Chương 124 125 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



124 Cùng xe

"Wonwoo, hôm nay trời mưa rất khó đón xe, anh đưa em đi làm được không?" Tuy rằng ngữ khí Jeon Wonwoo vẫn lãnh đạm như trước làm trong lòng Kim Mingyu một trận mất mát, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở ra một nụ cười lấy lòng.

"Cám ơn ý tốt của Kim tiên sinh , tôi đón xe bus là được rồi." Kim Mingyu lái xe đến đây sớm như vậy, là vì thời tiết không tốt, muốn đưa chính mình đi làm! trong lòng Jeon Wonwoo nổi sóng, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì thái độ xa cách, khách khí khéo léo cự tuyệt. Hắn hiện tại không dám tiếp xúc quá nhiều với Kim Mingyu, cho dù thương tâm đau khổ cỡ nào, Jeon Wonwoo cũng không thể không thừa nhận, tình cảm mà mười năm trời dành cho y không thể nào nói buông là buông, hiện tại cố ý ngụy trang thành lãnh đạm chính là sợ lại không cẩn thận một lần nữa hãm sâu vào.

"Wonwoo, thời gian không còn sớm, em đón xe bus sẽ đến muộn." Hôm nay cũng coi như vừa vặn, Jeon Wonwoo ra khỏi nhà hơi trễ, Kim Mingyu giơ cánh tay lên ý bảo Jeon Wonwoo nhìn đồng hồ.

"Không sao, tôi..." Jeon Wonwoo còn muốn tìm lý do cự tuyệt.

"Thời tiết không tốt trên đường nhất định sẽ kẹt xe, Wonwoo, em còn tiếp tục do dự, cho dù anh có lái xe chở em đi cũng sẽ muộn." Kim Mingyu căn cứ vào biểu hiện ưu tú của Jeon Wonwoo lúc trước ở Kim thị , đoán hắn mới làm ở công ty khác chắc chắn ngại đi làm muộn. Bất quá đoán là đoán, Kim Mingyu vẫn lo lắng Jeon Wonwoo tình nguyện để bị trễ cũng không lên xe y, trong lòng vừa sợ hãi vừa chờ mong.

"Ừm... Vậy làm phiền Kim tiên sinh ." Jeon Wonwoo nhìn đồng hồ đúng là không kịp nữa rồi, thật sự sợ sẽ bị muộn, chần chờ một chút cuối cùng gật đầu đồng ý.

"Không phiền không phiền, anh lập tức lái xe lại đây." Kim Mingyu nhìn thấy Jeon Wonwoo gật đầu, vô cùng cao hứng, lập tức mở dù chạy vào trong mưa đi lại xe lại đây.

Khi Kim Mingyu lái xe đến, Jeon Wonwoo đứng trên bậc thang cách xe còn vài bước, nhìn thấy cũng không xa lắm nên định trực tiếp đội mưa chạy lại luôn.

"Wonwoo, chờ một chút!" Jeon Wonwoo còn chưa hành động, Kim Mingyu liền bước xuống khỏi xe ngăn lại. Y xuống xe, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Jeon Wonwoo, đem ô che cho hắn.

"Cám ơn." Jeon Wonwoo vốn là định ngồi ở phía sau, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể để Kim Mingyu che ô kè đến vị trí phó lái, y còn đặc biệt ân cần giúp Jeon Wonwoo mở cửa xe ra. Jeon Wonwoo dễ mềm lòng, da mặt mỏng, người khác đối hắn tốt như vậy hắn cũng không nỡ cự tuyệt, cho dù hiện tại cố ý đối Kim Mingyu giã vờ lãnh đạm, nhưng một bước này cũng làm người khác động lòng, Jeon Wonwoo đành phải xoay bước lên xe ngồi vào ghế phụ.

Kim Mingyu mấy ngày nay sinh bệnh, cơ thể không tốt lắm, buổi sáng thức dậy vừa ho khan vừa đau đầu. Nhưng hiện tại bởi vì Jeon Wonwoo ngồi lên xe của mình, làm cho y nhớ đến chuyện lúc trước chở hắn cùng đi làm cùng tan tầm, trong lòng hưng phấn, lên tinh thần gấp trăm lần, đầu cũng không thấy đau đớn mà yết hầu cũng không còn ho khan.

"Wonwoo, công ty em ở đâu! ?" Kim Mingyu thắt dây an toàn, nghiêng đầu cười hỏi Jeon Wonwoo. Kỳ thật y sợ Jeon Wonwoo sẽ lại gặp loại người kiểu như Ông chủ Vạn , đã sớm đem chỗ làm của hắn tra rõ nhất thanh nhị sở, sau khi xác định không có một chút nguy hiểm mới yên lòng. Nhưng là Kim Mingyu lo lắng Jeon Wonwoo sẽ phản cảm việc mình nhiều chuyện, nên ra vẻ không biết cố ý hỏi hắn.

"Phố XX đường XX." Jeon Wonwoo sau khi nói địa chỉ, liền lại im lặng.

Dọc theo đường đi Jeon Wonwoo vẫn luôn lặng yên không mở miệng, nhưng hiện tại chỉ cần có thể liếc trộm gương mặt quen thuộc của người bên cạnh, trong lòng Kim Mingyu đã cảm thấy thực hạnh phúc.

"Wonwoo, em buổi tối mấy giờ tan tầm? Anh tới đón em." Kim Mingyu lái xe tới dưới lầu công ty Jeon Wonwoo, trước khi hắn bước xuống xe vội hỏi một câu.

"Cám ơn Kim tiên sinh , buổi tối tôi tự về nhà một mình là được rồi." Jeon Wonwoo lịch sự trả lời, không cho Kim Mingyu có cơ hội mở miệng, lập tức xuống xe lấy cặp táp che đầu chạy vào công ty.

Kim Mingyu đợi đến khi bóng dáng Jeon Wonwoo biến mất trong tầm mắt, mới hơi thở dài lái xe đi.

125 Chờ đợi

"Cậu hôm qua có xem dự báo thời tiết không! ?" Sau khi tạm biệt Jeon Wonwoo, Kim Mingyu liền trực tiếp trở về công ty, mới vừa bước chân vào đại sảnh liền túm lấy một nhân viên mạc danh kỳ diệu hỏi.

"Có... có." Chuyện Kim tổng gần đây tâm tình không tốt mọi người ở công ty đều biết, nhân viên này bị hỏi lập tức sửng sốt, lại không hiểu Kim Mingyu hỏi cái này làm gì, chỉ phải hết sức cẩn thận cẩn thận đáp lời.

"Vậy có phải trời sẽ mưa cả ngày hôm nay không! ?" Kim Mingyu khẩn trương truy vấn người nhân viên.

"Đúng.. đúng vậy, nghe nói chiều tối trời còn có thể mưa to hơn." Người nhân viên bị Kim Mingyu nhìn như vậy càng khẩn trương hơn, nhanh chóng dựa theo báo cáo thời tiết mà trả lời.

"Mưa to! ? Thật tốt quá." Biểu tình khẩn trương của Kim Mingyu nháy mắt trầm tĩnh lại, vừa lòng vỗ vỗ bả vai người nhân viên, hết sức cao hứng rời đi.

Tại sao Kim tổng nghe có mưa to lại đột nhiên trở nên cao hứng ! ? Nhìn Kim Mingyu đi đường giống như đang nhúng nhảy, bộ dạng sung sướng thoải mái, nhân viên đầu đầy mờ mịt gãi gãi đầu.

"Kim tổng, chào buổi sáng." Thư ký nhìn thấy Kim Mingyu từ đàng xa đi tới, lập tức đứng dậy chào hỏi. Gần đây Kim tổng tính khí không thuận, hễ một chút là nổi giận, mà thư ký lại là người gặp y thường xuyên nhất, nên mỗi ngày đều thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Kim tổng.

"Chào buổi sáng." Kim Mingyu quay đầu, nở nụ cười cực kỳ sáng lạng với thư ký.

A a a! Kim tổng cười! Y đã bao lâu rồi chưa có cười qua! ? Một tháng! ? Hai tháng! ? Hôm nay là xảy ra chuyện gì! ? Mặt trời mọc từ hướng tây! Không đúng không đúng, hôm nay trời mưa không thấy mặt trời... Thư ký miên man suy nghĩ, thẳng đến khi Kim Mingyu đã đi vào phòng, cũng chưa từ trong kinh hãi mà khôi phục lại.

Chiều tối có mưa to, vừa đúng là lúc Wonwoo tan tầm, lại có thể mượn thời tiết không tốt, lấy lý do kẹt xe đón hắn tan tầm ... hắc hắc... Sau khi Kim Mingyu đi vào văn phòng căn bản là vô tâm công tác, một mình ngồi trên ghế cười đến thoải mái, một bộ dáng ngoác miệng ngốc nghếch.

Chủ đề ngày hôm nay nhân viên Kim thị thảo luận nhiều nhất chính là việc tâm tình Kim tổng đột nhiên chuyển biến tốt sau hơn một tháng âm trầm, theo như một nhân viên nói thì buổi sáng sau khi Kim tổng nghe được sẽ có mưa to liền lặp tức cao hứng, thế là nhân viên trên dưới Kim thị đều cầu nguyện tốt nhất sau này mỗi ngày đều có mưa to.

Hôm nay Kim Mingyu cứ mỗi năm phút là liếc nhìn đồng hồ một lần, luôn cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm, thật vất vả mới chờ được đến chiều tối, nhìn ra ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói thật chính xác, cơn mưa dần dần có xu hướng chuyển lớn.

"Tôi đi trước." Kim Mingyu vội vàng chuyển giao việc cho thư ký,nói một câu, cơ hồ là nửa đi nửa chạy khỏi văn phòng.

"Kim tổng đi thong thả." Sau khi thư ký nói lời tạm biệt, thân ảnh Kim Mingyu đã biến mất ở trong thang máy.

Hô... Hôm nay cuối cùng không cần tăng ca, thư ký nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hơn một tháng nay, Kim tổng mỗi ngày đều làm việc tới "Mất ăn mất ngủ", nhân viên Kim thị vì vậy cũng phải tăng ca thêm giờ. Bất quá hôm nay tâm tình Kim tổng đột nhiên chuyển tốt, vừa rồi rời đi vẻ mặt còn tươi cười, hy vọng "Chuỗi ngày đau khổ" của nhân viên Kim thị đến đây chấm dứt.

Khi Kim Mingyu lái xe đến công ty Jeon Wonwoo, hắn còn chưa tan tầm, Kim Mingyu bước xuống xe mở dù, đứng ở trong mưa chờ đợi.

"Ôi chao, nhìn đi nhìn đi, người đàn ông đứng ở kia thật suất chúng nha, chiếc xe bên cạnh y cũng thực có phong cách, là bảo mã mới nhất a. Chậc chậc, đẹp trai đi xe xịn, đúng chuẩn!"

"Chính là chính là, nhìn vẻ mặt y ngọt ngào tươi cười, không phải là đang đợi bạn gái đi! A a, tôi mà là cô gái kia chắc là hạnh phúc tới chết mất!"

"Thôi đi, hiện tại bộ không nghe câu hảo nam nhân đều là có bạn trai sao, anh đẹp trai nhất định đang đợi bạn trai rồi!"

...

Diện mạo Kim Mingyu đích xác rất hấp dẫn người khác, người qua đường tới lui đều nhìn y mà chỉ trỏ bàn tán, nhưng Kim Mingyu lại không có bất luận phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn tòa nhà nơi Jeon Wonwoo sẽ đi ra.

126 Cự tuyệt

"Wonwoo!" Jeon Wonwoo mới bước ra khỏi công ty, Kim Mingyu liền lập tức đi đến bên cạnh hắn, giúp Jeon Wonwoo che dù.

"Kim tiên sinh tìm tôi có việc gì! ?" Jeon Wonwoo nhìn thấy Kim Mingyu, cũng không né tránh, cùng Kim Mingyu đứng chung dưới một tán ô. Nhưng thái độ lại giống như trước, vẫn là loại khẩu khí ngay cả bằng hữu bình thường cũng không phải, chỉ như một người qua đường xa lạ.

"Thời... thời tiết không tốt, anh lái xe đưa em về nhà." Thái độ lạnh lùng thản nhiên của Jeon Wonwoo làm nụ cười trên mặt Kim Mingyu mặt lập tức đông cứng, vốn còn định tìm vài cái lý do giải thích nhưng giờ liền lắp bắp không nói được. Hiện tại, Kim Mingyu đã hoàn toàn nhấm nháp được tâm trạng cẩn thận mà trước kia khi Jeon Wonwoo đối mặt với mình.

"Cám ơn ý tốt của Kim tiên sinh , nhưng lúc sáng tôi đã nói rõ tự mình có thể đón xe về nhà là được rồi." Ngữ khí Jeon Wonwoo càng thêm lãnh đạm lập tức cự tuyệt , trong lời nói giống như còn có chút nén giận Kim Mingyu tự mình đa tình. Jeon Wonwoo cũng là nén tâm mới nói như vậy, hắn biết mình dung nhập rất nhiều tình cảm ở trên người Kim Mingyu, hắn sợ hãy lại một lần nữa lại bị Kim Mingyu đả động, cố ý lãnh đạm cự tuyệt ý tốt của y, là muốn cho Kim Mingyu biết khó mà lui, cũng là muốn ngăn cản chính mình lần thứ hai mềm lòng.

"Wonwoo..." Kim Mingyu lo lắng muốn tìm lý do thuyết phục Jeon Wonwoo.

"Wonwoo sao còn chưa về nhà, vị này là bằng hữu của cậu à! ?" Đồng nghiệp của Jeon Wonwoo đi đến tình cờ cắt ngang câu chuyện hai người.

"Ừm." Jeon Wonwoo gật đầu, lùi lại một bước cách Kim Mingyu ra một khoảng. Kỳ thật hai người đàn ông đứng cùng một tán ô nói chuyện cũng không có gì kỳ quái, Jeon Wonwoo cố ý làm ra động tác này là muốn cho Kim Mingyu hiểu rằng mình không muốn người khác hiểu lầm quan hệ của cả hai.

Kim Mingyu nhìn thấy động tác né tránh của Jeon Wonwoo mà đau xót, nghĩ lại bất quá là chính mình gieo gió gặt bão, trước kia ở trước mặt nhân viên Kim thị , không phải chính mình cũng đem Jeon Wonwoo xem như người xa lạ sao.

"Tôi đi trước, Wonwoo ngày mai gặp." Đồng sự căn bản không phát hiện hai người có cái gì không bình thường, hướng Jeon Wonwoo phất phất tay liền rời đi .

"Kim tiên sinh , anh sau này không nên đến tìm tôi, bị người khác nhìn thấy... không tốt lắm." Đồng sự đi rồi, Jeon Wonwoo lại ngoan tâm bỏ thêm một lời nói gây tổn thương.

"Wonwoo..." Sắc mặt Kim Mingyu nháy mắt trở nên tái nhợt, tiến lên một bước muốn tới gần Jeon Wonwoo, Jeon Wonwoo lại thối lui một bước né tránh Kim Mingyu, mắt thấy còn lui nữa sẽ dính nước mưa, Kim Mingyu liền không dám ép buộc hắn nữa.

"Kim tiên sinh , nếu không còn việc gì, tôi về nhà trước." Jeon Wonwoo nói xong căn bản là không cho Kim Mingyu có cơ hội nói chuyện, mở ô của mình nhanh chóng rời đi.

"Wonwoo!" Kim Mingyu nghĩ muốn đuổi theo, bước được vài bước thì dừng lại. Kim Mingyu không nỡ ép buộc Jeon Wonwoo, lúc trước là mình làm sai, hiện tại làm sao có thể ngạnh bức ép hắn lần thứ hai chấp nhận mình. Y đột nhiên hâm mộ người đồng sự vừa nói câu "Wonwoo ngày mai gặp", mình phải làm gì để ngày mai có lý do gặp được Jeon Wonwoo đây. Bởi vì mình không biết quý trọng, bởi vì mình chậm chạm không dứt khoát, đã từng mỗi ngày làm bạn ở bên người, hiện tại ngay cả gặp mặt cũng là một điều xa xỉ.

Không thể quay đầu lại, không thể quay đầu lại... Jeon Wonwoo trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình, cước bộ càng chạy càng nhanh, thầm nghĩ phải nhanh thoát ra khỏi Kim Mingyu, chiếc ô trong tay đã lệch một bên, quần áo ướt hơn phân nửa, trên mặt cũng là ướt sũng một mảnh, đã phân không rõ được đến tột cùng là mưa hay là nước mắt.

Thẳng đến khi thân ảnh Jeon Wonwoo hoàn toàn biến mất trong màn mưa, Kim Mingyu mới cô độc lái xe trở về nhà.

"Chao ôi hôm nay lại có mưa to, nhất định tâm tình Kim tổng rất tốt, chúng ta cuối cùng có thể thả lỏng một chút. Trước kia mỗi ngày sắc mặt Kim tổng hệt như đáy nồi, thật đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp trai của y a."

"Trời mưa có ý nghĩa đặt biệt nào không! ? Cũng không biết tại sao tâm tình Kim tổng đột nhiên liền chuyển tốt, ai biết tin tức a, nhanh nói nghe coi."

...

Sáng sớm, nhân viên Kim thị liền tụ tập thảo luận bát quái. Nếu như bình thường, nhất là đoạn thời gian tâm tình Kim Mingyu không tốt, ai dám nhàn hạ thoải mái như vậy, không phải tự tìm chết sao. Nhưng hôm qua mọi người nhìn thấy tâm tình Kim tổng tốt lắm, lại nghe nguyên nhân là do mưa to, hôm nay trời cũng có mưa, mọi người nhất trí cho rằng tâm tình y cũng sẽ rất tốt, liền không có gấp gáp làm việc.

"Có phải mỗi người đều làm xong công việc của mình rồi không, mỗi ngày oán giận tăng ca vất vả, hiện tại ngược lại có thời gian đi nói chuyện phiếm!" Một tiếng quát chói tai đánh gãy đám nhân viên đang tụ tập.

"Kim tổng. Chúng tôi lập tức đi làm việc." Mọi người quay đầu, vừa thấy hắc mặt của Kim Mingyu, lập tức liền tản ra khắp nơi. Một đám trong lòng cay đắng nói thầm, hôm nay không phải trời còn mưa sao, sao sắc mặt Kim tổng lại đen như trước kia rồi! ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro