mua cá, hắn nhìn khí chất cùng cách ăn diện của y cũng đoán ra được Quan Long là dạng công tử không biết gì, cho nên cũng lừa y không ít, thường xuyên đem cá chết đã lâu nói là còn tươi bán cho Quan Long, ai có thể ngờ hôm nay y lại dẫn theo một người am hiểu đến mua cá, như thế này thì việc mấy lần trước hắn lừa Quan Long sẽ lộ hết thôi.

Quan Long không có tâm tư để ý sắc mặt của người bán hàng và cả việc mình ba lần bảy lược bị gạt, toàn bộ lực chú ý của y đang tập trung trên người Trần Khải Văn.

Ý niệm muốn ăn cá của Quan Long chỉ mới đột ngột phát sinh lúc chiều, y chỉ muốn hỏi Trần Khải Văn có thể làm hay không, không được cũng không sao, dù sao hiện tại y đối với trù nghệ của hắn rất vừa lòng, cảm thấy hắn nấu món gì ăn cũng rất ngon. Bất quá thì ra Trần Khải Văn với mấy món làm từ cá thật thông thạo, Quan Long được gãi đúng chỗ ngứa liền lái xe đưa hắn đi chợ.

Trước kia Ngô Lâm chưa bao giờ cùng Quan Long đi chợ mua đồ, nói nơi này vừa bẩn vừa lộn xộn, lại có cả đống phụ nữ trung niên đứng kỳ kèo trả giá, phiền muốn chết. Bởi vậy Quan Long đương nhiên một mình đi mua thức ăn, nhưng y cũng là một đại thiếu gia được bọc trong trứng mà lớn lên, một bên vừa phải nấu ăn vừa phải học thuộc công thức, lấy đâu ra thời gian để lựa chọn thực phẩm, bình thường đều là người ta giới thiệu cái gì thì y mua cái đó, lại ỷ vào mình có tiền, cho tới bây giờ cũng chưa từng trả giá, đã không biết bao lần coi tiền như rác.

Vừa rồi người bán hàng giới thiệu con cá chết kia, Quan Long còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Trần Khải Văn nhanh miệng tranh luận với người bán cá, biểu tình chột dạ của người bán cá kia cũng cho y biết, mình đã bị lừa không biết bao nhiêu lần.

Sau đó y thấy người vừa chiếm được thượng phong Trần Khải Văn nhanh nhảu đi đến cạnh người bán cá, một phen đoạt lấy vợt tự chọn cá. Quan Long lập tức ngây ngẩn cả người, một Trần Khải Văn như vậy y chưa từng được gặp qua a, thậm chí vô pháp tưởng tượng.

"Con này." Trần Khải Văn chọn cá xong, giao cho người bán hàng cân.

"Anh Quan, tổng cộng là 12 nguyên (nhân dân tệ) 60 xu, anh là khách quen, tính 12 nguyên thôi." Người bán hàng rong lưu loát tán thưởng, cười tủm tỉm nhìn Quan Long, căn bản là không thèm để ý đến Trần Khải Văn.

"Thoạt nhìn không đến 2 cân mà sao mắc vậy! ? Rốt cuộc cá anh bán bao nhiêu 1 cân! ?" Trần Khải Văn nghe được giá liền nhíu mi.

"Ân... 7 nguyên một cân, một cân tám mươi hai, vừa đúng 12 nguyên 60 xu." Người bán cá do dự một chút mới trả lời. Cá này trên thị trường trên dưới chỉ 5 nguyên một cân, lúc Quan Long đến mua, hắn đều dựa theo giá thị trường tăng thêm 2 nguyên, dù sao y cho tới giờ cũng chưa từng hỏi giá, nói bao nhiêu liền trả bấy nhiêu. Hôm nay hắn thấy Quan Long mang theo một người am hiểu đến, còn định ăn gian một ít, không ngờ vẫn bị Trần Khải Văn xét hỏi. Hiện tại người bán cá hận muốn chết Trần Khải Văn, cũng không phải ngươi bỏ tiền, cần chi xem vào chuyện của người khác.

" 7 nguyên! ?" Hai tiếng nói đồng thời cùng vang lên, biểu tình của Quan Long là "Trước kia anh xem tôi là một thằng ngốc đi", Trần Khải Văn lại là "Hiện giờ anh xem tôi là một thằng ngốc đi".

"Nể mặt anh Quan, tôi chỉ lấy 6 nguyên cũng được." Người bán hàng nghiến răng nghiến lợi trừng Trần Khải Văn, ánh mắt kia hận không thể bắt hắn lặp tức câm miệng, chỉ sợ Trần Khải Văn còn nói ra cái gì bất lợi

Quan Long nghe được người bán cá hạ thấp giá, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"5 nguyên một cân, một cân tám hai vừa đúng 9 nguyên, anh bán hay không bán?" Trần Khải Văn lần thứ hai mở miệng, khẩu khí hoàn toàn không có ý thương lượng.

"Được rồi được rồi, anh nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu." Người bán cá chột dạ không dám tranh luận nữa, dùng bao gói lại đưa cho người sắc mặt đen xì Quan Long. Nhìn sắc mặt này của y, người bán cá không dám tin tưởng y lần sau còn đến đây mua nữa không.

45. Hiểu lầm

"Cầm lấy!" Hai người mua xong cá, Quan Long đen mặt đem bịch cá nhét vào tay Trần Khải Văn, xoay người liền sải bước đi.

Trần Khải Văn cầm bịch cá lo lắng nhìn theo y, không hiểu sao lúc nãy trên đường còn rất tốt, mua xong cá lại trở nên mất hứng như vậy. Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ có phải do mình kỳ kèo trả giá với người bán hàng nên làm Quan Long mất hứng không, Quan Long nhiều tiền như vậy, căn bản 1 hay 2 nguyên với y không có khác biệt, y nhất định cảm thấy mình keo kiệt, giống như mấy bà nội trợ vì ham mê món lợi nhỏ mà... Trần Khải Văn nhịn không được miên man suy nghĩ, sớm biết vậy không nên tranh luận làm gì, nhưng cũng không thể để người bán cá kia ăn gian như vậy được. Trong lòng Trần Khải Văn vừa rối rắm vừa khó chịu, càng nghĩ càng hối hận vì chuyện vừa rồi.

Trên đường lái xe về nhà Quan Long nghiêm mặt không nói một lời, mặt nặng như chì. Làm người ngồi ở ghế phụ Trần Khải Văn bồn chồn bất an, lòng bàn tay đang cầm gói đồ đổ đầy mồ hôi, càng cảm thấy đều mình làm là sai rồi.

Thế nhưng việc khiến Quan Long tức giận lại không hề liên quan đến Trần Khải Văn. Khi biết mình bị lừa thì mặt ai cũng sẽ không sáng sủa, tuy nói người bán cá kia cũng không lừa của y bao nhiêu tiền, nhưng vấn đề ở đây không phải là tiền nhiều hay ít. Quan Long có cảm giác bản thân bị người khác xem là đứa ngốc, trong lòng uất nghẹn muốn chết, sắc mặt đương nhiên cũng nhìn không tốt.

Một đường tức giận sau khi về đến nhà, Quan Long cuối cùng cũng nguôi ngoai, dù sao hiện tại bên người có Trần Khải Văn, sau này đi mua thức ăn cứ giao cho hắn. Huống chi bộ dáng hắn tranh luận gay gắt với người bán cá, cùng vẻ khúm núm bình thường đúng là hai con người khác nhau, làm Quan Long cảm thấy thật thú vị.

"Quan tổng, tôi đi nấu cơm chiều." Trần Khải Văn vẫn nghĩ mình cùng người bán cá tranh luận nên mới làm Quan Long mất hứng, trong lòng sầu khổ, sau khi vào nhà không dám nhìn đến sắc mặt Quan Long, thấp đầu nhỏ giọng nói một câu, liền vội vàng xoay người chạy vào phòng bếp.

Quan Long nhìn bóng dáng thất kinh của Trần Khải Văn, là chuyện gì đây, vừa rồi lúc cùng người bán cá trả giá còn rất "Dữ dội" mà, tại sao đến khi chỉ còn một mình hắn và y thì lại quay trở lại bộ dáng khúm núm rồi! ? Chẳng lẽ bởi vì mình là cấp trên của hắn, hiện tại còn bao dưỡng hắn, cho nên ở trước mặt mình hắn mới luôn thật cẩn thận! ?

Việc này chỉ thoáng qua trong đầu Quan Long một chút, cũng không nghĩ xa hơn, y cảm thấy một MB không đáng để mình tiêu phí quá nhiều tâm tư. Quan Long chậm chập đi đến phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực nhìn ngắm bóng dáng bận rộn của Trần Khải Văn.

Đang vội làm cá nên Trần Khải Văn không có chú ý đến động tĩnh phía sau, tay chân nhanh nhẹn động tác thành thạo đem cá đánh vẩy, rửa sạch nội tạng, lăn qua trứng rồi để lên chảo chiên đến vàng đều, lấy cá ra rồi lại đặt một nồi nước lên, bỏ vào hành gừng tỏi đã được thái nhỏ, lại cho thêm muối, đường, rượu và các loại gia vị khác, cuối cùng cho cá đã chiên vàng vào, khuấy đều rồi vặn nhỏ lửa.

"Trù nghệ của cậu thật sự rất tốt, mới nhìn một chút mà tôi đã muốn thử rồi." Động tác liền mạch lưu loát, trong nồi rất nhanh bay ra mùi, Quan Long nhịn không được lên tiếng tán thưởng.

"Quan... Quan tổng, lập tức có thể ăn." Trần Khải Văn bị Quan Long làm hoảng sợ, vội vàng xoay người lại.

"Ân." Quan Long khẽ gật đầu sau đó quay lại phòng khách.

Trần Khải Văn nấu cơm xong, lại sào thêm một ít rau, sau khi múc cá ra đĩa, liền bưng tất cả đồ ăn lên bàn ăn.

Trù nghệ Trần Khải Văn thì khỏi phải bàn, Quan Long hoàn toàn thỏa mãn với bữa cơm này. Hai người cơm nước xong, Trần Khải Văn thu thập bàn ăn, Quan Long vào phòng sách xử lý sự vụ công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro